Từ khi có nhóm thực tập sinh Lăng Kì Huyên liền trở nên rảnh rỗi. Bởi vì tất cả mọi việc đều có người làm thay cô chỉ ra mặt những chuyện quan trọng hoặc những chuyện cần cô phải có mặt tỉ như họp hay có ca phẫu thuật cần cô thực hiện.
Nhóm thực tập sau hai tuần "ở chung" thì cũng đại khái biết được 'bộ mặt thật' của vị giáo sư mình đang theo học hỏi. Cái gì mà mĩ nữ bác sĩ tài giỏi rõ rãng là một kẻ lười biến, thích sai bảo người. Đã vậy còn không nói đi, vị Lăng giáo sư này còn bắt bọn học đi trực nhà xác khi bọn họ làm sai, thật sự là muốn đòi mạng người ta. Nhà xác là cái nơi tốt đẹp gì chứ hơn nữa còn đi trực có một mình, bọn tôi sợ ma a. Thực tập sinh đều là bọn cậu âm cô chiêu có thể chịu đựng hoàn cạnh rợn người như vậy trong nhà xác sao, bọn họ còn dám không nghe lời sao. Cho nên mấy bạn trẻ non nớt mới bước chân vào nghề đã bị Lăng Kì Huyên huấn luyện ngày càng trở nên 'chuyên nghiệp'.
Nhưng cũng không thể phũ nhận sự tài giỏi của Lăng Kì Huyên quả thật đi theo Lăng Kì Huyên họ có thể học hỏi rất nhiều tỉ như học hỏi khả năng dụ dỗ uống thuốc, dụ dỗ điều trị từ già trẻ lớn bé của Lăng Kì Huyên, ở phương diện này cô làm tốt vô cùng bất kể là dùng biện pháp cứng đối cứng hay ôn nhu dụ dỗ.
Lăng Kì Huyên cảm thật sự tốt đẹp. Công việc vừa ý đúng chuyên môn, thực tập sinh nghe lời, bệnh nhân cũng không cứng đầu. Trên có anh trai yêu thương, dưới có em gái để yêu thương, ngang lại có bạn tốt kim ông chủ để trò chuyện đòi phúc lợi. Lăng Kì Huyên cảm khái, nhân sinh hào hảo không còn gì bằng.
Chỉ có điều vì cái gì cái tên trưởng khoa đó lại nhiều chuyện như vậy, lại còn mặt dày thích cọ cơm miễn phí. Vì cái gì nhóc con Kiều Hân đó lại thích nháo như vậy, sức khỏe vừa tốt hơn lại nháo muốn cô làm mẹ nhóc không thấy cha nó mặt đã đen như đáy nồi rồi sao. Lăng Kì Huyên tỏ vẻ vô lực, liền gọi cho ông chủ kim bạn tốt nói mấy ngày sẽ về đến bây giờ cũng chẳng thấy mặt mũi đâu đòi phúc lợi.
Lăng Kì Huyên cho rằng đó là việc đương nhiên, là nhân viên cũng như bao người khác tôi tại sao phải làm nhiều việc hơn người khác, tôi tại sao phải nhận nhiều nhóc hơn người khác, còn nữa anh sao lại nhờ tôi trông em gái giúp anh, bạn tốt Trình Thanh Thu của anh đâu? Muốn tôi làm thì phải có phúc lợi. Nên Lăng Kì Huyên rất thẳng thắng mà đòi Đoan Mộc Hạo Huyền phúc lợi đó là được nghĩ một tuần, Đoan Mộc Hạo Huyền đương nhiên rất sảng khoái đáp ứng.
Lăng Kì Huyên đến phòng bệnh khám cho Kiều Hân gặp Kiều Tịnh liền gật đầu chào hỏi, cũng nói sơ sơ về tình trạng của Kiều Hân, chừng khoảng một tháng là có thể xuất viện. Nhóc Kiều Hân nghe đến xuất viện liền kêu oai oái.
"Con không muốn xuất viện, con muốn ở đây cơ".
"Vậy cháu nói cho cô biết lí do sao không mún xuất viện đi, biết đâu cô sẽ suy xét". Lăng Kì Huyên liền xuất ra bản lĩnh dụ dỗ trẻ con.
Kiều Hân rụt rè nhìn thoáng qua cha Kiều Tịnh thấy hắn nhướng mắt chờ nghe mình nói lí do liền ấp a ấp úng nói.
"Ở đây có thiệt nhiều thiệt nhiều cô xin đẹp chơi với cháu ở nhà buồn lắm không ai chơi với cháu". Nhóc vẫn thấp thỏm nhìn Kiều Tịnh, nhóc vẫn tương đối sợ cha Kiều Tịnh.
Gương mặt ôn có dấu hiệu vỡ nát, nhóc này cũng quá thành thật đi mới nhỏ như vậy lại thích mĩ nữ rồi, không biết lớn lên sẽ phong lưu thế nào a.
"Hay cô làm mẹ cháu đi, cô gả cho cha cháu liền thành mẹ cháu khi đó cô có thể chơi với cháu rồi". Kiều Hân hai mắt lóe sáng đảo vòng nói.
Lần này không chỉ có Lăng Kì Huyên đen mặt mà Kiều Tịnh kế bên cũng mây đen đầu. Nhóc con này thật không có lương tâm uổng công mình thương nó như vậy lại vì muốn có mĩ nữ chơi cùng mà không chút do dự bán cha nó cho người phụ nữ khác.
"Này...".
"Không được, cô ấy đã có vị hôn phu sớm muộn gì cũng gả cho người đó làm sao có thể gả cho cha cháu".
Lăng Kì Huyên chưa bị cắt ngang quay lại nhìn người nói lại kinh ngạc, người nói là người Lăng Kì Huyên 'mong chờ' đã lâu, Đoan Mộc Hạo Huyền. Mà trọng tâm là cô có vị hôn phu lúc nào chứ, sao cô không biết trong nguyên tác cũng không có nhắc qua là 'Lăng Kì Huyên' có vị hôn phu, không phải là anh ta lười con nít chứ.
"Sao có thể như vậy chứ, cháu rất lâu mới kiếm được cho cha một người vợ ưng ý mà. Mà chú là ai vậy". Kiều Hân nghi vấn nhìn Đoan Mộc Hạo Huyền. Kiều Tịnh đen mặt lần hai hắn lúc nào thì muốn tìm vợ, dám tự quyết định đứa nhỏ này... thiếu đánh sao.
"Chú là vị hôn phu của cô ấy". Đoan Mộc Hạo Huyền lạnh giọng cũng nhìn lại nhóc, sau lại đi qua kéo Lăng Kì Huyên còn ngây ngốc phân tích tính xác thực tin tức hắn vừa mang đến ra ngoài.
"Tôi mang em đến một nơi".
Lăng Kì Huyên còn chưa suy nghĩ xong vẫn còn ngây ngây ngốc bị Đoan Mộc Hạo Huyền kéo ra ngoài.