Bạch Tầm đều chết
Hoa Vương từ phòng Kiếm Trung bước ra, khẽ lắc đầu, miệng cười ranh mãnh. Mọi người cũng đã quen với những biểu cảm khó hiểu này. Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Kiếm Trung luyện Bạch Tầm Liên Hương. Cánh cửa phòng Kiếm Trung vẫn nằm im lặng. Kẻ được vào trong ngoài Hoa Vương ra chỉ có A Ly, những người khác đều bị cấm.
- Hoa Vương, thế nào rồi? – Hàn Đại Hiệp tiến đến gần Hoa Vương, lo lắng hỏi.
Câu hỏi trống không của Hàn Đại Hiệp càng làm cho những người khác khó hiểu. Ngài cũng chẳng bận tâm, chỉ cần Hoa Vương hiểu là đủ.
- Đã chết.
Hoa Vương thì thảo trả lời chỉ đủ cho Hàn Đại Hiệp nghe. Nàng cũng không quên tặng kèm một nụ cười khoái trá.
Hàn Đại Hiệp như trút bớt nỗi lo lắng ra ngoài, thở nhẹ nhàng. Thời gian càng trôi qua Ngài càng hi vọng nỗi sợ ấy sẽ không bao giờ đến. Ngài quay trở lại với đám người đang đứng ngồi chờ tin tức của Kiếm Trung, còn Hoa Vương thích thú cầm chiếc hộp gỗ đi về phòng.
- Sinh ca, Trung Nhi sao rồi?
Trúc Nương lo lắng hỏi. Bà không nghe được cuộc đối thoại của hai người lúc nãy. Vẻ mặt của Hoa Vương lúc nào cũng khiến cho bà bất an. Dẫu cho đôi mày của Hàn Đại Hiệp đã giãn ra nhưng vẫn không nói lên rằng mọi chuyện đã ổn.
- Không sao rồi – Hàn Đại Hiệp vỗ nhè nhẹ vào vai Trúc Nương động viên tinh thần bà. Ta nghĩ muội nên nấu món gì đó, đến tối Trung Nhi tỉnh lại sẽ thấy đói.
- Thật sao? Vậy tốt quá rồi. Muội sẽ nấu những món nó thích nhất.
Trúc Nương mừng rỡ vội vã đi xuống bếp. Thục Quyên nghe nói Kiếm Trung sẽ tỉnh lại cũng vui mừng khôn xiết. Nàng cuối đầu chào Hàn Đại Hiệp rồi nhanh chân theo Trúc Nương xuống bếp.
- Trúc Nương , để con giúp người?
- Thế con đã khỏe chưa?
- Dạ khỏe rồi ạ!
Trịnh Si và Trần Lâm cũng cười nói vui vẻ rủ nhau đến tửu lầu mua rượu về ăn mừng. Hai người còn nhất định phải mua loại mà Kiếm Trung thích, Mẫu Sơn tửu.
Mọi người đi hết, chỉ còn lại Hàn Đại Hiệp đứng nhìn cánh cửa bất động. Trong Ngài là những con sóng lo sợ. Cơn sóng này chưa kịp tan thì cơn sóng khác lại ập tới. Bí mật chôn dấu hai mươi mấy năm qua sẽ là một cú đả kích lớn đối với Kiếm Trung. Ngài chỉ mong đứa đệ tử mà ngài khó nhọc nuôi dưỡng sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua kiếp nạn này.
