[Dịch]Nữ Phụ Khuyết Tật Thật Đáng Thương!

Chương 22 : Liệu Tuyết Tình Báo Mộng 3




Ta quay trở lại... và ăn hại hơn xưa! Sau bao ngày bí ý tưởng :v

Bữa cơm diễn ra với bầu không khí ngại ngùng, kết thúc bằng khung cảnh ấm cúng.

Trong căn phòng xanh lam rộng lớn, trên chiếc giường gỗ khắc hoa văn tinh xảo. Lạc Quyên nằm bên trên suy nghĩ, nét mặt suy tư lại đo đỏ.

Lạc Quyên suy nghĩ đến những gì bà Liệu nói lúc ăn cơm...

"Hai đứa mau mau vun đắp tình cảm, để hai bà già này có cháu mà bế."

Sau này mình và Tuần Vũ sẽ thành một đôi thật sao? Mình sẽ có một gia đình nhỏ?

Ai... Lạc Quyên vừa nghĩ đến chuyện này tay vò đầu, mặt đỏ như cà chua chín. Lúc sau âm thầm nghĩ :

Mình là thích hay yêu Tuần Vũ rồi? Hực... không có gì? Có thể sao! Mơ mộng đến độ ngôi nhà hạnh phúc luôn. Dù nói để tự nhiên, nhưng lại không nhịn đường mơ mộng... Haizz, tiểu khuyết tật ta cũng có lúc như vậy.

... Cả đêm đó có hai trái tim không yên...

Đêm, bầu trời tối đen như mực, gió xào xạc, cành cây, lá cây va chạm. Trăng sáng xua tan u ám của ban đêm. Trong căn phòng rộng lớn, dưới ánh đèn yếu ớt, mờ ảo, Lạc Quyên nằm trên chiếc giường công chúa.

Mái tóc dài, xõa xuống gối trắng tinh xen lẫn màu hồng bánh bều, khuôn mặt xinh đẹp nho nhỏ có phần tái nhợt.

Lạc Quyên mơ thấy Liệu Tuyết Tình, Liệu Tuyết Tình đứng trong một vườn hoa hồng xanh, ảo mộng, trên người mặc chiếc váy dài, trước ngực đính một cái nơ. Đứng cạnh Liệu Tuyết Tình là một chàng trai nhỏ... chàng trai đó có mái tóc bạc, đôi mắt đỏ đẹp đẽ...

Đẹp như một thiên thần... lại như nam chính trong Huyết tộc..

Còn Lạc Quyên, thân thể cô là thế giới thực tại...nhỏ bé, yếu ớt, ngồi ở giữa hoa cỏ lau.

"Quyên... tôi đã tìm được tình yêu thứ hai của mình.... anh ấy yêu tôi. và... dịu dàng lắm và tôi cũng yêu anh ấy." Giọng nói Liệu Tuyết Tình chất chứa thỏa mãn, hạnh phúc.

Thời điểm Liệu Tuyết Tình rời thân xác, là lúc Liệu Tuyết Tình tuyệt vọng, đau khổ nhất, thường nói lúc con người yếu đuối nhất sẽ dễ dàng rung động nhất, sự thật, Liệu Tuyết Tình gặp được chàng trai này, ấm áp như ban mai, dịu dàng như hoa đào mới nở.

Chàng trai đem Liệu Tuyết Tình tới nơi mơ mộng, săn sóc, quan tâm, lo lắng.

Đây tựa như một giấc mơ... vĩnh viễn không tỉnh, chính Liệu Tuyết Tình không tin, chỉ là đã chìm đắm vào nó mất rồi.

Trong thời gian ngắn, đã quên đi cái tên Tuần Nghiêm...

Bây giờ, cô ta không muốn quay trở về, đồng thời nghe được tiếng lòng của Lạc Quyên... thế nên mới có giấc mơ này.

Giữa cô ta và Lạc Quyên có một mối liên hệ nhất định.

Có lẽ do thể xác của cô ta.

Liệu Tuyết Tình nói tiếp : "Quyên... cô không cần phải tự cảm thấy có lỗi, bởi tôi muốn nhờ cô thay tôi sống tốt ở thế giới kia... chăm sóc cho mẹ tôi."

Lạc Quyên im lặng nãy giờ, nâng mắt nhìn thẳng vào Liệu Tuyết Tình nói : "Tình, cô tin tôi sao?"

Tin tưởng một người xa lạ... là có thật? Cô biết, không thể suy bụng ta ra bụng người, nhưng với tính cách của Liệu Tuyết Tình, hẳn tức giận đi?

Liệu Tuyết Tình cười, nụ cười tỏa ra ánh sáng vui vẻ thực sự, "Tôi tin cô." Tức giận từng có, hận? Từng có, chán ghét? Từng có, nhưng cuối cùng vẫn là tin tưởng, nhờ cậy.

"Được!" Giọng Lạc Quyên hồi lâu mới phát ra, giọng nói chắc nịch..

Đơn giản đồng ý, cô sẽ hoàn thành tốt nó, bởi suy nghĩ cô đã có phần thông thông rồi...

...

Trong quán bar...

Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn chói lóa, đủ sắc màu.

Lãng Nịnh Thu ngồi ở một góc, bộ dạng thờ thẫn...

"Chúng ta... tạm xa nhau một thời gian, anh cần suy nghĩ một số chuyện."

Lãng Nịnh Thu vừa nghĩ đến câu nói lúc chiều của Tuần Nghiêm thì nước mắt như mưa rơi tầm tã, lòng đau, trăm kim châm vào tim.

"Tại sao? Tuần Nghiêm à, anh thật độc ác! Độc ác với em lắm anh biết không..." Lãng Nịnh Thu vừa nỉ non, tay cầm lấy ly rượu vang đỏ chót, đưa lên bên môi mình, không do dự một hơi cạn ly.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.