Sự thật ngỡ ngàng
Thục Quyên vừa tỉnh lại, điều đầu tiên nàng hỏi Hỉ Nhi là về Kiếm Trung. Hỉ Nhi đành phải nói thật tình trạng của Kiếm Trung cho nàng nghe. Thục Quyên nghe xong mặt mày tái nhợt. Sức khỏe Thục Quyên vẫn chưa bình phục lại thêm cú sốc tinh thần nên ngất lịm đi. Hỉ Nhi lo sợ kêu c
- Người đâu mau cứu tiểu thư, người đâu....
Hoa Vương sau cơn thập tử nhất sinh không những bình an vô sự mà công lực còn mạnh lên mấy phần. Nàng đang thưởng hoa trong vườn sau của Hàn phủ gần đó nghe tiếng Hỉ Nhi lập tức chạy vào xem. Có người đến cứu Hỉ Nhi vừa mừng vừa lo sợ bởi kẻ đang bước vào nàng chưa gặp bao giờ. Hoa Vương từ lúc vào Hàn Phủ đến này đều khăn che kín mặt chưa bao giờ lộ diện. Hỉ Nhi không biết mặt là chuyện bình thường. Hoa Vương vốn là thân nữ nhi liễu yếu đào tơ nhưng lại dễ dàng bế Thục Quyên đặt lên giường.
- Triệu phu nhân bị làm sao?
Hỉ Nhi nghe cách người này gọi Thục Quyên với cái giọng bông đùa như thế thì nhận ra kẻ trước mặt chính là Hoa Vương nên cũng yên tâm phần nào. Hoa Vương lấy trong người ra một chiếc lọ nhỏ. Trong lọ là một chất dịch lỏng có mùi rất thơm. Hoa Vương cho chất lỏng vào tay xoa điều rồi cho Thục Quyên ngửi. Ít phút sau Thục Quyên đã hồi tỉnh. Hỉ Nhi mừng ra mặt.
- Tiểu thư, người tỉnh rồi thật may quá.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Giọng của Thục Quyên vô cùng yếu ớt.
- Tiểu thư vừa ngất đi, là Hoa Vương giúp người tỉnh lại.
- Hoa Vương?
Thục Quyên chưa thật sự đối diện với Hoa Vương lần nào. Tất cả những gì nàng biết về Hoa Vương đều qua lời kể của Hỉ Nhi. Nàng thật sự muốn biết cái kẻ quái dị mà Hỉ Nhi trông như thế nào. Hỉ Nhi đỡ Thục Quyên ngồi dậy để nhìn rõ mặt kẻ đứng bên giường.
Hoa Vương không đẹp đến diễm lệ nhưng nàng lại có một sức hút khiến kẻ khác không thể rời mắt khỏi nàng. Đôi mắt đen huyền và sâu thẳm như muốn hút tất cả vào trong. Chiếc mũi không mấy cao điểm trên gương mặt trái xoan một cách hãnh diện. Đôi gò má cao cao đang ửng hồng trong nắng sớm làm nổi bật làn da trắng có chút xanh xao của nàng. Đôi môi đang cười của nàng dù ma mị dù khó lường nhưng kẻ đối diện không thể cưỡng lại việc ngắm nhìn. Ở cạnh nàng Thục Quyên và Hỉ Nhi có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào trên người nàng, hương của bạch liên. Hoa Vương không ngạc nhiên khi hai vị cô nương kia đang nhìn nàng một cách quá mức. Nụ cười trên môi nàng lại mở rộ:
- Triệu phu nhân! Triệu Phu nhân!
Mặt cho Hoa Vương có gọi Thục Quyên vẫn cứ nhìn nàng, mi mắt chẳng buồn cử động. Hỉ Nhi nghe tiếng gọi đã kịp lấy lại ý thức của chính mình. Chợt nhớ ra chuyện đêm qua Hỉ Nhi e ngại hỏi
- Hoa Vương, người không sao chứ?
- Đương nhiên là không sao rồi.
- Đêm qua chẳng phải người…
Hỉ Nhi bỏ lửng câu nói, ngập ngừng, đôi tay nàng run lên vì vẫn còn sợ.
