Sóng gió Hàn Phủ
Nghe tin Kiếm Trung về cả phủ vô cùng mừng rỡ. Hết thảy mọi người đều chạy ra cửa lớn mừng chàng về. Kẻ thì ôm chầm lấy, vỗ vai, đập tay, còn các cô nương thì khóc thút thít vui mừng. Hàn Đại Hiệp cười rất hài lòng. Đứa đệ tử này không làm ông thất vọng. Cuối cùng cũng bình an trở về. Mọi người chưa kịp nói hết lời vui mừng thăm hỏi thì trong cổ xe phát ra giọng nữ nhi:
- Kiếm Trung
Kiếm Trung nhanh chóng rời vòng tay của mọi người đi đến bên cổ xe, vén rèm đỡ xuống một vị cô nương kì lạ. Toàn thân khoác y phục đen. Trên đầu đội một cái nón lớn bên ngoài dùng khăn đen che phủ từ đầu đến vai. Tay cũng mang bao tay màu đen. Trong mười phần cả mười chẳng ngay thẳng. Mấy chục người trong Hàn Phủ đều nhìn Kiếm Trung nghi ngại. Tất cả như có cùng một câu hỏi: "Cô ta là ai?".
Kiếm Trung chưa kịp giới thiệu ai với ai thì Hỷ Nhi hớt hải chạy ra.
- Không xong rồi lão gia. Tiểu thư, tiểu thư....
Câu nói của Hỷ Nhi chẳng cần nói hết cũng hiểu. Tất cả mọi người kể cả Kiếm Trung vội vàng chạy vào trong chỉ có Hoa Vương là lững thững bước đi như chẳng có gì phải gấp. Kiếm Trung đi gần đến phòng Thục Quyên thì chợt dừng lại. Chàng nhìn khắp nơi tìm kiếm: Hoa Vương đâu? Có khi nào bị lạc trong Hàn Phủ? Chàng vội quay ngược lại để tìm. Ai cũng nhìn chàng, trong đầu họ có một sự nghi hoặc rất lớn: Cô ta là ai mà Kiếm Trung lại còn bận tâm hơn cả Thục Quyên?
Kiếm Trung chạy đến đại sảnh thì thấy Hoa Vương đang ngồi chễm trệ trên cái ghế của gia chủ. Từ từ chậm rãi trút bỏ mấy lớp phiền phức. Tuy là bỏ đi mấy lớp vẫn còn khăn che mặt màu, bao tay và một cái áo khoác ngoài rộng. Kiếm Trung thấy thế trong lòng giận dữ nhưng vẫn cố kìm nén trong giọng nói:
- Sao Hoa Vương lại ngồi ở đây?
- Vậy ta phải ngồi ở đâu?
- Chẳng lẽ người không để tâm Thục Quyên đang nguy kịch?
- Thì sao chứ. Đến sớm hay muộn thì kết quả cũng như nhau thôi
Câu nói của Hoa Vương thật sự làm Kiếm Trung thêm tức giận. Giọng chàng run lên:
- Hoa Vương định nuốt lời?
- Ta không nuốt lời, nhưng không phải là hôm nay. Ta không còn sức để cứu cô ta. Ngày mai ta sẽ đến xem cô ta như thế nào.
Nghe Hoa Vương nói không được khỏe, cơn giận của Kiếm Chung nguội hẳn. Chẳng trách được nàng. Đoạn đường quá dài, mà cả ngày nay cũng quá dài.
- Nhưng muội ấy có chịu được đến sáng mai?
- Vậy Phục Linh Đơn ngươi cầm về để làm gì?
Hoa Vương cảm thấy khó chịu bởi sự lo lắng của Kiếm Trung dành cho Thục Quyên. Nó khiến nàng cảm thấy phiền phức.
