Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 271: Hoàng hậu thăm bệnh cố ý gây khó khăn




Vốn đang ngủ say, Mạt Nhi chợt nghe bên ngoài một trận ồn ào, đợi sau khi thắp cây nến sáng lên, chỉ thấy Linh Lung cúi người, vẻ mặt đau đớn đi vào.

Code:

di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Mạt Nhi vừa thấy Linh Lung như vậy, lo lắng hỏi.

Bà tử đỡ Linh Lung vào khinh thường nói: "Còn không phải là muốn đi quyến rũ chủ tử, cuối cùng lại phải chịu thiệt hại. Thật là xấu hổ, nửa đêm canh ba ăn mặc thế này đi quyến rũ Tam hoàng tử, người trong phủ ai mà không biết Tam hoàng tử ghét nhất chính là bộ dạng này của ngươi!"

Linh Lung bị bà tử này nói đến không còn mặt mũi nào, ngay cả trên mặt Mạt Nhi cũng có chút khó chịu. Nàng không phải không biết Linh Lung cố ý ăn mặc đẹp đẽ len lén chạy ra ngoài, chẳng qua là nàng muốn nhìn một chút Linh Lung có thể thành công hay không, nếu như thành công nàng cũng học theo.

Nhưng mà không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lòng dạ ác độc như thế, không thích nàng ta còn chưa tính, lại sai người đánh như thế.

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, hôm nay Linh Lung đột nhiên xông ra pha trà cho Ngô thị, thiếu chút nữa lộ chuyện Tần phủ. Cho nên Mộ Thiếu Dục mới để nàng ta chịu một chút giáo huấn.

Sau khi bà tử kia đi, Mạt Nhi vội vàng đóng cửa lại, sau đó mắng Linh Lung: "Chẳng lẽ tỷ không biết Tam hoàng tử ghét nhất bị người quấy rầy sao? Ít ngày trước đó đã dạy dỗ chúng ta, chẳng lẽ tỷ còn chưa từ bỏ ý định sao?"

Linh Lung bị đau nằm lỳ ở trên giường, cắn răng nói: "Ta không chết tâm, vốn là vào cung ta đã cho rằng có thể có được ưu ái của hoàng thượng, nhưng Hiền phi nương nương nhìn chặt, cung nữ bên người ngài gần như không có một ai, không có một ai có thể phất lên. Thật vất vả hai người chúng ta mới được Hiền phi nương nương nhìn trúng, đưa tới hầu hạ Tam hoàng tử. Ta không muốn làm chuyện hầu hạ người khác giống như trước đây!"

Mạt Nhi thấy Linh Lung chết cũng không hối cải, vừa tức vừa giận, mắng: "Tỷ nênbị đánh chết đi, đánh này là còn nhẹ, may mà không đánh tỷ đến thông suốt đấy."

Linh Lung lại nói: "Trong khoảng thời gian này, nhất định Hiền phi nương nương còn đến, đến lúc đó ta nói tình huống của chúng ta cho Hiền phi nương nương, nói không chừng còn hi vọng!"di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

Mạt Nhi còn muốn khuyên nữa, nhưng nàng cũng có chút không cam lòng, cho nên cũng không nói gì nữa, sau bôi thuốc cho Linh Lung, mới thổi tắt nến.

Chuyện tối nay rất nhanh truyền đến trong tai Tần Thư Dao, nàng ước gì Mộ Thiếu Dục tự mình xử lý, tránh cho cuối cùng còn để nàng tới động thủ, như vậy cũng sẽ chỉ làm Hiền phi càng thêm không thích nàng.

Thời gian trôi qua, khí trời càng ngày càng rét lạnh, Tần Tuyết Như cũng bị đuổi về Tần phủ, nghe nói người cũng thay đổi rất nhiều, không làm ầm ì nữa, mỗi ngày đều yên lặng.

Tần Thư Dao cũng cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền bắt đầu xuống giường đi lại, cũng chỉ ở hậu viện mà thôi.

Một ngày này, đang lúc Tần Thư Dao ngồi trên dây đu ở hậu viện xem sách thì một tiểu nha hoàn vội vàng chạy vào, lo lắng nói: "Không xong rồi, hoàng hậu nương nương tới!"

Từ sau ngày đó, Tần Thư Dao cũng chưa vào hoàng cung lần nữa, không nghĩ tới hoàng hậu lại sẽ thật tự mình đến.

Tần Thư Dao vội vàng đứng lên, sai người cất sách vào, sau đó lại bảo người khác giúp đỡ nàng đi đại sảnh.

Liên tục nửa tháng tới nay, nàng đều giả bộ bệnh, cho nên sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhìn vào thật sự có chút giống như bệnh mới khỏi.

Còn chưa đi đến đại sảnh, liền nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Mộ Phương Hoa: "Sao nàng ta còn chưa tới? Chẳng lẽ không biết hoàng hậu nương nương tới sao? Hừ, tiện nhân này chán sống rồi, cho nên lại nhiều lần dám cãi lời hoàng hậu!"

