Không thể cứu sao vẫn cố cứu
Kiếm Trung vừa tỉnh lại thì cơn đau đã ập đến khiến chàng choáng váng. Chàng nhận ra rằng cơ thể chàng không như lúc trước nữa. Trước đây sau khi uống thuốc (máu của Hoa Vương) cơ thể chàng trở nên khỏe khoắn, khí lực tràn đầy như chưa từng trúng độc. Sau cái đêm trong rừng, chàng bắt đầu cảm nhận sự bất thường trong cơ thể. Những cơn đau bất chợt đến, những cơn choáng váng khiến chàng ù tai hoa mắt. Hai ngày trước chúng chỉ thoáng qua và biến mất một cách nhanh chóng. Nhưng hôm nay thì chúng rõ ràng hơn, mạnh mẽ hơn. Chàng cũng nhận ra rằng cơn đau trong khi thuốc có tác dụng khủng khiếp hơn, kéo dài hơn. Chàng dần bắt đầu tin vào lời của vị Đại Sư của Thiên Ân Viện: “Độc đã xuyên tâm, không thể cứu. Dùng độc chỉ là biện pháp tạm thời duy trì mạng sống”. Nếu đã là như vậy sao Hoa Vương còn cố gắng kéo dài mạng sống của chàng? Có lợi gì cho Hoa Vương chứ? Câu hỏi ấy cứ lẩn quẩn trong đầu chàng từ chiều hôm qua đến giờ. Rốt cuộc Hoa Vương cần ở chàng điều gì?
Hoa Vương đã thức dậy từ rất sớm. Đêm qua nàng đã không thể nào yên giấc. Đêm qua nàng đã dùng quá nhiều công lực để điều hòa độc cho Kiếm Trung. Điều đó khiến lượng độc trong cơ thể nàng giảm sút đáng kể. Những lúc như thể nàng không thể chợp mắt bởi nàng luôn lo sợ kẻ thù của nàng sẽ giết nàng trong lúc nàng suy yếu như lúc này. Nàng cần nạp thêm độc cho cơ thể. Nhưng nếu nàng làm thế nàng đang tự giết chính mình:
- Hoa Vương phải nhớ kĩ Tỷ không được tùy tiện dùng độc cho đến khi việc thay độc hoàn tất. Nếu Tỷ dùng độc, độc cũ vẫn chưa hòa hợp được với độc mới sẽ gây ra xung đột. Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì nội lực tương phản tàn phá thân thể cho đến chết.
- Vậy hắn thì sao?
Hoa Vương nhìn về phía kẻ đang vội vã cho chuyến quay về.
- Hắn nếu dùng thuốc đúng liều đúng lúc sẽ không sao. Đau đớn thể xác đôi chút không thể gây khó dễ một người như hắn.
Nhưng Hoa Vương đã vì Kiếm Trung mà hết lần này đến lần khác phải dùng nội lực, hao tổn chân khí, hao hụt lượng độc. Nàng buộc lòng phải bù đắp lại lượng độc trong cơ thể bằng cách hút độc, điều cấm kị trong quá trình thay độc. Lọ độc trên tay nàng đáng lẻ ra phải hơn mười ngày nữa mới được dùng nhưng nàng đã dùng đến lọ thứ hai. Nàng đặt bàn tay lên trên miệng lọ. Những sợi kim tơ óng ánh mỏng manh từ lòng bàn tay của nàng bắn thẳng vào trong lọ. Chúng hút chất độc trong đó từng chút từng chút một. Nàng cảm nhận được những sợi kim tơ trong cơ thể nàng đang căng đầy độc chất. Chúng cũng đã sẵn sàng để chống lại kẻ lạ mặt. Một cơn đau như sét đánh xẹt qua rồi nhanh chóng biến mất. Những dòng độc lạ đang chạy khắp cơ thể nàng chạy đến cả từng ngọn tóc, từng mạch máu. Một cơn đau nữa ập đến dữ dội và điên cuồng. Nó kéo dài hơn cơn đau lúc trước. Rồi từng cơn từng cơn đau kéo đến. Nó như muốn giết chết nàng, quật ngã nàng. Nhưng nàng vẫn không kêu lên một tiếng. Cơn đau này có là gì chứ. Nàng cắn chặt răng tay phải nàng nắm chặt thành ghế tay trái nàng siết chặt đặt cố định trên bàn. Nàng chống chọi với từng cơn đau như lời thách thức.