Kiếm Trung không nói thêm gì. Chàng lẳng lặng rời đi để lại không gian yên tĩnh cho Hoa Vương. Chàng biết không nên làm phiền nàng trong lúc này, đã quá đủ cho ngày hôm nay. Chàng có muốn ép Hoa Vương cứu người cũng không được.
Kiếm Trung vừa đến phòng Thục Quyên liền gọi A Ly ra dặn mấy việc. Mặt A Ly ngơ ra như một kẻ ngốc rồi cũng vâng vâng dạ dạ đi làm theo. Kiếm Trung vào phòng, nhìn thấy Thục Quyên mà lòng đau như ai cắt từng đoạn. Gương mặt nàng trắng bệch như những mảng tường được quét vôi kĩ lưỡng. Hai má nàng hóp vào để lộ rõ phần xương hai gò má, đôi môi tím tái sắp chuyển thành đen. Kiếm Trung đưa cho Hỷ Nhi lọ thuốc bảo Hỷ Nhi cho nàng uống. Chàng nhẹ nhàng đến ngồi bên giường nắm lấy bàn tay nhỏ giờ đây có thể nhìn rõ những đốt xương qua lớp da mỏng. Hỷ Nhi nhìn lo thuộc rồi nhìn chàng lo lắng
- Công tử, liệu chúng có cứu được tiểu thư không?
- Không cứu được nhưng có thể kéo dài qua ngày mai. Ngày mai tiểu thư sẽ tỉnh lại.
- Thật không?
- Ta có bao giờ nói dối không?
Kiếm Trung trấn an những người trong phòng thế nhưng chính chàng cũng nghi ngờ lời nói của chính mình. Chàng không nghi ngờ khả năng của Hoa Vương. Chàng chỉ sợ nàng lại quen thói Hoa Vương muốn thì cứu không muốn thì giết. Chàng bỏ ra đứng ngoài hiên trước phòng Thục Quyên hít một hơi thật dài. Ánh mắt chàng nhìn vào khoảng không xa xôi. Chàng nghĩ đến cảnh cả Thiên Thành chút nữa chết trong tay Hoa Vương chỉ vì một phút giận dữ của nàng. Chàng chợt rùng mình. Một kẻ mạnh và nguy hiểm như nàng lại chưa bao giờ biết kìm chế cơn giận, chưa bao giờ đến hậu quả của việc mình làm, chỉ cần muốn là làm. Chàng thật sự lo sợ cho Trung Sơn, cho Hàn Phủ. Chàng sợ ai đó vô tình đắc tội với nàng sẽ là oan hồn dưới tay nàng. Chàng sợ tay nàng nhuốm đầy máu.
- Thiếu gia
Dòng suy nghĩ của chàng bị ngắt quãng bởi giọng nói run run của A Ly. Gương mặt nàng tái nhợt, hai bàn tay nàng đang siết vào nhau vì nỗi khiếp sợ.
Trần Lâm và Trịnh Si nhận ra sự bất ổn ở Kiếm Trung nên sau khi chắc chắn Thục Quyên đã uống thuốc giải thì vội vàng đi tìm chàng. Cả hai vừa ra đến cửa thì thấy A Ly đang vội vàng đuổi theo phía sau Kiếm Trung. Bước chân nàng gấp ráp, bóng dáng nàng run rẩy. A Ly vốn là cô nương điềm đạm dịu dàng, bước chân của nàng lúc nào cũng nhẹ nhàng nhưng vững chắc. Như cảm nhận được điềm xấu cả hai cùng đi theo.
Đứng trước cửa phòng chàng hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào. A Ly lo lắng đứng bên ngoài, nàng không dám vào theo vì Kiếm Trung đã dặn dẫu có bất cứ chuyện gì cũng không được vào, nàng cũng không dám rời đi vì lỡ như có chuyện gì... Nàng ngồi trên ngạch cửa chờ đợi, hai bàn tay cứ siết chặt nhau đến đau rát.
- A Ly, sao muội ngồi ở đây? Trung Ca đâu?
