Những điều kiện vô lý bắt buộc phải có lý
Kiếm Trung vừa tỉnh dậy, cơ thể Chàng vẫn còn đau đớn vô cùng, cũng chưa hiểu được sự tình sau khi chàng bị hôn mê, thì Hạt Linh đã quăng cho chàng một tờ giấy chằng chịt chữ. Trong đó là những điều luật mà Kiếm Trung bắt buộc phải tuân theo. Kiếm Trung không thèm nhìn lấy một lần mà chỉ hỏi:
- Đây là cái gì?
- Đây là thỏa thuận giữa ngươi và ta. Ngươi cần đồng ý tất cả những điều luật này mới có thể đưa Hoa Vương rời khỏi cung.
- Ta đâu có nói là sẽ đưa Hoa Vương của các vị theo.
- Ngươi dám nuốt lời – thanh kiếm sắc nhọn của Hạt Linh đã nằm trên cổ Kiến Trung uy hiếp.
- Hạt Linh, tỷ đừng nóng như thế.
Hạ Huyền nhẹ nhàng đẩy lưỡi kiếm của Hạt Linh ra khỏi cổ Kiếm Trung, kèm theo là một nụ cười dịu dàng:
- Tính ra công tử ở đây cũng đã bảy ngày, để hồi phục quay trở về ít nhất cũng cần hai ngày nữa. Nếu như đi nhanh nhất cũng cần phải hai ngày mới đến được Trung Sơn. Thôi chết - giọng Hạ Huyền trở nên hốt hoảng - vậy tổng cộng là mười một ngày rồi, thê tử của công tử phải làm sao đây?
- Các vị đã hứa là sẽ cứu Thục Quyên, tính nuốt lời sao - Kiếm Trung không kìm được sự tức giận.
- Ta đâu có nói là không cứu - Hoa Linh tiếp lời - Chỉ có điều là nếu công tử muốn mau chóng lên đường thì phải đưa Hoa Vương theo. Chỉ có Hoa Vương mới giải được độc trên người công tử. Nếu công tử muốn giữ lại mạng thì một là ở lại đây thêm vài ngày, hai là đưa Hoa Vương đi cùng. Công tử tự mình quyết định đi.
- Vả lại nếu có Hoa Vương đi cùng khả năng thê tử của công tử được cứu và hồi phục công lực sẽ cao hơn.
Liên Nhi đánh vào tâm lý muốn cứu người của Kiếm Trung. Kiếm Trung hoàn toàn rơi vào thế bị động:
- Không có cách nào khác?
- Không có cách nào khác – Cả bốn nàng cùng nói, cùng lắc đầu.
Kiếm Trung bắt buộc phải đồng ý. Thật ra chàng biết họ đang cố tình gài chàng vào thế không thể nói không nhưng hiện tại tính mạng Thục Quyên quan trọng hơn nên chàng đành nhượng bộ. Chàng nhìn những điều lệ trong tờ giấy mà mặt biến sắc. Chàng nhìn sơ lượt qua bốn giai nhân rồi lặng lẽ nhìn xuống tờ giấy, biết rằng chẳng thay đổi được gì.
- Thật ra công tử không cần đọc những điều đó cũng được – Hạ Huyền cười nhẹ đầy ẩn ý - Chỉ cần công tử nghe lời Hoa Vương một cách tuyệt đối là được.
Kiếm Trung không nói gì chỉ đọc cẩn thận những điều trong đó như đang khắc nó vào đầu. Chàng gấp tờ giấy lại đưa cho Hạ Huyền giọng đầy bình tĩnh:
- Ta cần gặp Hoa Vương trao đổi về thỏa thuận.
- Ngươi mà cũng muốn đặt điều kiện với Hoa Vương? - Hạt Linh gằn giọng.
- Nếu không thì không cần thỏa thuận nữa. Bất quá ta và Thục Quyên cùng chết còn hơn để người vô tội chịu số mệnh diệt vong.
