Đích Nữ Khó Gả

Chương 96: Xuất giá (1)




Tháng một, Sở gia đại tiểu thư xuất giá.

Vừa qua mùa đông, tảng sáng đầu mùa xuân còn rất lạnh, vừa mới tờ mờ sáng, trong phòng có đốt lò sưởi nên không cảm thấy lạnh, sau khi Sở Diệc Dao thức dậy rửa mặt tắm rửa, đổi sang tiết y màu đỏ, ngồi trước bàn trang điểm, giờ phút này bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu lộ vệt sáng đầu tiên.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Toàn Phúc phu nhân được mời tới bắt đầu trang điểm cho nàng, ngoài phòng rất náo nhiệt, Sở Diệc Dao phảng phất nghe được âm thanh của Tần Mãn Thu, chỉ chốc lát Tần Mãn Thu ôm con trai vừa tròn một tuổi xuất hiện ở cửa nhìn vào bên trong, chứng kiến Sở Diệc Dao ngồi ngay ngắn ở kia, thấp giọng nói với gì đó với con trai, tiểu tử từ trong ngực Tần Mãn Thu trượt xuống, bám vào khung cửa đứng vững.

Tiếp đó bước chân tập tễnh đi tới bàn trang điểm của Sở Diệc Dao, ánh mắt Sở Diệc Dao thoáng nhìn xuống, bé đang đứng ở trước mặt ngước đầu nhìn nàng, bàn tay nhỏ bé mập mạp đặt trên đầu gối nàng nhấn một cái, nãi thanh nãi khí gọi, "Di... Di... Ôm!"

Con trai của Tần Mãn Thu phấn điêu ngọc trác thập phần làm người yêu thích, Sở Diệc Dao đưa tay sờ mặt của bé, dụ dỗ nói, "Ngoan, đợi lát nữa a di ôm cháu, có được không?"

Tiểu tử không khóc cũng không nháo, quay đầu lại nhìn Tần Mãn Thu đang đứng ở cửa, tựa như đứng lâu mỏi chân rồi, tiểu tử dứt khoát ngồi xuống bên chân Sở Diệc Dao cúi đầu nghịch ngón tay.

"Đạt Bảo, lại đây." Tần Mãn Thu vẫy vẫy tay với con trai, bàn tay nhỏ bé của tiểu bằng hữu Vương Đạt Bảo túm lấy tay Sở Diệc Dao đứng lên, ha ha cười với Sở Diệc Dao lại đi về phía Tần Mãn Thu.

Tần Mãn Thu ôm lấy con trai, Vương Đạt Bảo còn vung bàn tay nhỏ bé ra trước mặt nàng, Tần Mãn Thu hôn một cái vào lòng bàn tay của bé, tiểu tử khanh khách cười, muốn đi ra bên ngoài chơi.

Trong sân Di phong viện, Tiền má má chỉ huy đám tiểu nha hoàn vội vàng, không lâu sau đó, Kiều Tòng An và Vệ Sơ Nguyệt tới đây nhìn một vòng, đều chuẩn bị xong, lúc này mới đi tiền viện đón khách.

Vừa qua giờ Thìn (9h), Toàn Phúc má má đã trang điểm xong, cầm lược vừa chải tóc cho nàng vừa hát Thập sơ ca* bên cạnh:

"Một chải chải hết đầu, phú quý không cần sầu;

Hai chải chải hết đầu, vô bệnh lại vô ưu;

Ba chải chải hết đầu, nhiều con lại nhiều thọ;

Lại chải chải đến cuối, cử án lại tề mi;

Hai chải chải đến cuối, bỉ dực cộng song phi;

Ba chải chải đến cuối, vĩnh kết đồng tâm bội,

Có đầu lại có cuối, một đời cùng phú quý."

*Thập sơ ca: Ngụ ý chúc phúc hôn nhân mỹ mãn lâu dài, con cháu đầy nhà, phú quý sang giàu, người một nhà hòa thuận, vợ chồng thương nhau, thần tiên phù hộ, sống tới bạc đầu.

