Đích Nữ Khó Gả

Chương 54: Xảy ra chuyện (2)




Thời điểm Sở Diệc Dao tỉnh lại bốn phía một mảnh tối tăm, đầu đau như muốn nứt.

Vừa cử động một chút lại phát hiện thân mình bị áp cứng đờ, Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn lên, xe ngựa đã không còn hình dạng ban đầu, còn có nhánh cây cắm ở trên cửa sổ, Bảo Sênh bất tỉnh nhân sự nằm đè trên người nàng.

"Bảo Sênh, Bảo Sênh, tỉnh tỉnh." Sở Diệc Dao không dám đẩy mạnh, chỉ có thể dịch người ra từng chút từng chút một, cẩn thận đặt Bảo Sênh nằm thẳng xuống, đẩy nửa cánh cửa gỗ đè trên đùi ra, Sở Diệc Dao ngồi trong xe bốn phía toàn là lá cây cùng mảnh cành bên ngoài.

Duỗi tay đặt dưới mũi Bảo Sênh, còn có hơi thở, cuối cùng cũng yên tâm không ít, lấy cái thảm trên người nàng đắp cho Bảo Sênh, Sở Diệc Dao quyết định đi ra ngoài nhìn một chút.

Xe ngựa được một cây đại thụ chặn lại mới không tiếp tục lăn xuống, nếu không, chỉ sợ nàng cùng Bảo Sênh không thể sống sót.

Sở Diệc Dao vươn một chân bước xuống đất, chân phải vừa mới đặt xuống, một trận đau xuyên tim truyền đến, Sở Diệc Dao ngã ngồi trên đất bùn, vén làn váy lên, từ mắt cá chân phải đến bắp chân đều bầm tím, đụng tới liền đau.

Đưa mắt nhìn bốn phía toàn là cây cối, hiện giờ sắc trời đã tối, trễ thế này nàng còn chưa đến trong thôn, Thẩm công tử sẽ đi tìm sao.

Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng rú quái dị thật to, thân mình Sở Diệc Dao run lên, vịn xe ngựa giãy giụa đứng lên, ngẩng đầu nhìn lên trên, đập vào mi mắt trừ bỏ cây cối cũng chỉ có bầu trời tối làm nền phía sau, nơi này cách chân núi rất nhiều, cũng không biết tung tích A Xuyên.

Tiếng kêu quái dị kia như gần như xa, Sở Diệc Dao lại bò vào trong xe ngựa, cầm lấy hai tấm ván chắn cửa, tấm rèm thật dày chỉ còn có nửa, Sở Diệc Dao có chút sợ hãi vì tiếng kêu kia, cầm lấy một cái đệm lưng chắn ở lỗ hổng, lôi kéo Bảo Sênh lùi về sau thẳng đến khi lưng dựa vào thành xe mới cảm thấy an tâm.

Sở Diệc Dao biết rõ buổi tối trên núi sẽ xuất hiện thú hoang, nhưng nàng không có lửa, không cách nào phòng thủ, chỉ có thể cố gắng giảm thấp tồn tại của nàng và Bảo Sênh, hy vọng sẽ không hấp dẫn chúng nó đến.

Nàng không muốn chết.

Càng không muốn chết theo phương thức này.

Sắc trời ngoài xe ngựa ngày càng tối, tiếng kêu kia trong không khí yên tĩnh càng thêm dọa người, Sở Diệc Dao chỉ cảm thấy cả người rét run, đau đớn dưới chân đều không thể lấn át nổi một hồi ớn lạnh trong lòng.

...

Trong Sở phủ đèn đuốc sáng trưng.

"Bang" một tiếng, thời điểm Tần Mãn Thu giơ cao tay vung cái tát thứ hai đã bị Vương Gửi Đình ngăn lại, Tần Mãn Thu tràn đầy nước mắt trừng mắt nhìn Sở Mộ Viễn, "Sở Mộ Viễn, ta cho ngươi biết, hôm nay Diệc Dao xảy ra cái gì không hay, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Hôm nay như đang ứng nghiệm những lời Sở Diệc Dao đã nói với Sở Mộ Viễn thời điểm gây gổ lúc trước, Sở Mộ Viễn chán chường đứng yên ở đó tùy ý Tần Mãn Thu mắng.

