Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 163: Thư Dao làm bổ sung lễ Cập Kê




Tĩnh Nguyệt là nha hoàn bên người Tần Thư Dao, cho dù không thấy rõ mặt của Tần Thư Dao, như vậy khi thị vệ canh cửa nhìn thấy Tĩnh Nguyệt cũng tưởng là Tần Thư Dao đã trở lại. Quả nhiên sau một lúc lâu, hoàng hậu hạ lệnh đi điều tra tẩm cung Mộ Thiếu Dục, mà hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương nhìn thấy có một đám thị vệ và cung nữ đi tới, lập tức mang Tần Thư Dao từ trong Hàn Đàm ra, hơn nữa tránh ở trên mái hiên.Những người đó tìm một vòng cũng không tìm được người, thì đều đi mất.

Chuyện kế tiếp, Tần Thư Dao cũng đều biết đến, hoàng hậu không tìm được người, thì đi Tần gia tìm người, không nghĩ tới người Tần gia lại nói Tần Thư Dao cũng đã sớm về phủ.

Đám thị vệ này nhất định phải nhìn thấy người thật mới đi, đám người Tĩnh Nguyệt ngăn cản, cuối cùng Thi Vận vội vàng thả màn giường xuống, hơn nữa ra vẻ không vui gầm lên vài câu.

Bởi vì giọng nói có vẻ tức giận, cho nên mọi người cũng không nghe cẩn thận.

Cuối cùng đám thị vệ kia cũng cho rằng Tần Thư Dao thật sự trở về phủ, mà Tần lão phu nhân cũng cho rằng Tần Thư Dao uống say, bảo tất cả mọi người không được đi quấy rầy.

Chuyện này cũng hữu kinh vô hiểm*, may mắn Mộ Thành Hi sớm có chuẩn bị, bằng không thanh danh của Tần Thư Dao xem như bị hủy. Hoàng thượng cũng khẳng định sẽ từ hôn, đến lúc đó Tần Thư Dao nhất định sẽ bị Tần gia đuổi ra khỏi phủ, đưa đến trong thôn trang ngoại thành tĩnh dưỡng. Mà Mộ Thiếu Dục triệt để mất đi tín nhiệm và sủng ái của hoàng thượng.

(*Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)

Xem ra lần trúng độc này của Tần Thư Dao vẫn có liên quan đến hoàng hậu, bằng không làm sao hoàng hậu có thể bỗng nhiên bảo nàng múa, vì làm cho nàng xấu mặt trước mặt mọi người.

Chỉ là đám người Bạch Thiển liên lạc với hoàng hậu nhanh như vậy sao? Hay hoàng hậu đều luôn âm thầm phái người đi giám thị bọn họ, từng hành động cử chỉ của bọn họ đều ở trong mắt hoàng hậu. Cho nên hoàng hậu mới có thể lập tức mượn sức đám người Bạch Tu Sinh, sau đó lại thiết kế làm cho nàng trúng độc.

Tần Thư Dao cảm thấy khả năng này rất lớn, xem ra thực lực của hoàng hậu cũng rất mạnh, bằng không làm sao biết rõ được từng hàng động cử chỉ của bọn họ ở Nam Tĩnh.

"Tiểu thư, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tĩnh Nguyệt lo lắng nhìn Tần Thư Dao.

Hiện tại Tần Thư Dao lại trúng độc, nếu lại bỗng nhiên phát tác, vậy phải làm như thế nào cho phải? Tuy rằng Tĩnh Nguyệt không nhìn thấy bộ dạng Tần Thư Dao phát độc, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, hoàng hậu lại dùng độc kế như vậy, xem ra sau này Tần Thư Dao càng phải cẩn thận hơn mới được!

Tần Thư Dao cười yếu ớt nói: "Chuyện đó cũng không sao, chỉ là lại làm khổ Tam hoàng tử rồi!"

Nếu nói không cảm động, đó là giả! Chỉ là nàng biết Mộ Thiếu Dục làm như vậy, cũng vì hắn không phải là người lãnh huyết vô tình. Lại nói như thế nào thì bọn họ cũng có da thịt thân thiết.

Mộ Thiếu Dục luôn giữ lời nói, qua nửa canh giờ sau, hắn không biết từ nơi nào xông ra, một tay cầm theo một hộp đựng thức ăn, đẩy cửa đi đến.

Tần Thư Dao nhìn Mộ Thiếu Dục bỗng nhiên đến mà ngẩn người, lập tức hiểu là hắn trèo tường vào.

Hiện tại đã cuối mùa thu, tuy rằng tuyết còn chưa rơi, nhưng ngoài cửa sổ đã có gió bấc gào thét.

"Sao ngài lại tới đây?" Tần Thư Dao đứng lên, kinh ngạc nói.

Nha hoàn trong phòng đều là tâm phúc của Tần Thư Dao, lúc này đều hiểu trong lòng không nói gì lui xuống.

Cửa bị đóng lại, trong phòng lại ấm áp lên.

Mộ Thiếu Dục đặt hộp đựng thức ăn lên trên bàn tròn, sau đó lấy ra một chén thuốc từ trong hộp, lại thêm một chén máu, lạnh lùng nói: "Uống hết tất cả thứ này!". Hiện tại Tần Thư Dao không thể ở với hắn bất cứ lúc nào, hơn nữa Tần phủ cũng có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao nhìn chén thuốc còn nóng, trong lòng ấm áp, mày liễu cũng nhăn càng chặt: "Miệng vết thương còn đau không? Rất khó khăn mới kết sẹo, lúc này lại vỡ ra. May mắn lúc này thời tiết lạnh, nếu mùa hè cũng không biết có thối rữa không nữa!"

