Nàng là Hoa Vương có trăm kẻ hầu hạ
Nàng là Hoa Vương của Thiên Độc Môn. Dưới trướng nàng có trăm ngàn mỹ nhân hầu hạ. Nàng đến từ đâu không ai biết, thân phận của nàng cũng mập mờ như sương mù giữa đêm. Ngày mới đến Thiên Độc Môn, nàng chỉ là một cái xác đang thoi thóp được Thiên chủ mang về từ Hắc Vực. Thiên chủ phải bỏ biết bao công sức và thời gian nàng mới có thể sống lại. Giờ đây nàng đã là Hoa Vương - Thiên chủ mới của Thiên Độc Môn. Nàng lạnh lùng, sắc sảo, độc đoán và có phần tà ác.
Nàng ngồi tựa lưng vào một chiếc ghế được làm từ ngọc trắng đặt ở chính điện, hai tay đang mân mê lọn tóc đen dài. Chiếc áo ngoài khoác hờ để lộ bờ vai trần với chiếc yếm lụa màu trắng. Nàng vốn không chú trọng cái gọi là lễ tiết, và ở Hoa Cung (Thiên Môn Cung từ ngày nàng lên làm chủ đã được đổi thành Hoa Cung) này chỉ toàn giai nhân diễm lệ có gì phải e ngại? Sự yên lặng của chính điện bị phá vỡ bởi tiếng bước chân ngoài hành lang. Tiếng bước chân càng gần, càng mạnh, càng vội vã. Ngay sau đó có hai nữ tử mặc y phục trắng, gương mặt thanh tú vội vã chạy vào. Hoa Vương không màng để ý đến sự vội vàng của thuộc hạ mà tiếp tục mân mê lọn tóc. Hai nữ tử ở giữa chính điện cách nơi Hoa Vương ngồi chừng mươi bước quỳ hạ một chân, hai tay chắp vào nhau đưa về hướng Hoa Vương, đầu hơi cúi:
- Bẩm Hoa Vương!
Hai nàng cùng nói.
- Đứng lên, chuyện gì mà hai nàng hớt ha hớt hải thế?
Hoa Vương giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy lực, hai tay vẫn mân mê mái tóc.
- Có người dám xông vào Hoa Cung ạ.
- Hửm?
Hoa Vương ngừng bàn tay đang vuốt tóc, nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Các Tiên Tử đã bắt được hắn ở Tây lầu cạnh hồ Tương Tư. Liên Nhi cô cô và Hạ Huyền cô cô đang áp giải hắn đến đây ạ.
- Hắn vẫn còn sống?
- Vâng ạ.
Một trong 2 nàng trả lời.
Hoa Vương cười khẽ một cái, lại tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo nhau, tay lại vuốt nhẹ lọn tóc.
- Có thể xông thẳng vào Tây Lầu mà vẫn còn sống thì cũng coi như có bản lĩnh.
Một lúc sau có hai đại mỹ nhân mặt y phục màu hồng và màu vàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Hồng y nữ chính là Liên Nhi, người còn lại là Hạ Huyền. Hai nàng đều xinh đẹp đến ngất ngây lòng người. Sau hai nàng là hai nữ tử mặc y phục trắng đang dìu một nam nhân đã bất tỉnh lẽo đẽo theo sau. Nhìn thấy Hoa Vương, Liên Nhi cùng Hạ Huyền chỉ nhún nhẹ người hành lễ. Sau đó hai nữ tử mặc áo trắng vào trước cúi người hành lễ lại với hai nàng. Trong Hoa Cung cấp bậc của các nàng được quyết định bởi sự sủng ái của Hoa Vương. Hiện tại có bốn đại mỹ nhân được Hoa Vương sủng ái nhất. Đó là: Liên Nhi, Hạ Huyền, Hoa Linh và Hạt Linh.
- Hoa Vương người đã được đưa đến.
Liên Nhi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nàng nghe ngọt ngào như đang hát.
Nàng phẩy nhẹ cánh tay, hai bạch y nữ ở phía sau dìu nam nhân tiến lên phía trước nhưng không quá gần với Hoa Vương. Đặt nam nhân xuống đất, hai nàng lập tức lui ra phía sau. Hoa Vương ngồi thẳng dậy, đầu hơi nghiêng chăm chú nhìn kẻ nằm dưới đất. Nam nhân nằm dưới đất mặc trang phục màu đen, gương mặt anh tuấn có chút lạnh lùng khí khái. Mái tóc đen dài được cột gọn bằng một vải đen. Gương mặt của nam nhân đã chuyển sang màu tím vì trúng độc.