"Tại sao chàng lại ngăn cản ta, hắn nghĩ hắn là thiếu gia công tử nhà nào, ai cũng phải vây quanh hắn sao?" Tần Mãn Thu thoát khỏi tay Vương Gửi Đình, vọt tới trước mặt Sở Mộ Viễn hung hăng đẩy hắn. "Làm gì có ai rảnh rỗi thích đi quản ngươi, ngươi cho rằng ngươi rất có tiền đồ? Sở Mộ Viễn ngươi có ích lợi gì mà ngay cả bạc để quay vòng vốn trong cửa hàng Sở gia các người cũng phải do Diệc Dao, một thân nữ nhi phải tự tìm cha ta vay tiền. Ngươi có bản lĩnh thì đã xông vào Tào gia đoạt người, đánh cùng Tào Tấn Vinh đi, ngươi dựa vào cái gì rống Diệc Dao ngươi dựa vào cái gì!"

"Được rồi, mọi người đều rất lo lắng cho Diệc Dao, đã phái người đi tìm, nàng đừng nói gở." Vương Gửi Đình kéo nàng lại, Tần Mãn Thu ngã vào trong ngực hắn khóc, một bên Sở Ứng Trúc ở trong ngực Kiều Tòng An cũng cúi đầu khóc sụt sùi nói muốn cô cô, Tiêu thị căn bản không giúp được gì, cùng hai nữ nhi ngồi ở đó.

"Các ngươi cũng không biết, các ngươi cũng không biết mong muốn lớn nhất của Diệc Dao chính là hi vọng Nhị ca như ngươi có thể quản lý tốt cửa hàng, bồi dưỡng Ứng Trúc thật tốt, như vậy muội ấy cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, các ngươi cho tới bây giờ đều chưa từng hảo hảo quan tâm muội ấy, cũng không hỏi muội ấy muốn gì cho mình." Tần Mãn Thu ở trong ngực Vương Gửi Đình khóc nói, "Có cô nương nhà ai khổ cực như muội ấy không, thời điểm chúng ta đều ở bên cạnh nương làm nũng muội ấy đã phải quan tâm cái nhà này nhiều như vậy, Sở Mộ Viễn ngươi còn không cảm kích, ngươi đã làm được gì cho muội ấy, ngươi có đáng làm một ca ca không."

Khổng Tước và Tiền má má sau lưng Kiều Tòng An nghe được Tần Mãn Thu nói như vậy đã sớm khóc thành lệ đầy mặt, duy chỉ có Kiều Tòng An nàng không thể khóc, nếu nàng cũng hoang mang lo sợ theo thì Sở gia này ai tới chủ trì, giương mắt nhìn tiểu thúc bị Tần Mãn Thu liên tục mắng trầm mặt hối hận.

"Tốt lắm, không nên nói nữa, không nên nói nữa, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, cũng không thể trách Mộ Viễn, việc cấp bách trước mắt là tìm được Diệc Dao." Vương Gửi Đình vỗ lưng Tần Mãn Thu thấp giọng an ủi.

"Thiếu phu nhân, Thẩm Nhị thiếu gia đến đây." Thanh nhi đi tới thông báo, Kiều Tòng An ngẩn ra, Thẩm Thế Hiên đi đến, nhìn vẻ mặt bi thương của người trong phòng, trong lòng cảm thấy không thích hợp.

"Thẩm thiếu gia tới đây không biết có chuyện gì?" Kiều Tòng An bình tĩnh nghênh hướng hắn.

"Sở phu nhân, ta là bằng hữu của Sở tiểu thư, hôm nay có hẹn cùng nàng đến thôn trang ngoài thành nói chút chuyện, nhưng đến giờ chưa thấy nàng đến cũng không thấy có người đến báo, ta liền mạo muội đến đây hỏi một chút nàng có ra ngoài hay không." Thẩm Thế Hiên nhận ra Tần Mãn Thu trong ngực Vương Gửi Đình, nhìn nàng thương tâm thành như vậy đáy lòng một cỗ bất an.