A Ly ngẩn đầu lên nhìn Trần Lâm và Trịnh Si, đôi mắt nàng đã ngấn đầy nước. Nàng chưa kịp giải bày thì trong phòng vang lên tiếng đổ vỡ. Tiếp theo là những tiếng thở dốc của Kiếm Trung. Tiếng rên siết và cuối cùng thì chúng cũng bật thành tiếng hét. Bao nhiêu lo lắng và sợ hãi của A Ly vỡ òa thành nước mắt. Nàng khóc nức nở nhìn vào cánh cửa đóng chặt một cách bất lực. Trần Lâm không chút chần chừ vung chân đạp cửa xông vào, Trinh Si cũng nhanh chân vào theo chỉ có A Ly vẫn ở ngoài theo lời Kiếm Trung. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt họ cảnh Kiếm Trung đang đau vật vã trên giường. Chàng kêu la, vùng vẫy trong đau đớn. Họ liếc nhanh qua căn phòng. Trên bàn chén máu vẫn còn đọng lại chút sắc đỏ và mùi tanh. Vị cô nương mà Kiếm Trung đưa về lúc chiều đang ngồi mân mê chén trà ở một góc phòng cười thích thú. Mặt vẫn che khăn. Họ chắc chắn rằng cô ta đã làm gì đó với Kiếm Trung. Cả hai tức giận cùng lúc tấn công Hoa Vương. Kẻ giơ tay xuất chưởng, người rút kiếm đánh tới. Chính lúc chưởng đánh tới gần Trần Lâm mới ngửi rõ mùi thơm trên người nàng nó khiến cho Trần Lâm thu chưởng. Chưởng lực đánh ra bị thu hồi đột ngột đánh bật lại khiến chàng bị nội thương phải lùi lại vài bước điều tức chân khí. Trịnh Si thấy vậy liền đẩy nhanh Mỹ Kiếm trên tay về phía tim của Hoa Vương. Đường kiếm nhanh đến mức chẳng thấy rõ hình hài thanh kiếm chỉ nghe thấy tiếng xé gió. Hoa Vương vẫn bình tĩnh ngồi mân mê chén trà. Nàng chẳng buồn tránh mũi kiếm sắp lấy mạng mình, sắc mặt cũng chẳng có chút thay đổi, nụ cười lấp ló phía sau chiếc khăn che mặt khiến người đối diện run sợ và càng muốn giết nàng hơn. Một âm thanh chói tai vang lên, tiếng va chạm giữa hai thanh kiếm. Đường kiếm của Trịnh Si buộc phải dừng ngay trước ngực nàng bởi một đường kiếm khác. Trịnh Si nhìn kẻ đỡ kiếm của mình đầy tức giận. Kẻ đó chẳng ai khác chính là Kiếm Trung. Chàng đang đau đớn tột cùng nhưng vẫn phải cố cứu Trịnh Si làm điều dại dột. Ngay lập tức thanh kiếm trên tay Kiếm Trung rơi xuống đất vang lên một tiếng keng lớn. Chàng ngã vật trên nền đất mà la hét, cơ thể co giật liên hồi. Trịnh Si vội vàng buông kiếm đỡ người chàng lên, giọng vẫn không kìm được vẻ tức giận:
- Sao đệ lại làm vậy?