Kiếm Trung vứt tờ giấy xuống đất nằm xuống giường nhắm mắt lại không bận tâm đến các nàng có đồng ý hay không. Hạt Linh nhìn thấy thái độ kiên quyết của Kiếm Trung biết rằng không thể không cho chàng gặp Hoa Vương đành miễn cưỡng đến gặp Hoa Vương nói với Hoa Vương những gì Kiếm Trung nói. Hoa Vương nghe qua cũng có chút lấy làm ngạc nhiên nhưng lại đồng ý dễ dàng. Nụ cười nửa môi ẩn hiện:
- Để xem điều kiện của hắn là gì.
Đi sau Hoa Vương là Hạt Linh cùng Liên Nhi. Đi chưa đến phòng Hoa Vương đã nghe trong phòng tiếng các nữ tử khóc lóc van nài
- Công tử xin hãy uống thuốc. Cầu xin công tử. Nếu công tử không uống Hoa Vương sẽ bắt chúng tôi đến Bắc Viện. Cầu xin công tử mà. Chúng tôi dập đầu cầu xin công tử...
- Các cô nương đừng làm như vậy. Có nói gì ta cũng sẽ không uống máu tanh...
Kiếm Trung chưa dứt lời thì cánh cửa bị đạp tung. Hoa Vương giận dữ tiến vào. Đôi nàng mắt rực lửa, sát khí ngút trời. Nàng cầm lấy chén thuốc ném mạnh xuống đất. Nơi nước thuốc rơi xuống mặt đất trở nên cằn khô nứt nẻ một khoảng rộng.
- Tanh thì đừng uống. Ngươi cứ đợi chết đi.
Hoa Vương hét lên rồi toan bỏ ra ngoài thì Liên Nhi níu cánh tay nàng giữ lại:
- Hoa Vương, Triệu công tử chưa hiểu chuyện người đừng tức giận.
Hoa Vương quay lại nhìn thì Liên Nhi đã quỳ dưới đất.
- Tại sao muội lại cầu xin cho hắn?
- Vì hắn từng bất chấp tất cả để cứu người.
Câu nói của Liên Nhi làm cơn giận của Hoa Vương nguôi xuống phần nào. Hạt Linh từ phía sau lưng nàng cuối người hai tay nâng một chiếc khăn tay lên ngang đỉnh đầu
- Hoa Vương đã xử lý xong.
Thì ra ngay khi chén thuốc rơi xuống. Hạt Linh đã nhanh chóng rắt một ít bột vàng lên chỗ thuốc đổ. Sau đó nàng dùng lửa đốt qua để đảm bảo rằng độc trên đất đã tiêu tán trong lửa. Hoa Vương đưa bàn tay mình về phía Hạt Linh. Hạt Linh dùng khăn tay đã tẩm Bạch Liên Hương lau sạch vết thuốc vương trên tay nàng cẩn thận.
- Vậy muội nói xem ta phải làm gì với hắn?
Hoa Vương nhìn kẻ nằm trên giường sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn nhất quyết không uống máu giải độc. Nàng chỉ muốn một kiếm giết chết hắn cho xong.
- Có thể hắn có nỗi khổ riêng
- Khổ, hừ - Hoa Vương cười một tiếng lạnh lùng - hắn thì có nỗi khổ gì chứ.
- Sao người không nghe hắn nói.
Liên Nhi nhẹ nhàng đỡ Hoa Vương ngồi xuống miệng vẫn cười tươi
- Được, nếu hắn không giải thích được thì máu nhuộm Trung Sơn.
Kiếm Trung vốn chẳng ưa gì cái kẻ tự xưng là Hoa Vương này, lại còn cách nói chuyện hở chút đòi chém, đòi giết, đòi máu nhuộm... Chàng chẳng muốn trả lời. Nhắm hờ hai mắt vờ như không nghe không thấy.
