[Dịch]Nữ Quỷ

Chương 21 : Đặt bẫy




Lão công công vừa rời Hàn Phủ chưa được một nén nhang thì Hoa Vương cũng biến mất. Nàng đã hẹn lão công công ở dịch quán ở ngoại ô Trung Sơn. Hoa Vương mặt y phục trắng, cài hoa trắng trên mái tóc đen dài. Người thường nghĩ nhà nàng có tang sự, kẻ trong giang hồ gọi nàng bằng Tuyết Hoa Tử, tên trong giang hồ trước đây Trịnh Hoa công chúa thường dùng khi trốn khỏi cung. Tuyết Hoa Tử vừa đến dịch quán đã có một tiểu nhị chờ sẵn ở cửa dẫn nàng đi ra hậu viện của dịch quán. Hậu Viện dịch quán thông ra một khu rừng trúc nằm ngoài địa phận của Trung Sơn. Ở đó có một người đợi nàng từ khá lâu. Tuyết Hoa Tử khẽ nhún người thi lễ:

- Hoa Nhi xin ra mắt Đại Minh Chủ

*****

Hoa Vương vừa về đến Hàn Phủ đã bị Tiểu Tư nhảy bổ vào hò hét om sòm:

- Tỷ Tỷ lại có người chết, lại có người chết...

Hoa Vương đưa tay sửa lại mái tóc, giọng lạnh tanh:

- Ban ngày ban mặt sao lại có người chết?

Hoa Vương chưa dứt câu thì từ trong đại sảnh đi ra ba vị quan sai mặt mày dữ tợn. Hàn Đại Hiệp hứa hẹn đủ thứ họ mới chịu về Huyện nha đợi tin. Sau khi tiễn khách Hàn Đại Hiệp quay sang mời Hoa Vương vào trong bàn chuyện. Trong đại sảnh đã có đủ mặt. Mọi người đang bàn luận về các án mạng liên tiếp xảy ra chỉ trong một ngày, ai cũng mặt nhăn mà nhó không khí ngột ngạt vô cùng. Hoa Vương thấy thế buông lời trêu đùa:

- Ta đi chưa được một canh giờ mà giang hồ lâm nguy đến nước này à?

Thục Quyên thấy tức tối trong lòng, giọng cáu gắt:

- Mọi người đang lo đại sự không như ai kia rảnh rỗi đi dạo phố.

- Sư muội

Kiếm Trung lắc đầu ra hiệu cho Thục Quyên, mặt khác lại tìm cách xoa dịu Hoa Vương:

- Sư muội vì quá nóng lòng phá án nên có chút mất bình tĩnh, Hoa Vương đừng...

- Triệu phu nhân nói đúng mà .

Hoa Vương cắt ngang lời Kiếm Trung, trong giọng nói chứa đầy vẻ tức giận. Kiếm Trung vội chuyển hẳn câu chuyện sang vụ án:

- Hoa Vương đi bên ngoài về có nghe qua vụ án liên hoàn chưa?

- Ta chưa nghe.

Hoa Vương vẫn giận. Kiếm Trung kể vắn tắt về vụ án cho Hoa Vương nghe. Sau khi Hoa Vương rời Hàn phủ được nữa canh giờ thì quan sai đến báo tìm thấy mười một thi thể trên cánh đồng phía Bắc. Trong đó mười người được xác định là trúng độc chết có biểu hiện cơ thể chuyển sang màu tím hơi tái, ngũ quan xuất huyết, cơ thể bị co giật. Người còn lại được xác nhận là giống tử thi lần trước, cả người nạn nhân gần như chỉ còn xương với da. Thời gian tử vong của cả mười một người ướt tính trải dài từ giờ Mão đến giờ Ngọ. Các nạn nhân đều không có dấu hiệu của sự chống cự, vũng vẫy hay đau đớn do trúng độc. Hoa Vương nghe qua cười khẩy một cái:

- Không tìm được mồi nên săn bậy đây mà, đúng là non nớt.