Kiếm Trung muốn giải thích nhưng cơn đau đã ngăn chàng lại. Trịnh Si đỡ chàng lên giường. Trần Lâm lúc này chân khí đã ổn định cũng đến bên cạnh xem xét. Trần Lâm đỡ chàng ngồi trên giường còn Trịnh Si dùng nội lực truyền với hi vọng có thể giúp chàng giảm bớt đau đớn. Nhưng toàn bộ nội lực của Trịnh Si liên tục bị phản ngược lại khiến Trịnh Si cũng bị thương
Hoa Vương chẳng bận tâm cả ba bọn họ đang làm gì. Nàng chỉ bận tâm tiếng khóc ngoài cửa. A Ly vì lo lắng, sợ hãi, đau lòng mà tiếng khóc uất nghẹn trào. Tiếng khóc của chốc chốc lại bị ngắt quãng vì khó thở. Nàng muốn bước vào xem, đôi tay nàng chỉ muốn đẩy mạnh cánh cửa xông vào nhưng lời của Kiếm Trung cứ vang lên bên tai nàng: “Dù có xảy ra chuyện gì cũng không được bước vào, có gọi cũng không được vào”. Nàng vẫn nhớ rõ nét mặt lo lắng của Kiếm Trung lúc đó. Chàng lo lắng điều gì? Chàng biết việc này sẽ xảy ra? Hay chàng lo lắng điều gì khác. Nàng dùng toàn bộ sức lực của mình để ép mình không bước qua ngạch cửa, hé cửa ngó vào cũng không dù cửa chỉ khép hờ. Trong lòng Hoa Vương lúc này lại nghĩ đến Liên Nhi. Nàng ta thật sự rất giống Liên Nhi: dịu dàng, mềm yếu, thấu hiểu, rất nghe lời, đặc biệt nghe lời mà không biết lý do cũng không cần quan tâm hậu quả, có chút gì đó cam chịu. Hoa Vương chợt chạnh lòng. Nàng không muốn A Ly khóc thêm nữa. Nàng đặt chén trà xuống bàn, đi đến bên cạnh chiếc giường. Đôi mắt sắt lạnh của nàng nhìn Trần Lâm ra lệnh
- Ngươi ra dỗ A Ly. Chỉ cần A Lý ngừng khóc. Hắn sẽ ổn.
Trần Lâm châu mày chưa biết có thể tin lời kẻ trước mặt hay không thì Kiếm Trung đã vội vàng lên tiếng. Giọng chàng yếu ớt và đứt đoạn
- Ta... chịu... được...
Chàng một phần lo sợ Hoa Vương phải vì chàng hao tổn công lực ảnh hưởng đến việc cứu Thục Quyên vào ngày mai. Phần khác, chàng vẫn e dè chuyện ở Thiên Thành
- Ngươi đã quên chuyện ở Thiên Thành
Hoa Vương rằng từng chữ để đe dọa. Kiếm Trung nghe trong lòng dậy sóng. Trong đầu chàng hiện ra một Thiên Thành đầy xa hoa, nhộn nhịp chỉ trong phút chốc chìm trong biển máu. Cơn đau trong chàng bị lấn át bởi một thứ khác còn khủng khiếp hơn.
Trình Si tuy có chút hòa nghi nhưng vẫn đứng lên cho Hoa Vương thế chỗ của mình truyền nội lực cho Kiếm Trung. Hoa Vương đã ngồi ngay ngắn chuẩn bị truyền nội lực nhưng Trần Lâm vẫn đứng yên bất động. Nàng tức giận trừng mắt nhìn chàng. Tiếng khóc của A Ly thật sự khiến nàng đau lòng:
- A Ly còn khóc ta còn bỏ mặt hắn
Trần Lâm không hề tin vào kẻ được gọi là Hoa Vương này. Chàng chẳng muốn làm theo những gì cô ta nói. Nhưng tình thế cấp bách cứu người quan trọng. Thêm vào đó là Trịnh Si thúc giục chàng đành ra ngoài trấn an A Ly. Nội lực của Hoa Vương vừa truyền vào cơ thể Kiếm Trung, cơn đau lập tức vơi xuống. Chàng cảm nhận được nguồn nội lực hùng mạnh chạy khắp cơ thể. Hơi thở của chàng đều đặn hơn, mọi thứ trở lại bình thường như chẳng có gì vừa xảy ra. Tiếng khóc ngoài cửa cũng đã ngừng hẳn. Hoa Vương khẽ cười nụ cười ẩn sau tấm khăn che mặt.
Đông Tàn