Kiếm Trung vừa tỉnh lại đã đòi đi gặp mọi người. A Ly phải giải thích thật chi tiết tình trạng của chàng buộc phải cách ly để bảo vệ mọi người chàng mới chịu ở yên trong phòng. A Ly cũng điểm sơ tình hình của từng người trong nhà cũng như những chuyện xảy ra trong 5 ngày chàng hôn mê. Nghe xong câu chuyện, Kiếm Trung bỗng thấy đói. Lúc này A Ly mới chợt nhớ đến bàn thức ăn đã chuẩn bị sẵn. Trên bàn toàn là những món chàng thích ăn: vịt nướng mật, cá chiên tươi, canh gà hạt sen, bách thảo xào xì dầu, đặc biệt không thể thiếu một bình Mẫu Sơn do Trần Lâm và Trinh Si đã cất công đi mua. A Ly dìu chàng đến bàn ăn. Chàng nhìn chỗ thức ăn thịnh soạn trên bàn, cái bụng chàng thì đang réo ầm đùng, nhưng chàng chẳng muốn ngồi xuống bàn chút nào. Cơn đói đang hành hạ chàng. Chàng muốn ăn thứ gì đó, hoàn toàn khác với những thứ chàng thấy, nhưng đó là gì thì chàng không biết. Chàng chống tay xuống cạnh bạn để không phải ngồi xuống. A Ly thấy biểu hiện lạ của Thiếu gia có chút hoài nghi:
- Thiếu gia không muốn ăn sao? Vừa rồi thiếu gia còn than đói mà? Hay là ăn một chút thôi...
- Đỡ ta về giường.
Kiếm Trung lớn tiếng ra lệnh ngắt ngang lời A Ly. Vẻ mặt chàng tỏ ra vô cùng khó chịu. Những món ăn trên bàn làm cho cơn đói càng hành hạ Kiếm Trung mãnh liệt hơn. Nhưng vừa nghĩ đến việc ăn chúng đã khiến chàng đau đầu và bắt đầu muốn nôn. A Ly thấy thiếu gia lớn tiếng với mình biết là chàng đang bực, vội đỡ chàng về giường. Từ trước đến nay số lần Kiếm Trung nổi giận với A Ly là rất ít, hầu như không có. Nếu có điều gì ở A Ly khiến Kiếm Trung không vừa lòng chàng cũng hết sức nhỏ nhẹ khiến nha hoàn trong Hàn Phủ đều ganh tỵ và muốn thay thế chỗ cho A Ly. Nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều. A Ly thay vì sợ hãi thì lại lo lắng, vì biểu hiện của thiếu gia hoàn toàn khác lạ. A Ly từ từ đỡ Kiếm Trung nằm xuống giường. Chàng chưa kịp nằm xuống đã phải vội dùng hai tay ôm bụng, dạ dày của chàng như hùa theo cơn đói réo ầm.
- Thiếu gia không sao chứ? Hay là A Ly đi gọi Hoa Vương nhé?
- Cũng được.
Kiếm Trung vất vả lắm mới thốt lên được hai chữ đầy bất lực. Chàng mệt nhọc nằm xuống giường, thở yếu ớt. A Ly vừa đi được vài bước thì Kiếm Trung gọi với theo:
- Dẹp hết những thứ đó đi.
A Ly không biết làm sao đành vâng theo, mang thức ăn trên bàn xuống bếp. Ly đang lay hoay dọn dẹp thì ngoài cửa có tiếng gõ cộc cộc. A Ly ra mở cửa thì thấy Trúc Nương đang bưng một cái khay gỗ, trên khay đựng một cái bát to bằng sành. A Ly nhanh miệng nói:
- Trúc Nương lại mang gì đến vậy ạ? Thiếu gia chẳng ăn đâu.
- Canh này là Hoa Vương bảo ta nấu, cô nương ấy còn nói Trung Nhi sẽ chẳng ăn gì ngoài thứ này.
Trúc Nương vừa nói vừa đưa cái khay đến trước mặt A Ly. A Ly vừa nghe là Hoa Vương dặn nấu mừng vui ra mặt, nhanh tay bưng cái khay trên tay Trúc Nương:
- Là Hoa Vương dặn ạ! Vậy tốt quá rồi, để con mang vào cho thiếu gia.
- Được con mang vào đi, để mấy thứ kia Trúc Nương dọn dẹp cho.
Trúc Nương định bước vào phòng, A Ly đã nhanh ngăn lại.
- Trúc Nương không được đâu. Hoa Vương dặn rồi, trong phòng có độc. Lát nữa con dọn cũng được. Người về nghỉ ngơi đi ạ.