Liên Nhi nhìn thấy thế sợ sự kiên nhẫn của Hoa Vương có hạn nên nhẹ nhàng khuyên:
- Triệu công tử có gì cứ nói. Tính mạng là quan trọng nhất.
Câu nói của Liên Nhi tưởng như là khuyên nhưng cũng có phần dọa. Liên Nhi dùng từ tính mạng không chỉ tính mạng của chàng mà còn tính mạng của những người khác. Câu nói của nàng như đang khẳng định Hoa Vương nói được sẽ làm được. Kiếm Trung không nói gì chỉ cố gắng ngồi dậy. Thùy Nhi thấy thế nhanh chóng đi đến bên cạnh đỡ chàng ngồi dậy.
- Chỉ là ta không muốn uống máu người. Nếu không có cách nào khác ta chấp nhận chết.
Lời nói của chàng mang chút bi thương của quá khứ. Mọi người có thể không thấy nhưng Hoa Vương thì nhìn thấy một cách rõ ràng. Nàng như dịu đi cơn giận. Khóe môi nhếch lên nửa vời:
- Ngươi yên tâm, ta không chết vì chút máu này đâu.
Nói xong nàng nhìn về phía Hạt Linh. Hạt Linh lập tức lui xuống. Kiếm Trung kinh ngạc nhìn kẻ trước mặt. Đôi mắt của chàng không thể chớp động. Hoa Vương như hiểu rõ tâm can chàng, đọc được suy nghĩ, đọc được cả quá khứ bi thương của chàng.
- Chuyện đó ta sẽ tính với ngươi sau. Giờ thì nói điều kiện của ngươi.
Hoa Vương tiếp lời, trong giọng nói có chút dịu dàng. Kiếm Trung im lặng một lúc lấy lại bình tĩnh rồi cũng cất giọng:
- Ta chỉ có ba điều kiện: Thứ nhất Hoa Vương không được phép gây gối, tự ý dùng độc hay làm bị thương kẻ khác.
- Thứ hai?
- Hoa Vương không được rời khỏi tầm mắt của ta.
- Ngươi muốn giám sát ta?
- Để đảm bảo Hoa Vương không vi phạm điều thứ nhất cũng như bị ép phải vi phạm.
- Được.
Mọi người hết thảy đều kinh hãi bởi họ không nghĩ rằng Hoa Vương lại đồng ý bị giám sát như thế. Nhưng Hoa Vương lại cười, gật đầu một cách dễ dàng. Liên Nhi muốn bước lên phản đối nhưng nàng lại im lặng lùi về phía sau khi nhìn thấy ánh mắt của Hoa Vương. Hoa Vương biết nàng nghĩ gì, lo gì, muốn nói gì. Nhưng Hoa Vương đã quyết Liên Nhi có nói gì cũng không được.
- Còn thứ ba?
- Bỏ cái mớ thỏa thuận phiền phức mà người của Hoa Vương đưa cho ta đi.
- Ta đồng ý bỏ hết mớ phiền phức ấy thay vào đó Ta cũng có ba điều kiện cho ngươi.
- Mời Hoa Vương nói.
- Thứ nhất, ngươi phải bảo vệ ta an toàn, không được làm ta giận, không được làm trái ý ta, hay bắt ta làm điều ta không muốn.
- Được.
- Thứ hai, ngươi không được nói không với ta.
- Nếu những điều Hoa Vương nói không vô lý.
- Dĩ nhiên vì những gì ta nói đều có lý.
- Còn điều gì nữa?
- Không được nói dối ta, hay giấu ta bất cứ chuyện gì có liên quan đến ta.
- Ý Hoa Vương là?