- Ý Hoa Vương là sao.

Kiếm Trung hỏi.

- Độc Tầm chỉ uống máu đồng nam không phải đồng nam nó sẽ không uống mà quay sang phun độc. Những kẻ mới luyện huyết tầm như bọn chúng không cố khả năng nhận biết ai là đồng nam, hơn nữa đêm qua bọn chúng săn hụt Triệu Đại Hiệp nên giờ rất đói đành làm liều. Xem ra không bắt sớm bọn này không được rồi.

- Hoa Vương có manh mối gì không?

Hàn đại hiệp e ngại hỏi

- Manh mối ta không có nhiều nhưng mà mũi của Triệu đại hiệp nhạy như vậy chắc sẽ ngửi ra mùi của chúng thôi. Hơn nữa chúng mới ăn no mùi còn rất nồng

- Sao tỷ tỷ biết chúng ăn no rồi.

Tiểu tư tuy không hiểu lắm nhưng cũng chen vào hỏi.

- Nếu chưa no thì giờ đã có thêm người chết rồi

Tiểu tư à lên một tiếng. Tiểu Tư muốn hỏi tiếp nhưng Hoa Vương lại tiếp lời:

- Nếu trong hai ngày tới mà không tìm ra chúng chỉ có thể đặt bẫy. Đồng nam ở Trung Sơn tìm không khó nhưng người có đủ khả năng để làm con mồi thì không nhiều. Triệu đại hiệp lại miễn dịch với hoặc tâm hương nên rất khó, đúng là khiến ta đau đầu mà.

- Hoặc tâm hương là gì thế?

Thục Quyên chưa nghe qua loại hương này nên buột miệng hỏi. Hoa Vương im lặng suy tính một chút rồi trả lời:

- Người luyện Bạch Tầm cơ thể tiết ra một hương thơm mê hoặc kẻ khác gọi là hoặc tâm hương. Tầm càng độc hương càng mạnh, người ngửi hương thơm này dù là nam hay nữ đều bị mê hoặc. Triệu phu nhân cũng đã ngửi qua rồi có nhớ không.

Thục Quyên chợt nhớ đến lần đầu gặp Hoa Vương nàng không tài nào kiềm chế được việc ngắm nhìn và ngửi hương thơm trên người kẻ đối diện. Khi hoàn toàn tỉnh táo Thục Quyên luôn cảm thấy kì lạ nhưng không thể nói với ai vì nói ra nghe rất kì hoặc, giờ thì nàng đã hiểu tại sao.

- Vậy ai sẽ là con mồi ?

Trần lâm lên tiếng hỏi. Trong đầu chàng đã có dự định cho riêng mình.

- Con mồi võ công phải tương đối bởi trong lúc đặt bẫy có thể xảy ra chấn thương hay trúng độc người thường thì rất nguy hiểm.

Hoa Vương lướt nhìn Hàn đại hiệp cười ma mị:

- Tuy Hàn đại hiệp vẫn mang thân đồng nam nhưng uy lực của ngài quá lớn bọn chúng không dám động đến.

Câu nói của Hoa Vương khiến toàn bộ ánh mắt dồn về phía Hàn đại hiệp. Có gì đâu mà lạ, dẫu đã quá tứ tuần nhưng Hàn Đại Hiệp vẫn chưa cầm tay nữ nhân bao giờ thì vẫn là đồng nam thế thôi. Chỉ tủi phận cho Trúc Nương đi theo Hàn Đại Hiệp cũng sắp được hai mươi năm rồi, tuổi thanh xuân cũng đã qua mà danh không có phận cũng không, cả một lời tình tứ cũng chưa được nghe. Hoa Vương quay sang nhìn Kiếm Trung liếc một cái rồi quay chỗ ổ khác:

- Triệu đại hiệp thì khỏi bàn, bọn chúng chưa thấy đã chạy mất dạng rồi. Còn hoàng thượng...

