Giữa Trấn Trung Sơn có một con sông nhỏ chảy qua. Người ta bắt chiếc cầu nối 2 bờ sông với nhau đặt tên cầu uyên ương , bởi sau khi cầu xây xong rất nhiều cặp đôi từ đây mà nên nghĩa phu thê. Đêm nay là đêm cuối Thiên Tư ở Trấn Trung Sơn. Nàng muốn đến đây cùng một người nàng vẫn yêu bấy lâu, Trần Lâm. Hai người cùng đứng trên cầu ngắm nhìn dòng sông trôi lững lờ. Một cơn gió thổi ngang đùa nghịch, làm rối tóc Thiên Tư. Nàng vội đưa tay vuốt lại tóc. Trần Lâm cũng đưa tay vuốt lại tóc cho nàng. Nhìn hai người cứ như một đôi uyên ương yêu thương sâu nặng. Nhưng sự thật là một nặng lòng yêu, một kẻ nặng lòng cung kính. Thiên Tư ngại ngùng ửng hồng đôi má, Trần Lâm bình thản tiếp tục vuốt lại mái tóc rối cho nàng.
- Sang Bắc Quốc, Quận Chúa phải tự chăm sóc mình.
Thiên Tư khẽ gật đầu, cười hạnh phúc. Với nàng như vậy là đủ, chẳng cầu mong tình cảm này được Trần Lâm đáp lại chỉ cần hắn biết, hắn hiểu và hắn vẫn nhớ nàng, quan tâm nàng là được.
- Ngươi ở lại cũng phải tự chăm sóc mình, đừng có uống rượu nữa.
- Ta bỏ rượu lâu rồi.
- Thế hôm ai uống rượu say mèm, rồi khóc lóc trước mặt ta.
- Ta lại làm quận chúa phải bận tâm rồi.
Trần Lâm thu tay về khi tóc Thiên Tư đã vào nếp trở lại.
- Tại ta không thể nào chống chọi được nếu không có rượu.
- Không có ta ai sẽ chăm sóc cho người? Ta thì gã sang Bắc Quốc không về được nữa. Nếu ngươi không bỏ được rượu ta chẳng thể an lòng nơi Cung cấm của kẻ thù.
Đôi mắt Thiên Tư bắt đầu ngấn đầy nước. Nhưng kẻ khóc trước lại là Trần Lâm, trên gương mặt lạnh một hàng nước mắt trải dài. Thiên Tư vội vàng dùng khăn tay lau cho Trần Lâm. Nhưng bàn tay nàng đã bị Trần Lâm giữ lại:
- Ta phải tập những ngày tháng không có quận chúa thôi.
Thiên Tư cảm thấy đau lòng quá đổi nhưng trong nỗi đau đó lại chen lẫn một chút hạnh phúc. Đối với Trần Lâm nàng quan trọng đến thế sao? Xưa nay Trần Lâm chỉ khóc vì quá khứ, giờ đây chàng vì nàng mà khóc, vậy là được rồi, hạnh phúc rồi.
Trần Lâm không phải không biết tình cảm sâu nặng mà quận chúa Thiên Tư dành cho chàng nhưng chàng cũng tự chất vấn chàng tại sao lại không thể yêu quận chúa. Nếu chàng yêu quận chúa một chút thôi thì đã mang đến hạnh phúc cho quận chúa rồi. Nhưng đối với quận chúa ngoài sự kính trọng, sự biết ơn, và dựa dẫm chàng không có một chút tình cảm nam nữ nào. Với chàng quận chúa là người cứu rỗi, là điểm tựa cho cuộc đời chàng. Mất đi quận chúa chàng không biết phải sống làm sao nhưng chàng không thể ích kỉ giữ quận chúa lại cho riêng mình. Quận chúa sẽ rất vui nếu được ở cạnh chàng nhưng niềm vui này được bao lâu? Bao lâu sao thì chàng làm đau khổ cả hai? Từ khi Hoa Vương xuất hiện quá khứ cứ theo mùi hương trên cơ thể Hoa Vương ùa về, giờ quận chúa lại phải gã sang Bắc Quốc. Từ nay điểm tựa của đời chàng bị lấy mất. Chàng không chịu đựng nổi nữa chàng đành mượ rượu giải sầu nhưng rượu càng uống lại càng sầu. Chàng nghĩ đã đến lúc phải buông tay quận chúa, biết đâu Hoàng Tử Bắc Quốc sẽ yêu thương quận chúa mang lại hạnh phúc cho quận chúa. Nghĩ thế lòng chàng đau lắm, chàng lo sợ cuộc hôn nhân này không mỹ mãn như chàng nghĩ, chàng sợ quận chúa sẽ đau khổ. Chàng muốn đưa quận chúa bỏ trốn nhưng chàng lại sợ chàng lại gây ra trọng tội, chàng sẽ hối hận, sẽ lại dằn vặt cả chàng lẫn quận chúa.
