Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 117: Hoàng hậu châm ngòi ly gián tình cảm huynh đệ tình




Đương nhiên Tần Thư Dao có thể hiểu, hiện tại có thể giúp nàng cũng chỉ có hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục, mà Mộ Thiếu Dục có thành kiến với nàng, muốn hắn giúp sợ là khó càng thêm khó.

May mắn lần này yêu cầu của Hàn Thế Quân không cao, cho nên Tần Thư Dao cũng có thể làm được.

Về phần hắn ta có thể được Mộ Thiếu Dục khen ngợi hay không, cũng không nằm trong phạm vi Tần Thư Dao lo lắng. Hiện tại việc cấp bách đó là tìm kiếm Thiên Tằm Hồng Đậu thuốc giải của độc Tương Tư.

Nghe nói Thiên Tằm Hồng Đậu đã từng xuất hiện ở Nam Tĩnh, đến nay cũng chưa có người gặp qua. Tuy rằng Tần Thư Dao biết hi vọng này cực kì xa vời, nhưng nàng vẫn không đồng ý cứ buông tha như vậy.

Nàng không thể để cho Tần Khả Cầm lại đau khổ sống cả đời, nàng muốn để muội ấy trải qua cuộc sống không lo nghĩ gì, làm cho muội ấy có thể gặp được nam nhân thật lòng yêu muội ấy.

Thiên Tằm Hồng Đậu có hình dạng như thế nào, nàng không biết, thế nhưng phải lập tức có được. Chính là nàng biết mọi chuyện không gấp được, phải bình tĩnh. Như vậy mới sẽ không loạn trận đầu.

Hội thi không chỉ có tài tử đi tham gia, cả không ít nữ tử bên trong kinh thành cũng tham gia. Đương nhiên bao gồm cả Tần Tuyết Như.

Nàng ta cũng đã sớm chuẩn bị tốt, lần này nàng ta nhất định phải để thanh danh của mình nổi lên. Nàng ta nhất định phải dẫm nát Tần Thư Dao dưới chân.

Cho nên trong khoảng thời gian này, nàng ta cũng không rảnh đi quan tâm Tần Thư Dao và Tiết Nhã.

Lúc này Tiết Nhã còn chưa lập gia đình, tuy nàng ta muốn hủy hôn, nhưng mà cũng biết chuyện này đối với nàng ta mà nói cũng không có lợi gì, ngược lại còn tệ hơn. Dù sao thanh danh bản thân đã thối nát, muốn tái giá cho một nhà phú quý sợ là khó càng thêm khó.

Nhưng mà đều làm thiếp, vậy vì sao phải làm thiếp cho một thứ tử. Chính thê nhà phú quý, Tiết Nhã sợ là khó khăn, nhưng mà thiếp nhà phú quý, quả thật rất đơn giản, chỉ là muốn xem loại người nào mà thôi.

Cho nên nàng ta cũng giống như Tần Tuyết Như, đang chuẩn bị cho hội thi lần này. Nàng ta nhất định phải đạt được tước vị tài nữ, như vậy mới có thể lau sạch vết bẩn của bản thân.

Nhưng mà đối với hội thi lần này, Tần Thư Dao không có chú ý gì. Nàng chỉ muốn Tần Khả Cầm bình an.

Vài ngày nay, mỗi ngày nàng đều ở cùng với Tần Khả Cầm, trên người Tần Khả Cầm đều không có một chút không ổn nào, chỉ ngẫu nhiên sẽ ngẩn người, Tần Thư Dao hỏi nàng, nàng cũng chỉ nói không có gì, nhưng mà trên mặt lại sẽ lộ ra đỏ ửng xấu hổ

Nàng biết Tần Khả Cầm động lòng, hơn nữa người động lòng là Hàn Thế Quân.

