Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 37: Trong chùa gặp chuyện nguy hiểm khó thoát khỏi




Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, chỉ là hai thị vệ không chống chọi được bao lâu, sợ là những người áo đen đó rất nhanh sẽ xông vào.

Trong chốc lát Tần Thư Dao không biết nên làm thế nào cho phải, mà lúc này Bạch Linh lại bỗng nhiên nói với Tần Khả Cầm: dღđ☆L☆qღđ "Nhị tiểu thư, người cởi y phục trên người xuống đổi cho nô tì!"

Lời này vừa nói ra, Tần Thư Dao lập tức kinh ngạc nhìn về phía nàng, không nghĩ tới Bạch Linh là một nô tài trung thành. Chỉ là tình hình hiện tại, cho dù bọn họ đổi thân phận, những người áo đen này cũng muốn đuổi tận giết tuyệt.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Cho nên Tần Thư Dao lập tức lắc đầu nói: "Đừng làm loại chuyện ngu ngốc này, ở đây chỉ có một cửa ra. Chúng ta đều trốn không thoát!"

Bạch Linh lại chỉ vào cách đó không xa nói: "Lúc trước nô tì đã tới đây vài lần, lão phu nhân lại thích ngắm những đóa hoa phù dung. Cho nên biết không xa có một lỗ nhỏ, vừa vặn người bò qua được!"

Đó chính là lỗ chó!

Tần Thư Dao biết hiện tại không phải thời điểm soi mói, lập tức nói với Bạch Linh: "Vậy chạy nhanh đi dẫn đường, đừng làm những việc ngu ngốc!"

Đối với nô tài trung thành như vậy, Tần Thư Dao còn muốn giữ lại cho Tần Khả Cầm dùng.

Bạch Linh lập tức dẫn đường ở phía trước, may mắn phù dung viên này rất lớn, đường lại gấp khúc, lúc này đúng lúc hoa phù dung nở, những lá cây và hoa chồng lên nhau ngăn bọn họ lại.

Tần Thư Dao gắt gao lôi kéo tay Tần Khả Cầm, chạy không ngừng về phía trước. Nhưng thân thể của Tần Khả Cầm yếu ớt, vừa rồi lại ngã một cái, lúc này lại chạy thì không có nhiều sức lực như vậy.

"Tỷ tỷ, tỷ thả muội ra. Cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ cùng chết đấy!"

Tần Thư Dao nhíu chặt hai hàng lông mày: "Đừng nói những lời ngu ngốc này, chạy nhanh đi!"

May mắn lỗ chó kia cách bọn họ không tính quá xa, chạy một lát liền đến. Trước tiên Tần Thư Dao để Tần Khả Cầm chui vào trước, sau đó bản thân mới chui vào.

Nhưng mà giờ phút này cách đó không xa đã vang lên tiếng kêu la, Tần Thư Dao biết những người áo đen này đã đuổi theo mọi người rồi. Mà những bà tử và nha hoàn kia cũng đã bị dọa cho bể mật, thất thanh kêu to cứu mạng.

Tần Thư Dao hô to không tốt, sau đó nói với đám người Tĩnh Nguyệt đã chui ra được: "Chúng ta chia nhau chạy!" Nói xong liền lôi kéo tay Tần Khả Cầm chạy về phía đông.di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn

Cho tới bây giờ Tần Thư Dao chưa từng tới nơi này, cho nên hoàn toàn không biết đường. Chỉ dựa vào cảm giác của chính mình chạy không ngừng về phía trước. Ngay sau đó tiếng khóc la càng lúc càng lớn, sau đó âm thanh cũng dần dần càng nhỏ. Tần Thư Dao biết mấy người kia đã chết thảm, trong lòng nàng có chút áy náy, lại cảm thấy không thể không tránh được.

Hiện tại hi vọng duy nhất chính là có thể chạy ra khỏi nơi này, cũng hi vọng đám người Tĩnh Nguyệt bình an vô sự.

Tần Khả Cầm sớm đã không còn sức lực, sợi tóc trên trán đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng. Nàng dùng sức bỏ tay Tần Thư Dao ra, thở hổn hển nói: "Tỷ tỷ, tỷ vẫn nên chạy trước đi. Tỷ kéo muội, hai người chúng ta sẽ đều mất mạng!"

Kiếp này Tần Thư Dao tuyệt đối sẽ không không quan tâm đến muội muội duy nhất của mình, nàng gắt gao nắm tay Tần Khả Cầm: "Đừng nhiều lời, nếu muội muốn chúng ta không có chuyện gì thì chạy nhanh cùng tỷ!" Nói xong liền lôi kéo Tần Khả Cầm tiếp tục chạy về phía trước.

Nhưng sức lực Tần Khả Cầm cũng đã sớm cạn kiệt, hoàn toàn không động được. Tốc độ của bọn họ cũng dần dần chậm lại, những người áo đen đó cũng đuổi gần tới bọn họ rồi.

Chính vào lúc này chân Tần Khả Cầm khuỵu xuống, cả người đều ngã xuống đất. Mắt thấy những người áo đen kia muốn xông lên. Tần Thư Dao lập tức cõng Tần Khả Cầm ở trên lưng, sau đó lại khó khăn chạy...

Bởi vì kiếp trước thân thể suy yếu, kiếp này mỗi ngày Tần Thư Dao đều đá cầu, hi vọng có thể cường tráng thân thể. Không nghĩ tới thời điểm chạy trối chết, lại có tác dụng.

