Hoa Vương, người đã ở đâu?
Bữa trưa đã dọn lên bàn chỉ chờ mọi người đông đủ là dùng bữa. Gương mặt Hàn Đại Hiệp giờ đã không còn lộ vẻ lo lắng trầm tư nữa bởi Kiếm Trung đã có thể ra khỏi phòng dùng cơm với mọi người. Tuy rằng món canh bạch liên vẫn là món chính của chàng nhưng Kiếm Trung cũng đã bắt đầu ăn lại những món ăn bình thường. Thời gian ngủ của chàng cũng đã giảm về mức thường lệ. Kiếm Trung gần như đã trở về với chính chàng lúc trước. Lúc nghe Hoa Vương báo quá trình luyện độc 10 ngày đã hoàn tất, Kiếm Trung đã hoàn toàn hồi phục, mọi người ai cũng vui mừng khôn xiết. Hàn Đại Hiệp cùng Thục Quyên thay nhau hỏi tình trạng của Kiếm Trung để đảm bảo rằng chàng hoàn toàn bình phục. A Ly ngập ngừng bước vào phòng cuối đầu thi lễ, vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ lo lắng:
- Lão gia, thiếu gia, tiểu thư!
- Hoa Vương đâu?
Kiếm Trung khẽ hỏi khi thấy A Ly chỉ đi một mình. Chàng đã dặn A Ly mời Hoa Vương đến dùng cơm chung với mọi người để mọi người có dịp cảm ơn nàng. Nhưng giờ A Ly lại đến một mình.
- Dạ thưa thiếu gia, A Ly đã tìm khắp Hàn phủ rồi mà vẫn không thấy Hoa Vương đâu.
Kiếm Trung châu mày lo lắng:
- Không thấy Hoa Vương? Hoa Vương đi đâu được chứ? Cô ấy chỉ mới đến Trung Sơn có mấy ngày đã chạy lung tung, không biết có đi lạc ở đâu không nữa?
- Con đừng lo, Hoa Vương lớn rồi mà.
Trúc Nương vừa bước vào nghe qua cuộc trò chuyện đã hiểu đôi phần. Bà đặt bát cháo hạt sen xuống bàn nhìn Kiếm Trung cười trấn an.
- Con chỉ sợ cô ta lại gây họa đâu đó...
Kiếm Trung chưa dứt lời thì Trần Lâm hớt hải xông vào, hơi thở nặng nhọc, mồ hôi ướt đẫm cả gương mặt:
- Không... không xong rồi... xảy ra... chuyện lớn rồi – Lâm vừa thở vừa nói.
- Có chuyện gì con từ từ nói xem nào.
Hàn Đại Hiệp có chút lo lắng trong giọng nói. Ngài đã cảm thấy bất an mấy ngày nay. Kể từ khi Hoa Vương vào phủ Ngài luôn cảm nhận được một linh cảm chẳng lành. Nhìn gương mặt thất thần của Trầm Lâm lúc này Ngài càng tin vào trực giác của mình bởi Lâm không phải là người dễ bị tác động từ bên ngoài.
- Trên cánh đồng phía bắc người ta tìm thấy một thi thể kì lạ.
- Thi thể kì lạ?
Những người có mặt trong phòng đều đồng thanh thốt lên. Trung Sơn là một thị trấn tuy không mấy yên bình nhưng chẳng qua cũng chỉ là ẩu đã đánh nhau hay trộm cấp xưa nay chưa có bất kì một vụ án mạng nào. Cánh đồng phía bắc lại là nơi hoang vắng. nó vốn là con đường dẫn vào rừng Tâm Tối. Người dân thì lại rất sợ khu rừng đó vì thế mà cánh đồng phía bắc bị bỏ hoang. Mục đồng trong thôn chẳng đứa nào dám chăn trâu ở cánh đồng ấy dẫu cho cỏ ở đó có nhiều và ngon như thế nào. Nay lại có một thi thể kì lạ ở đó thì quả là một chuyện lớn.
- Đã có ai tiếp cận rồi?
Hàn Đại Hiệp nhanh chóng bắt tay vào vụ án. Ngài biết chỉ có làm rõ mọi việc thì cảm giác bất an trong ngài mới chấm dứt.
- Thưa bá phụ, thi thể do người dân phát hiện báo cho quan phủ, bên quan phủ cảm thấy rất kì lạ nên cho người đến tìm con và Trịnh đại ca. Trịnh Ca đang ở hiện trường điều tra thêm còn con quay về mời bá phụ đến xem xét.
- Vậy chúng ta cùng đi - Kiếm Trung đề nghị.
- Trung nhi, sức khỏe của con..
- Con tham gia được mà, sư phụ cứ yên tâm.