Kiếm Trung thật sự không thể hiểu được ý tứ trong câu nói của Hoa Vương. Hoa Vương khẽ mỉm cười:
- Ý ta là những chuyện có liên quan đến ta dù chỉ là sợi tóc của ta ngươi cũng phải nói cho ta biết. Không được âm thầm bàn tán, bày mưu tính kế với ta. Vì chắc chắn ngươi sẽ thua. Điều kiện này là đảm bảo ngươi không vô tình vi phạm điều thứ nhất mà không hề hay biết.
- Được.
- Nếu như ta hoặc ngươi vi phạm điều kiện của đối phương thì thỏa thuận xem như hủy. Ta có thể làm những gì ta muốn ngươi cũng thế. Ngươi đồng ý chứ?
- Ta đồng ý.
- Vậy thì ngoan ngoãn uống thuốc đi vì điều kiện có hiệu lực ngay từ bây giờ.
- Ngươi – Kiếm Trung biết mình bị gài nhưng đành phải nhắm mắt đưa chân.
Hoa Vương cười đắc ý nhìn Hạt Linh đã đứng cạnh bên từ lâu và nghe gần như cuộc thỏa thuận giữa hai người. Hạt Linh đặt một cái khay xuống bàn. Trên khay là một chén nước, cạnh bên có một chiếc khăn tay và một cái kim nhỏ. Hoa Vương xòe bàn tay thon dài của mình ra trước mặt Hạt Linh. Hạt Linh nhẹ nhàng nâng bàn tay Hoa Vương lên, dùng kim chích nhẹ vào đầu ngón tay hoa vương rồi bóp nhẹ cho những giọt máu rơi xuống chén nước. Hạt Linh lấy chiếc khăn tay cạnh bên chén lau nhẹ chỗ bị kim đâm rồi nhìn sang Liên Nhi. Liên Nhi hiểu ý đỡ lấy cánh tay của Hoa Vương dìu về phòng. Hoa Vương đi được vài bước thì dừng lại, lưng vẫn quay về phía Kiếm Trung, bổ sung vào thỏa thuận một lưu ý nhỏ:
- Ta quên nói với ngươi là: Tùy cấp độ vi phạm của ngươi mà ta có hủy thỏa thuận hay không. Nếu như cấp độ nhẹ thì ngươi chỉ bị trừng phạt mà thôi. Và ta muốn ngươi nếm thử nó. Ngươi hãy suy nghĩ thật kĩ sáng mai trả lời ta một lần nữa.
Kiếm Trung không hiểu gì nhưng Liên Nhi và Hạt Linh thì hiểu rất rõ ràng ý của Hoa Vương. Hoa Vương đi được một đoạn thì nghe từ phòng Kiếm Trung phát ra tiếng đổ vỡ và tiếng hét lớn của chàng. Đó là tác dụng của thuốc hay nói đúng hơn là thiên niên độc đang công phá cơ thể chàng. Hoa Vương lại cười, trò chơi này chỉ mới bắt đầu.
Chương 8 (thêm) Thay độc
Chuẩn bị cho người rời Hoa Cung
Ngoài trời đang nhấp nhen tối. Hoa Linh vừa đến Đông Cung thì thấy Các tiên tử đều đứng ở ngoài chính phòng của Hoa Vương, đi đi lại lại có vẻ rất lo lắng. Hoa Linh biết có chuyện lớn, nhanh chóng tiến về phía họ
- Có chuyện gì? – giọng Hoa Linh đầy vẻ nghi ngại
- Hoa Linh cô cô – các tiên tử đồng thanh thi lễ
- Có chuyện gì mà các nàng đứng hết cả đây? Hoa Vương đâu?
- Dạ ở trong kia cùng Hạt Linh cô cô.
- Họ làm gì trong đó?
