[Dịch]Nữ Quỷ

Chương 25 : Muộn Phiền




Trung Sơn ngập tràn trong bóng tối, bao trùm lên tất cả bầu không khí đầy chết chóc. Ở một góc phố sự tức giân của Thục Quyên đang sôi sục, A Ly đang thoi thóp trong vòng tay bất lực của nàng. Cách đó một dãy phố, bốn vị cô nương luyện huyết tầm đang đứng ôm nhau run sợ. Cơn đói của họ đang dần khiến họ mất sức, còn cơn đói của kẻ khác đang muốn kết thúc cuộc đời họ. Hoa Vương hai mắt đỏ ngầu, toàn thân tỏa ra hoặc tâm hương cực mạnh cùng sát khí. Đứng bên cạnh nàng là Trịnh Si đang trong tình trạng vô hồn vô thức. Đang đứng chắn ngang ngăn không cho Hoa Vương tiếp cận bốn cô nương kia là Hàn Đại Hiệp, Trần Lâm, và Kiếm Trung. Cả ba người đều tay cầm chắt kiếm sẵn sàng hy sinh nếu đó là điều cuối cùng họ có thể ngăn Hoa Vương lại. Khi chắc rằng Dương Thần Nam đã đi xa Kiếm Trung lập tức tra thanh Hắc Kiếm trở về vỏ trong sự kinh ngạc của mọi người. Lúc Kiếm Trung nhìn thấy A Ly toàn thân là máu vì quá phẫn nộ mà chẳng kịp nghĩ suy. Lúc đó Kiếm Trung đã nghĩ rằng Hoa Vương trở mặt chứ chưa bao giờ nghĩ rằng Hoa Vương đánh mất lý trí. Một người chưa bao giờ để lộ tâm cơ như Hoa Vương dẫu có đánh mất lý trí thật sự cũng không để kẻ khác nhìn thấy có chăng là Hoa Vương cố tình cho hắn thấy. Giờ Kiếm Trung nhìn Hoa Vương đôi mắt thâm sâu, gương mặt xương xẩu, toàn thân tỏa ra sát khí ngùn ngụt, hoặc tâm hương lại mạnh mẽ đến kinh người chàng mới nhận ra rằng Hoa Vương chưa động đến một giọt máu hay một giọt độc nào cả. Hoa Vương biết trận này không đánh thắng nổi Dương Thần Nam nên Hoa Vương đành ra kê hung hiểm này. Chỉ có một điều Kiếm Trung không hiểu đó là Hoa Vương đâu cần làm thế, bởi những người có mặt ở đây quá nữa là kẻ Hoa Vương đang muốn giết, nửa còn lại đâu liên quan gì đến cuộc đời của Hoa Vương. Kiếm Trung không biết nhiều về quá khứ của Hoa Vương, cũng không thể hiểu được toan tính, suy nghĩ của Hoa Vương nhưng Kiếm Trung biết hành động hôm nay của Hoa Vương không phải vì dân chúng ở Trung Sơn, càng không phải vì chàng.

Hoa Vương nhìn Kiếm Trung thu Hắc Kiếm về, thì cũng thu về sát ý, buông lơi cơ thể như một cánh hoa rơi xuống đất. Kiếm Trung nhìn thấy chỉ muốn bay đến để đỡ lấy Hoa Vương nhưng Trịnh Si đã đón lấy Hoa Vương ôm vào lòng. Kiếm Trung nhận ra rằng Hoa Vương là một đóa hoa vương giả đầy cao sang, dẫu đang bị nhân gian vùi dập thì chàng cũng không thể nào với tới.

Trịnh Si nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn trong vòng tay, đau lòng rơi nước mắt. Trịnh Si nhớ rõ mồn một ánh mắt lúc Hoa Vương nói với chàng về thân phận của Dương Thần Nam trên cánh đồng phía bắc. Trong ánh mắt đó ngoài hận thù và đau khổ chẳng còn lại gì. Lúc đó Trịnh Si chẳng còn nhận ra tiểu cô nương trước trước mặt là Hoa Nhi ngày nào nữa. Hoa Nhi của ngày ấy trong đôi mắt ngập tràn một tình thương yêu to lớn và dịu dàng hết mực. Môi nàng cười ấm áp như những tia nắng buổi sớm xua tan đi những giọt sương lạnh lẽo, cô độc. Vậy mà giờ đây...