Đúng lúc đó A Ly mở cửa bước vào. Trên tay nàng là một chậu nước. Nàng vẫn chưa thấy gì, vô tư đi đến bên giường Hoa Vương:
- Hoa Vương, người dậy chưa. A Ly mang nước cho người rửa mặt...
Nàng hơi bối rối khi Hoa Vương không nằm trên giường. Nàng lại nghe sau lưng mình phát ra những âm thanh lạ: Tiếng thở hổn hển của một ai đó, tiếng rên siết, tiếng những chiếc răng nghiến vào nhau kèn kẹt. Nàng bắt đầu thấy lo sợ. Sóng lưng của nàng lạnh ngắt. Nàng chậm rãi quay người lại. Nàng sợ hãi hét lên một tiếng thất thanh. Chậu nước trên tay nàng rơi xuống. Đôi chân nàng nhũn ra, run lẫy bầy. Nàng ngã bệt trên mặt đất.
- Hoa... Hoa... Hoa... Vương
Giọng nàng lắp bắp, run rẩy, khiếp đảm. Kẻ trước mắt nàng chẳng khác nào quỹ dữ: Đôi mắt đỏ ngầu, đầy sát khí đang nhìn chầm chập vào nàng; Làn da trắng bạch nổi rõ những đường chỉ máu chạy ngổn ngang dày đặt trên mặt; Hai bàn tay đang càu cấu xung quanh như muốn lao tới xé toạc mọi thứ. Và đáng sợ thay nàng là con mồi trong tầm ngấm của quỷ.
A Ly sợ hãi lùi lại từng chút từng chút một. Cả thở nàng cũng không dám. Đôi mắt Hoa Vương vẫn không rời khỏi người nàng. Từ bên trong hàm răng sáng hoắc, âm thanh ngừ nghè của sự khát máu vang lên.
- A Ly
Giọng Kiếm Trung vang lên khiến sự chú ý của A Ly chuyển về phía cánh cửa. Nàng vừa mừng vừa lo lắng. Mừng vì mình được cứu. Lo sợ rằng Kiếm Trung sẽ trờ thành kẻ thế thân. Sau tiếng gọi là tiếng đạp cửa. Kiếm Trung vội vã chạy vào. Chàng nhìn thấy A Ly đang run rẩy trên nền đất, vội chạy đến. Chàng chưa kịp đỡ nàng đứng lên thì cái âm thanh gầm gừ từ phía sau buộc chàng phải quay lại. Cảnh tượng trước mắt khiến chàng giật mình hốt hoảng. Chàng chưa bao giờ thấy Hoa Vương trở nên như thế. Hoa Vương giờ đây đã vượt xa sức tưởng tượng của chàng, thật khủng khiếp. Kiếm Trung nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi nhận ra chẳng có chút nguy hiểm nào từ Hoa Vương. Chàng chậm rãi, bước từng bước đến gần Hoa Vương. A Ly vô cùng lo sợ muốn ngăn chàng lại nhưng nàng vẫn không thể nói được gì, cơn sợ vẫn đang lấn át lý trí của nàng.
Từ lúc nhìn thấy Kiếm Trung, đôi mắt hung hãn của Hoa Vương đã giãn ra và dịu xuống. Nàng thả lỏng hai bàn tay, buông lơi cả cơ thể để nó tự do rơi xuống đất. Kiếm Trung nhanh như cắt đã đỡ lấy Hoa Vương trong vòng tay. Chàng bế nàng đặt lên giường, kéo tấm chăn bên cạnh đắp nhẹ lên người nàng.
A Ly đã lấy lại được sự bình tĩnh. Nàng đứng dậy dọn sạch sẽ chỗ nước đổ trên đất. Nàng lo lắng nhìn Hoa Vương đang nằm hôn mê trên giường:
- Thiếu Gia, Hoa Vương có sao không? Hay là A Ly đi gọi Từ Đại Phu?
- Không cần đâu.
Kiếm Trung nhìn Hoa Vương một lúc rồi trầm tư đi ra ngoài. Trước lúc đi khỏi, chàng còn dặn A Ly chăm sóc Hoa Vương cẩn thận nhưng đừng tự ý chạm vào cơ thể Hoa Vương. Chàng đã không nghĩ rằng tình trạng của Hoa Vương lại tồi tệ đến như vậy. Thục Quyên giờ phải làm sao khi Hoa Vương lại trở nên như vậy? Mọi chuyện dường như chẳng có lấy một lối thoát.
