"Tình nhi đợi mẹ đuổi hai cái chướng mắt này đi đã." Bà Liệu quay qua vuốt ve đầu Lạc Quyên, vẻ mặt đầy sự cưng chiều. Lạc Quyên bất đắc dĩ hưởng thụ.
Hai cái chướng mắt : "..." Lãng Nịnh Thu và Tuần Nghiêm nào dám cãi lại vị tiền bối là bà Liệu, nên chỉ đành im lặng chịu bị bà Liệu nói.
"Tôi đây không mong có lần hai! Giờ thì cút!" Bà Liệu một khi tức giận là sẽ nói thô và gay gắt, nhưng sự tức giận đấy chỉ phát ra từ lời nói chứ không biểu hiện trên mặt, như lúc này, khuôn mặt bà Liệu hết sức bình thường.
Tuần Nghiêm, Lãng Nịnh Thu bị đuổi không thương tiếc, vẻ mặt hai người khi ra khỏi bệnh viện rất là đặc sắc.
Kể từ sau lần đó chẳng thấy hai người kia bén mảng đến nữa. Lạc Quyên mấy ngày tĩnh dưỡng hết sức bình yên, thoải mái ở bệnh viện, ăn ngủ, ngủ ăn. Cứ thế y như một con heo, Lạc Quyên hết ngày này đến ngày khác như vậy cũng cảm thấy vô vị, lên mạng thì bà Liệu bảo hại sức khỏe, cầm truyện đọc thì bảo hại mắt. Thật sự là trạch nữ như Lạc Quyên không cho lên mạng đọc truyện thì chết còn hơn, mà lúc con mắm mê truyện Lạc Quyên khi đang giằng co với bà Liệu thì một nam sinh bước vào.
Bà Liệu nghe thấy thế cũng hơi bất ngờ. đánh giá nam sinh, nam sinh cả người đều run run, bộ dạng nhút nhát cúi đầu chẳng ngẩng lên, trên người quần áo nghiêm chỉnh, quần áo như là đồng phục mặc ở trường, nhìn đến tóc, mái tóc màu đen, kiểu tóc chính là như úp nồi vào đầu xong cắt, khuôn mặt nhìn không rõ lắm bởi vì nam sinh cúi đầu, chỉ loáng thoáng nhìn được cặp kính đeo trên mắt trông có vẻ hơi to, thân hình không tính to con cũng không tính nhỏ, không cao không thấp, tay nam sinh cầm một túi hoa quả.
Bà Liệu nhìn nhìn rồi mày hơi dãn ra, môi cong lên. Bà bước chân, bước gần đến nam sinh rồi nói nam sinh ngẩng đầu, nam sinh nghe thế thân mình càng run hơn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên. Lần này cặp kính không chỉ to mà còn tròn xoe, khuôn mặt kìm nén sự sợ hãi. Bà Liệu đánh giá nam sinh thêm một lần nữa, lông mày trăng non, mắt màu đen to to, trông khá giống chú cún con, môi mỏng màu hồng phớt, làn da trắng, nhìn như hình tượng mọt sách huyền thoại, có lẽ không đeo chiếc kính kia thì sẽ không phải là mọt sách nữa. chăm chút thêm sẽ thành một nửa công nửa thụ.
Lạc Quyên nhìn nam sinh rồi tìm kiếm, trong đầu hiện lên một cái tên Tuần Vũ. Ôi... mẹ ơi, tí thì quên cái tình tiết này, Lãng Nịnh Thu mấy ngày sau liền cho Tuần Vũ đi thăm Liệu Tuyết Tình, mục đích là ngầm đưa bức thư khoe của để làm Liệu Tuyết Tình tức. Chính bản thân Lạc Quyên thật bái phục nữ chính! Làm mấy chuyện lặt vặt thôi cũng gây hàng tấn sát thương cho nữ phụ rồi.
Còn Tuần Vũ, Lạc Quyên cảm thấy đây là người khi Lãng Nịnh Thu gặp nguy hiểm đều là người phát hiện đầu tiên, có lần cũng cứu được Lãng Nịnh Thu, nhưng đây chỉ là nam phụ, một nam phụ nói mờ nhạt cũng chẳng mờ nhạt. Lạc Quyên cảm giác mình gặp được đồng nghiệp, vì Tuần Vũ được tác giả viết lên và xây dựng tính cách là một mọt sách cũng không khác một trạch nữ là mấy, nói chung cũng có thiện cảm phết, vả lại Tuần Vũ cũng từng cứu Liệu Tuyết Tình một lần, lần đó Liệu Tuyết Tình định gạo nấu thành cơm với Tuần Nghiêm, Tuần Nghiêm biết, hết sức ghét bỏ, đưa Liệu Tuyết Tình không thương tiếc ném ra bãi rác, rồi một đám côn đồ đi qua, nhìn thấy định abc, lúc đấy Tuần Vũ đang đi về nhà thì nhìn thấy, gọi công an trước rồi chạy ra ngăn,
May trời lúc đó không tối lắm, có người đi ngang qua cũng chạy vào giúp. Mọi chuyện thì Liệu Tuyết Tình được cứu, nhưng về sau cuối cùng cũng bị Tuần Nghiêm vứt cho đám đàn em cưỡng bức....