Kiều Tòng An vừa nghe hắn tới cũng để tìm Diệc Dao, không khống chế nổi tâm tình, nghẹn ngào nói. "Sáng sớm Diệc Dao liền ra cửa, nửa đường xảy ra chuyện, đến bây giờ còn chưa tìm được người."

Thẩm Thế Hiên vừa nghe cả người liền giật mình, hồi lâu mới phản ứng lại, không tin hỏi, "Gặp chuyện ở nơi nào."

"Thời điểm vòng qua đường núi."

"Sở phu nhân, có ai biết vị trí cụ thể không." Thẩm Thế Hiên bình tĩnh hỏi lần nữa, Kiều Tòng An nói A Xuyên chỉ nhớ vị trí, còn con ngựa chạy rất xa không biết được.

"Ta đi tìm nàng." Trong lòng Thẩm Thế Hiên căng thẳng, không nhìn lại những người khác trong phòng, trực tiếp xoay người muốn đi ra ngoài, Tần Mãn Thu trong ngực Vương Gửi Đình đột nhiên mở miệng nói, "Ta đi cùng với ngươi."

"Trễ thế này đã phái người đi tìm, nàng ở đây chờ đi." Vương Gửi Đình vội vàng ngăn nàng, Tần Mãn Thu đẩy hắn một cái, trong ánh mắt có chút lãnh ý, "Vậy sao chàng không ngẫm lại đã trễ thế này Diệc Dao cũng sẽ sợ."

Kiều Tòng An liếc nhìn Sở Mộ Viễn vẫn không có phản ứng ngơ ngác đứng ở đó như cũ, khẽ thở dài một hơi nói với Tần Mãn Thu. "Tần tiểu thư, ta không thể rời khỏi chỗ này, chuyện tìm Diệc Dao làm phiền muội."

"Kiều tỷ, tỷ yên tâm, Diệc Dao mới không đoản mệnh như vậy, những người kia nghĩ muội ấy chết cũng sẽ không như nguyện đâu, có chết cũng không phải Diệc Dao." Tần Mãn Thu hừ một tiếng, tầm mắt quét qua Sở Mộ Viễn và đám người Tiêu thị, đi đến trước mặt Thẩm Thế Hiên, "Ta nhận ra ngươi, đi thôi!"

Lần này Vương Gửi Đình không ngăn nàng nữa, nếu hắn lại cản thì sau này hắn sẽ chịu đủ, chỉ có thể đi theo nàng, bảo vệ nàng không để xảy ra chuyện nữa.

Đám người Thẩm Thế Hiên vừa ra cửa, Sở Mộ Viễn vốn đứng ngốc trong phòng đột nhiên chạy ra khỏi phòng, ai kêu cũng không ngừng.

...

Mấy người Thẩm Thế Hiên rất nhanh đến địa phương theo lời A Xuyên, bốn phía không ít người đang tìm Sở Diệc Dao, giơ cây đuốc hô không ngừng, Thẩm Thế Hiên xuống xe ngựa đi về phía trước, nhìn kỹ dấu vết dưới chân.

"Núi này rất lớn, đã thêm nhiều người mở rộng phạm vi tìm kiếm nhưng chưa có tin gì." Vương Gửi Đình đi theo sau lưng Tần Mãn Thu nói ra, mặc dù hắn thật sự không muốn tin tưởng, nhưng bất luận xe ngựa rơi xuống từ nơi nào đều không có bao nhiêu đường sống, nếu không bọn họ nhiều người gọi lâu như vạy, sao vẫn không có ai trả lời.

Xa xa truyền đến một tiếng sói tru, Thẩm Thế Hiên ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, không sai hắn là được sống lại, có vài chuyện khác đi nhưng số phận từng người không thay đổi, nàng nhất định không có việc gì.

"Chàng câm miệng!" Tần Mãn Thu quay đầu lại quát hắn một tiếng, cánh rừng này lớn tất cả mọi người biết rõ, còn cần hắn nhắc nhở, dứt lời trong đầu đột nhiên có cái gì chợt lóe lên, Tần Mãn Thu ngẩng đầu nhìn ra vô định rồi đột nhiên 'nha' một tiếng.