Trịnh Si bế Hoa Vương đi bỏ lại tất cả sau lưng:

- Hoa Nhi à! Một tiểu cô nương như muội đáng lẽ ra phải có một cuộc sống hạnh phúc trong một ngôi nhà bình thường mới đúng. Sao lại đặt trên vai muội nhiều gánh nặng như thế chứ? Trong lòng muội chỉ hận thù thôi cũng đã nặng nề lắm rồi. Giang sơn để ca thay muội gánh, dù gánh không nổi ca cũng sẽ gánh. Ca không chạy trốn nữa. Ca sẽ làm tất cả vì muội, chỉ cần muội cười thôi.

Hoa Vương đã hôn mê một đêm một ngày khiến tình hình Hàn Phủ càng thêm rối rắm. Bốn vị cô nương luyện Huyết Tầm đang bị Huyết Tầm hành hạ vì không có máu cho chúng uống. Từ đại phu và Hàn Đại Hiệp vì kế cùng lược cạn nên xin máu của các đồng nam trong phủ cho bọn họ uống để giữ tính mạng. Vị cô nương thứ năm đã được tìm thấy trong căn nhà nhỏ ở rừng Tâm Tối. Tên thư sinh Đại Phúc cũng ở đó. Cả hai đều bị trúng độc rất nặng. Trịnh Si cùng A Ly cùng bị trúng Thiên Niên Độc của Hoa Vương. A Ly vẫn còn cầm cự được, còn Trịnh Si tuy lượng độc bị trúng không nhiều nhưng lại dùng đến chân khí nên độc chạy vào tim đang nguy kịch. Tất cả mọi người đều chờ Hoa Vương tỉnh dậy.

Kiếm Trung vẫn luôn túc trực bên giường của Hoa Vương. Nhìn cơ thể Hoa Vương tiều tụy, hơi thở thoi thóp mà Kiếm Trung đau lòng khôn xiết. Chàng hận chính mình quá kém cỏi, quá vô dụng để cho Hoa Vương bao phen nguy hại đến tính mạng. Lúc đưa Hoa Vương rời Hoa Cung là Kiếm Trung đã hứa bảo vệ Hoa Vương, nhưng người được bảo vệ lại là chàng, chàng chẳng làm gì được cho Hoa Vương cả. A Ly đặt chậu nước xuống bàn, cầm một con dao nhỏ chìa ra về phía Kiếm Trung, giọng đầy đau đớn:

- Kim tầm của Hoa Vương vốn dĩ là Huyết Tầm.

Kiếm Trung nhìn A Ly trân trói như muốn hỏi rằng: chắc chắn chứ. A Ly gật mạnh đầu khẳng định lời nàng nói là sự thật. Kiếm Trung khẽ mỉm cười nhận lấy con dao từ tay A Ly. Kiếm Trung biết Hoa Vương thích máu của chàng, đã mấy lần chàng bị hoặc tâm hương ngọt ngào của Hoa Vương khống chế khiến chàng tự đưa cổ cho Hoa Vương hút máu. Kiếm Trung cũng biết dẫu là bạch tầm hay kim tầm đã ăn độc hay là đã uống máu thì chỉ cần làm điều ngược lại sẽ chết. Độc tầm là ăn độc sinh máu, nếu cho nó uống máu cũng như đổ nước xuống sông hoàn toàn vô dụng, độc tầm không có độc sẽ đói chết. Còn nếu huyết tầm lại ăn phải độc thì bị trúng độc mà chết bởi cơ thể nó chỉ có thể sinh ra độc từ việc hút máu chứ không chuyển hóa được độc. Kiếm Trung luôn nghĩ Kim Tầm của Hoa Vương là dạng độc tầm bởi Hoa Vương trước giờ luôn dùng độc, tuy cũng có lúc Hoa Vương có biểu hiện hứng thú với máu, nhưng cũng chỉ là đùa cợt chứ chưa bao giờ thấy Hoa Vương thật sự uống máu. Kiếm Trung không hiểu tại sao Kim Tầm của Hoa Vương trước đây là Huyết Tầm giờ lại là Độc Tầm, nhưng chàng không muốn nghĩ nhiều đến thế bởi cứu Hoa Vương mới là quan trong nhất. Từng giọt, từng giọt máu đỏ thẩm của Kiếm Trung rơi xuống chạm vào đôi môi tái nhợt khô nứt của Hoa Vương như những giọt nước rơi xuống xa mạc cằn cõi nhiều năm, thật vô dụng. Kiếm Trung như muốn cắt cả mạch máu, đổ cả dòng sông máu vào miệng Hoa Vương nhưng A Ly đã kịp thời ngăn lại. A Ly băng bó vết thương cho Kiếm Trung mà đứt ruột, bầm gan. A Ly chưa bao giờ nhìn thấy Kiếm Trung đau đớn, bất lực đến mất lý trí như thế này. Hóa ra yêu một người có thể khiến người ta thành một kẻ ngu khờ, điên dại. Kiếm Trung đã thức canh Hoa Vương một đêm, một ngày mà chẳng ăn uống gì, lại vừa cắt rất nhiều máu cho Hoa Vương mệt mỏi tựa thành giường thiếp đi.

