Đích Nữ Ác Độc Sống Lại

Chương 7: Nơi xa lạ




Trầm Tĩnh Thu sửng sốt, Trầm Tĩnh Nghi bị chỉ hôn cho Ngũ Vương Gia? Kiếp trước, Trầm Tĩnh Nghi rõ ràng bị chỉ hôn cho Nhị Vương gia làm sườn phi, đời này làm sao lại biến thành Ngũ Vương Gia. Còn có thời gian chỉ hôn cũng không đúng, đời trước Trầm Tĩnh Nghi bị chỉ hôn là một tháng sau.

Nếu Trầm Tĩnh Nghi ngoan ngoãn phục vụ như một đứa cháu thì sẽ trì hoãn việc thành thân. Nhưng vì sao lại thay đổi người chỉ hôn. Chẳng lẽ lúc trước trong cung, đã xảy ra chuyện gì sao?

Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo nhìn Trầm Lưu Thị mừng như điên, ngay cả Trầm lão phu nhân cũng đều lộ ra khuôn mặt tươi cười. Trái lại Dư Thị, giữ khuôn mặt bình tĩnh, yên tĩnh ở bên người Trầm Thanh Khang.

"Lão phu nhân, chúng ta nhanh đi tiếp thánh chỉ đi. Nếu chậm trễ, người trong cung trách tội xuống, chúng ta tuy là hầu phủ nhưng cũng không thể gánh nổi tội." Trầm Lưu Thị không nhịn được hưng phấn, đưa khuê nữ tiến cung, cuối cùng có tin tức tốt.

Trầm lão phu nhân liên tục gật đầu, "Là nên sớm đi qua." Nhưng lại lo lắng nhìn nhìn Trầm Thanh Khang, nhi tử hộc máu, nhìn thấy ghê người, sinh tử không biết. Bây giờ rời đi, Trầm lão phu nhân như thế nào bỏ được. Trầm Lưu Thị lại cố tình ở đây thúc giục.

Dư Thị bình tĩnh nói: "Lão phu nhân, nơi này có con dâu trông chừng là được. Hơn nữa đại phu cũng tới rồi, có đại phu ở đây, tướng công khẳng định không có việc gì ."

"Vậy ngươi hãy chăm sóc cho lão tam thật tốt, nếu có tin tức, liền phái người đến bẩm báo lão thân."

Trầm lão phu nhân đi theo Trầm Lưu Thị rời đi. Nhìn Trầm Lưu Thị bộ dáng đắc ý hả hê, thật sự là chói mắt.

Trầm Tĩnh Thu tới bên cạnh Dư Thị: "Nương, không cần thương tâm."

Dư Thị thở dài: "Nương không thương tâm, chính là làm khó dễ con."

Trầm Tĩnh Thu cười cười, tỏ vẻ không vất vả. Về phần Trầm Tĩnh Trác, nhìn Trầm Tĩnh Thu một cách tò mò nhưng im lặng không nói gì.

Vương đại phu bắt mạch xong, Dư Thị vội vàng hỏi nói: " Đại phu, lão gia nhà ta như thế nào? Chàng vừa rồi hộc máu, có phải hay không thân thể có..."

Vương đại phu vuốt ve chòm râu, trên mặt thần sắc cổ quái. Trong miệng thì thào tự nói: "Kỳ quái, kỳ quái. Theo lý thuyết mà nói thì tình huống của tam lão gia là tâm giận dữ mà hộc máu, thân thể căn bản chống đỡ không nổi, thế nào cũng phải cần lão phu châm kim, mới có thể giữ được tánh mạng. Nhưng lão phu bắt mạch, tam lão gia thân thể cũng không có nghiêm trọng, thở cũng rất nhẹ nhàng. Kỳ quái, kỳ quái, hay là thân thể của tam lão gia tốt hơn bình thường. Đây thật sự là hiếm có. Thôi, một khi đã như vậy, lão phu cũng đưa một toa thuốc mới."

"Cám ơn đại phu." Dư Thị kêu người dẫn Vương đại phu ra ngoài kê đơn thuốc.

Trừ bỏ Trầm Thanh Khang bên ngoài, trong phòng còn lại mẫu tử ba người. Trầm Tĩnh Trác lúc này thật sự là không nhịn được: "Muội muội, muội học được bản lĩnh này từ khi nào? Sao đột nhiên lại có thể chữa bệnh? Nương, muội muội, các người thật sự không có chuyện gì gạt ta?"