- Trần Lâm, ta ra lệnh cho ngươi!
Đột nhiên Thiên Tư lớn giọng làm Trần Lâm giật mình. Chàng nhìn Thiên Tư mìm cười, quỳ hạ dưới chân nàng:
- Thảo dân nghe lệnh!
- Ta lệnh cho ngươi phải tìm được một nữ nhân đặc biệt để yêu thương. Ngươi bắt buộc phải hạnh phúc.
Trần Lâm ngẩn đầu lên nhìn Thiên Tư. Những giọt nước mắt từ đôi mắt ngọc ngà của nàng rơi xuống trên gương mặt của Trần Lâm. Trần Lâm khẽ cuối đầu tuân lệnh:
- Thảo dân bất chấp cả tính mạng để thực hiện mệnh lệnh của quận chúa.
Bỗng nhiên hai người cùng phát lên cười. Thiên Tư rất ít khi thấy Trần Lâm cười, hôm nay lại thấy chàng cười nhiều như thế. Lúc nàng nói ra câu đó trong lòng đau lắm khi nghĩ đến cạnh Trần Lâm đang vui vẻ cùng nữ nhân khác, nhưng nàng lại nghĩ: “…
Lúc Trần Lâm tuân lệnh của Thiên Tư chàng đã nghĩ: “…
“Chỉ có như vậy ta mới có thể hạnh phúc”
“Chỉ có như vậy quận chúa mới có thể hạnh phúc”
Và cả hai thật sự cười hạnh phúc.
****
Dịch quán ngoại ô Trung Sơn Trấn, toàn bộ người trong dịch quán tay cầm chắc binh khí, mắt không rời khỏi kẻ gây sự vô cớ lấy một giây. Chủ dịch quán cố ngăn kẻ trước mặt:
- Tuyết Hoa Nữ xin hãy dừng lại, lão đã nói là Triệu Đại Hiệp không có ở đây.
- Ta nói có là có.
Hoa Vương tức giận hét lên. Ngay sau đó và những sợi kim tơ gần như vô ảnh được phóng ra từ những ngón tay thon thả của nàng, phóng thẳng tới người của dịch quán. Nhưng trước khi những sợi kim tơ chạm đến người đối diện thì chúng đã bị chặn lại bởi một thanh Hắc Kiếm.
Hoa Vương vừa nhìn thấy Kiếm Trung liền thu kim tơ về:
- Ta đã nói hắn ở đây là hắn ở đây mà.
Hoa Vương nhìn Kiếm Trung tươi cười, còn Kiếm Trung thì châu mày tức giận:
- Hoa Vương có thể đừng như trẻ con đi gây sự khắp nơi không.
Kiếm Trung tra thanh Hắc Kiếm vào vỏ không nói gì thêm quay lưng bỏ đi. Nụ cười trên môi Hoa Vương lập tức biến mất. Nàng đoạt thanh kiếm từ tay chủ dịch quán đặt vào cổ mình:
- Ngươi bước thêm một bước ta giết cả Trung Sơn. Không ta mà chết thì không chỉ có Trung Tơn mà còn có An Lạc Trấn, Bình Nguyên Thôn cũng sẽ chết cùng ta.
Kiếm Trung đứng lại nhưng không hề quay lại nhìn Hoa Vương dù chỉ một cái quay đầu:
- Hoa Vương muốn gì ở ta?
Hoa Vương ném thanh kiếm xuống đất, rằn giọng từng chữ:
- Ta muốn ngươi nhìn thấy cảnh ta hành hạ Triệu Tú Quyên như thế nào. Ta bắt ả sống không bằng chết, đời đời đau khổ, kiếp kiếp dằn vặt...
- Ngươi dám!
Kiếm Trung hét lên cắt ngang lời nói tàn nhẫn của Hoa Vương, còn thanh Hắc Kiếm của chàng cũng đã tàn nhẫn chĩa thẳng người Hoa Vương.