Hoa Vương vừa công môi thốt lên hai chữ Hoàng thượng đã khiến Trịnh Si lạnh sống lưng.

- Tam cung lục diện ba trăm mỹ nữ nói còn đồng nam có ma nó tin.

Hoa Vương ngừng lại quan sát Trần Lâm nhưng cái mặt lạnh như đồng thau của Trần Lâm khiến nàng không có hứng thú trêu đùa:

- Vậy chỉ còn lại Trần Đại Hiệp đây thôi.

Trần lâm mặt vẫn lạnh tanh không nói gì chỉ gật đầu. Chính Trần Lâm cũng nghĩ mình là người thích hợp nhất bởi Kiếm Trung sức khỏe chưa hồi phục, Trịnh Si lại là vua một nước không thể xảy ra chuyện, còn chuyện Hàn đại hiệp vẫn là đồng nam thì Trần Lâm chưa từng nghĩ đến.

- Hoa Vương thế đặt bẩy làm sao.

Thục Quyên hỏi. Hoa Vương nhìn Thục Quyên cười, nụ cười của kẻ đọc được suy nghĩ kẻ đối diện:

- Bẩy không cần đặt chỉ cần tung tin Trần Đại Hiệp là đồng nam ra ngoài thì bọn chúng nhất định sẽ chạy đến. Bọn chúng rất tin vào hoặc tâm hương nên chúng chẳng sợ gì đâu. Nhưng nhất vạn không sợ chỉ sợ vạn nhất, đặt bẫy người hóa ra lại tự rơi vào bẫy.

- Ý Hoa Vương là...

Kiếm Trung ngại ngần hỏi.

- Ta chỉ sợ ta không kiềm chế được mình mà ăn con mồi trước bọn chúng thôi.

Hoa Vương vừa cười, vừa nói như nói đùa nhưng ai cũng suy nghĩ, cũng e sợ. Ai cũng biết Hoa Vương luyện độc giống bọn người kia tuy nói rằng Bạch Tầm mà Thiên Độc Môn luyện đều là loại Độc Tầm chứ không phải Huyết Tầm nhưng Kim Tầm của Hoa Vương lại có thể luyện cùng lúc song song hai cách. Hoa Vương là kẻ tâm cao trí ngạo nên kẻ thường không thèm dòm ngó, còn những người như Trần Lâm hay Kiếm Trung thì biết đâu được. Hoa Vương là không nhất thiết phải hút máu để sống như bọn kia nhưng máu đồng nam với Hoa Vương lại hấp dẫn vô cùng.

Mọi người đang bàn kế hoạch đặt bẫy thì ngoài sân bỗng có tiếng xô đẩy, hò hét ồn ào, nên vội ra xem. Hoa ra là mấy tên gia nhân của Hàn phủ đang chặn một thiếu niên thân hình nhỏ nhắn. Một gia nhân trong có vẻ khá bình tĩnh vừa can ngăn thiếu niên xông vào vừa khuyên can:

- Thiếu hiệp, tôi đã nói là trong đây không có ai là Tuyết Hoa Nữ rồi. Thiếu hiệp nếu người không dừng lại chúng tôi sẽ ra tay đó.

Nói là vậy nhưng vị thiếu hiệp kia chỉ dùng một tay đẩy lùi cả năm gia nhân cao to gấp đôi chàng mà không tốn mấy sức. Thiếu niên vừa nhìn thấy Hoa Vương vội đạp mạnh hai chân xuống đất phi qua dầu năm gia nhân đứng trước mặt Hoa Vương cuối đầu hành lễ:

- Tuyết Hoa cô cô, sư phụ có vật muốn hiền điệp trao cho người.

Thiếu niên vừa nói vừa lấy trong người ra một chiếc hộp gỗ đưa cho Hoa Vương. Hoa Vương nhận lấy cười đa tạ trong khi mọi người kinh ngạc nhìn cả hai. Giờ họ mới nhận ra cách ăn mặt của Hoa Vương không khác gì Tuyết Hoa Nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.