Nàng nhìn ấn ký màu đỏ trên tay trái của Tần Khả Cầm, ấn ký màu đỏ kia, chùi thế nào cũng không biến mất. Tần Thư Dao hỏi nàng, Tần Khả Cầm cũng không biết, hơn nữa nàng cũng không để ở trong lòng.

Dù sao ấn ký màu đỏ kia, chỉ lớn bằng ngón tay, hoàn toàn không nhìn ra có gì không ổn.

Lại qua hai ngày, Tần Thư Dao tùy tiện tìm một cái cớ, đưa Thanh Liên đi. Mà trước khi Thanh Liên rời đi, cũng là vẻ mặt ủy khuất.

Hôm đó Mộ Thành Hi đưa tới một người, gọi là Thi Vận, tên rất tao nhã, bộ dạng cũng không tệ, nhưng lại có một thân võ nghệ, cũng có thể đủ bảo vệ Tần Thư Dao.

Sau khi Thanh Liên bị đuổi về trong cung, Hoàng hậu lập tức nhận được tin tức. Bà ta cũng biết quân cờ này không còn tác dụng gì nữa, cho nên phân phó Ỷ Cầm trừ khử người nhà của nàng ta.

Nhưng mà không nghĩ tới Mộ Thành Hi thần không biết quỷ không hay, cứu người nhà của Thanh Liên, dưới tình huống Hoàng hậu không biết chuyện.

Chuyện này làm Hoàng hậu tức giận không thôi, bà ta không nghĩ tới người chính mình không coi ra gì, lại chạy nhanh như vậy, hơn nữa đến cuối cùng bản thân mới biết được.

Bà ta nắm chặt nắm tay, hai tròng mắt lộ ra nồng đậm âm độc: "Hừ, không phải là nàng ta nói mấy ngày hôm trước Tần thị còn một mình hẹn hắn sao? Bản cung muốn nhìn xem hắn thật sự có tình ý với tẩu tử tương lai của mình hay không!" Nói xong khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.

Ỷ Cầm đứng một bên hiểu ý của Hoàng hậu, nàng lập tức phân phó. Không đến thời gian một ngày, người bên trong hoàng cung đều biết đến hai người Mộ Thành Hi và Tần Thư Dao một mình hẹn gặp nhau, hơn nữa nói sinh động như thật, gần như là tận mắt nhìn thấy vậy.

Mộ Thành Hi đã sớm đoán được Hoàng hậu sẽ có một chiêu như vậy, cho nên hắn đã sớm có chuẩn bị, chính là không nghĩ tới Hoàng hậu không chỉ tản lời đồn, mà bà ta còn hậu chiêu nữa.

Điện Dưỡng Tâm.

Hoàng hậu bưng một chén canh hạt sen bách hợp đưa đến trước mặt Hoàng thượng, sau đó im lặng đứng một bên.

Đợi sau khi Hoàng thượng phê chuẩn tấu chương xong, Hoàng hậu mới tiến lên một bước, nhẹ nhàng mà giúp đỡ xoa bóp bả vai cho Hoàng thượng, sau đó giống như vô tình than một tiếng.

Tuy Hoàng thượng không có bao nhiêu tình ý với Hoàng hậu, nhưng mà dù sao ở chung nhiều năm như vậy, cũng có chút cảm tình. Cho nên nhíu đầu mày, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thiếp nói sợ chọc Hoàng thượng tức giận!"

Hoàng thượng nghe vậy lông mày nhăn càng chặt, giọng điệu cũng không ôn nhu như vừa rồi: "Xảy ra chuyện gì?"

