Đích Nữ Ác Độc Sống Lại

Chương 9: Sự thật




"Nói như vậy, việc này thật sự có liên quan tới đại phòng hay sao?" Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo nhìn Trầm Tĩnh An.

Lời nói ra, Trầm Tĩnh An ngược lại rất bình tĩnh: "Đúng vậy, việc này có liên quan đến chúng ta. Không biết tam muội làm thế nào biết được việc này?"

Trầm Tĩnh Thu nhìn đối phương, mặt lộ vẻ trào phúng: "Khi nãy chỉ là muội suy đoán đại, thật không thể ngờ tới, là bản thân đoán đúng."

Trong nháy mắt sắc mặt Trầm Tĩnh An biến thành cực kỳ khó coi: "Nếu như Tam muội muốn tính sổ, cứ việc nhằm vào ta. Dù sao việc này là do chúng ta khơi mào, tam muội muội muốn trách, cũng là đương nhiên."

"Tỷ rất thẳng thắn." Trầm Tĩnh Thu không để ý lời Trầm Tĩnh An nói: "Muội chỉ muốn biết, các người rốt cuộc đã làm gì? Nhị phòng đã đóng vai trò gì trong đó."

Trầm Tĩnh An hít sâu một hơi, "Cũng đều đã nói ra, kia chẳng cần giấu giếm gì nữa. Dã tâm của Nhị phòng rất lớn, có thể nói là từ khi vừa mới bắt đầu, nhị phòng đã không nguyện ý nhìn tam muội có hôn sự tốt với Phàn gia. Dù sao quan hệ thông gia cũng là một trợ lực lớn. Hơn nữa đại tỷ được Ninh Quý Phi ưu ái, sớm hay muộn sẽ được chỉ hôn, với Phàn gia và Ninh gia có quan hệ thông gia. Nếu tam muội ngươi thuận lợi gả vào Phàn gia, nhị phòng muốn động thủ với ngươi, sẽ không có nhiều cố kỵ. Cho nên, đứng ở góc độ của nhị phòng, ngươi khẳng định không thể gả vào Phàn gia. Vừa đúng lúc này, lại truyền ra tin tức tam thúc sắp không chịu đựng nổi, nhị phòng tự nhiên liền động tâm phá hoại mối hôn sự này. Về phần đại phòng chúng ta, bất quá là đúng phùng còn có, chỉ cho nhị phòng biết một chút thái độ của phàn phu nhân. Nhị phòng động tác rất nhanh, thời điểm nhị phu nhân ra ngoài xã giao, nhìn thấy Phàn phu nhân, liền thuận thế nói bệnh tình tam thúc. Chuyện sau đó, tam muội chắc hẳn cũng đã rõ."

Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo cười, "Những việc này, có nghĩ cũng không nghĩ đến. Tiếp theo còn có một vấn đề, vì sao đại phòng của tỷ phải làm như vậy?"

Đây mới là trọng điểm mà Trầm Tĩnh Thu thật sự quan tâm, nàng không nghĩ ra lý do đại phòng tham dự trong đó. Nàng sai người trong nhà điều tra việc này, tin tức đầu tiên là đại phòng cùng nhị phòng có qua lại, mới có một loạt sự tình đằng sau. Việc này không hỏi rõ ràng, cuộc sống hàng ngày của Trầm Tĩnh Thu khó an. Không hỏi rõ ràng, nàng liền vô pháp phán đoán được lập trường của đại phòng, vô pháp chân chính cùng đại phòng liên thủ đối phó chi thứ hai.

Trầm Tĩnh An thở dài, cúi đầu, mặt lộ thần sắc áy náy: "Việc này cũng là bởi vì tỷ mà ra."

Trầm Tĩnh Thu nhíu mày, gặp Trầm Tĩnh An khó xử như vậy, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng vớ vẩn: "Ta nhớ rõ ngoại tổ Lục gia của tỷ cùng Phàn gia có quan hệ thân duyên, hay là đại bá mẫu muốn để tỷ gả vào Phàn gia?"

Trầm Tĩnh An ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt. Khẽ cắn đôi môi mỏng, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu: "Muội đoán không sai. Nương tỷ đúng là có tính toán như vậy. Nhưng tỷ không đồng ý, lại vô pháp ngăn cản mẫu thân làm như vậy. Tam muội, thực xin lỗi, làm hại muội bị Phàn gia từ hôn. Muội nói đi, muội muốn tỷ bồi thường cái gì, tỷ đều đáp ứng."

Mặt Trầm Tĩnh Thu lộ vẻ châm chọc, "Người không vì mình, trời tru đất diệt, mọi chuyện đã thành lại nói với ta những lời này. Trước thì làm việc này, có nghĩ tới phụ thân ta sẽ biết được, liệu người có thể chấp nhận hay không? Các người thật sự rất ác độc. Cáo từ, về sau chúng ta không liên quan."