Còn có một bản khác như sau:

"Một chải đến đuôi

Hai chải cô nương của chúng ta tóc bạc còn cử án tề mi

Ba chải cô nương con cháu đầy nhà

Bốn chải chồng cô may mắn, ra đường gặp quý nhân

Năm chải con cái thi đỗ về đón mẹ, phú quý giàu sang không thiếu loại nào

Sáu chải thân bằng tới chúc phúc

Bảy chải Thất tiên nữ xuống trần gả Đổng Vĩnh, bắc cầu Hỷ Thước đến gặp nhau

Tám chải Bát Tiên tới mừng thọ, cả đời phúc lộc an khang

Chín chải cửu tử liên hoàn loại nào cũng có

Mười chải vợ chồng bên nhau tới bạc đầu."

Tiền má má khẽ lau khóe mắt, mang theo Bảo Sênh đi ra ngoài, Sở Diệc Dao ngây người nhìn từng món trang sức được cài lên trên tóc, cùng một loại chuyện nhưng khi trải qua lần nữa tâm tình lại không giống nhau.

Toàn Phúc phu nhân cố định một cây trâm cuối cùng trên đầu, cười khanh khách nói, "Tân nương tử mời đứng lên."

Sở Diệc Dao đứng lên giang hai cánh tay, Khổng Tước và Bình Nhi lập tức giúp nàng mặc đồ cưới, đồ cưới phác hoạ tơ vàng tơ hồng, đồ án chỗ làn váy giống như một đám chim tước vòng quanh mắt cá chân, hết sức xinh đẹp.

Khổng Tước đứng trước người buộc đai lưng cho nàng, nhẹ nhàng sửa sang lại y phục, trên mặt cũng toàn là vui sướng.

Đội mũ phượng lên, Sở Diệc Dao được đỡ đến bên giường ngồi xuống, một bên Bình Nhi sửa sang làn váy cho nàng, đáy mắt một mạt kinh diễm, "Tiểu thư, ngài thật là đẹp."

Sở Diệc Dao mỉm cười, hai tay đặt ở trên đùi, nghịch ngợm hỏi, "Bình thường khó coi sao?"

Khuôn mặt Bình Nhi đỏ lên vội vàng lắc đầu, "Bình thường cũng đẹp, chỉ là hôm nay, đặc biệt đặc biệt đẹp." Sở Diệc Dao bị bộ dáng xấu hổ này nàng chọc cười, trang sức trên mũ phượng nhẹ nhàng đong đưa, Bình Nhi thấy càng không chịu nổi, tiểu thư hôm nay thật sự là rất đẹp a.

Một lát sau Kiều Tòng An đi đến, Thanh Nhi sau lưng bưng một cái khay đựng ít thịt cá nhỏ, sau khi để xuống liền mang theo nha hoàn trong phòng lui ra ngoài, lưu lại hai người Kiều Tòng An và Sở Diệc Dao.

Kiều Tòng An ngồi xuống ghế ở bên giường, nhìn Sở Diệc Dao lại cười.

"Đại tẩu, tẩu cười cái gì."

"Nha hoàn bên ngoài đều nói, hôm nay đại tiểu thư cực kỳ xinh đẹp." Kiều Tòng An nhìn phấn trang mỹ nhân trước mắt, nếu nàng là nam nhân cũng sẽ bị mê hoặc.

"Đại tẩu, tẩu đừng chê cười muội." Sở Diệc Dao nghe Kiều Tòng An khen như vậy có chút thẹn thùng, Kiều Tòng An bưng chén trong khay lên, gắp một miếng cá cho nàng ăn, lại gắp một miếng thịt, "Cuộc sống sau gả đi, nhất định là có cá có thịt, vui vẻ náo nhiệt."

Sở Diệc Dao nghe nàng nói, có chút nghẹn ngào. "Đại tẩu."

Kiều Tòng An để chén xuống giận nàng liếc nhanh, "Đừng khóc, ngày đại hỉ phải vô cùng cao hứng." Tiện đà sờ tay của nàng, "Đại tẩu không lo lắng về muội, bất quá Thẩm gia không hề đơn giản như Sở gia, muội gả xong mọi chuyện phải cẩn thận hành xử nghe chưa."