"Làm sao vậy?" Vương Gửi Đình chạy tới, Thẩm Thế Hiên đi ở phía trước cũng quay lại nhìn nàng, chỉ thấy Tần Mãn Thu móc từ trong lòng ngực ra một cái túi gấm tinh xảo, cẩn thận xuất từ bên trong ra một hạt châu, cõi lòng đầy mong đợi cầu nguyện, "Hi vọng Diệc Dao cũng mang theo phù hộ châu."

"Đây là cái gì?" Vương Gửi Đình muốn cấm lấy vật từ trong tay nàng liền bị Tần Mãn Thu một chưởng đẩy ra, nàng đem hạt châu đưa cho Thẩm Thế Hiên, "Thẩm công tử, hạt châu này ta cùng Diệc Dao một người một hạt, trong hạt châu này chính là cổ trùng nuôi, trong phạm vi nhất định chúng có thể cảm ứng đủ được lẫn nhau, ngươi thử đi xung quanh xem, xem nó có thể sáng lên hay không, càng gần nó sẽ càng sáng lên."

...

Lạnh, rất lạnh, rõ ràng là tháng tư tại sao lại lạnh như vậy, Sở Diệc Dao giật mình một cái tỉnh lại, toàn thân run rẩy, theo bản năng sờ sờ Bảo Sênh bên cạnh, xác nhận nàng còn có hô hấphô hấp mới yên tâm.

Ở trong cánh rừng này, ngay cả ánh trăng cũng chiếu không đến, bốn phía ngoại trừ một màu đen nhánh vẫn là đen nhánh.

Kỳ thật Sở Diệc Dao rất sợ tối, giống như một dòng nước xoáy thôn tính người, làm cho nàng ngã vào một cái động không đáy, giãy giụa như thế nào đều không thoát được, kiếp trước nàng cũng rơi vào bóng tối như này, không ngừng trầm xuống, cả người không có chút khí lực nào, cho đến khi mất đi tri giác.

Ngoài xe ngựa lại có âm thanh xa gần vang lên, mấy lần Sở Diệc Dao có thể cảm thấy bọn chúng đi qua bên cạnh xe ngựa, con mắt xanh lục không ngừng nhìn chằm chằm vào trong xe, cố gắng tìm sự tồn tại của nàng, chỉ cần nàng có động tĩnh liền lập tức xông lên phá tan chút che chắn trước mặt nàng, đem nàng xé nát.

Sở Diệc Dao không dám thở mạnh, chỉ có thể chờ đến khi trời sáng, nếu vẫn chưa có người nào tìm đến, nàng muốn tự mình đi tìm đường lên núi, nàng có thể tiếp tục đợi người đến nhưng Bảo Sênh không thể đợi a, nàng đã hôn mê quá lâu.

Đáy mắt chợt ướŧ áŧ, Sở Diệc Dao đưa tay lau đi, nỗ lực ngăn không để mình khóc, đầu càng ngày càng nặng, nàng cảm thấy nàng hình như đang sốt, hai gò má nóng vô cùng, thân thể lại vẫn cảm thấy lạnh, dù đã quấn thảm quanh người vẫn cảm thấy lạnh như cũ.

Đột nhiên trong xe ngựa chợt lóe ánh sáng yếu ớt, Sở Diệc Dao cho rằng mình hoa mắt, một lát sau, nàng đẩy nhẹ cái bàn nhỏ dịch ra một chút.

Sở Diệc Dao với tay cầm nó lên, đó là phù hộ châu Tần tỷ tỷ đưa cho nàng, nhất định là thời điểm xe ngựa lăn xuống mới rớt ra từ trên người nàng.

Tần tỷ tỷ đã nói qua, hạt châu có thể sáng lên, là vì cổ trùng bên trong cảm ứng được một con cổ trùng khác, nhưng cũng chỉ trong một khoảng cách nhất định mới có thể cảm ứng được, bây giờ hạt châu sáng lên, chẳng lẽ là Tần tỷ tỷ tìm đến chỗ này...

...

"Xem, nó càng ngày càng sáng, hẳn là hướng bên này đi." Tần Mãn Thu nhìn hạt châu trong tay Thẩm Thế Hiên cao hứng hô, trước sau nhiều người giơ đuốc đi theo, chiếu sáng cánh rừng trong đêm đen.