Kiếm Trung đang dùng cơm trưa với Hàn Đại Hiệp, Trần Lâm, Trịnh Si và Trúc Nương (hồng nhan tri kĩ của Hàn Đại Hiệp). Bữa cơm thật nặng nề. Chẳng ai muốn dùng đũa. Chẳng ai ngó ngàng đến những món ăn mà Trúc Nương đã cố công chuẩn bị. Cũng chẳng ai nói với ai câu nào. Tất cả đều im lặng, bao trùm lên họ là sự lo lắng, bất an.
A Ly ngập ngừng dừng lại ở ngưỡng cửa phòng ăn. Mặt nàng vẫn tái vì vẫn còn sợ. Nàng bước vào rụt rè hành lễ với mọi người. giọng nàng còn run run:
- Thiếu gia! Hoa Vương đã tỉnh lại. Hoa Vương nói muốn ăn bánh ngọt vì vậy thiếu gia hãy đi mua cho Hoa Vương…
- Chuyện này sai người hầu đi là được rồi, sao Trung Nhi phải tự đi?
Trúc Nương ngắt lời A Ly. Trong tình trạng này mà vị Hoa Vương vẫn còn muốn hành hạ Kiếm Trung. Thật là quá đáng.
- Không sao đâu Trúc Nương để con đi.
Chàng vừa nói vừa đứng lên, rời khỏi bàn ăn. Chàng với tay lấy thanh kiếm đặt gần đó, lặng lẽ đi ra phố.
Phòng Thục Quyên, mọi thứ chìm trong im lặng, y phục để ngổn ngang trên nền đất. Bên ngoài là Trần Lâm và Trịnh Si đang đứng canh ở cửa. Hỉ Nhi thì cứ đi đi lại lại vừa cầu xin vừa khóc. A Ly đứng ở ngã rẽ dẫn từ đại sảnh đi thẳng đến phòng Thục Quyên. Nàng đang canh chừng, sợ Kiếm Trung quay về bất ngờ. Chiếc bàn nhỏ đặt giữa sân trước phòng Thục Quyên, Hàn Đại đang cố trấn an Trúc Nương bớt lo lắng. Trong khí đó, Hàn Đại Hiệp lại lo lắng gấp nhiều lần.
Một cơn gió lùa qua khe cửa thổi vào trong phòng khiến cơ thể yếu ớt của Thục Quyên rùng mình. Thân hình Thục Quyên đã chuyển sang màu tím. Trên cơ thể Thục Quyên đầy những vết bầm, vết tụ máu. Hoa Vương đứng bên giường hít một hơi dài tập trung chân khí. Nàng dùng nghìn sợi kim tơ bắn vào khắp nơi trên cơ thể Thục Quyên, dùng chân khí hút độc về phía mình. Nàng không biết rằng nàng có lo xa quá không khi nghĩ rằng Kiếm Trung sẽ ngăn cản nàng cứu Thục Quyên nên bày ra kế thèm bánh ngọt. Biết đâu chừng chàng sẵn sàng vì “nương tử” mà bỏ mặt mạng sống của nàng.
Trong phòng vẫn im phăng phắt, ngoài phòng thì là những mối ngổn ngang. Đã tàn hai nén nhang mà vẫn chưa có động tĩnh gì của cả hai người. Quá trình giải độc đã thành công hay đã thất bại. Hai người vẫn còn sống hay đã chết. Kẻ lo nhất chính A Ly. Nàng sợ Kiếm Trung quay về đột ngột sẽ tức giận vì bị lừa dối. Nàng sợ lỡ Hoa Vương cùng Thục Quyên có mệnh hệ nào nàng làm sao đối mặt với chàng. Có thể chẳng ai nhận ra, nhưng nàng biết Kiếm Trung rất quan tâm đến Hoa Vương. Và mối quan hệ của họ chẳng thể gọi là bình thường.
Nàng đang mãi suy nghĩ mà không biết Kiếm Trung đang đứng bên cạnh.
- A Ly sao muội ngồi đây?
Giọng chàng cất lên ngay bên cạnh khiến nàng giật mình hốt hoảng:
- Thiếu… thiếu… thiếu gia, sao người lại ở đây?