"Tam muội, xin dừng bước. Tam muội muội liệu có nghĩ tới, dù đại phòng chúng ta không có tham dự trong đó, kết quả cũng sẽ không thay đổi. Nhị phòng sớm hay muộn cũng sẽ tới bước này, như vậy ai cũng không thể xoay chuyển. Hơn nữa Phàn gia từ hôn, cũng là chuyện sớm hay muộn."

Trầm Tĩnh Thu quay đầu, lạnh lẽo nhìn Trầm Tĩnh An, "Nói theo ý của nhị tỷ, bởi vì kết quả là nhất định, cho nên các người từ sai sẽ thành không sai sao? Như tỷ có nghĩa là nói, dù sao ngươi đã muốn chết, ta đây liền đâm ngươi một đao, thì cũng không được tính là sai, đúng không?"

"Không, tỷ không có ý này. Tỷ chỉ hi vọng tam muội có thể để chúng ta bồi thường cho muội, càng hi vọng tam muội không phải vì việc này mà sinh ra hiềm khích với chúng ta, khiến nhị phòng có cơ hội lợi dụng."

Trầm Tĩnh Thu cười lạnh, "Tỷ yên tâm, nên làm thế nào trong lòng muội có tính toán. Nhưng việc này, đừng mong muội sẽ tha thứ, các người cũng không cần phải bồi thường. Cáo từ."

Trầm Tĩnh Thu đi dứt khoát. Trầm Tĩnh An giậm chân, đều do nàng thiếu kiên nhẫn. Trở lại đại phòng, Trầm Tĩnh An liền đem cả quá trình gặp mặt nói ra: "Nương, chúng ta lúc này nên làm gì đây? Đều do con cả, vẫn chưa đủ chân thành."

Trầm Lục Thị cũng không hoảng loạn: "Con đừng vội, việc này chúng ta trước tiên nên xem kĩ, xem phản ứng tam phòng rồi lại quyết định. Hơn nữa con nói những lời này, tuy rằng có điểm khó nghe, nhưng cũng không nói sai. Ta tin tưởng Trầm Tĩnh Thu sẽ không khiến chúng ta thất vọng, nàng không phải một người hành động theo cảm tình. Xem điệu bộ của nàng, hẳn nhìn ra manh mối gì đó rồi."

Lúc Trầm Tĩnh Thu trở lại tam phòng, đã bình tĩnh lại. Nói hết quá trình gặp mặt cho Dư thị, nhưng cũng không nói chuyện Phàn gia từ hôn là có sự tham dự của đại phòng. Dư Thị có chút không hài lòng: "Đại phòng muốn chúng ta che giấu cho họ, làm thế nào có thể là việc tốt."

"Kỳ thực nhị tỷ nói không sai, nhị phòng thế lớn, đại tỷ tỷ lại được tứ hôn, lúc này lộ ra ngoài, chúng ta cũng không thể chiếm được ưu việt. Hơn nữa giờ phút này trực tiếp cùng nhị phòng đối đầu, sẽ không có lợi." Trầm Tĩnh Thu bình tĩnh nói.

"Chẳng lẽ việc này cho qua như vậy sao? Đây chẳng phải là quá tốt cho nhị phòng sao." Dư Thị bất mãn: "Dù lão phu nhân muốn thiên vị nhị phòng, tốt xấu gì cũng phải khiến lão phu nhân biết được sự thật."

"Biết chân tướng thì thế nào?" Trầm Tĩnh Thu không đồng ý, "Bên Đại phòng kia, Thẩm Tĩnh Khôn là một tên ma ốm, thứ tử không đáng nhắc tới. Tam phòng chúng ta, tứ ca Tĩnh Trác không thích đọc sách, một lòng chỉ muốn tòng quân. Chỉ có Tĩnh Hằng Tĩnh Bằng là ưa thích đọc sách, tiền đồ rất tốt, hơn nữa còn có danh tiếng tú tài. Đại tỷ ở nhị phòng đã được chỉ hôn cho Ngũ Vương Gia, gả đi chính là vương phi. Ban đầu là tước vị của đại phòng, còn bây giờ thì bị nhị phòng chiếm mất, tất cả việc tốt đều bị nhị phòng đạt được. Nương nói xem, dưới tình hình như vậy, lão phu nhân thật sự sẽ vì thế mà làm khó nhị phòng sao?"

Trầm Tĩnh Thu lắc lắc đầu, thật là bất đắc dĩ nói: "Sẽ không, nhiều nhất trách cứ vài câu mà thôi. Nói đến chuyện dược liệu, con cũng không tin lão phu nhân không biết việc này, không rõ tâm tư nhị phòng. Nhưng kết quả như thế nào, bất quá là không đau không nhột vài câu trách cứ thôi. Đối với nhị phu nhân mà nói, da lông không tổn hại, tự nhiên không cần sợ. Bất quá nương yên tâm, việc này quả thực không thể để như vậy. Động không được chủ tử nhị phòng, nhưng cánh tay nhị phòng thì luôn có thể động vào."

"Con định làm như thế nào?" Dư Thị tò mò.

Trầm Tĩnh Thu suy nghĩ, cúi người nhỏ giọng thảo luận với Dư Thị. Dư Thị nghe xong gật đầu, tốt lắm, nên như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.