Trúc Nương không thể làm gì khác đành gật đầu.
- Được rồi. Con vào chăm sóc thiếu gia đi để ta đóng cửa cho.
Trúc Nương khép hai cánh cửa lại mà lòng đầy lo lắng. Bà thầm nghĩ: Sao Hoa Vương lại biết Kiếm Trung không ăn bất kì thứ gì ngoài bát canh đó? Nó có liên quan gì đến việc luyện độc chăng? Hay là Kiếm Trung cũng giống cô nương ấy rồi không ăn gì khác ngoài độc. Trúc Nương có rất nhiều chuyện không hiểu nhưng bà đã lỡ hứa với Hoa Vương là không kể chuyện vừa xảy ra trong bếp cho ai khác nghe nên bà đành cất lại mớ ngổn ngang trong lòng mà đi về phòng.
A Ly mang bát canh vào phòng, đặt xuống bàn, vừa mở nắp, hương Bạch Liên đã tỏa khắp căn phòng. Kiếm Trung vừa ngửi thấy mùi hương đã vội vã ngồi dậy. A Ly nhanh nhẹn mang bát canh đến bên giường, vừa thổi vừa đút cho thiếu gia. Kiếm Trung uống canh một cách ngon lành cho đến khi cạn đáy. Cơn đói chưa kịp lắng xuống, Kiếm Trung đã cảm thấy buồn ngủ. Chàng nằm xuống là ngủ ngay lập tức. Kiếm Trung dường như trở thành một người khác, một người mà cả A Ly cũng chưa từng quen biết.
Từ lúc Kiếm Trung luyện độc, Hoa Vương bắt đầu trồng một cái cây nhỏ đặt ở bậu cửa sổ, cái cửa sổ chẳng mấy khi mở. Nàng cũng hay chăm chút cho cây, nhất là sau khi từ phòng Kiếm Trung về. Cái cây đã ra được 3 chiếc lá non vì thiếu ánh sáng mặt trời nên nó có màu xanh nhợt nhạt. Trên cái thân nhỏ đã mọc lắm tắm những chiếc gai nhọn. Một chậu hồng độc, cực độc. Bên dưới lớp đất đen bình thường là xác những con Bạch Tầm đã chết. Hoa Vương nhìn thấy từng con, từng con Bạch Tầm một chết đi trong lòng tiếc nuối không nỡ mới nghĩ ra cách này. Hoa Vương mang theo Bach Tầm để phòng biến cố bất ngờ. Nhưng số lượng nàng mang theo chỉ có 10, nay đã chết hết 5 và chưa có dấu hiệu dừng lại. Hoa Vương tuy xót xa nhưng lại lấy làm thích thú.
Hoa Vương ngồi mân mê những chiếc lá non của cây hồng độc, rồi từ từ xuống phần thân và những chiếc gai. Lá của nó tuy còn non, thân vẫn còn yếu nhưng những chiếc gai đã rất nhọn. Chúng đâm xuyên qua ngón trỏ của nàng. Vài giọt máu tứa ra, rơi xuống gốc, thấm sâu vào lớp đất. Khi Hoa Vương cảm thấy đủ, nàng đưa ngón tay bị đâm lên miệng mút nhẹ. Nàng chăm chú nhìn cây hồng thì thầm:
- Bạch Tầm chết liệu Kim Tầm có chết?
Nàng im lặng nhìn cái cây nhỏ. Cái cây cũng chỉ biết im lặng để nàng ngắm nhìn. Một ý nghĩ điên rồ chợt hiện lên trong đầu Hoa Vương khiến nàng bật cười nham hiểm. Mắt nàng vẫn nhìn cây hồng nhưng không còn ánh mắt trìu mến lúc nãy nữa mà là hai ngọn lửa hận thù đang ngùn ngụt cháy:
- Sư phụ à! Liệu con trai người có vượt qua được ải này không?
Hoa Vương lại cười, cười thành tiếng. Nàng hát vu vơ mấy câu gì đó mà chẳng ai hiểu.