- Ta hỏi muội sao lại ở đây mới phải. Hoa Vương đâu?
- Muội… muội.. Hoa Vương…
Sự ấp úng của nàng làm Kiếm Trung hiểu ra mọi chuyện. Chàng vội vã chạy đến phòng Thục Quyên. Trước cửa phòng Thục Quyên, cả năm người bắt đầu mất kiên nhẫn. Họ muốn xông vào trong nhưng rồi lại dừng ở cửa. Họ sợ sự đường đột sẽ hại chết hai người bên trong.
- Họ sao rồi?
Kiếm Trung lo lắng hỏi. Chẳng ai trong số họ trả . Tất cả đều chỉ biết lắc đầu.
Chàng đứng trước cửa phòng, lấy hơi, giữ bình tĩnh, hỏi vọng vào:
- Hoa Vương, người có nghe ta nói không. Nếu nghe hãy trả lời ta bằng cách nào đó.
Chàng vừa dứt lời thì trong phòng lóe lên một tia sáng rồi vụt tắt. Kiếm Trung nhanh chóng nhận ra đó là do kim tơ phản chiếu ánh nắng.
- Họ vẫn ổn.
Câu nói của chàng làm tất cả thở phào nhẹ nhỏm. Họ tiếp tục chờ đợi và hi vọng trong họ càng lúc càng lớn hơn. Khi nén nhang sắp tàn, bên trong phòng Hoa Vương gọi vọng ra giọng yếu ớt:
- Kiếm Trung vào đây.
Chàng lập tức mở cửa bước vào. Trên đất là ngổn ngang y phục. Hoa Vương thì ngồi trên ghế gần đó. Toàn thân nàng tựa hẳn lên bàn. Chàng thật sự lo lắng cho Thục Quyên, nhưng bởi ngại ngần nên chẳng dám tiến vào. Hoa Vương tuy rằng đã cạn kiệt sức lực nhưng vẫn cố châm chọc
- Triệu đại hiệp sao lại đứng đó. Qua đây đi, chẳng phải cô nương ấy là nương tử đã động phòng của đại hiệp hay sao?
- Hoa Vương…
Chàng vừa ngượng vừa giận, trong lúc này mà Hoa Vương vẫn còn đùa. Hoa Vương mỉm cười, nụ cười đầy mệt mỏi:
- Qua đây đi không thấy gì đâu.
Kiếm Trung tin lời tiến thêm mấy bước. Chàng liếc hơi qua chiếc giường nhìn thấy Thục Quyên đang nằm ngủ trên giường, chiếc chăn đã che kín cả cơ thể. Chàng thở ra nhẹ nhõm, mặt Thục Quyên đã có chút hồng trở lại. Chàng tính quay sang đa tạ Hoa Vương thì nàng đã gục trên bàn. Kẻ thật sự đáng lo lắng lúc này là nàng. Kiếm Trung bế nàng ra khỏi phòng trong sự ngơ ngác của mọi người.
Chàng dừng lại gọi Hỉ Nhi:
- Hỉ Nhi, ngươi mau vào chăm sóc cho tiểu thư. Tiểu thư đã giải độc thành công.
Nói xong chàng bế Hoa Vương về phòng. Chàng chẳng bận tâm đến những người còn lại đang vui mừng đến sắp khóc.
Hoa Vương siết nhẹ vòng tay đang đặt trên cổ Kiếm Trung. Nàng vẫn còn tỉnh táo, đủ để buông lời đùa cợt:
- Sao ngươi không ở lại chăm sóc nương tử mà lại lo cho ta như vậy hả?
Kiếm Trung chẳng thể thoát khỏi được những câu đùa ác ý kiểu này của Hoa Vương. Rõ ràng là Hoa Vương biết chàng chỉ nói dối về việc chàng đã thành thân với Thục Quyên để xin thuốc giải. Vậy mà, Hoa Vương cứ vờ như chẳng biết, lúc nào cũng mang ra đùa cợt. Chàng chẳng nói gì mà lườm Hoa Vương một cái. Nàng hiểu ý, không đùa thêm nữa. Môi nàng nở một nụ cười dịu dàng mà Kiếm Trung chưa từng thấy.
Hoa Vương ngoan ngoãn ngủ trên tay của Kiếm Trung.