Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 200: Trở lại Phượng Tây Hồ nâng cốc vui mừng




Cửa phòng bị đóng lại lần nữa, sắc mặt Ngô thị lạnh lùng, bà ta liếc mắt nhìn Lăng Hương đứng ở một bên, phẫn nộ quát: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Lăng Hương vội vàng quỳ xuống đất, hai vai cũng không ngừng run rẩy, rõ ràng nàng thấy Tần Thư Dao ở trong phòng này, sao mới đi ra ngoài trong chốc lát đã biến thành Tiết Nhã rồi.

Chẳng lẽ...

Lăng Hương lập tức ngẩng đầu lên, kinh hoảng nói: "Phu nhân, sợ là đại tiểu thư đã sớm phát hiện, đoạn đường này nàng vẫn luôn lôi kéo biểu tiểu thư, sợ rằng..."

Câu nói kế tiếp, nàng ta không cần phải nói. Ngô thị cũng có thể đoán được, mà ngồi ở trên giường Tiết Nhã đang khủng hoảng và luống cuống càng thêm kinh hoàng.

"Dì... Người phải cứu con!"

Tiết Nhã vội vàng bước từ trên giường xuống, sau đó quỳ trên mặt đất, nước mắt trên mặt như sợi dây chuyền trân châu bị đứt dây, từng viên một rơi trên mặt đất: "Dì, con từ nhỏ không cha không mẹ, từ khi vào trong nhà dì, vẫn luôn giữ khuôn phép, nhưng đại biểu tỷ vẫn luôn giống như kẻ thù giết cha. Ban đầu chuyện cùng với Hàn công tử, cũng là một tay đại biểu tỷ bày ra, con chỉ khổ sở vì không có chứng cứ nào. Nhưng mà hôm nay dì cũng nhìn thấy rồi, ả muốn đưa con vào chỗ chết, kính xin dì cứu cô nhi không cha không mẹ này!"

Vốn Ngô thị mang vẻ mặt thịnh nộ, nghe những lời này, sắc mặt không khỏi hòa hoãn xuống. Trong mắt cũng thoáng qua một chút không kiên nhẫn, dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của tỷ tỷ mình, mặc dù không được việc gì, tuy nhiên nó nhiều lần bị người hãm hại, mà bà ta cũng không cách nào bảo vệ được, đúng là mang theo gánh nặng.

"Con cũng đừng buồn. Chuyện này người biết không nhiều lắm, mà cũng là người trong nhà chúng ta, những người đó cũng sẽ không truyền đi. Chẳng qua là con xác định con không xảy ra quan hệ?"

Nghe vậy Tiết Nhã đỏ mặt lên, thân thể của nàng cũng đã sớm cho Hàn Thế Quân, đời này cũng là người của hắn. Mới vừa rồi trên người nàng tuy chỉ còn lại một cái yếm, nhưng nàng cũng có thể xác định, mình không xảy ra quan hệ, mới vừa rồi Ngô Hạ Lan cũng nói, vốn hắn thấy người trên giường không phải là Tần Thư Dao, muốn xoay người rời đi. Lại không nghĩ rằng bị người đánh một quyền, mới trúng kế.

Cho nên nàng ta kiên định lắc đầu: "Dù con chưa xuất giá, nhưng cũng từng nghe mẫu thân nói, nếu cùng giường nhất định sẽ thấy lạc hồng."

Ngô thị suy nghĩ thấy cũng có đạo lý, lập tức bảo Quý ma ma đi xem chút, quả nhiên thấy trên giường sạch sẽ vô cùng, lại càng thêm tin lời của Tiết Nhã.

"Con đứng lên đi. Chuyện hôm nay xem như không xảy ra, con cũng đừng lo lắng, chuyện này ta sẽ không truyền đi."

Có những lời này của Ngô thị, trong lòng Tiết Nhã cũng càng thêm an tâm, chỉ là nghĩ đến Tần Thư Dao, nàng ta tức giận đến cắn răng: "Đại biểu tỷ..."

"Hừ, trước hết để cho nàng sống tạm mấy ngày. Ta tự sẽ nghĩ biện pháp!"

Tiết Nhã nghe thấy càng thêm cảm thấy oán hận không thôi, lập tức gật đầu một cái, đứng lên, mặc xiêm y vào.

Mà cùng lúc đó, Tần Thư Dao mang theo đám người Thi Vận cùng nhau trở về Phượng Tây Hồ.

"Ha ha, lần này quả nhiên giải hận vô cùng, nhìn bộ dạng kia của bọn họ, sợ là hoàn toàn không nghĩ tớ chúng ta còn có một chiêu này."

"Tự gây nghiệt không thể sống!" Ngưng Sương luôn nói ít, nhưng hôm nay cũng rất vui vẻ: "Chỉ là sau chuyện này, sợ là động tác của bọn họ sẽ nhanh hơn, cũng không biết lúc nào thì Tam hoàng tử cưới tiểu thư, như vậy cũng để tiểu thư sớm nhanh rời khỏi địa phương kỳ quái này!"

Tần Thư Dao cười nhìn các nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Trong hoàng cung càng thêm đáng sợ hơn trong phủ, mà bên người Tam hoàng tử còn có một chính phi, hai trắc phi. Muốn chung sống thật tốt sợ cũng cực kỳ không dễ!"

Ba người này đều đi ra từ hoàng cung, tất nhiên cũng hiểu cuộc sống trong hoàng cung, vừa nghĩ tới chuyện này, ba người bọn họ lập tức cúi đầu, không lên tiếng nữa.