- Hắn tay không xông vào đây à?
- Bẩm Hoa Vương, không phải. Đây là vũ khí của hắn.
Hạ Huyền nâng một thanh kiếm lớn cũng màu đen hướng về phía Hoa Vương.
- Hắn vào đây làm gì?
- Theo như Hạ Huyền nghĩ, hắn có thể dễ dàng vào được Tây Lầu mà không bị phát hiện cũng như không bị trúng độc bởi đã có chuẩn bị từ trước. Võ công của hắn cũng vô cùng lợi hại, đã có hơn mười nữ tử cùng hai tiên tử bị hắn đánh bại. Nếu không phải lúc đó có Hạ Huyền cùng Liên Nhi sử dụng Thiên Trùng Độc thì e rằng bọn muội cũng không đánh bại được hắn. Còn cụ thể hắn vào đây làm gì thì chưa rõ.
- Xem như hắn có bản lĩnh, đã khám xét người hắn chưa?
- Dạ rồi ạ.
Hạ Huyền tiến về phía Hoa Vương đưa ra một chiếc khăn tay hồng thêu hoa vàng bao bọc một cây trâm vàng. Nhìn thấy cây trâm, mặt Hoa Vương chợt biến sắc, đôi chân mày chau lại, bặm chặt môi. Hoa Vương lập tức đứng dậy đi về phía cửa. Biết sự việc không lành, Hạ Huyền hất tay về phía hai nữ tử mang nam nhân về phòng giam rồi nhanh chân cùng Liên Nhi đi theo Hoa Vương.
Họ đi qua những hành lang dài hai bên được che rèm trắng. Những cơn gió thổi qua khiến những chiếc rèm bay phần phật. Xung quanh hành lang là những khóm hoa nhiều màu sắc đua nhau nở rực rỡ. Chúng đẹp kiêu sa và chứa đầy chất độc. Hành lang như dài vô tận. Tây Lầu ẩn hiện xa xa sau tấm rèm trắng, nhưng cả ba chẳng buồn để ý đến ngã rẽ về phía Hồ Tương Tư. Họ tiếp tục đi, hành lang càng lúc càng quẹo ngoằn ngèo, đến cuối hành lang là một căn phòng lớn. Ngoài phòng có hai nữ tử mặc y phục màu trắng canh gác. Thấy Hoa Vương họ cúi đầu chào rồi nhanh nhẹn mở cửa. Bên trong căn phòng treo khá nhiều rèm trắng. Từng tia nắng cố lách mình xuyên qua lớp rèm vào căn phòng nhưng cũng không thể, chúng chỉ có thể mang lại cho căn phòng một chút ánh sáng yếu ớt. Căn phòng chia làm hai gian đối diện nhau, ở giữa là nơi để tiếp khách. Hoa vương rẽ sang phải, vén tấm rèm trắng bước vào. Trong phòng là một người phụ nữ tuổi trạc năm mươi, ăn mặt đơn giản, tóc búi gọn gàng đang ngồi nhìn ra chiếc cửa sổ đã đóng kín. Bên cạnh bà có khoảng hai, ba nữ tử hầu hạ. Nhìn thấy Hoa Vương họ liền quỳ hạ một chân thi lễ. Hoa Vương hất cánh tay ra lệnh không cần. Nghe thấy tiếng bước chân, người phụ nữ quay lại nhìn Hoa Vương rồi cười khẩy một cái:
- Hôm nay có chuyện gì mà phải khiến Hoa Vương lặn lội đến thăm bà lão điên loạn này thế?
Hoa Vương cũng cười khẩy đáp lễ, quay sang nhìn Hạ Huyền hất nhẹ đầu hướng về phía người phụ nữ như bảo “cho bà ta xem”. Hạ Huyền hiểu ý, mang chiếc khăn tay cùng cây trâm đến trước mặt người phụ nữ. Hoa Vương giọng lạnh lùng:
- Sư phụ người nhận ra vật này chứ?