Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 22: Chiêu ghen ghét châm ngòi ly gián




Tần Thư Dao không nghĩ tới cuối cùng là Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đứng ra giúp nàng, mà Tần Tuyết Như luôn chờ xem trò hay thấy thế, cũng âm thầm nhíu mày, chỉ là nàng ta là người thông minh, cũng biết giờ phút này người muội muội là nàng ta nên ra sân rồi.

Cho nên Tần Tuyết Như cũng bịch một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt xin lỗi nói: "Đều do dân nữ không tốt, lại quên tay của tỷ tỷ bị thương."

Tần Thư Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Tuyết Như, trong mắt thoáng qua chán ghét, hôm nay may mắn có Mộ Thiếu Dục ra tay giúp bản thân giải vây, bằng không bản thân thật sự là tiến thoái lưỡng nan. Xem ra nên phản kích rồi.

Mộ Phương Hoa nhìn thoáng qua hai người quỳ trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục cùng Mộ Thành Hi, buồn bực không thôi dậm chân chỉ vào Mộ Thiếu Dục nói: "Được được lắm, các ngươi đều khi dễ ta, đợi lát nữa ta nói cho Tứ hoàng huynh, để Tứ hoàng huynh tới thu thập các ngươi."

Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt cũng là Hoàng hậu sở sinh, đương kim Hoàng hậu sinh một nam một nữ, mà Hoàng thượng vẫn chưa lập thái tử. Mẫu thân của Đại hoàng tử Mộ Phượng Thiên thân phận thấp kém, cho nên hắn đã sớm chặt đứt tư tưởng này.

Cho nên tranh giành cuối cùng chính là Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, ba người bọn họ mới là đối thủ cạnh tranh chân chính.

Chỉ là tính cách của Tứ hoàng tử tàn bạo, loại trường hợp như thế này hắn sẽ không xuất hiện. Mộ Phương Hoa cảm thấy thân phận bản thân cao quý, vậy mà bị nhóm người này ức hiếp, trong lòng càng nghĩ càng giận, đi đến bên người Tần Thư Dao đưa tay lên đang muốn hung hăng đánh vào trên mặt nàng, lại bỗng nhiên nghe được một trận quát lạnh lùng.

"Dừng tay cho Bản cung!" Trưởng công chúa Hoa Phượng nghe nói nơi này có cãi nhau, liền vội vội vàng vàng chạy tới.

Trên đường đi tới bà đã nghe rõ sự việc, Tần Thư Dao đề nghị Mộ Thiếu Dục dùng lúa nước, lúa mì cùng hạt giống đi trấn an lòng dân đề nghị này bà cũng tán thành. Trong lòng càng vui mừng vì không nhìn lầm người.

Vẻ mặt của Mộ Phương Hoa không biểu hiện gì, nhìn thấy trưởng công chúa Hoa Phượng đến đây, còn tưởng rằng bà tới làm chỗ dựa cho bản thân, lập tức khóc rồi đi qua, lôi kéo cánh tay trưởng công chúa Hoa Phượng, chỉ vào Tần Thư Dao thấp giọng ủy khuất nói: "Cô cô, xú nha đầu này khi dễ cháu, cô cô cần phải giúp cháu giáo huấn nàng một chút, tốt nhất là đánh hai chân nàng tàn phế, để cho nàng không dám xuất hiện trước mặt cháu nữa."

Một tiểu cô nương mới mười tuổi, mà đã độc ác như thế, cũng khó trách nàng về sau vận mệnh bi ai như thế.

Lúc trước Tần Thư Dao còn cảm thấy Mộ Phương Hoa đáng thương, nhưng hôm nay mới hiểu được cái gì gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Trưởng công chúa Hoa Phượng đen mặt, lạnh lùng nói: "Nơi này là phủ công chúa của Bản cung, còn chưa tới phiên ngươi giương oai ở chỗ này."

Mộ Phương Hoa không nghĩ tới trưởng công chúa Hoa Phượng lại giúp đỡ Tần Thư Dao, hai tròng mắt càng đỏ bừng, tức giận nói: "Cô cô không chịu giúp cháu, cháu gọi Phụ hoàng đến, hôm nay cháu nhất định phải phế đôi chân của nàng." Nói xong liền khóc chạy đi.

Tần Tuyết Như quỳ trên mặt đất đắc ý trong lòng, hôm nay nàng ta thành công khơi mào bất hòa giữa hai người Mộ Phương Hoa và Tần Thư Dao, hôm nay Mộ Phương Hoa không làm gì được Tần Thư Dao, nhưng về sau thì chưa hẳn.

Trưởng công chúa Hoa Phượng nhìn bóng lưng Mộ Phương Hoa, bất đắc dĩ thở dài một hơi, bà tự mình đỡ Tần Thư Dao đứng lên, ôn nhu nói: "Nó đã bị hai người Hoàng huynh cùng Hoàng tẩu nuông chiều từ nhỏ, cho nên tính tình có chút lỗ mãng, ngươi đừng đặt ở trong lòng, Bản cung sẽ giải thích cùng Hoàng huynh."

Có những lời này của trưởng công chúa Hoa Phượng, Tần Thư Dao cũng an tâm không ít.

Sau khi trò khôi hài chấm dứt, Tần Thư Dao cũng mệt mỏi không thôi, chỉ là nàng cũng không sợ hãi đắc tội Mộ Phương Hoa, tối thiểu hiện tại bên người nàng có một chỗ dựa vững chắc, đó chính là trưởng công chúa Hoa Phượng.