Ngược lại Tần Thư Dao vẫn vô cùng vui vẻ, lại nói: "Sáng nay có rượu sáng nay say, nước đến đã có đất chặn. Hơn nữa ta còn có ba người các ngươi bảo vệ ta mà."

Tuyết Ảnh lập tức gật đầu cười nói: "Không sai, cần gì lo lắng nhiều như vậy. Nếu không cuộc sống này cũng không trải qua tốt!"

Đang nói chuyện, thì thấy Tô Nhã Hạm chạy tới, nhìn Tần Thư Dao cười nói: "Muội còn tưởng rằng tỷ không trở về lại. Đi, Ngũ hoàng tử cũng tới, đang ở trên thuyền đợi."

Nói xong, Tô Nhã Hạm lập tức lôi kéo tay Tần Thư Dao, đi về phía hồ.

Còn chưa đến gần, đã thấy xa xa có một chiếc thuyền cực lớn, mặc kệ là phía trên hay phía dưới, từng tầng một đều vây quanh quan binh, đều mặc áo giáp màu đen, vừa nhìn đã biết là người hoàng gia.

Bởi vì Tô Nhã Hạm có thiệp mời, cho nên mang theo Tần Thư Dao lên thuyền, cũng không có thị vệ ngăn nàng lại.d∞đ∞l∞q∞đ

Boong thuyền cực kỳ rộng rãi, cũng có không ít vũ nương ở trên thuyền nhảy múa, mà đám người Mộ Thành Hi, ngồi ở một bên, uống chút rượu thưởng thức vũ khúc.

Tần Thư Dao cũng không muốn lên, chẳng qua là dọc theo con đường này cũng bị Tô Nhã Hạm lôi kéo, làm hại nàng hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện, đã bị Tô Nhã Hạm dẫn tới nơi này.

Thấy Tần Thư Dao xuất hiện, làm cho người chung quanh hơi ngẩn ra, cho nên cũng rối rít quay đầu nhìn nàng.

Tần Thư Dao chỉ cảm thấy có chút lúng túng, muốn tìm một chỗ kín, Mộ Thành Hi đã đứng lên, đi về phía Tần Thư Dao: "Mới vừa rồi ta còn đang tìm nàng."

Lúc này, Tần Thư Dao mới phát hiện, người trên thuyền nàng đều biết, hơn nữa ngay cả Tần Tuyết Như và Tần Khả Cầm cũng ở trong đó.

"Ngũ hoàng tử khách khí rồi."

Nói xong, nàng đi tới bên người Tần Khả Cầm, ngồi xuống ở bên người nàng: "Muội đến đây lúc nào?"

Tô Nhược Hoài ngồi ở cách đó không xa, Tần Khả Cầm liếc mắt nhìn Tô Nhược Hoài, nhẹ giọng nói: "Tô công tử dẫn muội tới!"

Tần Thư Dao mới sáng tỏ, Đại hoàng tử cũng ở trên thuyền, chắc Tần Tuyết Như được Mộ Phượng Thiên mang tới. Chẳng qua là chẳng biết tại sao, Mộ Thiếu Dục và Mộ Tử Liệt không ở trong này.

Thuyền bắt đầu chậm rãi du hành, trên thuyền toàn là tiếng cười tiếng nói, Tần Thư Dao không muốn ngồi ở đó, nên mang theo nha hoàn đi về phía mũi thuyền ngắm cảnh đẹp Phượng Tây Hồ.

Trên mặt hồ màu xanh tạo nên từng tầng gợn sóng một, gió từ từ thổi tới, thổi rối loạn sợi tóc trên trán Tần Thư Dao.

Lúc này, Mộ Thành Hi đi tới, cười nói: "Mấy ngày không thấy, nàng vẫn tốt chứ?"

Tần Thư Dao nở một nụ cười thản nhiên, nhưng không trả lời.

Mộ Thành Hi lại nói: "Ta biết hoàng thượng đã đưa nàng xuống làm trắc phi, mà ta..." Hắn dừng một chút, làm như lấy hết dũng khí, trên mặt cũng hiện lên chút đỏ ửng, nhẹ giọng nói: "Mà ta vẫn không có chính phi, không bằng..."

Tần Thư Dao nghe thấy trong lòng khiếp sợ không thôi, không đợi hắn nói cho hết lời, đã vội vàng ngắt lời, nói: "Ngũ hoàng tử, chính phi của ngài là đại tiểu thư Trịnh gia. Chuyện này mọi người đã sớm biết rồi."

Mộ Thành Hi nghe vậy khẽ thở dài, trong lòng có chút mất mác, nhưng cũng không muốn buông tha như vậy: "Chuyện như vậy còn chưa định xuống, hơn nữa ta sẽ nói rõ với phụ hoàng. Ông ấy thương ta từ nhỏ..."

"Ngũ hoàng tử, ngài đã từng thấy một nữ thờ hai chồng chưa? Đừng nói hoàng thượng và hoàng hậu không chịu, chính ta cũng không chịu. Hơn nữa, ta vẫn luôn xem Ngũ hoàng tử là ca ca của mình, nếu làm Ngũ hoàng tử hiểu sai ý, như vậy chính là Dao nhi không đúng!"

Mộ Thành Hi cảm thấy mất mát, hôm nay vốn hắn ôm một tia hi vọng, hắn cho rằng chỉ cần có vị trí chính phi, Tần Thư Dao sẽ đổi ý. Lại không nghĩ rằng Tần Thư Dao ngay cả muốn đều chưa từng muốn, đã lập tức cự tuyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.