Theo giọng nữ thanh thuý vang lên, tầm mắt mọi người tề xoát xoát tham lam nhìn về phía sắp thành thục Tuý Ngọc Linh Lung quả, một đám lục cấp chiến sĩ ánh mắt gần như sôi trào.
Tuý Ngọc Linh Lung- bát cấp thảo dược, là một loại dược thảo quý hiếm, thực tế Tuý Ngọc Linh Lung là chỉ bộ phận quả của Linh Lung Thảo.
Linh Lung thảo thực chất là thất cấp linh dược, ba trăm năm kết quả một lần, lại thêm hai trăm năm nhượng quả thành thục. Quả của Linh Lung thảo hình dạng như chiếc hồ lô đựng rượu, khi thành thục quả sẽ tản ra tửu hương nầm đậm, cho nên mới có tên là Tuý Ngọc Linh Lung.
Điều kỳ lạ ở đây là một khi quả của nó thành thục, bản thân nó dược tính liền tăng một bậc, trở thành bát cấp thảo dược, ma thú chỉ cần thường một ngụm liền có thể thăng một giai, mà nhân loại nếu không thông qua dược sư luyện chế thành đan dược mà trực tiếp sử dụng dược tính sẽ trực tiếp giảm thất bát thành.
Lá cùng thân Linh Lung thảo một khi quả thành thục liền tản ra mùi thơm dụ hoặc thủ hộ thú đến bảo vệ nó.
Mà hiện tại, một đầu bát cấp Điện Phong Hùng chính bá vương một cõi nơi này, từ một nguyệt trước nó đã lăm le canh giữ nơi này. Nó hiện tại đã đến bát cấp đỉnh phong, chỉ cần ăn vào này Tuý Ngọc Linh Lung quả liền có thể thăng cửu cấp, đối với kia quả nó là bức thiết phải có.
Mà hiện tại, nó thấy gì? Quả thực nó cẩn cẩn dực dực trông coi đã thành thục, chỉ kém một chút nữa bị một chỉ nhỏ bé tiểu ma thú cùng một đám con kiến hôi nhân loại cấp thèm thuồng, này nhưng nhạ nó nóng nảy.
Cũng mệt Tuý Ngọc Linh Lung quả khi thành thục hội thu liễm toàn bộ dược hương cũng như tửu hương cho nên Điện Phong Hùng suýt chút bị tiểu bạch hổ cướp đi quả nó tân tân khổ khổ canh chừng cả tháng nay.
Gầm lên một tiếng giận dữ, Điện Phong Hùng một chưởng vỗ về phía tiểu bạch hổ, trong họng gào thét, uy hiếp.
Hách Liên Kỳ thầm kêu không tốt, hổ nha hung hăng cắn một ngụm lên thân Tuý Ngọc Linh Lung thảo rút cả gốc lẫn rễ lên, một ý niệm cho nó vào không gian vòng một cái lắc mình hiểm hiểm né được một chưởng Điện Phong Hùng quật tới.
Điện Phong Hùng trừng mắt nhìn vị trí nó ngày đêm thủ hộ Tuý Ngọc Linh Lung hiện tại trống rỗng ánh mắt vằn lên tơ máu, bát cấp khí thế toàn bộ hiển hiện đem một đám lục cấp chiến sĩ lập tức ngã ra đất nôn ra máu, mà thất cấp chiến sĩ tất mặt mày trắng bệch, không thể di chuyển.
Đới Nhân ngay lập tức ôm Vân Mộng Vũ vào lòng, thất cấp đỉnh phong chiến khí lập tức tràn ra bao bọc lấy hai người, miễn cưỡng ngăn được uy áp của Điện Phong Hùng.
Mà đám người theo đuôi phía sau tiểu bạch hổ lúc này mới giật mình đề chiến khí đề phòng nhìn Điện Phong Hùng.
Vân Mộng Vũ nép vào lồng ngực của Đới Nhân ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm tiểu bạch hổ đang di chuyển phía trước.
Nàng nhìn thấy gì? Trên người tiểu bạch hổ có trữ vật không gian?
Lý do vì sao trên người ma thú hội tồn tại trữ vật không gian tạm thời Vân Mộng Vũ không truy cứu, toàn bộ trong đầu nàng lúc này đều là suy nghĩ "nó cho vào trữ vật vòng một góc bát cấp thảo dược, nhìn bộ dạng vô cùng quen thuộc với đặc tính dược thảo, hẳn là không phải lần đầu thu thập dược liệu, điều đó phải chăng nói lên trong không gian kia còn có vô số thảo dược như thế?"