Tần Thư Dao nghe vậy khóe miệng nở nụ cười lạnh, nàng cố ý ho khan mấy tiếng, sau đó đi từ bên ngoài vào, vừa nhìn thấy hoàng hậu và Mộ Phương Hoa, cố làm dáng vẻ hoảng sợ vô cùng, vội vàng quỳ ở trên mặt đất, lớn tiếng nói: "Hoàng hậu nương nương cát tường, Bát công chúa cát tường!"d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Hoàng hậu mặt lạnh nhìn Tần Thư Dao, từ sau ngày đó, hoàng thượng vẫn luôn lạnh nhạt với bà ta và Mộ Phương Hoa, hiện tại triều đình còn có tin tức, nói là hoàng thượng muốn làm thông gia với Đột Quyết, có đại thần trong triều còn nói muốn gả Mộ Phương Hoa đi.

Sau khi hoàng hậu biết chuyện này vừa tức vừa giận, từng đi điện Dưỡng Tâm tìm hoàng thượng, chẳng qua là hoàng thượng không để ý đến bà ta, cũng không nói chuyện này.

Cho nên hoàng hậu không có chứng cớ chứng minh đề nghị này là do Mộ Thiếu Dục nói ra, nhưng mà bà ta dựa vào trực giác có thể đoán ra được. Hết lần này tới lần khác, trong khoảng thời gian này, trong kinh thành những công tử đến tuổi thành thân đều đính hôn rồi, những người khác đều có số tuổi quá nhỏ, hoặc là số tuổi quá lớn, còn chính là muốn tái giá. Những người này cũng không lọt nổi vào mắt xanh của hoàng hậu.

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Tần Thư Dao quỳ trên mặt đất, bà ta thật sự muốn lập tức giết nàng, để giải mối hận trong tim bà ta, nhưng mà hết lần này tới lần khác hiện tại tình thế của bà ta ở trong cung hết sức khẩn trương, hoàng thượng cũng lạnh nhạt với bà ta rất nhiều. Điều này làm cho bà ta càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hơn nữa chưa tới hơn hai tháng nữa, bọn họ phải rời khỏi kinh thành, mặc dù bây giờ Mộ Tử Liệt vẫn còn chưa khỏe, nhưng cũng không có nghĩa là không có cơ hội. Huống chi mấy người bọn hắn ở trên núi hoàng đế ở xa, nếu như muốn làm loạn, như vậy càng thêm hợp ý hoàng hậu. Như vậy hoàng hậu càng có thể đủ danh chính ngôn thuận diệt trừ đám người Mộ Thiếu Dục.

Tần Thư Dao vẫn quỳ trên mặt đất, hoàng hậu vẫn luôn lạnh lùng nhìn Tần Thư Dao, cho đến khi Tần Thư Dao cảm thấy hai chân có chút tê dại, hoàng hậu mới phất phất tay nói: "Đứng lên đi!"

Mộ Phương Hoa nhìn sắc mặt Tần Thư Dao tái nhợt, ngược lại cũng thật sự tin tưởng chuyện nàng ngã bệnh. Chẳng qua là tính tình ả ngoan cố, làm sao mà chịu bỏ qua cho nàng như vậy. Mộ Phương Hoa đi tới trước mặt Tần Thư Dao, sau đó cười nói: "Ngươi đi theo Tam ca cũng đã lâu, bụng lại vẫn không có tin tức gì, không bằng ta đưa cho Tam ca một nữ nhân, cũng tốt thay ngươi phân chia nỗi buồn, để cho ngươi tĩnh dưỡng thân thể!"

Tần Thư Dao biết Mộ Phương Hoa cố ý chất vấn nàng, chẳng qua là nàng tin tưởng Mộ Thiếu Dục sẽ không nhận lấy nữ nhân Mộ Phương Hoa đưa, cho nên liền cười nói: "Đa tạ Bát công chúa có ý tốt. Ít ngày trước Hiền phi nương nương đã đưa tới hai nha hoàn tới hầu hạ Tam hoàng tử, không nghĩ tới Bát công chúa cũng giống Hiền phi nương nương."

Hiền phi là mẫu phi của Mộ Thiếu Dục, hơn nữa cũng là nữ nhân đã xuất giá. Làm chuyện như vậy là quá bình thường, nhưng mà Mộ Phương Hoa vẫn là một cô nương chưa lấy chồng, cũng chỉ là muội muội của Mộ Thiếu Dục. Loại chuyện này, hoàn toàn không có chỗ cho ả nhúng tay vào.

Đương nhiên hoàng hậu biết coi như Tần Thư Dao hào phóng tiếp nhận, Mộ Thiếu Dục cũng sẽ cự tuyệt, cho nên liền nói: "Thật không ngờ, vậy thì từ chỗ Bổn cung chọn hai cung nữ thích hợp!"

Nếu như hoàng hậu đưa, như vậy ý nghĩa lại không giống nhau.

Tần Thư Dao cũng mặc kệ, những nữ nhân kia tới nhiều hơn nữa, chỉ cần Mộ Thiếu Dục không động tâm cũng không sao, huống chi còn là hoàng hậu đưa tới, nhiều nhất cũng chỉ để ở một bên không quan tâm, Mộ Thiếu Dục càng sẽ không liếc mắt nhìn!

Chỉ là có chút cấp bậc lễ nghi hay là nên kết thúc, Tần Thư Dao đứng lên cung kính cúi người thi lễ: "Vậy thiếp thân ở chỗ này thay Tam hoàng tử cám ơn hoàng hậu nương nương!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.