Nói xong nàng cũng không tự giác mà đi về phía Mộ Thiếu Dục, hai tay lại kìm lòng không đậu muốn mò vào trong áo hắn. Động tác này thuần thục lại nhu thuận, dường như nàng đã làm quen rồi.

Chỉ là tay vừa mới chạm vào lồng ngực ấm áp của hắn, Tần Thư Dao mới hồi phục tinh thần lại, kịp thời thu tay, mặt cũng trở nên đỏ ửng không thôi, cúi đầu cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Mộ Thiếu Dục một chút cũng không để ý, thậm chí nhìn thấy Tần Thư Dao thu tay, còn có chút mất mát.

Về kinh kia hơn một tháng, hai người bọn họ đều cùng giường chung gối, bỗng nhiên bên người thiếu mất một người, Mộ Thiếu Dục còn có chút không khoẻ. May mắn chỉ cần qua một tháng nữa, hắn có thể cưới nàng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, tâm trạng hắn cũng thay đổi, dường như càng quan tâm đến người trước mắt. Có lẽ đây là thói quen, đi Nam Tĩnh hơn nửa năm, hắn quen có Tần Thư Dao bên cạnh rồi.

Không khí trong phòng có chút xấu hổ, cũng có chút ái muội.

Mộ Thiếu Dục khẽ ho một tiếng, giảm bớt xấu hổ: "Nhân lúc còn nóng mau uống cho hết. Về sau vào canh giờ này mỗi ngày, ta đều sẽ đưa thuốc cho nàng. Nàng cũng đừng chạy loạn, miễn cho ta tìm không thấy người!"

Tần Thư Dao nhớ kỹ canh giờ, cầm lấy chén thuốc cau mày uống hết, kế tiếp chính là một chén máu kia, lúc trước uống nhiều lần như vậy, cũng quen rồi, chỉ là khi cầm lấy chén máu kia, vẫn nhịn không được nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục.

Nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại quay đầu, xem như không thấy.

Mộ Thiếu Dục lại ở trong phòng ngồi một lát, thật sự tìm không ra lý do ở lại, mới đi ra cửa.

Tần Thư Dao cũng không giữ lại, dù sao nàng còn chưa lấy chồng, ngay cả có da thịt thân thiết, cũng không thể quá mức vô cùng thân thiết. Hơn nữa nếu như bị người ngoài nhìn thấy, như vậy thanh danh của nàng cũng không còn.

Nàng biết chỉ cần Mộ Thiếu Dục đúng hạn mỗi ngày đưa thuốc đến, như vậy độc của nàng cũng sẽ không lại phát tác.

Tần lão phu nhân đau lòng Tần Thư Dao, cảm thấy không làm cho Tần Thư Dao một lễ Cập Kê, cho nên nhất định phải làm bổ sung cho Tần Thư Dao.

Tuy rằng trong lòng Ngô thị bất mãn, nhưng cũng không dám không theo. Chỉ là khi làm việc này, khó tránh khỏi chậm trễ vài phần, nha hoàn bà tử phía dưới thấy, cũng bắt đầu lười.

Tần lão phu nhân buồn bực không thôi, hung hăng phạt một đám nha hoàn, mới yên tĩnh.

Ngô thị thấy Tần lão phu nhân làm như thế, cũng không dám chậm trễ, cũng để bụng vài phần.

Tần lão phu nhân chọn ngày mồng tám tháng một làm lễ Cập Kê cho Tần Thư Dao, coi như là ngày lành.

Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, ngàn dặm không mây, cũng là thời tiết tốt hiếm thấy.

Tần Thư Dao mặc một thân màu đỏ Thạch Lựu viền tơ vàng khoác một cái áo gấm Vân Nam, búi tóc kiểu Vân Kế, trên đầu cài một chiếc trâm có nhánh hoa Mẫu Đơn, nghiêng nghiêng là một cây trâm khảm ngọc bích, trên tai đeo một đôi khuyên tai tua vàng ròng, trên tay đeo một đôi vòng tay phỉ thúy màu xanh lục, toàn thân hoa lệ và phú quý.

Một thân này là Tần lão phu nhân tỉ mỉ vì Tần Thư Dao chuẩn bị, nghe nói trâm khảm ngọc bích kia, là năm đó Tần lão phu nhân cập kê, mẫu thân bà tặng trong lễ cập kê.

Quà tặng này đối với Tần Thư Dao mà nói quả thật rất nặng, trong lòng nàng vừa cảm động, vừa hổ thẹn.

Lúc trước sở dĩ nàng tiếp cận Tần lão phu nhân, hoàn toàn là vì nàng biết được có Tần lão phu nhân che chở, nàng có thể né tránh rất nhiều nguy hiểm. Ngay lúc đó nàng bị lợi ích mê muội, mà Tần lão phu nhân đối xử với nàng thật tình thực lòng.

Bằng hữu của Tần Thư Dao không nhiều lắm, cho nên cũng không mời, nhưng mà những bậc trưởng bối Tần lão phu nhân mời đến đều không tồi, lễ cập kê thật long trọng, đây là điều Tần Thư Dao không ngờ.

Kiếp trước lễ cập kê của nàng gần như không có ai nhớ, vẫn là sau này Ngô thị sợ bị người nhắc tới, tùy tiện làm cho nàng một cái. Lần đó người được mời cũng không được tôn quý như hiện tại, y phục và trang sức cũng không quý như hiện tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.