Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 270: Linh Lung không cam lòng




Đương nhiên Linh Lung cũng biết chuyện này, chẳng qua là bây giờ nàng không cam lòng, cũng không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Chỉ cần nàng sinh một đứa con nối dòng, như vậy coi như không phải trắc phi cũng là một phu nhân, đến lúc đó nàng cũng không cần hầu hạ người khác nữa, cũng có thể một đời một kiếp hưởng hết vinh hoa phú quý.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Mạt Nhi thấy Linh Lung không nói gì thêm, còn tưởng rằng nàng đã nghĩ thông suốt, cho nên cũng không khuyên nàng nữa.

Tần Thư Dao chỉ giả bộ bệnh mà thôi, trừ Thi Vận và mấy nha hoàn thân cận có thể đến gần ra, những người khác đều không thể vào trong phòng nàng.

Sau khi Mộ Thiếu Dục đi từ trong thiên lao ra, liền nói chuyện Tần Tuyết Như cho Tần Thư Dao nghe, sau khi Tần Thư Dao nghe nhíu mày một cái, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày chàng sai người đi hù dọa nàng một chút."

Tần Thư Dao cũng hận Tần Tuyết Như, kiếp trước Tần Tuyết Như gây khó dễ cho nàng khắp nơi, hơn nữa còn thường xuyên hãm hại nàng. Nhưng mà kiếp này tất cả đều ngược lại, nàng không bị Tần Tuyết Như hãm hại, mà nàng cũng sẽ báo được mối thù kiếp trước.

"Đợi đến mười ngày sau, chàng đưa nàng về Tần phủ!"

Lần này nàng muốn làm Tần Tuyết Như hoàn toàn hiểu ra, để nàng sợ mình, không dám hãm hại mình nữa.

Mộ Thiếu Dục cũng muốn như vậy, vốn đang lo lắng Tần Thư Dao không muốn, sau khi nghe nàng nói, cũng cười nói: "Ta cũng đang có ý đó, nghe nói mới vừa rồi nhạc phụ đại nhân còn tới một chuyến, hơn nữa còn mang Tần phu nhân đi. Xem ra ông cũng hiểu, cũng không tới làm khó ta!"

Chuyện Ngô thị tới phủ hoàng tử ầm ĩ, Tần Thư Dao cũng đã nghe nói, đối với Linh Lung tự tiện chủ trương cũng có chút bất mãn, chỉ là, dù sao Linh Lung cũng là người Hiền phi đưa tới, nàng cũng không tiện oán trách ở trước mặt Mộ Thiếu Dục, cho nên cũng không nhắc lại chuyện này, mà gật đầu nói: "Phụ thân cũng suy nghĩ cẩn thận. Chỉ là chàng cũng không thể làm quá mức, tránh để ông ấy và tổ mẫu thương tâm!"

Tần Thư Dao cũng có chừng mực, lần này bắt Tần Tuyết Như lại, cũng chỉ vì có thể hù dọa nàng một chút, để chosau này nàng không dám tùy ý làm bậy như vậy nữa.

Đương nhiên Mộ Thiếu Dục cũng hiểu, hắn ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, khuôn mặt đáng tiếc: "Vốn còn muốn đến mang nàng đi săn thú, lại không nghĩ rằng nàng lại phải nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, chờ qua năm chúng ta cũng có thể đi Định Châu, đến lúc đó nàng cũng không cần lo lắng hãi hùng giống như bây giờ nữa!"

Tần Thư Dao rúc vào trong ngực Mộ Thiếu Dục, nàng hơi gật đầu một cái, cho dù không có chuyện hài tử trong bụng Phương Sơ Viện, thì hoàng hậu vẫn luôn oán hận nàng không thôi, lại nhiều lần phái người tới truyền nàng vào cung.

Hôm qua nàng vừa mới đi Tần phủ một chuyến, hoàng hậu đã bảo người đến truyền nàng vào cung, chẳng qua là sau đó lại bị Mộ Thiếu Dục ngăn lại.

"Mới vừa rồi tên thái giám kia cũng nói, nếu như thiếp không vào cung, hoàng hậu nương nương sẽ đích thân xuất cung đến thăm!"

Thật ra trong lòng Tần Thư Dao có mấy phần sợ, sợ hoàng hậu lột sạch nàng hết, nhìn một chút xem nàng có thật sự ngã bệnh hay không. Hơn nữa lấy tính tình của hoàng hậu, lấy sự oán hận của bà ta với nàng, tuyệt đối bà ta sẽ làm như vậy!

Hơn nữa quan trọng nhất là, hoàng hậu đã sắp tra ra tung tích của Hàn Thế Quân, chẳng qua là thiếu chứng cớ, nếu như bị hoàng hậu biết Mộ Thiếu Dục giấu Hàn Thế Quân ở trong thiên lao, sau đó bẩm báo chuyện này với hoàng thượng, như vậy nhất định hoàng thượng sẽ trách cứ Mộ Thiếu Dục.

Rất nhiều chuyện đã không còn đơn giản giống như kiếp trước, hơn nữa trong khoảng thời gian này đám người Bạch Tu Sinh cũng bắt đầu biến mất không thấy đâu, không có âm thanh gì. Mặc dù chuyện này vốn phải yên tâm, nhưng mà Tần Thư Dao luôn cảm thấy bất an, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

"Thiển Nhi cũng không nhỏ nữa, nếu chàng thật sự không thích nàng, cũng không thể kéo dài nàng như vậy!" Tần Thư Dao biết chờ sau khi đến Định Châu, không chỉ có Đinh Văn Tĩnh phải xử lý, ngay cả Bạch Thiển cũng có thể tìm một lang quân như ý cho nàng.