- Dạ… dạ…
Các tiên tử không ai dám trả lời. Trong phòng vọng ra một tiếng hét thất thanh, là của Hoa Vương. Hoa Linh không hề do dự mở cửa xông vào. Hoa Linh hốt hoảng khi nhìn thấy Hoa Vương đang đau đớn nằm trên giường. Mồ hôi nhễ nhãi ướt đẫm cả y phục. Bên cạnh Hạt Linh đang cầm một chậu nhỏ chứa đầy máu. Hoa Linh đến bên cạnh giường lay nhẹ Hoa Vương:
- Hoa Vương, người không sao chứ?
- Hoa Vương không sao đâu. Nàng hãy để người nghĩ ngơi đi – Hạt Linh trả lời.
- Ngươi đã làm gì Hoa Vương vậy hả?
- Ta chỉ giúp Hoa Vương chuẩn bị một số thứ cho chuyến đi sắp tới của người thôi.
- Hoa Vương có đáng hay không?
Hoa Linh vốn là cô gái mạnh mẽ. Nhưng nhìn thấy Hoa Vương đau đớn như thế, nàng cũng phải đau lòng mà rơi nước mắt. Nàng dùng khăn lau mồ hôi trên trán Hoa Vương. Nàng nâng bàn tay Hoa Vương như đang nâng một cánh hoa yếu ớt vừa trải qua một cơn bão. Ở ngoài cửa Hạt Linh đang chán an các tiên tử:
- Hoa Vương không sao. Các nàng về Nam Các đi.
- Dạ - các tiên tử đồng thanh trả lời.
Những bước chân nhẹ nhàng rời đi. Hoa Linh vẫn ngồi bên cạnh Hoa Vương khóc nức nở.
- Hoa Vương sao lại như vậy. Người vừa hù dọa bọn muội một phen sống chết, giờ lại hành hạ mình như thế. Chì vì một khẻ ngụy quân tử. Không đáng đâu.
Nàng khóc nhiều hơn. Kẻ mạnh mẽ như nàng cũng chỉ khóc vì một mình Hoa Vương. Nàng biết Hoa Vương nghe thấy nàng nói. Nàng cũng biết Hạt Linh vừa làm gì. Đó gọi là thay độc. Hoa Vương sống là nhờ độc. Độc trong cơ thể dùng hết thì cơ thể như cái vỏ khô vô dụng. Duy trì chẳng được bao lâu. Độc trong người Hoa Vương không thể tự sinh mà phải hấp thụ từ bên ngoài. Đa phần độc trong người Hoa Vương là được luyện ở Hoa Cung. Nay Người vì báo thù mà rời Hoa Cung lượng độc mang theo sẽ không đủ trong một thời gian dài. Buộc Hoa Vương phải dùng độc bên ngoài để nuôi cơ thể. Có vài loại độc trong người Hoa Vương khắc chế những loại độc ở ngoài Hoa Cung cần phải lấy ra. Nếu không việc dùng độc sẽ trở nên vô dụng. vì vậy Hạt Linh mới giúp hoa Vương loại bỏ một số độc có thể gây ức chế việc hấp thụ độc và thêm vào một số độc giống như bên ngoài Hoa Cung để Hoa Vương có thể hấp thụ dễ dàng. Quá trình thay độc đầy đau đớn và mất thời gian dài hồi phục và thích nghi với độc mới nhưng hai ngày nữa là Hoa Vương phải lên đường. Trong lòng nàng đầy âu lo. Muốn đi theo nhưng e rằng không được. Luật của Thiên Độc Môn là không được rời khỏi Thiên Cung (nay đã là Hoa Cung). Trong cung còn cần tứ trụ bảo hộ. Không có Hoa Vương việc canh phòng, giải quyết sự vụ trong cung càng đè nặng lên vai các nàng. Ý Hoa Vương đã quyết Hạt Linh cũng không thể làm gì thì các nàng biết phải làm sao. Đành lặng lẽ nhìn Hoa Vương rời khỏi họ sau những năm tưởng chừng là cả đời không bao giờ cách biệt. Nàng nghĩ nếu như hắn không xuất hiện biết đâu sẽ tốt hơn.
Đông Tàn.