Hoa Vương mơ hồ tỉnh lại, vị tanh tưởi của máu tươi vẫn còn trong miệng, môi vẫn vương màu đỏ thẳm dẫu đã được Kiếm Trung lau kĩ. Nàng hốt hoảng ngồi dậy thì nhìn thấy Kiếm Trung đang tựa lưng thành giường mà ngủ, sắc mặt tái nhợt, trên cổ tay vẫn đang quấn vải trắng, máu từ vết thương rịn ra nhuộm đỏ cả tấm vải. Hoa Vương chợt hiểu ra sự việc. Hoa Vương nhìn kẻ đối diện mà châu đôi mày: "Là do ngươi ngốc hay là ngươi quá lương thiện đây. Ngươi chẳng qua chỉ là con cờ trong tay ta, ngươi là con chốt qua sông để ta giành thắng cả bàn cờ, nhưng khi ta thắng rồi ta cũng sẽ vứt ngươi đi mà thôi. Hôm nay ngươi cứu ta về sau ngươi sẽ hối hận. Bởi những kẻ ta muốn báo thù trong đó có mẫu thân của ngươi, sư phụ của ngươi, bằng hữu của ngươi. Nếu ngươi biết điều này liệu ngươi có sẵn sàng cứu ta nữa không. Ta sẽ không vì hôm nay mà dừng lại, cũng không phải vì chút hi sinh của ngươi mà xóa bỏ thù hận. Nếu ngươi trách ta thì hãy trách sự ngu ngốc của ngươi trước. Sao trên thế gian này lại có kẻ ngốc là ngươi chứ". Tâm tư Hoa Vương nặng chĩu. Ngày nàng bảo Kiếm Trung đưa nàng rời Hoa Cung, trong đầu đã lập ra một kế hoạch lợi dụng chàng để trả thù Triệu Tú Quyên. Nhưng trong kế hoạch hoàn hảo đó của nàng chưa bao giờ tính đến sự ngu ngốc của Kiếm Trung. Nhìn chàng, Hoa Vương lại thấy đâu đó hình ảnh của chính nàng năm xưa. Với chàng, dường như Hoa Vương cảm thấy có chút không nở ra tay bởi nếu nàng tiếp tục thì kẻ chịu đựng đau khổ nhiều nhất chính là Kiếm Trung, kẻ không một chút liên quan gì đến hận thù suốt bao năm qua của nàng. Nhưng dừng lại ư? Vì một kẻ không liên quan mà dừng lại ư? Không được. Trịnh Thiếu Nam, tên đầy đủ Thiệu Vương Gia cũng là Dương Thần Nam, phải chết trong trăm vạn lần đau khổ nàng đã chịu. Triệu Tú Quyên, mẹ của Kiếm Trung cũng là sư phụ của Hoa Vương, phải chịu dày vò, đau khổ để trả lại những ngày tháng địa ngục của Hoa Vương. Còn những kẻ ngoài kia, những kẻ dù vô tình hay cố ý đẩy nàng vào cảnh hôm nay đều không được sống yên ổn. Hoa Vương quyết trả thù cả thiên hạ này.

Kiếm Trung chập chờn nửa tỉnh nửa ngủ thấy Hoa Vương đang ngồi suy tư cố gắng hết sức để ngồi dậy. Kiếm Trung lo lắng cho sức khỏe của Hoa Vương hỏi han đủ điều nhưng lòng chàng lại lạnh lẽo vô cùng. Hai người đang ngồi trên một chiếc giường, đối diện nhau hai mắt nhìn nhau nhưng Kiếm Trung nhìn trong mắt Hoa Vương chỉ thấy có thù hận, không có sự tồn tại của chàng. Nếu hôm nay Kiếm Trung thật sự vì cắt máu cho Hoa Vương mà chết, có lẽ Hoa Vương sẽ nhanh chóng quên chàng, quên rằng chàng từng xuất hiện trong cuộc đời Hoa Vương. Kiếm Trung dấu tiếng thở dài vào trong vờ như chẳng có gì đè nặng trong lòng, bưng bát nước đến cho Hoa Vương thấm môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.