Trầm Tĩnh Thu trầm mặc không nói. Dư Thị thở dài một tiếng: "Tĩnh Thu, đây cũng là điều mà nương muốn hỏi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Nương thật lo lắng cho con, mỗi lần nhìn con mệt thành cái dạng này, nương đều lo lắng con ngay sau đó chống đỡ không nổi sẽ ngã xuống."

Trầm Tĩnh Thu mở mắt ra, ngẩng đầu: "Nương, ca ca, trên người con thật là xảy ra một chút vấn đề, cụ thể con còn không thể nói. Bởi vì chính con cũng không rõ ràng. Con xin nương cùng ca ca thay con giữ bí mật này."

"Nói như vậy, con thật sự có thể trị liệu bệnh phụ thân con, đúng không?" Dư Thị kích động.

Thẩm Tĩnh Thu ừ một tiếng, "Có thể trị được hay không, con cũng không rõ được. Bất quá con khẳng định có thể giảm bớt bệnh tình phụ thân."

"Cám ơn trời đất, lão thiên gia phù hộ, phụ thân con cuối cùng cũng được cứu rồi." Dư Thị kích động rơi nước mắt.

Trầm Tĩnh Trác tròng mắt xoay tròn, "Muội muội, muội có thể nói trên muội đến cùng còn có bao nhiêu bản lĩnh, ta có thể học hay không?"

Trầm Tĩnh Thu do dự, "Kỳ thực muội cũng không rõ. Đợi muội tìm hiểu xong, muội sẽ nói cho ca biết, có được không? Ca ca sẽ không vì việc này mà tức giận chứ."

"Nó dám." Dư Thị phụng phịu, "Tĩnh Trác, việc này không phải là nhỏ, tuyệt đối không thể cho bất luận kẻ nào biết được muội muội con có bản lĩnh này. Con phải hiểu, nếu không cẩn thận chuyện này bị lộ ra ngoài, hầu phủ chúng ta không bảo đảm tánh mạng muội muội con được đâu. Con muốn nhìn thấy hậu quả như vậy sao?"

Trầm Tĩnh Trác co co lại cổ, "Nương cũng quá coi thường con, con trai tuy rằng vô liêm sỉ một chút, nhưng không phải không biết nặng nhẹ. Hơn nữa nương cũng biết, nhi tử rất kín miệng, khẳng định sẽ không nói ra ngoài."

Dư Thị hừ lạnh một tiếng, "Con hãy nhớ rõ là mình đã nói lời này. Nếu biết con ở bên ngoài nói năng bậy bạ, nương liền đánh gãy chân của con. Con cũng biết ta cùng cha con..."

Trầm Tĩnh Trác không dám nói gì nữa, chỉ có thể thành thật nghe Dư Thị giáo huấn.

Thấy Dư Thị thao thao bất tuyệt, Trầm Tĩnh Thu nhanh chóng thay Trầm Tĩnh Trác giải vây, "Nương, hiện giờ quan trọng nhất là tra rõ ràng phụ thân vì sao lại hộc máu. Có phải hay không có người nói gì đó?"

Vừa nói cái này, Dư Thị liền nghiến răng nghiến lợi: "Ta bất quá là đi một lúc, liền xảy ra việc này. Người hầu hạ trong viện nhất định không thoát được."

"Nương có thai, bây giờ không nên tức giận. Việc này không bằng liền giao cho con cùng ca ca." Trầm Tĩnh Thu liếc mắt ra hiệu cho Trầm Tĩnh Trác.

Trầm Tĩnh Trác hiểu ý, nhanh chóng tỏ thái độ, chắc chắn điều tra rõ chân tướng, tìm ra hung phạm.

Dư Thị nghĩ rằng, chính xác nên đưa bọn nhỏ gánh vác trách nhiệm, dù sao bọn nhỏ đều lớn.

Trầm Thanh Khang thời gian gặp chuyện tốt nhất xác định. Chính là Dư Thị trong đoạn thời gian rời đi. Kế tiếp cần phải làm là xác định một việc, trong lúc đó ai tới tam phòng, ai tiếp cận Thẩm Thanh Khang, ai nói năng bậy bạ.

