Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 9: Nhìn thấu việc Ngô thị hạ độc




Tần Thư Dao cũng chỉ cố ý giả bộ làm người tốt ở trước mặt mọi người mà thôi, nàng thậm chí còn cảm thấy Tần lão phu nhân phạt rất nhẹ, chỉ là tất cả đều mới vừa bắt đầu mà thôi, trò hay còn ở phía sau. Bên trong đôi mắt của nàng thoáng qua một chút cười lạnh, sau đó cúi đầu ra vẻ ưu thương.

Tần lão phu nhân đứng lên, lạnh lùng nói: "Cầm Nhi thân mình không tốt, nơi này nhiều người vây quanh như vậy cũng không tốt với con bé, các ngươi đều đi xuống đi."

Hai chân Ngô thị đã sớm quỳ đến tê rần, nghe được lời nói của Tần lão phu nhân lập tức đứng lên, nhất thời không đứng vững suýt chút ngã xuống đất, Tần Lương lại không nhìn bà cái nào, tự mình nâng Tần lão phu nhân chuẩn bị đi ra cửa.

Tần Thư Dao nhìn bọn họ nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu, con lưu lại cùng Cầm Nhi."

"Cũng là nha đầu con hiểu chuyện, cùng con bé tán gẫu một lát đi." Tần lão phu nhân gật đầu nói.

Sắc mặt Ngô thị càng trở nên khó coi, bà gả vào nhiều năm như vậy, chưa từng phải xấu mặt trước nhiều người như thế này.

Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, trong phòng bỗng chốc trở nên trống trải rất nhiều,

Ngụy Tử luôn luôn hầu hạ Tần Khả Cầm, nhìn thấy Tần Thư Dao đi tới vội vàng lui về phía sau hai bước, sau đó dùng giọng điệu lấy lòng nói: "Nhị tiểu thư nói hiện tại ngài ấy cảm thấy khát nước, bây giờ nô tì liền chuẩn bị cho ngài ấy một ít nước ấm."

Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Ngụy Tử, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh, cũng không để ý tới nàng ta mà quay đầu nói với Tĩnh Nguyệt: "Không phải ngươi vừa mới cầm nước ấm cùng cháo trắng sao, lấy ra cho muội ấy uống vài ngụm đi."

Ngụy Tử thấy Tần Thư Dao vẫn đối xử với bản thân lạnh lùng như trước, nhíu mày còn muốn tiếp tục lấy lòng, lại nghe Tần Thư Dao nói: "Nếu như ngươi nhàn rỗi vô sự, như vậy đi bên ngoài giúp nhị tiểu thư nấu thuốc đi."

Nghe vậy Ngụy Tử lập tức vui mừng cúi người thi lễ nói một tiếng "Vâng" Sau đó bước đi ra ngoài.

Sau khi Tần Khả Cầm uống xong, Tần Thư Dao thấy sắc mặt của muội muội có chút mệt mỏi, nhẹ giọng nói: "Muội cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?"

Tần Khả Cầm đã sớm phiền chán đám nha hoàn này, thế nhưng thân thể của nàng không khoẻ lại không có mẹ đẻ, Ngô thị hoàn toàn không đến xem nàng, chỉ có thân tỷ này luôn luôn đến xem nàng, vốn cho rằng bản thân ngày qua ngày như thế, lại không nghĩ rằng hôm nay Tần lão phu nhân, vậy mà trước mặt nhiều người bảo hộ mình như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút vui mừng.

Tần Thư Dao cũng biết suy nghĩ trong lòng của muội muội, kiếp trước Tần Khả Cầm luôn luôn yếu đuối, lúc nào cũng bị người khi nhục, kiếp này nàng quyết định muốn Tần Khả Cầm trở nên kiên cường hơn.

Hôm nay nàng dẫn Tần lão phu nhân tới nơi này, trừ bỏ cho Ngô thị một chút giáo huấn, đổi cho Tần Khả Cầm một đám nô tài vô dụng này, càng hi vọng Tần Khả Cầm có thể học được cách bảo hộ bản thân thế nào.

Nàng nhẹ nhàng nắm tay của Tần Khả Cầm, ôn nhu nói: "Vừa rồi tam muội nói có chút quá đáng, nhưng dù sao muội cũng là chủ tử, sao có thể tùy ý để đám nô tài khi dễ muội như vậy. Lúc trước muội cảm thấy không có mẹ đẻ ở bên cạnh không có người yêu thương, nhưng sau này muội hãy yên tâm, có tỷ ở đây tỷ tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào khi nhục muội. Hơn nữa hôm nay muội cũng nhìn thấy, tuy rằng tổ mẫu lớn tuổi, nhưng bà cũng sẽ không để cho thân cháu gái nhà mình bị hạ nhân khi nhục."

Tần Khả Cầm nhớ tới bộ dạng tức giận vừa rồi của Tần lão phu nhân, rốt cục gật gật đầu, suy yếu nói: "Muội hiểu, đã để tỷ tỷ lo lắng rồi."