Đường dưới chân cũng đi không tốt, nơi này bình thường căn bản sẽ không có người tới, trong không khí có một cỗ hương vị khó ngửi là lá cây rữa nát tích lũy mấy năm nay, Thẩm Thế Hiên cẩn thận bước từng bước, ánh lửa chiếu không tới địa phương một mảnh đen nhánh.

"Nhìn kìa." Thẩm Thế Hiên cầm lấy cây đuốc từ trong tay một người bên cạnh, nhét hạt châu trở lại trong tay Tần Mãn Thu, ba bước thành hai đi tới phía trước.

Bánh xe đã rớt, xe ngựa vận khí rất tốt được một cây đại thụ cản lại không tiếp tục rơi xuống, nghiêng ngả tựa ở kia, bốn góc xe ngựa đều đụng mất hình dạng ban đầu, Thẩm Thế Hiên cắm cây đuốc ở trên xe ngựa, kéo tấm rèm chỉ còn một nửa ra, thấy được Sở Diệc Dao và chút ánh sáng chợt lóe lên trong bóng tối.

Sở Diệc Dao từ góc tối thấy rõ được bộ dạng của Thẩm Thế Hiên, vẻ mặt lo lắng cùng ánh mắt mất mà có lại được kia làm cho nàng cảm thấy an tâm, rốt cục có người tìm được nàng rồi.

"Đến đây, ta ôm nàng* ra ngoài." Thẩm Thế Hiên chui đầu vào trong xe ngựa, đám người Vương Gửi Đình ở chung quanh giơ cây đuốc, trong xe ngựa sáng lên rất nhiều, lấy cái thảm trên người nàng ra, lúc Thẩm Thế Hiên kéo bàn tay lạnh như băng của nàng khẽ ngưng một chút, rất nhanh liền ôm nàng vào trong lòng.

(*gọi nàng một lần cho giây phút này thêm tình cảm xúc động, thực ra thì chưa đến lúc thay đổi xưng hô)

"Ôm Bảo Sênh ra ngoài trước đi, ta không có vấn đề gì." Sở Diệc Dao vùng vẫy muốn hắn ôm Bảo Sênh ra trước, Thẩm Thế Hiên ôm nàng nhẹ giọng dụ dỗ nói, "Chỉ chậm một chút thời gian thôi, rất nhanh liền ôm nàng ấy ra ngoài, ngoan ngoãn."

Một tiếng ngoan ngoãn này suýt nữa làm cho nàng đỏ mặt, nàng cũng không phải hài tử năm sáu tuổi, đột nhiên chân phải đụng vào cạnh xe, Sở Diệc Dao hít khí một tiếng, "Chân của ta bị thương."

"Là ta không cẩn thận, ngươi cúi đầu." Thẩm Thế Hiên ôm nàng ra khỏi xe ngựa cũng không đặt nàng xuống, rất nhanh có người đi vào cõng Bảo Sênh ra, Vương Gửi Đình muốn tiếp nhận Sở Diệc Dao từ trong tay Thẩm Thế Hiên, Thẩm Thế Hiên cự tuyệt, "Chân của nàng bị thương, không nên cử động quá nhiều."

Sở Diệc Dao bị ôm đi một đường như vậy, đầu choáng váng mệt mỏi, nhưng nàng không biết ngả vào chỗ nào, nâng lên có thể nhìn thấy mặt hắn, cúi đầu xuống lại rơi vào trong ngực hắn.

Không biết có phải là nàng bị sốt hồ đồ rồi hay không, luôn cảm thấy quanh quẩn một cỗ hơi thở nhàn nhạt, rất dễ chịu, Sở Diệc Dao cảm thấy mệt mỏi, híp mắt lại, trên đầu vang lên âm thanh của Thẩm Thế Hiên, "Ngươi ngủ đi, tỉnh dậy liền không sao."

Sở Diệc Dao theo bản năng túm chặt vải vóc trong tay nàng, rốt cuộc không chịu nổi, nhắm mắt lại liền trầm trầm ngủ.

==========


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.