Kiếm Trung tỏ ra kiên quyết một cách kì lạ làm Hàn Đại Hiệp không thể không đồng ý. Cả ba người Hàn Đại Hiệp, Trần Lâm và Kiếm Trung cùng đến cánh đồng phía bắc. Trước lúc đi Kiếm Trung vẫn không quên dặn A Ly đi tìm Hoa Vương một lượt nữa, cả trong phủ lẫn ngoài phố. Chàng không muốn Hoa Vương gây thêm bất kì rắc rối nào.
Khi họ đến cánh đồng thì người dân đã vây quanh hiện trường. Đôi lúc trí tò mò của con người lấn át cả nỗi sợ. Họ kéo nhau đến xem án mạng mà quên rằng sau lưng họ là rừng Tâm Tối. Trịnh Si đang xem xét mọi nơi, mọi chi tiết trên cơ thể nạn nhân. Chốc chốc Si lại châu mày bởi chưa bao giờ chàng thấy điều gì lạ như vậy. Chàng cũng tìm kiếm khắp xung quanh cũng chẳng có thêm manh mối nào.
- Si ca sao rồi?
Kiếm Trung khẽ lên tiếng làm Trịnh Si giật mình ngẩn đầu nhìn lên. Trịnh Si vì mãi mê suy nghĩ mà mọi người đến đứng bên cạnh chàng cũng không hề hay biết.
- Sao đệ lại ra đây sức khỏe như thế nào rồi?
- Đệ khỏe rồi mà.
- Hàn thúc và Trần Lâm có đến không?
- Họ đi xem xét xung quanh rồi. Ca cho đệ xem thi thể?
Trịnh Si dẫn Kiếm Trung đi xem thi thể. Thi thể vẫn chưa được di chuyển, nó vẫn nằm giữa cánh đồng. Đường dẫn đến chỗ thi thể có những chỗ cỏ dập nát và rất nhiều dấu chân lớn nhỏ. Kiếm Tung quan sát một lúc rồi lên tiếng.
- Dấu chân này có vẻ như không phải của nạn nhân.
- Đúng vậy. Do hiện trường được người dân phát hiện nên có thể đây là dấu chân của họ, còn chỗ cỏ dập đằng kia là do khi họ nhìn thấy cái xác hoảng sợ mà té xuống rồi bò lết trên cỏ tạo thành.
Trịnh Si vừa nói vừa chỉ mấy chỗ cỏ dập nát mà họ vừa đi qua. Kiếm Trung gật đầu tán thành với suy luận của Trịnh Si. Khi Kiếm Trung đến gần thi thể thì một mùi kinh khủng xộc vào mũi khiến chàng cảm thấy toàn thân khó chịu, cảm giác buồn nôn dâng trào. Kiếm Trung phải cố gắng kìm nén cơn buồn nôn để kiểm tra xác chết. Nạn nhân là một nam nhân cao lớn, theo như dáng dấp bên ngoài cùng cách ăn mặt có thể là một tiểu thương. Gương mặt nạn nhân hốc hác, hai má hóp sâu lộ rõ xương gò má, tay chân gầy có thể nhìn thấy xương, dường như nạn nhân chẳng còn một thớ thịt nào trên cơ thể. Trên người nạn nhân ngoài việc cơ thể chỉ còn da và xương thì toàn thân nạn nhân không có vết thương, không có dấu hiệu xô xát ẩu đả hay chống cự, cũng như trúng độc. Có một điều khiến Kiếm Trung nghi ngờ là hai chấm đỏ nhỏ như chân tóc trên cổ nạn nhân và cái mùi tử thi khủng khiếp mà có lẽ chỉ có chàng ngửi thấy. Cái mùi khủng khiếp ấy lại xộc thẳng vào mũi chàng lần nữa. Lần này, Kiếm Trung không kìm nén được nữa đành nôn tất cả những gì có trong bụng ra ngoài. Trịnh Si nhìn thấy Kiếm Trung gương mặt tái nhợt lại đang ôm bụng nôn khan vô cùng lo lắng:
- Đệ làm sao vậy?
- Đệ cũng không biết nữa - Kiếm Trung thều thào.
Trịnh Si không còn cách nào khác lập tức gọi người đưa Kiếm Trung về Hàn Phủ. Kiếm Trung vừa về đến Hàn Phủ thì Hoa Vương cũng vừa về tới. Lúc đi qua đại sảnh Hoa Vương nhìn thấy tình trạng tồi tệ của Kiếm Trung mà tươi cười. Nàng đưa bó sen lớn trên tay lên mũi ngửi. Chẳng bận tâm đến kẻ đang sống dở chết dở ngoài kia, nàng đi thẳng vào nhà bếp.