Hỏi một vòng, trong lúc đó cũng không người ngoài tới sân tam phòng. Nhưng là có điểm đáng nghi thì phải, là nha đầu Hỉ Xuân của nhị phu nhân đã từng ở trước cửa viện nhìn quanh một cái, bất quá chưa đi đến, cũng không nói chuyện liền rời đi. Trầm Tĩnh Thu nhíu mày. Đàm ma ma, nha hoàn hồi môn của Dư Thị cho Trầm Tĩnh Thu một tin tức. Trong lúc, Trầm Thanh Khang ở phòng ngủ có nha đầu Mặc Trúc cùng Mặc Ngọc gian ngoài nói chuyện, cũng là hai nha đầu trước phát hiện Trầm Thanh Khang hộc máu. Có lẽ hai nha đầu biết chút gì.

Trầm Tĩnh Thu lúc này cho người đem Mặc Trúc cùng Mặc Ngọc đưa vào, một mình tra hỏi.

Hai nha đầu này ngay từ đầu cái gì cũng không chịu nói, Trầm Tĩnh Thu không cùng các nàng mài mực, trực tiếp cho người tra tấn. Mỗi người mười gậy đánh tiếp, trên đùi đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Trầm Tĩnh Thu lúc này mới hỏi: "Còn không nói sao? Phải biết rằng hai mươi gậy đánh tiếp, bất tử cũng muốn chết. Các ngươi nếu nghĩ biến thành người què, hoặc là biến thành người chết, ta đây sẽ thanh toàn các ngươi."

"Ta nói, ta nói." Mặc Trúc khóc kêu lên.

Mặc ngọc cũng kêu khóc đứng lên, "Cô nương, nô tì thật sự cái gì cũng không biết a."

Trầm Tĩnh Thu trừng mắt, lúc này liền có người cầm khăn ngăn chặn miệng Mặc Ngọc. Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo cười, "Mặc Trúc, hi vọng ngươi có thể thành thật khai báo, ngươi cùng Mặc Ngọc đều nói cái gì."

"Nô tì, nô tì chính là cùng Mặc Ngọc nghị luận hôn sự cô nương một chút, nơi nào hiểu được, vào thời điểm đó lão gia thế nhưng tỉnh dậy. Sau đó liền..." Mặc Trúc oa một tiếng, khóc lớn lên.

Trầm Tĩnh Thu mắt lạnh nhìn Mặc Trúc, "Vậy ta hỏi ngươi, là ai cho ngươi ở trước mặt lão gia nhắc tới việc Phàn gia từ hôn."

Mặc Trúc lắc đầu, "Không có, không có người sai sử. Đều là nô tì không cẩn thận, nói lỡ miệng, bị lão gia nghe được, lão gia mới hộc máu."

"Chặn miệng nàng, tiếp tục đánh." Trầm Tĩnh Thu căn bản không tin lời Mặc Trúc nói. Không có người sai sử, chịu nghiêm khắc chỉ bảo Mặc Trúc, lại phạm sai như vậy? Nghĩ Trầm Tĩnh Thu nàng còn nhỏ không hiểu chuyện lừa gạt sao?

Ba ba ba, mười gậy lần nữa đánh tiếp, giờ phút này Mặc Trúc đã trút giận nhiều, thiếu khí.

Trầm Tĩnh Thu cho người cầm khăn lau, tiếp tục hỏi nói, " Bây giờ còn không nói sao?"

"Nô tì, nô tì thật là không cẩn thận, xin cô nương rõ ràng."

Trầm Tĩnh Thu hừ lạnh một tiếng, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Sau đó đưa mắt dời đến trên người Mặc Ngọc, "Mặc ngọc, ngươi có cái gì nói?"

"Nô tì nhớ tới một việc." Mặc Ngọc kêu to."Vài ngày trước, Mặc Trúc đột nhiên lấy của Tống di nương rất nhiều tiền bạc, cô nương có thể phái người đi xem, khẳng định có thể tìm được."

Lời nói này long trời lở đất, tới Trầm Tĩnh Thu cũng kinh sợ . Tống di nương là người đại phòng, cùng chi thứ hai bên kia, vẫn luôn không có lui tới. Hơn nữa phía trước, đại phu nhân Trầm Lục Thị còn phái người cùng tam phòng bày tỏ giao hảo. Như vậy Tống di nương vì sao muốn thu mua Mặc Trúc, hại Trầm Thanh Khang?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.