- Ngươi cứ giết ta, giết luôn cả nơi này để cứu mẫu thân của ngươi. Vậy thì kế hoạch của ta thành công rồi.
Hoa Vương nở nụ cười nữa môi đắc ý. Nếu Kiếm Trung giết Hoa Vương ngay lúc này chẳng khác gì chính chàng giết chết cả ba Trấn Trung Sơn, An Lạc và Bình Nguyên. Chàng sẽ mang theo tội lỗi, đau khổ, dằn vặt suốt cả đời. Người được chàng vì muốn bảo vệ mà hạ sát Hoa Vương sẽ chịu đựng tất cả gấp chàng trăm vạn lần. Nhưng cứ thế để mặt Hoa Vương thì bà ấy phải làm sao đây? Tuy Kiếm Trung không muốn nhận người mẫu thân này nhưng bắt chàng đứng nhìn mẫu thân chàng vì chàng mà đau khổ chàng không làm được. Kiếm Trung lại tra thanh hắc kiếm vào vỏ, xuống giọng:
- Rốt cuộc Hoa Vương muốn gì?
- Ta muốn ngươi cả đời, cả kiếp này không được gặp bà ấy.
- Nếu ta không gặp bà ấy Hoa Vương sẽ để cho bà ấy yên chứ?
- Ngươi yên tâm chỉ cần bà ấy ngoan ngoãn ở lại Thiên Độc Môn thì cứ thế mà sống hết quản đời còn lại trong cô độc, trong nhớ mong, trong hi vọng trong tuyệt vọng.
- Ta hứa với Hoa Vương , cả đời này sẽ không gặp bà ấy.
Nói xong Kiếm Trung lầm lũi bỏ đi. Sao lúc Kiếm Trung hứa với Hoa Vương “cả đời này sẽ không gặp bà ấy”, trái tim chàng lại đau thế. Rõ ràng là chàng không nhận bà ấy là mẫu thân thì không gặp bà ấy cũng đúng thôi, nhưng sao lại khó chịu thế này, sao nước mắt lại rơi lã chả như thế này.
Từ phía trong dịch quán, một nam nhân cao lớn, tóc đen búi cao, trâm gỗ vắt ngang búi tóc, y phục nho nhã vén màn bước ra. Mọi người vừa nhìn thấy nam nhân liền quỳ xuống hành lễ: Đại Minh Chủ. Đại Minh Chủ Nguyễn Tịch Hiền phất nhẹ tay áo ra hiệu cho mọi người lui. Hoa Vương định hành lễ thì bị Đại Minh Chủ ngăn lại. Ngài vẫn không nói gì, chấp hai tay sau lưng đi về hướng hậu viện, Hoa Vương lẽo đẽo theo sau. Rừng trúc gió thổi xào xạc khiến mái tóc Hoa Vương chốc chốc lại rối tung, nàng liên tục đưa tay vuốt tóc. Hai người vẫn cứ đi trong im lặng, có lẽ họ mãi suy nghĩ điều gì đó. Đại Minh Chủ bỗng dừng lại đợi Hoa Vương đi đến ngang với mình rồi khẽ lên giọng:
- Hoa nhi!
Hoa Vương đã biết Đại Minh Chủ muốn nói gì, giọng thoáng buồn:
- Đại Minh Chủ cứ nói.
- Ngươi thấy, sau này hắn có hiểu những gì hôm nay ngươi nói không?
Hoa Vương ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm cao vút, đưa tay lên vuốt lại mái tóc, đôi môi khẽ mỉm cười:
- Làm sao Hoa Nhi biết được.
- Ngươi chấp nhận bỏ hết thù hận sao?
Hoa Vương quay sang nhìn người bên cạnh mỉm cười:
- Báo thù quan trọng nhưng hạnh phúc của hắn quan trọng hơn.
Hoa Vương đã nhận ra trái tim mình vì Kiếm Trung lạc nhịp, vì Kiếm Trung mà xáo trộn. Một lần nữa nàng đặt một nam nhân khác lên trên tất cả. Nhưng nàng luôn bảo với mình rằng không được ngu ngốc như trước kia nữa. Trải qua yêu thương một lần, đau khổ một lần, mất mát một lần, thù hận một đời… nàng nhận ra rằng chỉ cần bên hắn thôi, là gì cũng được, kẻ thù cũng được bên cạnh hắn là được. Nàng từng từ bỏ cả vương vị, vậy bỏ cả thù hận cũng có sao, hắn vui vẻ là được.