Có câu nói kia của trưởng công chúa Hoa Phượng, nàng tin tưởng cho dù là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thiên vị Mộ Phương Hoa, cũng sẽ không thể để nàng dính vào. Chỉ là về sau phải cẩn thận Mộ Phương Hoa.

Dù sao còn năm năm nữa Hoàng thượng mới qua đời, thời gian năm năm này còn nhiều biến hóa.

Sau khi trở về từ phủ công chúa, Tần Thư Dao đã mệt mỏi không thôi, đang muốn về Hinh Hương Viện nghỉ ngơi một phen, lại bị Tần Lương gọi vào ngoại thư phòng.

Không khí trong thư phòng ngưng trọng không thôi, trong tay Tần Lương cũng đã sớm chuẩn bị một cái thước, ông ta nhìn thấy Tần Thư Dao đi vào liền lạnh lùng nói: "Ngươi đồ nghiệp chướng này, còn không mau quỳ xuống cho ta!"

Tần Thư Dao nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Ngô thị đứng một bên, liền hiểu hết thảy.

Xem ra việc hôm nay Ngô thị nói thêm mắm thêm muối không ít ở trước mặt Tần Lương.

"Lão gia, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Dao Nhi chúng ta, là Bát công chúa khó xử Dao Nhi khắp nơi!" Ngô thị cố ý lôi kéo tay của Tần Lương, vẻ mặt khuyên nhủ tận tình.

Tuy rằng Tần Lương là thái sư, dạy hoàng tử cùng công chúa cũng cực kỳ nghiêm khắc, nhưng cũng không cho con gái của bản thân tự phụ thanh cao, không đặt hoàng tử cùng công chúa ở trong mắt.

Tần Lương đẩy Ngô thị ra, sau đó phẫn nộ quát Tần Thư Dao: "Còn không mau quỳ xuống cho ta!"

Tần Thư Dao biết giờ phút này bản thân nói nhiều sai nhiều, cho nên ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, hai mắt đã sớm phủ đầy nước mắt.

Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Tần Lương đều sẽ không nghe nàng giải thích, đều tin lời nói của mẹ con Ngô thị.

"Đưa tay ra cho ta!"

Tần Thư Dao ngoan ngoãn đưa tay ra, Tần Lương cầm tay Tần Thư Dao hung hăng đánh xuống: "Để xem lần sau ngươi còn dám vô lý như vậy hay không!" Vừa nói vừa dùng sức đánh xuống.

Tần Thư Dao gắt gao cắn môi dưới, lúc này tay trái vừa đỏ vừa sưng, Tần Lương một chút cũng không đau lòng, vẫn hung hăng đánh tiếp. Ước chừng đánh hơn hai mươi cái, Tần Lương cũng mệt, mà trong lòng bàn tay của Tần Thư Dao cũng đã bị đánh ra máu, Tần Lương mới buông tay Tần Thư Dao. Nghiêm khắc nói: "Hôm nay trước hết tha cho ngươi, đừng tưởng rằng hiện tại ngươi là học trò của trưởng công chúa Hoa Phượng, liền dám làm xằng làm bậy, nếu lần sau còn dám như vậy, ta sẽ không dùng cái này!"

Tần Lương không chỉ có tiếng là nghiêm sư, càng có tiếng là nghiêm phụ.

"Dao Nhi, con cũng đừng giận cha con, cũng đừng chọc tức ông ấy!" Ngô thị cũng biểu hiện ra vẻ mặt lo lắng, giống như thật sự không đành lòng nhìn thấy nàng bị đánh: "Con mau đi xuống đi, nhớ kỹ lần sau trăm nghìn lần không thể lại làm ra chuyện lỗ mãng như vậy. Uy nghiêm của Hoàng gia há dân thường như chúng ta dám đụng chạm vào."

Lúc này hai má của Tần Thư Dao tái nhợt, nàng cố nén nước mắt vào bên trong, gắt gao cắn răng, hơi hơi vuốt cằm sau đó lẳng lặng đi ra ngoài.

Trong lúc này Tần Thư Dao không vì bản thân kêu một tiếng ủy khuất, càng không kêu một tiếng đau. Tần Lương thấy vẻ mặt quật cường của Tần Thư Dao, không khỏi có chút hoảng hốt, hoài nghi có phải chính mình đã quá độc ác rồi hay không.

Sau khi Tần Thư Dao về tới Hinh Hương Viện, liền để Tĩnh Nguyệt đi lấy nước ấm đến, giúp nàng rửa nhẹ miệng vết thương, sau đó lấy một ít dược. Từ rửa sạch cho đến khi bôi thuốc, Tần Thư Dao đau đớn chảy ra một thân mồ hôi lạnh, nước mắt cũng không tiếng động rơi xuống từng giọt, nhưng nàng vẫn không kêu một tiếng đau nào.

Cái này không tính là cái gì, kiếp trước nàng bị lửa thiêu sống đến chết, bị lửa thiêu còn đau hơn gấp ngàn lần gấp trăm lần.

Xem ra Trà Hương đã giữ lại không được rồi, chỉ là nàng quyết không thể cứ bị đánh vô ích như vậy, nàng cũng muốn để cho Ngô thị trả giá tương ứng.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Thư Dao không cố ý khó xử Trà Hương, mà Trà Hương chỉ cho rằng Tần Thư Dao không có phát hiện nàng ta còn âm thầm lui tới cùng Ngô thị


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.