-Đêm qua có chuyện gì sao?
Thục Quyên đến giờ mới có quay về được thực tại. Nàng nghe Hỉ Nhi nói bất giác hỏi.
- Đêm qua, Hoa Vương cô nương sau khi cứu tiểu thư xong được thiếu gia đưa về phòng đã xảy ra chuyện…
Xả Hàn Phủ gần như bừng tỉnh bởi tiếng hét đau đớn thảm thiết Hoa Vương. Nó như tiếng thét của quỷ dữ nơi địa ngục vọng về. Từng thớ thịt, từng bộ phận trong cơ thể Hoa Vương đều đau đớn tột cùng . Chúng như sắp bị xé ra thành trăm ngàn mảnh. Thiên niên độc là hỏa. Kim Tầm lại là băng. Độc của Thục Quyên như chất xúc tác. Nó khiến lửa thêm bùng cháy mà băng càng thêm lạnh thấu tim gan. mọi thứ vốn hòa hợp, nay lại quay sang đối đầu nhau, trừ khử nhau. Đau đớn tột cùng nàng đã la hét gần như cả đêm. Trong tiếng hét lại có sự bi thương oán hận. Tiếng rên rỉ của nàng như tiếng rầm của con thú dữ sẵn sàng xé toạc con mồi. Cái âm thanh ghê rợn đó làm mọi người trong Hàn phủ khiếp sợ. Không những thế cơ thể Hoa Vương còn phát ra những luồng khí độc cực kì quái dị. Ngoài Kiếm Trung luôn ở cạnh bên chăm sóc nàng, những người khác trong Hàn Phủ phải cách xa phòng nàng hơn 10 thước để đảm bảo an toàn. Đến khi trời gần sáng, vì quá kiệt sức Hoa Vương thiếp đi thì tiếng rên la mới dừng lại. Có một điều không thể tin được là chưa đầy hai canh giờ sau, Hoa Vương đã bước xuống giường, gọi A Ly chuẩn bị điểm tâm sáng, còn đi dạo khắp nơi trong Hà phủ.
Thục Quyên nghe qua lời kể của Hỉ Nhi có phần áy náy trong lòng. Nàng ngập ngừng hỏi:
- Là vì hút độc cho ta sao?
Hoa Vương đáp lại câu hỏi của Thục Quyên bằng một nụ cười khó hiểu:
- Cái này ta phải cảm ơn Triệu phu nhân rồi. Nếu không nhờ lượng độc quá lớn trong người của Triệu phu nhân, e rằng ta không thể thay độc thành công.
- Triệu phu nhân?
Thục Quyên hoàn toàn ngơ ngác trước cách xưng hô của Hoa Vương. Nàng không hiểu vì sao Hoa Vương lại gọi nàng như thế.
- Có gì sai ư?
Đôi mắt ngây thơ cùng giọng nói đùa cợt của Hoa Vương khiến Thục Quyên cực kì bối rối. Hỉ Nhi hiểu ra vấn đề vội vàng giải thích. Nhưng dẫu cho Thục Quyên hay Hỉ Nhi có nói thế nào thì Hoa Vương vẫn không chịu đổi cách xưng hô. Chẳng ai ngoài Kiếm Trung biết rằng đó là sự châm chọc mà Hoa Vương dành cho chàng.
-Đừng nói chuyện này nữa để ta kiểm tra độc trong người Triệu phu nhân.
Hoa Vương vẫn đùa cợt. Thục Quyên và Hỉ Nhi không biết làm gì hơn ngoài im lặng nghe theo.
Hoa Vương tiến đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Thục Quyên. Hương thơm ngọt ngào trên người Hoa Vương khiến Thục Quyên không thể không tiến đến gần nàng hơn.
- Triệu phu nhân đừng ngửi nhiều trong hương có chút độc.
Thục Quyên ngay lập tức lùi người lại. Hành động của Thục Quyên khiến Hoa Vương không khỏi bật cười. Nàng bật cười vì sự bối rối của Thục Quyên trông rất đáng yêu. Hoa Vương nắm lấy bàn tay Thục Quyên, đặt đầu ngón tay trỏ của mình chạm vào đầu ngón trỏ của Thục Quyên. Một sợi kim tơ từ ngón tay nàng bắn vào trong cơ thể Thục Quyên để thăm dò. Thục Quyên chẳng cảm nhận được gì ngoài cái lạnh từ bàn tay Hoa Vương truyền qua cơ thể nàng.