Nếu,...
Nếu nàng có được chỉ hổ kia làm sủng vật, như vậy...
Nghĩ đến đây, Vân Mộng Vũ hô hấp có chút dồn dập. Nàng hiện tại bức thiết tăng lên luyện đan thực lực, nó sẽ giúp nàng có được chỗ dựa quyền lực.
Hơn nữa, có đan dược trong tay, nàng cấp bậc sẽ bay nhanh như diều gặp gió, đến lúc đó nàng sẽ lại là Mẫu Đơn Nữ Vương cao cao tại thượng như kiếp trước mà không phải bụi bặm hạ lạc nơi góc đường chỉ cần một ý định của người khác là có thể diệt sát.
Chỉ có nắm trong tay lực lượng nàng mới có cảm giác an toàn.
Hách Liên Kỳ chật vật né tránh đã nổi điên Điện Phong Hùng hổn hển hô hấp, lúc này trên thân của hắn không thiếu cỏ khô cùng bùn đất, mạnh cắn chặt răng, Hách Liên Kỳ ánh mắt lạnh lẽo. Từ lúc hắn sinh ra đến giờ, đây là lần đầu bị bó chân bó tay như vậy, vốn một tia Long tộc khí tức trên người hắn đủ để Điện Phong Hùng e ngại, cố tình đối phương bị cướp mất linh quả đã nổi điên, bất chấp huyết mạch khắc chế điên cuồng tấn công hắn.
Dư quang đảo qua đám người đang đứng xa xa quan khán ý đồ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhếch mép.
Nhân loại vô sỉ, đã vậy thì chết đi.
Hách Liên Kỳ tả hữu né tránh công kích của Điện Phong Hùng, một mạch chạy thẳng về hướng đám nhân loại bên kia. Điện Phong Hùng ngay lập tức theo sau không bỏ.
Đám nhân loại chiến sĩ mới đầu còn ôm tâm tính xem tình hình chuẩn bị cướp đi chiến lợi phẩm, bị hành động đột ngột của tiểu bạch hổ hoảng sợ.
Chiến khí lập tức tràn ra lại không phải phóng về hướng Điện Phong Hùng mà là nhằm vào tiểu bạch hổ.
Súc sinh, cũng dám dẫn đầu bát cấp ma thú hướng bọn họ chạy đến.
Hách Liên Kỳ cười lạnh, tả xung hữu đột vượt qua màn mưa chiến khí xông thẳng vào trung tâm đám người, Điện Phong Hùng theo sau gặp phải nhân loại cản đường liền trực tiếp vỗ một móng vuốt, ngay lập tức một lục cấp đỉnh phong chiến sĩ bị chụp thành thịt nát.
Ngay sau đó, Điện Phong Hùng phát hiện bóng dáng chỉ ma thú kia đã biến mất không thấy, nó không thấy đồng nghĩ thảo dược không có, Điện Phong Hùng hung tợn nhìn đám nhân loại xung quanh, bắt đầu trút giận.
Một tay bóp nát cổ một thất cấp chiến sĩ, tay kia đập bay một người khác, Điện Phong Hùng gào thét.
Nhất thời một mảnh kinh hô la hét náo động khắp một vùng, mùi máu nồng nặc.
Bên này Hách Liên Kỳ quay đầu lại nhìn tràng đơn phương giảo sát của Điện Phong Hùng khịt khịt mũi khinh thường xoay người bước đi.
Nhưng là không đi được bao lâu, Hách Liên Kỳ đột nhiên nghi hoặc ngẩng đầu.
Trong lòng kỳ quái, có cái gì đó đang kêu gọi hắn, cảm giác này có chút giống rồi lại không giống như khi nhìn thấy nhân loại kia (ý nói Dạ Tuyết).
Rõ ràng lần này lực triệu hồi yếu hơn rất nhiều.
Hách Liên Kỳ do dự.
Có nên đi xem không? Rốt cuộc là cái gì đang triệu hoán hắn?
Cuối cùng Hách Liên Kỳ vẫn là cẩn thận đi qua, hắn rất tò mò cảm giác khi đến gần nữ nhân kia là gì, giống như có cái gì đó trong huyết mạch của hắn kêu gào hắn tiến đến vậy.