Sở Diệc Dao gật đầu, Kiều Tòng An khẽ thở dài một hơi, Diệc Dao đều không cần để nàng lo lắng cái gì, nhưng cũng chính vì tính tình Diệc Dao như vậy, nàng lại Diệc Dao ở Thẩm gia quy củ sẽ không thể thoải mái.

"Gả cho người ta rồi không thể tùy tâm sở dục muốn làm gì thì làm được, làm dâu Thẩm gia, sẽ vì nhà hắn mà suy nghĩ, chuyện Sở gia bên này muội nên ít hỏi đến thì hơn, cũng đừng cứ chạy mãi ra bên ngoài, đại tẩu biết muội thích những việc này, nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ, mọi sự đều chống cự không nổi một câu nhàn thoại." Làm đại tiểu thư cùng làm con dâu nhà người ta là hai loại cuộc sống hoàn toàn bất đồng.

"Đại tẩu, Diệc Dao hiểu." Chuyện có liên quan đến Sở gia nàng đều giao cho nhị ca cùng Trung thúc, mà chuyện có quan hệ tới Thẩm gia, nàng là phận nữ lưu càng sẽ không dính vào, nàng chỉ cần bảo vệ một mẫu ba phân đất của mình là đủ rồi.

Kiều Tòng An tinh tế dặn dò không ít, nhưng kinh nghiệm có thể truyền thụ cho nàng có hạn, chuyện từ nay về sau vẫn phải dựa vào chính Diệc Dao.

Sau khi Kiều Tòng An rời khỏi, Khổng Tước tiến vào đắp khăn voan đỏ lên thay nàng, rất nhanh, đội ngũ đón dâu của Thẩm gia đến.

Một đường diễn tấu sáo trống vô cùng náo nhiệt đến cửa lớn Sở gia, Thẩm Thế Hiên bước vào liền bị một đoàn người vây quanh, Sở Ứng Trúc đứng mũi chịu sào. Ra đề khó giải đề khó, đòi bao lì xì cho bao lì xì, Thẩm Thế Hiên thống khoái, Vương Gửi Lâm ở phía sau nhất quyết không tha, "Tân lang quân, mau nói cho mọi người biết ngươi có ý với Diệc Dao từ lúc nào?"

Thẩm Thế Hiên cười khanh khách đáp, "So với ngươi nghĩ còn sớm hơn nhiều." Bốn phía cười vang lên, Vương Gửi Lâm bị tiêu diệt trong đám người, "Này nào tính là trả lời, mọi người nói có nên phạt hay không!"

Mọi người phối hợp nói phạt, Thẩm Thế Hiên cũng dứt khoát để em trai sau lưng tiến lên phân bao lì xì cho mọi người, vốn là đám người náo nhiệt tham gia gây trở ngại, một đường này ngược lại thông suốt.

Cho đến khi Sở Mộ Viễn tiến vào nói muốn cõng nàng ra ngoài, Sở Diệc Dao mới biết kiệu hoa đã đến rồi.

Sở Diệc Dao chỉ thấy được dưới chân, Khổng Tước đỡ nàng nằm lên lưng Sở Mộ Viễn, theo tiếng hỉ nương hô ngoài cửa đáy mắt nàng sáng ngời, đến ngoài phòng.

Từ phòng của nàng tới cửa lớn có một đoạn đường rất dài, Sở Mộ Viễn cõng nàng chậm rãi đi về phía trước.

"Sở gia tuy nhỏ, nhưng nếu tiểu tử kia khi dễ muội, cứ việc nói với nhị ca, không phải chịu đựng." Hồi lâu Sở Mộ Viễn nói một câu với người phía sau, người dưới khăn voan ngẩn ra, lập tức ừ một tiếng.

Càng gần đại môn, Sở Mộ Viễn lại càng không bỏ được, hồi tưởng lại lúc nhỏ, tiểu nha đầu chỉ biết oa oa khóc lớn nằm trong ngực nương, rồi đến khi hắn dắt nàng tập đi ở trong sân, từng bước từng bước, hắn một đường nhìn nàng lớn lên, hôm nay đã phải lập gia đình.

Loại cảm giác nhà có con gái mới lớn này làm cho Sở Mộ Viễn càng ngày càng không nỡ, hắn bắt đầu lo lắng người Thẩm gia có thể đối tốt với nàng hay không, Thẩm Thế Hiên có thể liên tục nhường nhịn nàng hay không, nàng có trước sau hạnh phúc như một hay không.