- Tốt rồi, không còn gì đáng ngại. Triệu phu nhân cứ tiếp tục dùng thuốc và nghỉ ngơi là sẽ sớm bình phục thôi.
- Vậy còn Sư Huynh?
Đây mới thật sự là điều khiến Thục Quyên lo lắng.
- Kiếm Trung, hắn...
- Sư huynh như thế nào. Hoa Vương có cứu được huynh ấy không?
- Độc đã xuyên tâm không thể cứu.
Câu nói của Hoa Vương khiến Thục Quyên bật khóc. Giọng nàng nức nở:
- Chẳng lẽ không còn cách nào khác. phải một mạng đổi một mạng thật sao. Hoa Vương đọc là của người người nhất định có cách mà đúng không?
Hoa Vương thấy Thục Quyên như thế có chút chạnh lòng:
- Cách thì có nhưng vấn đề là hắn có chịu hay không mà thôi.
Thục Quyên như vừa nhìn thấy ánh sáng cuộc đời mình. Trên gương mặt nàng liền hiện lên nét rạng rỡ, kiều diễm:
- Cách gì xin Hoa Vương cứ nói
- Luyện độc.
****
- Tuyệt đối không được?
Hàn Đại Hiệp vừa nghe qua chuyện luyện độc đã lập tức phản đối gay gắt. Ông không hề suy nghĩ hay đắn đo lợi hại. Dẫu cho Thục Quyên có khẩn khoản van xin hay Trần Lâm, Trịnh Si có thêm lời bớt ý thì cũng không thay đổi được gì. Trúc Nương cũng chọn giọng dịu dàng mà khuyên giải:
- Ca nên nghĩ lại.
- Ta nói không là không.
Giọng Hàn Đại Hiệp đanh thép vô cùng khiến tất cả đều im lặng. Không ai hiểu vì sao Hàn Đại Hiệp lại phản đối kịch liệt như vậy. Hàn Đại Hiệp thà để Kiếm Trung chết cũng không để chàng sống theo cách đó. Kẻ duy nhất hiểu rõ mọi chuyện chỉ có Hoa Vương. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Ánh mắt nàng nhìn Hàn Đại Hiệp đầy vẻ uy hiếp và nụ cười tự mãn. Chẳng ai nhận ra vẻ mặt đáng sợ đó của nàng ngoài Hàn Đại Hiệp. Trịnh Si ngỡ ngàng nhìn Hoa Vương miệng chàng cứ lắp bắp nói chẳng thành tiếng. Trần lâm đã nhận ra sự hiện diện của nàng từ sớm bởi mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ người nàng. Trong lòng Trần Lâm là một cơn giông bão. Mùi hương của quá khứ vừa thoáng qua làm trái tim Trần Lâm thắt lại.
- Hàn Đại Hiệp có đồng ý cũng không được rồi
Giọng nàng cất lên lạnh hơn băng đá.
- Ngươi đã làm gì Trung nhi?
- Ta chẳng làm gì cả, chỉ là hắn giờ đây đang hấp hối. Các người nên nhanh chóng đến đó gặp hắn lần cuối kẻo không còn kịp nữa.
Tất cả như bật khỏi ghế ngồi, nhắm hướng phòng Kiếm Trung mà thẳng tiến. Còn Hoa Vương thì cứ bình thản bước những bước chậm rãi. Nụ cười nham hiểm của nàng vẫn luôn hiện hữu trên gương mặt. Tất cả tuy có vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng nhưng lại mang đến cho nàng một kết quả hài lòng đến bất ngờ.
