Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 199: Tương kế tựu kế Thư Dao đánh tráo




Trên người Tần Thư Dao và Tiết Nhã cũng đã ướt đẫm, tất nhiên cũng không phản bác.

Lăng Hương đi trước, sau khi bẩm rõ với Ngô thị, mới mang theo hai người bọn họ lên xe ngựa, sau đó đi tới trong thôn trang của Ngô thị.

Thôn trang này là dưới danh nghĩa của Ngô thị, bên trong cũng có mấy phụ nhân, chỉ là y phục của bọn họ đều là vải rách, Tần Thư Dao và Tiết Nhã cũng đã ướt đẫm, tất nhiên cũng không so đo

Đầu tiên là Lăng Hương sắp xếp cho hai người Tần Thư Dao và Tiết Nhã mỗi người một phòng, sau đó lặng lẽ lui xuống.

Thi Vận và Tuyết Ảnh vẫn luôn đi theo bên người Tần Thư Dao, mà Ngưng Sương len lén núp vào một chỗ, đợi Lăng Hương đi xa, mới lặng lẽ vào trong phòng Tiết Nhã nhìn. Quả nhiên thấy Tiết Nhã đã chạy vào phòng.

Thi Vận và Tuyết Ảnh lập tức làm thủ thuật che mắt người khác, đuổi tất cả mọi người đi, sau đó Ngưng Sương len lén mang Tiết Nhã đến trong phòng Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao trốn ở trong phòng Tiết Nhã.

Ngưng Sương vẫn núp trên xà ngang trong phòng Tiết Nhã.

Ngô Hạ Lan thấy đám người Tần Thư Dao vừa đi, cũng không kềm chế được vui mừng trong lòng, cũng vội vàng cưỡi ngựa đi theo đến thôn trang.

Bởi vì bên ngoài đã sớm có đám người Lăng Hương tiếp ứng, cho nên Ngô Hạ Lan cũng hoàn toàn không có bất kỳ ngăn trở nào, hơn nữa thuận lợi tìm được phòng vốn thuộc về Tần Thư Dao.

Hắn cẩn thận mở cửa, lại nhanh chóng khép lại. Quả nhiên thấy một nữ tử, nằm ở trên giường. Chẳng qua là đi lên phía trước nhìn, lại phát hiện người này hoàn toàn không phải đại tiểu thư Tần gia. Trong lòng hắn cả kinh, muốn vội vàng thoát đi.

Thế nhưng lúc này một bóng đen ở trên xà ngang bay xuống, hơn nữa nhanh chóng dùng sức đánh một quyền vào sau ót hắn, hắn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, cả người lập tức ngã trên mặt đất.

Ngưng Sương lạnh lùng nhìn Ngô Hạ Lan trên mặt đất, lại dùng chân đá đá, thấy hắn không có động tĩnh, mới đỡ hắn lên trên giường.

Sau đó cởi toàn bộ xiêm y của Tiết Nha ra hết, chỉ còn lại một cái yếm màu xanh biếc, mà áo ngoài của Ngô Hạ Lan cũng đều bị Ngưng Sương cởi ra, còn lấy tay của Ngô Hạ Lan đặt lên nơi mềm mại của Tiết Nhã. Sau đó mới hài lòng phủi phủi tay, nhảy từ trong cửa sổ ra ngoài.

Nàng trở lại trong phòng Tần Thư Dao, bẩm báo rõ với Tần Thư Dao. Tần Thư Dao nghe vậy kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Ngưng Sương luôn không thích nói chuyện, không cần nàng mở miệng, đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng.

"Làm như vậy không tệ, xem ra chỉ cần đợi thêm gần nửa canh giờ, bọn họ sẽ đến. Chúng ta đi ra bên ngoài đi dạo vài vòng!"

Lúc này Lăng Hương cũng đã sớm trở về thông báo, người trong thôn trang hoàn toàn không biết chuyện này, hơn nữa Tần Thư Dao lại là chủ tử, tất nhiên sẽ không ngăn cản nàng.

Rất nhanh, nửa canh giờ đã qua, Tiết Nhã cũng dần dần tỉnh táo lại, nàng hơi giật giật thân thể, lại phát phát hiện trên người mình như có cái gì đó rất nặng đè lên. Nàng ta chỉ cảm thấy đầu đau đớn, nàng ta rõ ràng nhớ được, mình tới trong thôn trang thay y phục, nhưng mới vừa đi vào phòng, người đã hôn mê bất tỉnh, chuyện sau đó thì hoàn toàn không nhớ rõ.

Mà cùng lúc đó Ngô Hạ Lan cũng dần dần tỉnh lại, hắn cảm giác được lòng bàn tay truyền tới mềm mại, theo thói quen bóp nhẹ một cáu.

Một cái bóp nhẹ như vậy làm Tiết Nhã hoàn toàn tỉnh táo, nàng ta trợn to hai mắt, phát hiện bên người mình có thêm một nam tử xiêm y không chỉnh tề, trong lòng nàng ta kinh hoảng, khống chế không được kêu to thành tiếng.

Đang lúc ấy thì cửa bị người đá văng, một đám người đi vào. Thấy một màn như vậy đều khiếp sợ không thôi.