Đương nhiên Mộ Thiếu Dục hiểu, chẳng qua là hắn mang theo Bạch Thiển bên người, cũng còn những lý do khác.ie»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Hai người tán gẫu trong chốc lát, Tần Thư Dao nói mệt mỏi, Mộ Thiếu Dục cũng không tiếp tục ngồi ở trong phòng Tần Thư Dao, mà đi thư phòng.

Chỉ là vừa ra ngoài thư phòng, liền gặp được Linh Lung ăn mặc trang điểm lộng lẫy bưng nước trà đi về phía này, chuyện hôm nay vốn Mộ Thiếu Dục cũng muốn cứ tính như vậy, nhưng hắn đã nói không có mệnh lệnh của hắn, những người khác không được tùy ý ra vào thư phòng của hắn, nhưng Linh Lung lại nhiều lần biết rõ còn cố ý vi phạm.

"Ngươi tới làm gì?"

Lúc này cũng đã đêm khuya, ngoại trừ Linh Lung ăn mặc trang điểm lộng lẫy, ngay cả y phục trên người cũng đặc biệt dùng hương thơm!

Mộ Thiếu Dục cực ít nói chuyện với nàng ta, mỗi lần đều lạnh lùng đuổi nàng ta đi, hôm nay vẫn còn hỏi nàng ta, cũng làm Lung Linh vui không thôi.

Nàng vội vàng cúi người thi lễ, dịu dàng nói: "Nô tỳ sợ Tam hoàng tử khát nước, cho nên đặc biệt đi nấu một ấm trà Bích Loa Xuân cho Tam hoàng tử."

Nói xong liền đi lên trước, sau đó rót cho Mộ Thiếu Dục một ly trà.

Mộ Thiếu Dục cũng không nhìn lại nàng ta, chẳng qua lạnh lùng nói: "Ngươi ở chỗ mẫu phi cũng không biết quy củ như vậy?"

Sau khi nghe thân thể Linh Lung chấn động, sau đó vội vàng nói: "Tam hoàng tử nói đùa, nô tỳ vẫn luôn quy củ! Chưa từng làm hỏng quy củ!"

Đột nhiên, Mộ Thiếu Dục ngẩngđầu lên, nhìn chằm chằm Linh Lung trong chốc lát. Trên người nữ nhân này có mùi hắn chán ghét, trang điểm hắn cũng ghét, hắn không thích nữ tử quá xinh đẹp. Nếu như không phải là nể mặt mẫu phi, hắn đã sớm đuổi nữ nhân này đi rồi.

Chẳng qua là không nghĩ đến nữ nhân này lại không thức thời như vậy, lại nhiều lần phá hỏng quy củ trong phủ.

Linh Lung bị Mộ Thiếu Dục nhìn đến da đầu có chút tê dại, nàng ta cắn răng, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe được Mộ Thiếu Dục trầm giọng nói.

"Ban đầu mẫu phi đưa ngươi tới, cũng thấy ngươi là một người biết củ. Chẳng qua là không nghĩ tới sau khi ngươi tới chỗ này, càng ngày càng kiêu căng, không đi hầu hạ hoàng tử phi cho tốt, lại chạy khắp nơi. Ngoại viện này ngươi cũng có thể tới sao?"

Linh Lung bị Mộ Thiếu Dục gầm lên như vậy, hoàn toàn bị sợ choáng váng, nàng vội vàng giải thích: "Nô tỳ... Nô tỳ chỉ sợ Tam hoàng tử khát nước mà thôi!"

"Vậy là bản hoàng tử sai ngươi tới đây?"

Linh Lung cúi đầu, trong lòng vừa khẩn trương, vừa áo não, chẳng qua là cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

Mộ Thiếu Dục hừ lạnh một tiếng, bảo thị vệ canh giữ ở cửa đi vào: "Lôi nàng ta ra ngoài, đánh mười trượng, cho nàng ta bài học kinh nghiệm!"

Linh Lung không nghĩ tới tối nay mình ăn mặc tỉ mỉ, lại gặp phải kết quả như vậy, trong lòng nàng vừa sợ vừa không cam lòng, vội vàng quỳ xuống, khóc nói: "Tam hoàng tử, nô tỳ là người Hiền phi nương nương phái tới hầu hạ ngài. Ngài tha cho nô tỳ lần này!"

Mộ Thiếu Dục không nhìn về phía Linh Lung, mà phất phất tay, ý bảo những thị vệ kia nhanh lôi Linh Lung đi ra ngoài.

Những thị vệ kia cũng phiền Linh Lung, chỉ vì nàng do Hiền phi phái tới, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, rốt cuộc hiện tại thấy Mộ Thiếu Dục nổi giận, cũng vui vẻ kéo đi.

Chẳng qua là, dù sao cũng là người Hiền phi nương nương đưa tới, cho nên động tác cũng coi như nhẹ một chút. Nhưng mà bọn họ đều là người thô kệch, coi như là động tác nhẹ một chút, cũng đánh cho Linh Lung kêu cha gọi mẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.