(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dù phụ thân chưa từng nâng mẫu thân của Tô Lạc Lạc lên chính thất, nhưng quyền hành trong phủ sớm đã rơi vào tay bà ta.
Khi xưa, phụ thân chẳng qua chỉ là một thư sinh nghèo, nhờ vào gia tộc của mẫu thân ta mới có thể đỗ đạt công danh, vinh hoa quyền quý.
Nay ngoại tộc của mẫu thân đã sa sút, ta lại mất đi thanh danh, trong phủ chẳng còn chỗ nào dung thân.
Tô Lạc Lạc cười nhạt, nói rằng chi bằng để ta lấy danh phận nha hoàn mà lưu lại, còn nàng ta sẽ thay ta gả cho thái tử.
Dù sao, nàng ta vốn có dung mạo tương tự ta, lại bấy lâu nay ẩn mình trong phủ, ít người biết đến.
Từ đó, ta làm nha hoàn rửa chân cho nàng ta suốt ba năm.
Ban đầu, ta hoài nghi nàng ta chính là kẻ cầm bút.
Nhưng sau nhiều lần thăm dò, ta nhận ra nàng ta quá ngu muội, không thể nào là kẻ thao túng vận mệnh.
Ba năm này, triều đình mỗi năm đều cống nạp số lượng lớn tài vật cho Bắc Địch, gần như đã thành nước phụ thuộc.
Còn Ô Lặc Hoài tung hoành bốn phương, danh tiếng lẫy lừng đến mức có thể dọa trẻ con trong kinh thành nín khóc lúc nửa đêm.
Ngày Tô Lạc Lạc sắp sửa xuất giá, ta cầm Mệnh thư lên hỏi:
"Tô Lạc Lạc không phải kẻ cầm bút, vậy rốt cuộc ngươi là ai?"
Mệnh thư hiện lên dòng chữ:
"Gả cho thái tử, ngươi sẽ biết."
Vậy thì… trước đêm nàng ta xuất giá, ta hạ dao, rạch nát gương mặt nàng ta.
Vết thương sâu đến tận xương, cả đời này, nàng ta vĩnh viễn mang theo vết sẹo xấu xí.
Mang bộ mặt như vậy, ta xem Ô Lặc Hoài còn có thể yêu nàng ta thế nào?
Mệnh thư chỉ nói ta phải làm thái tử phi, chứ chẳng hề nói ta không được động vào Tô Lạc Lạc.
Ngày đại hôn, ta nhìn sắc đỏ phủ khắp, nhưng lòng lại chẳng có lấy một tia vui sướng.
Gả thì gả thôi, dù sao thái tử muốn cưới, cũng chỉ là muốn cưới đích nữ của Tướng phủ.
Đêm tân hôn, ta đợi mãi vẫn không thấy thái tử.
Thân thể rã rời, ta tựa vào trụ giường mà ngủ thiếp đi.
Ta bị một bạt tai đánh tỉnh.
Có người nắm lấy tóc ta, hung hăng đập đầu ta vào góc bàn!
Ta lại bị ném xuống đất, có kẻ điên cuồng đạp mạnh vào bụng và n.g.ự.c ta.
“Tiện nhân! Ngay cả thủ cung sa cũng không còn, còn dám gả cho bản thái tử sao?!”
Ta cắn răng chịu đựng cơn đau thấu xương, nhìn thấy kẻ đang đánh ta, toàn thân sặc mùi rượu, mặt đỏ bừng, ánh mắt dữ tợn.
“Người đâu, mang roi lại đây!”
Một phụ nhân cười duyên, đưa tới một cây roi đầy gai sắt.
Ta run rẩy co mình về góc tường.
Hắn như giận như cười, vung roi quất xuống, tựa như tiếng kêu thảm thiết của ta khiến hắn càng thêm khoái ý.
Ta cố bò về phía cửa, hắn lại cười lớn, túm tóc ta kéo về, giáng xuống thêm một trận đòn độc ác.
Cổ họng ta đã khàn đặc, không thể kêu nổi nữa.
Người phụ nữ kia nhẹ tựa vào người thái tử, giọng ngọt ngào mềm mại:
“Thái tử phi còn phải diện thánh, đánh nặng quá e là không ổn.”
Thái tử vuốt ve tay ả, hừ lạnh:
“Uyển nương, trẫm không đánh vào mặt ả, sẽ không ai nhận ra đâu.”
Phụ nhân kia chính là nhũ mẫu của thái tử, gọi là Uyển nương, nàng ta khẽ cười, dùng khăn tay che miệng:
“Thái tử điện hạ, đêm nay lại đến phòng nô tỳ nhé? Nhìn thấy tiện nhân này, thiếp thực sự chướng mắt.”
Ta bị nhốt trong phòng, mỗi ngày thái tử đều đích thân tới tra tấn, chỉ là hắn không động đến mặt ta.
Hắn nói, hắn thương tiếc dung mạo mỹ nhân này.
Mấy ngày sau, hắn nói muốn dẫn ta đi dự yến tiệc.
Uyển nương mang đến cho ta một đôi hài, bảo ta thay vào.
Ta biết ả không có ý tốt, quả nhiên bên trong giấu đầy mảnh sứ vỡ.
Ta định ném xuống, nhưng ả lại cười nhạt:
“Thái tử phi, đây là hài do thái tử tự tay chọn cho người. Không mang vào, hậu quả thế nào, người tự biết rồi đó.”
Ta cắn răng, xỏ chân vào, cơn đau thấu tận tim gan.
Những mảnh sứ nhỏ bé, nhưng mỗi bước đi lại càng đ.â.m sâu vào da thịt.
Đôi cẩu nam nữ này, cứ chờ đấy!
Một ngày ta trở thành chủ nhân Mệnh Thư, ắt sẽ phơi bày tội ác của chúng ra thiên hạ, khiến chúng thân bại danh liệt!
Tại yến tiệc, ta ngồi phía sau Triệu Phỉ, cúi thấp đầu.
“Bắc Địch tiểu khả hãn đến!”
Ta giật mình ngẩng lên, nhìn thấy Ô Lặc Hoài.
Hắn bước vào từ cửa lớn, dáng người cao lớn, uy phong lẫm liệt, so với vẻ suy đồi bạc nhược của Triệu Phỉ đúng là một trời một vực.
Ba năm không gặp, hắn đã lột xác khỏi vẻ non nớt ngày xưa, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần.
Hắn mang đao vào cung, vậy mà không một ai dám ngăn cản.
Ta vội vã cúi đầu, sợ hắn sẽ nhận ra ta.
5.Nhưng đã muộn, hắn đã trông thấy ta.
Thế nhưng, thần sắc hắn lại bình thản như nước, không hề gợn chút ba đào, tựa như ta chẳng qua chỉ là một người xa lạ.
Thái tử vội vàng lấy lòng, cười nói:
“Tiểu khả hãn đường xa mệt nhọc, bản cung đặc biệt chuẩn bị mỹ nhân, mong ngài vui lòng nhận lấy.”
Nói đoạn, hắn vỗ tay một tiếng, lập tức có mấy mỹ nhân tuyệt sắc yểu điệu tiến đến, cúi mình thi lễ trước mặt Ô Lặc Hoài, giọng nói uyển chuyển ngọt ngào.
Ô Lặc Hoài nâng chén rượu, nhàn nhạt liếc qua các nàng, khóe môi khẽ nhếch:
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");