(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 14
Ngày hôm sau.
Quả nhiên, Cố Thần lại nhắc lại chuyện cũ, một lần nữa yêu cầu đích nữ phủ tướng quốc, Ninh Sơ Đồng, tự minh oan để làm sáng tỏ trước thiên hạ.
Hoàng đế liền tỏ vẻ không vấn đề gì, nói:
“Được thôi, vậy để trẫm sai một vị nhũ mẫu có kinh nghiệm trong cung đến nghiệm thân vậy.”
Kết quả, lại có một vị đại thần khác đứng ra phản đối:
“Kế này không ổn. Phủ tướng quốc thế lực lớn mạnh, nếu Tả tướng đại nhân sớm đã hối lộ nhũ mẫu, hoặc dùng thủ đoạn ngấm ngầm nào đó khống chế bà ta, buộc bà ta chỉ nói theo ý mình, thì phải làm sao?”
“Chẳng phải khi đó sẽ lừa dối thánh thượng, phạm vào tội khi quân hay sao?”
Các đại thần xung quanh nghe vậy đều gật đầu tán thành.
Phụ thân ta nghe những lời vu cáo không bằng cớ này, nếu không phải ta đã sớm bàn bạc và giúp ông chuẩn bị tâm lý, thì chắc chắn ông đã giận đến bùng nổ.
Rõ ràng ông còn chưa làm gì, mà đã bị chụp ngay cái mũ “khi quân” lên đầu.
Lũ khốn kiếp này, g.i.ế.c người không cần dao, chỉ dựa vào miệng lưỡi mà bịa chuyện gán tội, thật đáng ghét, đáng giận, đáng hận!
Phụ thân ta siết chặt thẻ ngọc trong tay, thầm niệm trong lòng:
“Không tranh đúng sai với kẻ ngốc, không tranh đúng sai với kẻ ngốc…”
Hoàng đế, vì đã bàn bạc trước với phụ thân ta từ hôm qua, nên khi nghe những lời chất vấn này, hoàn toàn không hề hoang mang.
Ngài giả vờ do dự, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên mỉm cười rạng rỡ:
“Nếu vậy, vậy thì hãy đưa tất cả các tiểu thư chưa xuất giá trong nhà của các khanh đến, cùng nhau nghiệm thân đi.”
Lặng ngắt.
Một sự yên tĩnh chếc chóc.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, trong khoảnh khắc không ai lên tiếng đáp lại.
Ban đầu, các đại thần còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Chỉ đến khi Hoàng đế lặp lại ý của mình, trái tim treo lơ lửng của các đại thần mới thật sự rơi xuống.
Bọn họ không nghe nhầm!
Hoàng đế điên rồi sao?
Nhân lúc các đại thần còn đang ngẩn ngơ kinh ngạc, Hoàng đế tranh thủ lên tiếng:
Trước hết, Hoàng đế cho rằng chỉ dựa vào lời nói một phía của Cố Thần mà yêu cầu một vị quý nữ nghiệm thân, việc này không hợp lễ pháp.
Thế nhưng, với thân phận là Gián nghị đại phu, một khi Cố Thần đã đưa ra nghi vấn như vậy, Hoàng đế cũng không thể bỏ qua.
Sau khi cân nhắc, Hoàng đế quyết định: nghiệm thân thì được, nhưng không thể chỉ nghiệm thân đích nữ phủ tướng quốc.
Cố Thần đã đưa ra lời cáo buộc làm tổn hại danh dự nhi nữ nhà người khác, vậy thì hắn cũng phải đưa nhi nữ chưa xuất giá của nhà mình ra nghiệm thân cùng.
Còn về những vị đại thần khác, những người đồng tình với Cố Thần, cảm thấy hành động của hắn không sai, cũng phải làm tương tự: đưa các cô nương chưa xuất giá trong nhà mình ra nghiệm thân cả lượt.
Lời vừa dứt, triều đình lập tức trở thành cảnh tượng ai oán khắp nơi.
