[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 4 - HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM (Hiệu ứng Hồ điệp)-Chương 14 : Giải phẫu thi thể




Báo cáo xét nghiệm chất độc trong máu, không có gì khác với suy đoán của Tiêu Hiểu Bạch, không có chất độc, không phát hiện thấy dấu tích của chất độc, cũng không phát hiện thấy trúng độc cyanide để hình thành ion hydrat sắt 3. Điều đó nói rõ, người lái xe chết không phải do trúng độc cyanide của vị hành khách mang theo kia.

Tiêu Hiểu Bạch lại trò chuyện cùng tiểu Lưu về chai cyanide. Tiểu Lưu hoàn toàn đồng ý sẽ về nhanh chóng xét nghiệm chai cyanide đó có phải là dung dịch tinh chế vàng hay không, nếu nhanh chóng xác định được như vậy thì có thể đoán chắc mục đích chính của vị hành khách mang cyanide là để tìm kiếm vàng, có thể loại trừ anh ta ra khỏi diện nghi vấn. Thực ra, nghi vấn về vị khách đó về cơ bản đã được loại trừ, việc làm đó chỉ còn ý nghĩa chứng minh rõ vụ án hoàn toàn hợp lô gích và chính xác hơn mà thôi.

Khi tiểu Lưu đi khỏi, đã hết giờ làm việc, Tiêu Hiểu Bạch để tiểu Chu và tiểu Tiền ra về, còn một mình ngồi lại phòng làm việc vừa xem ghi hình giám sát vừa suy nghĩ bước tiếp theo phải tiến hành điều tra ra sao. Tiêu Hiểu Bạch xem đi xem lại ghi hình đến mười mấy lượt, vẫn không phát hiện được điều gì bất thường, đến khi thấy quá buồn ngủ vì đêm trước thức quá khuya, anh mới đứng dậy thu dọn văn phòng rồi ra về.

Rời khỏi Cục, tới trước tấm biển bến xe buýt, anh mới phát hiện đã quá muộn, xe buýt về khu nhà ở của mình không còn, anh đành phải gọi tắc xi.

Xe tắc xi chạy điều hòa, cảm giác thật ấm áp, sợ không ngăn được cơn buồn ngủ, Tiêu Hiểu Bạch vội tìm một đề tài để nói chuyện với sư phụ lái xe.

“Sư phụ à, sắp tết rồi chạy xe có khá không?”

“Cũng được, nếu gặp được khách bao chuyến để về nhà thì cũng kiếm thêm được chút ít, nhưng lại rất mệt”. Sư phụ lái tắc xi rất dễ tính, ông bắt chuyện luôn với Tiêu Hiểu Bạch.

“Chỉ cần được nhiều tiền, mệt tí chút cũng chẳng sao!”

“Thì đúng rồi, nhưng mệt quá cũng không ổn, như tôi, năm ngoái chạy xe, lúc mệt quá, bò ra trên tay lái ngủ luôn, xe ngoặt sang một bên, đâm vào người đi đường, thế là vứt đi luôn cả năm thu nhập, cũng chưa lớn, còn phải nằm viện mấy tháng liền đấy”. Sư phụ lái xe nói đến tai nạn, nét mặt lộ rõ vẻ đau khổ.

“Ngủ thì xe ngoặt sang một bên à?”. Tiêu Hiểu Bạch nghe liền bừng tỉnh: “Sư phụ, nói tiếp đi”.

“Cậu không biết nghề lái xe rồi! Lúc đang lái mà ngủ gục trên tay lái thì cơ thể đè xuống, vô lăng sẽ tự nhích sang một bên, nó không giống như ngủ tựa vào ghế ngồi”.

Tiêu Hiểu Bạch nhớ lại khi ở hiện trường vụ tai nạn xe, dấu vết để lại đã nói rõ: Khi tai nạn, xe của trường học đã dừng hẳn, xe Daba đường dài tăng tốc lao chéo sang.

“Sư phụ, nếu cơ thể gặp vấn đề, ví dụ như một cơn đau tim đột ngột phát tác chẳng hạn, thì liệu có đạp ga tăng tốc lên không?”.

Sư phụ lái xe nghe lời Tiêu Hiểu Bạch, liền quay đầu nhìn sang anh mà không trả lời, lúc đó Tiêu Hiểu Bạch mới nhận ra mình đã lỡ lời.

“Sư phụ, là thế này, cháu là cảnh sát hình sự, cháu vừa gặp phải một vụ án có điểm tương tự, cháu chỉ muốn tìm hiểu thêm đặc điểm của nghề lái xe, nếu nói sai xin chú tha lỗi”. Tiêu Hiểu Bạch sợ ông ta không tin nên vội lấy giấy tờ và phù hiệu cho ông ta biết.

“À, thế này, nhìn chung mà nói, làm cái nghề của chúng tôi, khi cơ thể có vấn đề, đều có phản ứng phải đạp phanh, còn đạp ga thì cũng có nhưng rất ít, anh đã hỏi thế thì tôi chỉ có thể nói đó là lúc người đã mê man, mất hết tri giác. Lái xe già đời chỉ cần có gì đó hơi bất thường, lập tức đạp phanh ngay”.

