"Tình nhi, em chán ghét anh đến vậy ư?" Tuần Nghiêm đi về phía Lạc Quyên, xót xa nói.
Chẳng phải nói dù hắn có làm gì thì cô vẫn tha thứ, vẫn yêu hắn sao? Giờ đây cô đang làm gì? Ánh mắt lạnh nhạt, ghét hắn động vào cô, thà để bản thân bám tường dựa tường chứ không muốn dựa hắn.
Có trời mới biết, hắn đọc xong những dòng chữ kia hắn hối hận đến cỡ nào.
Do trời xui đất khiến, nên hắn đến đây, vào phòng cô, có lẽ hắn chẳng bao giờ biết được bản thân mình được một người con gái yêu đến có thể sáng bị hắn nói lời cay nghiệt vẫn vui tươi bám hắn, đêm về từng giọt nước mắt long lanh rơi đầy gối.
Rơi cả trên những dòng chữ viết
Trên những trang giấy kia... có tất cả cảm xúc của cô và đa số đều là cảm xúc có liên quan đến hắn.
Ngày mười hai, tháng sáu, năm****
Nghiêm anh ấy lại nói tôi bám theo anh ấy... chính tôi cũng không hiểu mình bám theo anh ấy làm gì... có lẽ là để thấy nụ cười anh ấy... cùng với người con gái khác...
Ngày tám, tháng mười, năm****
Tôi thấy anh ấy đi cùng với Lãng Nịnh Thu... đôi chân tôi như muốn chạy đến phá, trái tim tôi lại không muốn như thế... bởi vì anh ấy đang hạnh phúc mà...
Ngày mười, tháng mười hai, năm****
Hôm nay tôi cảm giác trái tim mình đang vỡ từng chỗ, anh chính tay đánh tôi... anh ấy chính tay khắc lên tay tôi dòng chữ mà chính tôi không muốn thừa nhận...
Anh coi tình cảm tôi như thứ rẻ mạt... rẻ mạt đến không đáng tiền... không chỉ khắc lên nỗi đau vào tay tôi còn thêm thứ vô hình anh ấy khắc vào tim tôi nữa.
Tôi đau lắm, tại sao không hận anh? Yêu quá sâu nên không hận nổi...
Ngày mười một, tháng hai, năm****
Tôi nhìn thấy cảnh tượng anh ấy khóc... khóc vì Lãng Nịnh Thu, vì thế tôi đi tìm ả, ai ngờ... Tôi thấy thứ gì đây... ghê tởm! Trong lúc đó tôi hận ả! Đầu tôi bỗng nảy ra một ý định, mười ngày sau là sinh nhật anh ấy, anh ấy sẽ tổ chức ở bãi biển, tôi muốn cho anh ấy thấy bộ mặt thật của Lãng Nịnh Thu!
Hắn đọc xong những dòng chữ ngắn ngủi mới hiểu, cô sẽ không xen vào giữa khi hắn và Nịnh Thu đang ngọt ngào say đắm, cô chỉ xen giữa lúc hắn cần người an ủi.... và những lần đó hắn luôn luôn thấy tình cảnh cô đang cãi với Nịnh Thu... có phải hay không hắn hiểu lầm cô mất rồi?
Trái tim nhói đau từng cơn...
Khi biết cô không còn viết tiếp quyển nhật kí nữa, bởi vì không còn viết tức là không còn yêu hắn, không còn nữa.
Lạc Quyên thấy Tuần Vũ đến trước mặt, Tuần Vũ chưa nói gì thì Lạc Quyên nhao vào lòng, rồi quay qua nói với Tuần Nghiêm : "Tuần Nghiêm, hãy cứ cho là mình đang mơ đi, tỉnh dạy hãy như trước..."
Lạc Quyên chỉ có thể nói như thế, im lặng hay gì đó thì thà nói như này sẽ có khi có tác dụng thì sao.
Hoặc... phản dame...
"Như trước?" Nếu có thể quay về lúc hắn chưa tổn thương cô thì tốt rồi.
Nhìn Lạc Quyên núp vào lòng Tuần Vũ, Tuần Nghiêm không nói gì nữa, rời đi.
...
Trong phòng ăn, màu trắng thanh lịch cùng hoa văn trên tường, bàn ăn phong phú nhưng toàn là những món đơn giản, cá sốt cà chua, nem, canh củ cải...
phòng ăn gần phòng bếp nên khi bê ra vẫn còn hơi nóng hổi bốc lên từ thức ăn... trên trần là một chùm đèn, đèn sáng, đẹp, lung linh.
Bàn ăn khá rộng và to, thế nên rất nhiều ghế, hai bà Liệu Lặng ngồi cùng nhau, đối diện với Tuần Vũ và Lạc Quyên...
Một khung cảnh ấm áp như thế nhưng khá là ngại ngùng.