Tần Thư Dao vui mừng cười cười, kiếp trước nàng luôn quá mức ích kỷ, cuối cùng mang đi tất cả đồ cưới mẹ đẻ để lại, làm hại Tần Khả Cầm ở Tần gia hay ở nhà chồng đều bị ghẻ lạnh, kiếp này nàng quyết định muốn bảo hộ muội muội này thật tốt, tuyệt sẽ không để cho nàng nhận hết thống khổ như kiếp trước.

Vài ngày nay Tần Thư Dao đều ở bên trong Hinh Hương Viện, nhưng mỗi ngày đều sẽ dành ra một canh giờ, đi Vinh Thọ Đường cùng Tần lão phu nhân nói chuyện phiếm, sau đó lại đi nhìn Tần Khả Cầm.

Tần lão phu nhân đưa tới mấy người nha hoàn chịu khó lại lanh lợi, chỉ mấy ngày ngắn ngủn mà sắc mặt của Tần Khả Cầm hồng nhuận hơn trước rất nhiều.

Bởi vì chuyện này, Ngô thị vì để Tần lão phu nhân thay đổi cách đối xử với bà ta, để Tần Lương vui mừng, bà ta đưa cho hai người Tần Thư Dao cùng Tần Khả Cầm không ít tổ yến cùng trang sức tốt nhất, Tần Thư Dao bảo Tần Khả Cầm không được ăn tất cả những gì Ngô thị đưa tới, cất giữ những đồ kia, sau đó nàng lại giao toàn bộ mấy thứ này cho Trà Hương bảo quản.

Qua hai ngày, Tần Thư Dao tự mình xuống bếp, lấy tổ yến Ngô thị đưa nấu cháo tổ yến, để Tĩnh Nguyệt bưng theo cùng đến Vinh Thọ Viện.

Tần lão phu nhân ôm một con mèo Ba Tư trong lòng, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đám lông mềm mại của nó. Con mèo này là tam lão gia đặc biệt mua từ vùng khác hiếu kính Tần lão phu nhân.

Con mèo Ba Tư này toàn thân trắng như tuyết, con mắt như quả nho trong mắt toát ra một cỗ linh khí, dáng vẻ lười biếng thật sự đáng yêu đến cực điểm. Tần lão phu nhân thật sự yêu thích, thường xuyên ôm nó phơi nắng ở trong sân.

Tần Thư Dao đi lên phía trước cười nói: "Con mèo này thật sự là đáng yêu." Nói xong cũng vươn tay muốn sờ thử.

Nhưng còn chưa có sờ đến, con mèo Ba Tư từ trên người Tần lão phu nhân nhảy xuống, sau đó đi đến dưới chân Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt xảy tay một cái, không cẩn thận làm cháo tổ yến trong tay rớt trên mặt đất.

Tần Thư Dao lập tức quay đầu phẫn nộ quát Tĩnh Nguyệt: "Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy!"

Tĩnh Nguyệt vội vàng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ nói: "Không phải nô tì cố ý."

Tần lão phu nhân thấy con mèo kia vậy mà dừng bước lại, cúi người liếm liếm cháo tổ yến trên đất, cũng cười nói: "Không sao, cũng là con mèo này sợ gặp người lạ."

Con mèo Ba Tư kia chỉ liếm liếm vài ngụm, sau đó lại lười biếng duỗi thắt lưng, thật là kiêu ngạo.

"Tổ yến này là mẫu thân đặc biệt đưa huyết yến, thật trân quý, cháu gái vốn đang muốn cho tổ mẫu bồi bổ thân thể." Tần Thư Dao ảo não nói.

Tần lão phu nhân lộ ra tươi cười ôn hòa: "Cháu có phần tâm ý này thì tốt rồi." Nói xong lại ra lệnh nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng không được bao lâu Tần lão phu nhân lại thấy Mặc Hương nha hoàn bên người, vội vội vàng vàng tiến vào quỳ trên mặt đất, sốt ruột nói: "Không tốt, lão phu nhân con mèo kia đã chết..."

"Cái gì!" Tần lão phu nhân đứng lên hỏi: "Chết như thế nào?"

"Nô tì cũng không biết, vừa rồi nô tì ôm nó đi trong viện phơi nắng, nhưng không biết vì sao bỗng nhiên phát điên kêu to, sau đó liền té trên mặt đất miệng sùi bọt mép mà chết." Mặc Hương sợ bị phạt nên phủi sạch tất cả trách nhiệm: "Nô tì vừa rồi không có cho nó ăn qua cái gì."

Tần lão phu nhân nhíu chặt hai hàng lông mày, mà Tần Thư Dao lại bỗng nhiên kinh hoàng vô thố hét lên một tiếng: "Chẳng lẽ là bát cháo tổ yến vừa rồi?"

Vừa rồi mọi người đều thấy được con mèo Ba Tư kia liếm liếm mấy ngụm cháo tổ yến, mà vài ngày trước Ngô thị cũng đưa trước mặt mọi người.

Tần lão phu nhân đen mặt, lạnh lùng nói: "Đi gọi đại phu nhân tới đây." Sau đó lại nói với Tần Thư Dao: "Cháu mang tất cả tổ yến đều tới đây, cũng bảo cả Cầm Nhi mang tới đây."

Hai mắt Tần Thư Dao rưng rưng nhìn thoáng qua Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt lập tức hiểu ý trở về Hinh Hương Viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.