Đích Nữ Tướng Phủ Hóa Điên

Chương 25: Phần 25




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 27

 

Vi khuẩn axit lactic từ ngô.

 

Một loại độc tố có tỷ lệ tử vong cực cao.

 

Thường tồn tại trong các sản phẩm từ bột ngô biến chất, ngân nhĩ tươi biến chất và các sản phẩm tinh bột đã hư hỏng.

 

Xem đấy, g.i.ế.c người thực sự đơn giản biết bao.

 

Nhiệm vụ ta gánh vác khi gả vào Cố gia đã hoàn thành.

 

Chưa đầy một tháng sau khi qua cửa, cả nhà chồng ta đều đã c.h.ế.t sạch.

 

Ta trong sạch, vô tội, không thể trách cứ.

 

Nhưng dù cho là họ tự mình bất cẩn dẫn đến ngộ độc thực phẩm, ta cũng không tránh được mang tiếng khắc phu. Suy cho cùng, đây là một câu chuyện cổ đại đậm màu phong kiến.

 

Nhưng ta hoàn toàn không để tâm đến điều đó.

 

Cố gia treo cờ trắng, ta khoác áo tang, đứng trong linh đường, trước quan tài của Cố Trường Khanh mà khóc đến không còn hình người.

 

“Phu quân ơi, chàng sao lại nhẫn tâm như vậy! Chàng còn chưa động phòng với thiếp, chưa kịp để lại cho thiếp một mụn con nào, sao chàng có thể bỏ đi như thế chứ!”

 

Vừa khóc, ta vừa đập xuống sàn nhà, vẻ mặt đau đớn, đầy thống khổ.

 

Đột nhiên, phía trên đầu ta vang lên một giọng nữ đầy chế nhạo:

 

“Hóa ra, Quận chúa cao quý cũng có lúc không giữ được trái tim của nam nhân đấy nhỉ.”

 

Nghe vậy, khóe miệng ta không kìm được mà hơi cong lên.

 

Nhân lúc đang cúi đầu khóc lóc, ta nhanh chóng thu lại biểu cảm, khi ngẩng lên, gương mặt đã trở lại với vẻ thanh lệ pha chút ngơ ngác, đôi mắt ngấn lệ càng khiến người ta thương cảm.

 

“Ngươi là ai?”

 

28

 

Chưa đầy nửa ngày, lại có thêm một chuyện tai tiếng mới lan truyền khắp nơi, trở thành đề tài bàn tán cho những kẻ hiếu kỳ.

 

Theo lời những người đến viếng tang Cố gia sáng nay, trong linh đường của Cố gia xuất hiện một phụ nhân bụng mang dạ chửa. Người này lớn tiếng tuyên bố mình là thiếp thất mà Cố Trường Khanh nuôi bên ngoài, hơn nữa trong bụng còn mang cốt nhục của hắn, đến để đòi chia gia sản.

 

Trước sự việc này, Quận chúa Thanh Bình hoàn toàn không thể phản bác, bởi nàng chỉ mới nhập môn chưa lâu, lại càng chưa từng viên phòng với Cố Trường Khanh.

 

Chuyện này trong lúc hai người đối chất đã bị phơi bày rõ ràng, không có chỗ nào để chối cãi.

 

Dẫu Quận chúa Thanh Bình có muốn nói dối rằng nàng và Cố Trường Khanh đã là phu thê thực sự, thì người phụ nhân kia lại tiết lộ một bí mật động trời: trước khi cưới Quận chúa, Cố Trường Khanh đã không còn khả năng làm chồng!

 

Người phụ nhân ấy còn mang theo mạch án mà Cố Trường Khanh từng bí mật chữa trị tại một y quán ngoài thành. Trong đó ghi rõ, Cố Trường Khanh từng bị ngã ngựa, làm tổn thương nghiêm trọng đến căn bản, không thể nào làm tròn bổn phận của một nam nhân.

 

Nhìn thấy mạch án, Quận chúa trợn tròn mắt, buột miệng nói:

 

“Thảo nào, thảo nào…”

 

Với mạch án trong tay, lại có tín vật riêng của Cố Trường Khanh làm chứng, cái thai trong bụng người phụ nhân kia hiển nhiên trở thành huyết mạch duy nhất của Cố gia, khiến Quận chúa Thanh Bình không còn đường phản bác.

 

Quận chúa vừa tức giận vừa uất ức, đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Đại phu được mời đến chữa trị, nói rằng Quận chúa không thể chịu thêm kích động nữa, nếu không e rằng khó bảo toàn tính mạng.

 

Tả tướng gia sau khi nhận được tin, liền không thể ngồi yên, dẫn theo nhi tử cùng gia đinh đến thẳng Cố phủ, cưỡng ép đưa Quận chúa về Tả tướng phủ để tĩnh dưỡng.

 

“Từ khi nhi nữ ta gả vào Cố phủ đến nay đã hơn một tháng, vậy mà vẫn còn giữ trọn danh tiết. Cố Trường Khanh căn bản là không thể làm tròn bổn phận của một trượng phu. Đây rõ ràng là lừa hôn! Lão phu nhất định sẽ tâu lên Hoàng thượng, xin Người ban thánh chỉ hòa ly! Còn về phần Cố gia, một đám ô uế hỗn loạn, không đáng để nhi nữ ta phải nhúng tay vào nữa!”

 

Từ đó, Cố gia bắt đầu suy tàn, các chi thứ lần lượt thu dọn hành lý, trở về quê. Không ai trong Cố gia còn đủ mặt mũi để ở lại kinh thành.

 

Chỉ trong vòng một tháng, Cố gia từng khiến người ta phải ngưỡng mộ, bàn tán không ngớt, nay lại lặng lẽ suy vong, tựa như chưa từng tồn tại một gia tộc như vậy ở chốn kinh thành...

 

29

 

Ta đem toàn bộ chứng cứ thu được từ Cố gia giao cho phụ thân.

 

Phụ thân nhìn vào chiếc rương đựng đầy những tài liệu được ta giấu trong đồ hồi môn mang về, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng và khẳng định:

 

“Đồng nhi, con đã vất vả rồi.”

 

Ta không đáp lại.

 

Phụ thân lật xem đống tài liệu, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ sắc bén và tàn nhẫn.

 

“Đồng nhi, con hãy chuẩn bị đi. Qua một thời gian nữa, chờ khi sóng gió lắng xuống, con sẽ trở thành Thái tử phi.”

 

Phụ thân không nói vì sao ông lại chắc chắn như vậy.

 

Ta cũng không hề phản bác hay chất vấn, chỉ khẽ cúi người hành lễ rồi bước ra khỏi thư phòng.

 

Ta chậm rãi bước đi, tựa như đang dạo chơi trong viện, lại như đang trầm ngâm suy nghĩ dưới hành lang.

 

Cuối cùng, ta đi đến tòa nhà Vân Đoan Lâu.

 

Đúng lúc ấy, ta gặp người muội kế của mình từ trong viện bước ra, đụng mặt ngay tại đó.

 

Ta lặng lẽ nhìn nàng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.