Những vị đại thần hôm qua còn đứng ngoài xem náo nhiệt, cười trên nỗi đau của người khác, hôm nay cuối cùng cũng hiểu được cảm giác “đồng bệnh tương liên” là thế nào.
Phụ thân ta đứng hàng đầu, vuốt râu thở dài, chậm rãi ngâm một câu:
“Ngày nay thân ta về cố thổ, mai kia thân chàng cũng tương đồng.”
(Giống câu “cười người hôm trước hôm sau người cười” ấy)
Những đại thần đứng cạnh nghe thấy đều rùng mình không thôi.
Những vị đại thần bị điểm danh liền không chịu nổi, lập tức quỳ xuống, đồng thanh hô to cầu xin tha thứ, hy vọng Hoàng thượng không liên lụy đến những cô nương vô tội trong nhà mình.
Thậm chí, có người bắt đầu quay sang công kích Cố Thần, mắng hắn hành xử bất chính, suốt ngày chỉ chăm chăm vào váy áo của những cô nương chưa xuất giá, thật là đáng xấu hổ!
Hoàng đế hài lòng nhìn hơn nửa triều đình kêu than không dứt, nở nụ cười tươi rói:
“Yên tâm đi, trẫm sẽ sắp xếp thêm một số cung nữ chưa đến tuổi cập kê, để cùng tham gia nghiệm thân. Trong lúc nghiệm thân, các thiếu nữ sẽ phải đồng loạt che mặt bằng khăn lụa, không được giao tiếp với nhau, nếu không sẽ coi là gian lận.”
“Ngoài ra, sẽ bố trí không chỉ một mà nhiều nhũ mẫu để giám sát, đảm bảo không xảy ra sai sót.”
Các đại thần đồng loạt hô to:
“Xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ!”
Nhưng Hoàng đế vẫn không hề lay chuyển.
Thậm chí, có người cứng đầu muốn phản bác, vừa mở miệng đã bị đồng liêu bịt miệng, ép cúi đầu đập đất, nhỏ giọng quát:
“Câm miệng ngay! Ngươi còn muốn chuyện lớn hơn nữa hay sao?”
Hoàng đế điềm tĩnh nói, giọng điệu đầy ý vị sâu xa:
“Trẫm chỉ muốn chư khanh hiểu được ý nghĩa của câu 'lấy thân làm gương'.”
“Nếu dâng tấu tố cáo người khác mà không cần bằng chứng, chỉ dựa vào một lời nói đã có thể gán cho người ta tội lớn như trời, thì đây không còn là công đạo, mà là hại người.”
“Triều đình của trẫm, trẫm không muốn thấy văn võ bá quan chỉ biết hại người, không biết làm việc thực sự.”
“Chuyện này cứ quyết định như vậy, chư khanh bãi triều đi.”
Nghe Hoàng đế nói xong, các đại thần không khỏi bàng hoàng, trong lòng gào thét không ngừng:
“Hoàng đế điên cuồng kia, ngươi lấy tư cách gì mà đứng đây đường hoàng nói những lời này!”
“Ngươi đã từng làm biết bao nhiêu chuyện hỗn loạn, chính ngươi còn không nhớ nổi sao?”
“Giờ ngươi lại lấy cớ này để chèn ép chúng ta ư!”
Các đại thần tức đến nghiến răng ken két, nhưng Hoàng đế thì vô cùng thoải mái.
Hắn nói liên tục như pháo rang, mặc kệ sau lưng các đại thần kêu khóc thảm thiết, tự mình bước những bước nhẹ nhàng trở về hậu cung.
Chuyện thú vị như thế này, hắn còn phải cùng Hoàng hậu bàn bạc thật kỹ, soạn ra một quy trình nghiệm thân chi tiết, hoàn mỹ, để về sau không ai có thể phản bác được.
Hắn muốn cho đám đại thần phiền phức kia biết rằng: muốn làm một kẻ điên cuồng, hắn là kẻ nghiêm túc nhất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");