Ngô thị cau mày, nhìn Tiết Nhã chỉ còn cái yếm nằm trên giường, liếc nhìn Ngô Hạ Lan vừa mới tỉnh ngủ. Bà ta lập tức phản ứng kịp thời, lần này bà ta bị Tần Thư Dao cắn trả một miếng rồi.

"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Ngô phu nhân cũng không nghĩ tới vừa vào cửa, sẽ là cảnh tượng như vậy. Nhất thời có chút sợ ngây người.

Tiết Nhã rưng rưng, hai tay ôm chăn thật chặt, che người mình lại. Nhưng ngay cả như vậy, ở trong mắt mọi người nàng ta cũng đã thất thân rồi.

Ngô Hạ Lan bị hỏi như vậy, cũng hoàn toàn thanh tỉnh lại, hắn liếc mắt nhìn Tiết Nhã cũng chấn động, sau đó lại sờ cái ót đau đớn, lớn tiếng nói: "Có người đánh lén ta!"

Bởi vì Ngô thị muốn để cho mặt mũi của Tần Thư Dao bị quét sạch, cho nên đặc biệt mang theo Tô phu nhân cùng đi, lại không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ở bên ngoài, Tần Thư Dao đang đi dạo, cũng nghe được tin tức, trở về thôn trang. Thấy cửa lớn mở ra, một đám người còn đứng ở bên trong, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn cố làm kinh ngạc đi vào.

Nhưng vừa nhìn thấy Tiết Nhã và Ngô Hạ Lan còn nằm ở trên giường, lập tức kêu lên thành tiếng.

Tiếng kêu này cũng làm cho người bên ngoài tò mò muốn đi vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật may là Quý ma ma bên cạnh Ngô thị hành động cực nhanh, lập tức đuổi những người kia ra ngoài.

Cho dù những người đó không nhìn thấy, cũng đoán được đại khái.

Tiết Nhã càng thêm tức giận, cắn răng thật chặt, lại một câu nói cũng không nói ra được. Nàng ta biết nhất định là có người hãm hại nàng ta, hơn nữa cũng biết nhất định là Tần Thư Dao, nhưng mà nàng ta không đưa ra được chứng cứ nào.

"Ngươi, cái đồ nghiệt chướng này, còn không nhanh mặc xiêm y lại cho ta!" Ngô phu nhân tức giận không thôi, bà ta không có nửa phần hảo cảm với Tiết Nhã, lúc trước bà ta muốn mang Tiết Nhã về phủ, lại không nghĩ tới Tiết Nhã không chịu, mà muốn vào cửa Tần gia.

Bây giờ nhìn thấy Tiết Nhã, càng thêm tức giận muốn phun lửa.

Ngô Hạ Lan chỉ nhớ rõ mình vừa vào cửa thấy người nằm trên giường không phải là Tần Thư Dao, lúc xoay người đi ra thì bị người tập kích rồi. Hắn vội vàng đứng lên, y phục cũng tùy tiện mặc lung tung: "Mẫu thân, có người đánh lén con. Hơn nữa, không phải các người nói là Tần biểu muội ư? Sao lại biết thành Tiết Nhã biểu muội vậy? Ta thấy không phải Tần biểu muội..."

Lời còn chưa nói hết, Ngô phu nhân đã tức giận đến tái xanh cả mặt, quát bảo ngưng lại: "Im miệng cho ta, cái gì Tần biểu muội, Tiết biểu muội. Chuyện hôm nay con phải giải thích rõ ràng cho ta."

Nói qua lập tức xông lên phía trước, sau đó kéo tai Ngô Hạ Lan, mang theo hắn đi ra ngoài.

Lúc này, bà tử trong thôn trang nhìn thấy trong phòng Tiết Nhã đi ra một nam tử, càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng bọn họ. Chẳng qua là chuyện xấu xa trong nhà giàu rất nhiều, bọn họ cũng làm như không thấy, tiếp tục công việc của mình, nhưng ánh mắt luôn không rời khỏi căn phòng kia.

Có thể nghĩ, nếu Tần Thư Dao gặp phải, hậu quả sẽ không chịu nổi.

Người trong phòng đi ra hơn phân nửa, Tiết Nhã vẫn kéo chăn che kín mít, cắn răng không ngừng khóc thút thít.

Ngô thị nhíu chặt mày, trên mặt càng thêm tức giận, nói với Tần Thư Dao: "Con, một cô nương, sao đứng ở chỗ này không đi. Còn không mau đi ra ngoài!"

Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Tiết Nhã mang sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường, trong lòng cười lạnh, trên mặt cũng khinh thường: "Ta còn nói biểu muội băng thanh ngọc khiết, không nghĩ tới lại làm ra loại chuyện đồi phong bại tục. Aizz... Chỉ tiếc biểu muội đã sớm đính hôn với Hàn gia, qua một tháng nữa cũng phải gả vào Hàn gia. Nếu Hàn gia biết chuyện này, cũng không biết có thể..."

Nàng liếc mắt nhìn Tiết nhã, thấy gương mặt ả khủng hoảng và luống cuống, lại nói: "Chỉ là mẫu thân nói rất đúng, chuyện như vậy ta một cô nương chưa lấy chồng cũng không nhìn nổi! Chẳng qua là sau này biểu muội cần phải chú ý nhiều hơn, ngàn vạn lần chớ lại bị người ta mê hoặc làm ra loại chuyện hoang đường!"

Nói xong cũng không đợi Ngô thị lên tiếng, mang người đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.