"Tỷ tỷ, tỷ vẫn nên thả muội xuống. Còn tiếp tục như vậy, hai người chúng ta đều phải chết đấy!" Tần Khả Cầm áy náy khóc nói.

Tần Thư Dao cắn răng, dùng toàn bộ sức lực chạy nhanh, nhưng lúc này nàng đã hao hết sức lực có ở trên người, hoàn toàn chạy không xa.

"Tỷ sẽ không tham sống sợ chết để muội lại!"

Kiếp trước Tần Thư Dao làm nhiều chuyện có lỗi với Tần Khả Cầm, kiếp này cho dù nàng chết cũng muốn bồi thường Tần Khả Cầm.

Đang lúc hai người sắp tuyệt vọng, Tần Thư Dao thấy cách đó không xa có vài tên nam tử đang đứng ở đằng kia. Nàng nhìn về phía sau, những người áo đen kia đang đuổi theo sát sau lưng bọn họ.

Nàng dùng sức lực lớn nhất, la lớn: "Cứu mạng a... Giết người ..."

Có thể là xung quanh quá mức yên tĩnh, sau khi Tần Thư Dao hô hai câu, một gã nam tử quay đầu nhìn thấy một đám người áo đen đang đuổi theo hai nữ tử, nhịn không được cau chặt mày.

"Minh Phong, ngươi mang vài người đi xem chuyện gì đang xảy ra!" Mộ Thiếu Dục hơi hơi nhíu mày, lạnh lùng nói.

Minh Phong lập tức gật đầu, mang theo vài tên thị vệ đuổi theo.

Tần Thư Dao thấy có cứu binh, trong lòng vui mừng một trận, dưới chân cũng càng thêm có động lực. Mà những người áo đen phía sau không biết thân phận đối phương, vẫn đuổi theo không bỏ như trước.

Có thể là vì thấy được hi vọng, có thể là vì Tần Thư Dao thật sự đã mệt muốn chết rồi. Chân nàng vừa trượt tức thì hai người nàng và Tần Khả Cầm ngã xuống đất.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Những người áo đen này lập tức chạy nhanh tới, giơ trường kiếm trong tay lên chém xuống. Tần Thư Dao vội vàng bổ nhào lên trên người Tần Khả Cầm, vốn tưởng rằng sẽ bị trường kiếm đâm vào. Nhưng đợi hồi lâu trên lưng cũng không có cảm giác đau đớn. Đợi sau khi Tần Thư Dao ngẩng đầu, mới phát hiện thì ra cứu binh đã đuổi tới.

Sau khi Minh Phong đuổi tới, Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm vội vã trốn được ở một nơi an toàn thở hổn hển, nhìn hai nhóm người đang đánh nhau cách đó không xa.

Nếu như nàng chưa từng trải qua đủ loại kiếp trước, có lẽ vừa rồi nàng sẽ không có dũng khí chạy xa như vậy. Nhưng kiếp này nàng đã thề tuyệt đối sẽ không để cho những người đã từng khi dễ nàng, hãm hại nàng, lợi dụng nàng sống dễ chịu. Nàng nhất định phải giẫm đạp những người kia dưới chân, nhất định phải nhìn thấy bộ dạng thảm hại của những người kia. Như vậy nàng mới không uổng công sống thêm một lần!

Sau khi bình ổn được hô hấp, Tần Thư Dao mới ngẩng đầu thấy rõ diện mạo nam tử cách đó không xa, đợi sau khi thấy rõ, Tần Thư Dao có chút kinh ngạc, không nghĩ tới người cứu nàng lại là Tam hoàng tử.

Tần Thư Dao đỡ Tần Khả Cầm, hai người chậm rãi đi tới chỗ Mộ Thiếu Dục. Mà Mộ Thiếu Dục luôn luôn lạnh lùng đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ.

Đợi đến gần Tần Thư Dao mới hơi khom người, suy yếu nói: "Đa tạ Tam hoàng tử cứu giúp, nếu như hôm nay không có Tam hoàng tử, sợ là lúc này hai người tỷ muội chúng ta đã sớm đi chầu Diêm vương điện!"

Khóe miệng Mộ Thiếu Dục nâng lên mỉm cười: "Không cần khách khí như thế."

Hắn giương mắt nhìn tiếng đánh nhau cách đó không xa, thực ra lúc này thắng bại cũng đã sớm phân rõ, những người áo đen kia rơi xuống hạ phong, lúc này cũng không có tâm tư chiến đấu, đều ào ào muốn chạy trốn.

Nhưng Minh Phong hoàn toàn không định thả bọn họ đi, lại đánh hai ba hiệp, những người đó đều bị bắt sống!

Tần Thư Dao nhìn bọn họ đều bị bắt, mới khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm tạ: "Kính xin Tam hoàng tử giúp dân nữ mang những người áo đen kia về thẩm vấn, nhìn xem ai mà ngoan độc như thế, thế nhưng muốn tính mạng của hai người tỷ muội chúng ta!"

Mộ Thiếu Dục gật đầu nói: "Tần cô nương không cần lo lắng, chỉ là không biết Tần đại tiểu thư đắc tội người nào hay không. Bằng không vì sao những người áo đen kia đuổi theo hai người không bỏ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.