Sở Diệc Dao cảm giác được bước chân của hắn dừng lại, "Nhị ca?"

Một lát sau Sở Mộ Viễn cất bước đi, hắn phải tin tưởng Diệc Dao, mà điều hắn phải làm là kinh doanh cửa hàng thật tốt, để cho Diệc Dao có một nhà mẹ đẻ vững chắc có thể dựa vào.

...

Lên kiệu hoa, Sở Diệc Dao cảm giác càng thêm vi diệu, cho đến khi kiệu hoa dừng lại trước cửa lớn Thẩm gia, một tiếng đá kiệu, Sở Diệc Dao mới phục hồi tinh thần lại, hỉ nương kéo rèm ra đưa tay đỡ nàng xuống, Thẩm Thế Hiên cầm một đầu lụa đỏ đi phía trước, nàng theo ở phía sau, đi vào Thẩm gia.

Bước qua chậu than, đạp vỡ mảnh ngói, rồi tới trước hỉ đường, sắc trời hơi ám.

Xuyên thấu qua lụa đỏ nàng có thể cảm nhận được ánh nến sáng rọi trong hỉ đường, người chủ trì hôn lễ cao hô:

"Nhất bái thiên địa"

"Nhị bái cao đường"

"Phu thê giao bái~"

Hỉ nương đỡ nàng cúi người, khom lưng trong nháy mắt, Sở Diệc Dao thấy được bàn tay của hắn cầm lụa đỏ, đáy lòng chợt căng thẳng không biết từ đâu tới.

Người chủ trì hô một tiếng "đưa vào động phòng" cuối cùng, hỉ nương đỡ nàng đi theo người dẫn đường chậm rãi rời đi, đi một hồi mới đến tân phòng, hỉ nương đưa gậy cho Thẩm Thế Hiên, cười vui vẻ: "Mời tân lang vén khăn."

Tuy biết dưới khăn voan là Diệc Dao, nhưng tay Thẩm Thế Hiên vẫn run run. Nâng tay nhẹ nhàng vén khăn voan đỏ lên, Sở Diệc Dao đang cúi đầu, môi nhẹ mím, gò má phiếm hồng.

Đáy mắt Thẩm Thế Hiên thoáng hiện lên một vẻ kinh diễm, trong đầu thoáng hiện lên tám chữ 'mặt mày như vẽ, xuất thủy phù dung', hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng Sở Diệc Dao thẹn thùng như vậy, đôi môi đỏ mọng kia đang câu lấy tất cả sự chú ý của hắn, như thế nào đều không thể chuyển tầm mắt.

Hỉ nương đợi một hồi lâu cũng không thấy hắn có động tác, dù không muốn đánh nhau vỡ cảnh trí tốt đẹp này cũng chỉ có thể mở miệng nhắc nhở. "Tân lang, nên uống chén rượu giao bôi."

Thẩm Thế Hiên thật nhanh thu lại đáy mắt động tình, cầm lấy một chén rượu từ trong mâm hỉ nương bưng, Sở Diệc Dao cũng lấy ra một ly, ngửa đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Cơ hồ là nhìn nhau cười, Thẩm Thế Hiên duỗi tay trước, Sở Diệc Dao vòng qua cánh tay của hắn, đến gần nhấp một ngụm rượu, hỉ nương tiếp nhận cái ly vội vàng nói đôi câu cát tường.

Ngoài phòng sớm có người thúc giục Thẩm Thế Hiên ra ngoài mời rượu.

Thẩm Thế Hiên kề sát vào tai nàng nhẹ nhàng nói một câu, "Chờ ta." Khóe miệng mang theo ý cười đi theo tùy tùng đến thông báo rời đi.

Sở Diệc Dao nhìn hắn rời đi, gò má đỏ bừng, tai vừa nghe hắn nói chuyện nóng bỏng lên.

===============

Tác giả có lời muốn nói: Lập gia đình a ~~~~~

Tiểu Thẩm tử níu khăn gạt lệ, cuối cùng cũng đón nàng về chung nhà ~

===============


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.