Hoàng hậu lại than nhẹ một tiếng, do dự hồi lâu, thẳng đến khi Hoàng thượng bực mình, mới bị ép bất đắc dĩ mở miệng nói: "Lúc trước thiếp cũng rất thích Tần thị kia, cho dù thiếp nghe nói Tần thị có lén lút lui tới với Hi Nhi, nhưng mà cũng cảm thấy nàng là một nàng dâu hiền khó có được. Vốn định chỉ hôn nàng cho Hi Nhi, thì cũng chẳng có gì không ổn. Nhưng mà Hi Nhi và khuê nữ Trịnh gia, cũng đã sớm có hôn ước, nếu thiếp đưa nàng cho Hi Nhi, nhất định Hoàng thượng và Hiền phi sẽ cảm thấy thiếp cố ý khó xử. Chỉ là nô tì lại cảm thấy nha đầu kia thông minh nhu thuận, cũng từng hỏi qua nàng. Nàng nói cũng đã gặp qua Hi Nhi vài lần. Thiếp cũng không để ở trong lòng, Dục Nhi lại chưa từng đính hôn, tuổi của nó cũng không còn nhỏ. Nên chỉ hôn nàng cho Dục Nhi. Nhưng mà..."

Nói tới đây lông mày Hoàng hậu nhíu càng chặt, vẻ mặt tự trách.

Nhưng mà sắc mặt Hoàng thượng cũng càng thêm âm trầm, chuyện này vẫn là lần đầu tiên ông nghe nói. Nếu Mộ Thành Hi thật sự lén lút lui tới Tần Thư Dao, nữ tử như vậy sợ sẽ chỉ làm hai huynh đệ bọn họ trở mặt thành thù.

"Nói!"

Giọng điệu Hoàng thượng trở nên nghiêm khắc, trong lòng Hoàng hậu cũng càng thêm vui mừng, nhưng mà trên mặt cũng càng thêm lo âu: "Lúc trước Hoàng thượng tứ hôn, thiếp cũng cảm thấy vô cùng tốt. Nhưng mà không nghĩ tới tứ hôn mới hai ngày, nha đầu kia lại hẹn gặp Hi Nhi, nghe nói còn có không ít người nhìn thấy!"

Tuy triều đại này nam nữ cũng không quá khắt khe với nhau, nhưng mà nữ tử có hôn ước, lại một mình gặp mặt với nam tử, chuyện như vậy cũng rất ít gặp. Cho nên sau khi Hoàng thượng nghe xong, sắc mặt càng trở nên âm trầm.

Ông lạnh mặt nói với thái giám một bên: "Gọi lão tam và lão tứ tới đây!"

Không khí trong Dưỡng Tâm điện có chút ngưng trọng, hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục đứng ở trong điện, trong lòng hai người đều biết Hoàng thượng tìm bọn họ, là vì chuyện gì, cho nên trên mặt hai người đều là vẻ mặt bình tĩnh, không có một chút kích động.

Tuy rằng sắc mặt Hoàng thượng còn có chút khó coi, thế nhưng hòa hoãn không ít, ông nhìn thoáng qua hai nhi tử của mình. Ông hài lòng nhất chính là hai nhi tử này

Tuy rằng Mộ Thành Hi quá mức phong lưu, nhưng mà giúp ông không ít việc. Mộ Thiếu Dục thì vẻ mặt lạnh như băng, giống như mặt than, không tiếp xúc với người khác, nhưng lại có thể vì ông đánh trận.

Cho nên Hoàng thượng thích nhất, hài lòng chính là hai nhi tử này. Về phần Mộ Phượng Thiên và Mộ Tử Liệt, tuy rằng không có thất vọng, nhưng mà cũng không thông minh và cơ trí như hai người này.

Hoàng thượng nhìn thoáng qua Mộ Thành Hi, lạnh lùng nói: "Trước đó con có biết Tần thị?"

Hai tay Mộ Thành Hi ôm quyền, cười nói: "Quả thật nhi thần và Tần thị có biết nhau, hơn nữa hai ngày trước Tần thị còn tìm nhi thần hỗ trợ, ngày đó Tam ca cũng ở đó!"

Đôi mắt đào hoa của hắn, khi cười, như gió xuân lướt nhẹ vào mặt.

Mộ Thiếu Dục cũng gật đầu nói: "Không biết phụ hoàng cảm thấy không ổn chỗ nào!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.