Chưa đến phòng Kiếm Trung mọi người nghe tiếng khóc của A Ly, tiếng gọi tên Kiếm Trung của nàng. Họ hớt hải chạy vào. Kiếm Trung đang hôn mê trên giường, tai mắt mũi miệng của chàng đang chảy máu, người chàng tím tái lạnh ngắt, thi thoảng lại có những cơn co giật. Nhìn thấy Kiếm Trung như vậy Hàn Đại Hiệp vừa đau lòng vừa tức giận lập tức rời khỏi phòng đi thẳng đến hoa viên. Có người đang đứng chờ Ngài ở đấy. Hoa Vương vẫn bình thản thưởng hoa trong vườn:
- Tất cả đều nằm trong tính toán của ngươi?
- Hàn Đại Hiệp ngài quá lời rồi. Chuyện đến bước này chẳng qua là tại đệ tử của người, à không là sư huynh của ta không chịu nghe lời ta dùng thuốc đúng giờ nên mới xảy ra cớ sự. Nhưng mà ta rất thích.
Giọng Hoa Vương đầy khiêu khích cùng những tràng cười đắc ý. Nàng từ từ xoay người lại nhìn thẳng mặt kẻ đối diện. Trên tay nàng cầm bông hoa đã héo úa vì độc.
- Ngươi thật sự muốn gì đây Hoa Vương
Hàn Đại Hiệp chau đôi mày lại vẫn không nghĩ ra được cũng không hiểu được toan tính của kẻ đối diện.
- Ta muốn hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết, đau khổ cùng cực, có người thân cũng không dám nhìn.
- Ta chẳng thể hiểu tại sao ngươi lại hận bà ấy đến vậy, người đã nhọc lòng cứu cô, cưu mang cô, nuôi dưỡng cô. Bà ấy đã làm gì sai chứ?
- Cái sai của bà ta là cứu ta, ông có biết không. Giá như bà ta để ta chết đi thì…
Hoa Vương dừng lại giọng đầy uất nghẹn
- Cô trả ơn sư phụ mình như vậy sao?
- Ơn sao, ta phải trả ơn kẻ biến ta thành quỷ hay sao?
Tiếng nàng hét lên nhưng bị kiềm hãm bởi sự thống khổ. Những tia đỏ như máu hiện ra chằng chịt trên gương mặt nàng.
- Ta phải trả ơn cho kẻ đã ban cho ta những đau đớn còn hơn cả cái chết ư? Ta phải trả ơn kẻ đã lấy đi tất cả mọi thứ của ta bằng cách nào đây? Ngài nói đi ta có phải là con người không?
Những câu hỏi của Hoa Vương khiến Hài Hiệp chỉ biết im lặng. Ngài nhớ đến nỗi thống khổ mà đêm qua Hoa Vương phải chịu đựng làm Ngài rùng mình. Ngài vẫn nghĩ chỉ cần sống là đủ. Nhưng sống như nàng thì sống làm gì? Thoáng trong suy nghĩ của Ngài là sự hối hận và tự dày vò mình. Một tràng cười dài vang lên phá vỡ sự im lặng đáng sợ:
- Chẳng phải ta đang dùng cách của bà ấy trả ơn cho bà ấy hay sao?
Hàn Đại Hiệp vẫn im lặng. Ngài không cho Kiếm Trung luyện độc vì ngài sợ những mưu toan của Hoa Vương, sợ hủy hoại đi cuộc đời của Kiếm Trung. Ngài cũng nhận ra rằng cuộc đời của Hoa Vương cũng bị hủy hoại như vậy.
- Hàn thúc Kiếm Trung sắp không xong rồi. Người quay lại gặp đệ ấy lần cuối đi.
Trịnh Si từ trong góc khuất bước ra. Chàng đã chứng kiến, đã nghe tất cả. Chàng chỉ hận không thể thay đổi được quá khứ, cũng không thể làm gì được cho người con gái bé nhỏ trước mắt.
Hàn Đại Hiệp vội quay trở lại phòng của Kiếm Trung. Hoa Vương cũng đi theo.
- Hoa nhi
Trịnh Si khẽ gọi Hoa Vương. Nàng dừng lại, cười khẩy một cái rồi lạnh lùng trả lời
- Hoa Nhi chết rồi. Cô ta đã chết 5 năm rồi ngài không nhớ sao, Hoàng Thượng.
Từng lời nàng nói là từng ấy mũi kiếm sắc nhọn cứa nát trái tim Trịnh Si. Phải Hoa Nhi đã chết 5 năm rồi.