Xuống xe, cám ơn sư phụ lái xe, về nhà, Tiêu Hiểu Bạch vẫn nghĩ tới lời của ông sư phụ vừa rồi. Nếu theo lời của ông sư phụ để suy đoán thì người lái xe Daba không thể đạp ga tăng tốc, vì người này đã gần 40 tuổi, tuổi nghề đã hơn chục năm, là lái xe già đời, trong tình huống ấy không thể đạp ga lao thẳng vào xe của nhà trường được, trừ phi, anh ta đã mất hết tri giác. Như vậy, ở thời khắc co giật, đã mất hết tri giác chưa? Nhưng là cái gì làm anh ta mất hết tri giác.

Khả năng trúng độc cyanide đã được loại trừ, xét nghiệm độc chất trong mẫu máu của anh ta đã chứng tỏ trong cơ thể của anh ta không có hiện tượng trúng độc. Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ lâu lắm, trong trí nhớ của anh không có loại thuốc nào có chu kỳ kích thích ngắn trong cơ thể người mà làm người ta mất hết ý thức dẫn đến co giật được.

Có rất nhiều loại thuốc, tồn tại trong cơ thể người thời gian rất ngắn, như thuốc mê chẳng hạn, chu kỳ nằm trong cơ thể người chỉ có khoảng một giờ rưỡi, quá thời gian đó nếu tiến hành xét nghiệm độc chất, mẫu máu sẽ cho kết quả hoàn toàn bình thường. Nhưng thứ thuốc đặc biệt như vậy rất ít, mà hành vi co giật của người lái xe lại giống như ngạt thở chứ không phải là run rảy mất ý thức hay tri giác.

Tiêu Hiểu Bạch càng nghĩ càng không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa, vội vàng nấu đồ ăn tạm, ăn xong tắm rửa qua loa rồi đi ngủ.

Đêm ấy, cả đêm Tiêu Hiểu Bạch toàn mơ gặp ác mộng, lúc thì mơ thấy mình lái xe rồi ngủ gật, đạp ga đâm vào một nhà trẻ, lúc lại mơ thấy cơ thể không theo sự điều khiển của bản thân, lái xe bay trên đường phố, đâm bị thương rất nhiều người.

Sáng ngủ dậy, nhìn qua gương thấy khuôn mặt mình nhợt nhạt, nhìn đã thấy rõ trạng thái tinh thần sa sút, thở dài, Tiêu Hiểu Bạch bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Người ta nói, năm tháng như lưỡi dao nạo đi tuổi trẻ. Cuộc sống của cảnh sát hình sự đúng là nghiệm chứng hoàn hảo cho câu nói này. Nếu nói là năm tháng của người bình thường là lưỡi dao gọt hoa quả thì năm tháng của cảnh sát hình sự phải là thanh đại đao chém giết ở sa trường, không có nghề nào khiến người ta già nhanh như nghề cảnh sát hình sự.

Vừa đến Cục, bước chân vào phòng làm việc, Trương Yến nói luôn: “Tiểu Tiêu, cho anh biết một tin hay, báo cáo đề nghị chuyển vụ tai nạn giao thông sang án hình sự đã được phê duyệt. Tôi thông báo cho anh Lý rồi, đã bắt đầu giải phẫu thi thể”.

Tiêu Hiểu Bạch vừa nghe xong, phấn khởi quá hét to lên một tiếng, quay mình chạy thẳng về hướng nhà giải phẫu, để lại Trương Yến một mình đứng ngây ra tại chỗ.

“Người gì lạ thật, đơn giản chỉ là người máy, trừ án ra, chẳng biết gì cả, đã nói cho hay mà đến cảm ơn cũng không biết nói!”. Trương Yến hậm hực lẩm bẩm một mình rồi quay vào ngồi xuống vị trí làm việc.

Tiêu Hiểu Bạch chạy nhanh, như trận gió ào vào phòng giải phẫu, đằng hắng một tiếng rồi đẩy cửa bước vào, làm cho anh Lý đang bận rộn cũng phải giật mình.

“Cái thằng bé này, không chịu ngồi yên! Cậu xem trong Cục có ai như cậu không, à, còn hai thằng điên tiểu Chu và tiểu Tiền nữa, nhưng chúng nó là do cậu làm hỏng thôi”. Anh Lý vẫn không dừng tay dao đang giải phẫu, anh mở lồng ngực người chết, chăm chú quan sát nội tạng trong cơ thể.

Người đồng nghiệp của phòng dấu vết giúp việc anh Lý kiêm chụp ảnh đứng bên cạnh nghe anh Lý nói cũng bật cười.

“Anh Lý, đã có phát hiện gì chưa? Người lái xe Daba này, cuối cùng chết vì cái gì?”. Tiêu Hiểu Bạch vừa thở hổn hển vừa hỏi.

“Cậu xem đây này”. Anh Lý lật đoạn khí quản đã cắt rời: “Khí quản của người chết, cậu xem, có phải không bình thường không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.