Part 1
……Biển.
Khi nói đến một địa điểm ăn chơi, cơ bản đều sẽ chia làm hai khu vực chính là núi non và biển cả.
Khi đến mùa hè, sẽ càng có rất nhiều người theo bản năng tụ tập ở nơi này, giống như côn trùng tụ tập dưới nguồn sáng.
……Trên thực tế, những hạt cát dính trên chân cứng đầu không chịu rời khỏi cơ thể, da dẻ phơi khô dưới ánh mặt trời trong một khoảng thời gian dài, khiến cơ thể người ta cảm thấy đau đớn, trong khi những cơn gió biển ăn mòn mái tóc với đơn vị tính bằng giây; bình tĩnh suy nghĩ một chút, thật không hiểu cái nơi chuyên dành cho những kẻ có đời sống hiện thực phong phú này rốt cuộc có gì vui.
Tuy nhiên… một nơi khiến người ta chán ghét như thế, khi tình huống thay đổi, đó lại là một câu chuyện khác.
“……Phù… thật hạnh phúc ♥.”
Bên dưới một chiếc dù bãi biển trông giống như dù giấy dầu của Nhật, Sora ngả người trên chiếc giường mây, một tay cầm ly thủy tinh.
Mà hai bên cậu là những những cô gái tộc Werebeast tùy tùng của Miko, cầm trên tay những chiếc lá cây lớn, đang quạt mát cho Sora.
Bộ hanten (1) mở rộng ở vùng ngực… cái này hình như là đồ bơi của Liên hiệp Đông bộ… lộ ra một phần bộ ngực, và từ lớp quần áo chỉ che kín nửa thân dưới lộ ra nước da của họ, tương phản với đôi tai và chiếc đuôi được bao phủ trong lớp lông thú, mọi thứ còn chói mắt hơn cả mặt trời.
Sora lắc lư chiếc ly trên tay, trong lòng thầm nghĩ… nơi này đúng là thiên đường.
“…Sora-san, dưới cái nắng mặt trời này mà ngài có thể xem như chẳng có chuyện gì… đúng là biết hưởng thụ nhỉ.”
“Đúng vậy! Đều là nhờ kem chống nắng thần bí do Jibril dùng tinh linh ánh sáng điều chế ra ♪ mà bỏ qua vấn đề này đi…”
Ino nói một cách điềm tĩnh, còn Sora lại trả lời với giọng hoài nghi, cũng chẳng thèm quay đầu lại.
“Này ông già, tuy rằng tôi đã cố không nhìn ông, nhưng không phải ông lại mặc mỗi cái khố đó chứ?”
“Sora-san, lời cậu nói có hơi kỳ lạ rồi đấy… ngoài mặc khố ra, đàn ông còn có lựa chọn nào khác để chơi đùa với nước sao?”
Đúng như Sora dự đoán, ông già với bắp thịt rắn chắn… mặc có mỗi cái khố… nghiêng đầu đáp lại.
Sora thở dài một cách ngán ngẩm, chỉ vào người mình và nói với ông ta.
“Tôi nói nè ông già, ông nhìn tôi thử xem, cảm thấy như thế nào?”
“……Sora-san, ngài có loại sở thích đó sao?”
“Ông già đến nỗi lẩm cẩm rồi à! Ông già~~! Quần soóc và áo phông! Đây là đồ bơi tiêu chuẩn đấy!”
Nghe được câu trả lời chứa đấy sự khinh bỉ của ông ta, hình như còn lùi lại vài bước, Sora đứng dậy hét lên.
Nhưng Ino lại bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngài không muốn người khác nhìn thấy cái cơ thể kém phát triển của mình, nhưng chẳng sao cả, Sora-san, bởi vì che đi phần xấu hổ của mình cũng là một kiểu lễ nghi mà.”
“Tôi không muốn trở thành một kẻ cơ bắp như ông! Mặt khác, đừng nói tôi kém phát triển! Kể từ trận đấu FPS với Izuna lần trước, tôi đã một lần nữa nhận thức được thể lực cũng rất quan trọng, đừng thấy tôi thế này, bình thường tôi cũng luyện tập đấy!”
Sora hét lên như vậy, sau đó líu lưỡi một tiếng, lại nằm xuống lần nữa.
……Ngay cả chính cậu cũng tự thấy ngạc nhiên, khi nhiều nhất chỉ có thể chống đẩy và gập bụng năm mươi lần, nhưng không cần phải nói ra điều này.
“…Đừng nói chuyện này nữa, những người khác vẫn chưa xong à?”
“Các cô gái thay đồ rất tốn thời gian đó, Sora-san… thứ lỗi cho tôi, lẽ nào ngài chưa từng nghe qua sao?”
“Nói chuyện với một ông già cơ bắp thật mệt quá, đến cả mấy lời trào phúng của tôi cũng không hiểu sao? Có đúng không?”
Sora lạnh nhạt kêu lên như thế, sau đó dời ánh mắt về phía sau.
“Này, Shiro, em vẫn chưa xong à?”
“…Ừm, em cần… thêm chút nữa…”
Đằng sau Sora… dưới bóng râm của một cái cây phát ra tiếng trả lời của Shiro.
Cảm giác như có tiếng cởi quần áo sột soạt vang lên, có vẻ như cô bé đang gặp rắc rối trong việc tự thay đồ.
“Để con bé thay đồ chung với những cô gái khác trong phòng thay đồ không phải được rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi cũng định như thế, kết quả là tôi bị một ai đó đuổi ra ngoài… mà cái người đuổi tôi ra ngoài chính là ông đấy!”
Sora và Shiro không thể tách rời, ngay cả việc thay đồ cũng không ngoại lệ.
Đây là một nguyên tắc không nói cũng hiểu, vì vậy Sora giống như thường ngày, xem là đương nhiên, một cách tự nhiên, định đi theo Shiro vào phòng thay đồ nữ…
Nhưng lại bị đuổi ra ngoài một cách hung dữ, sau đó tình huống trở nên như thế này.
“Muốn nhìn trộm Miko-sama khỏa thân, cho dù chuyện đó được Thần duy nhất (Tet) đồng ý, tôi cũng không cho phép!”
“Miko-san cũng nói là cô ấy không để ý mà…!”
Đối với việc mình chạy ra khỏi phòng thay đồ vì không chịu được cái nhìn hung dữ của ông già cơ bắp chỉ mặc một chiếc khố này, Sora chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
……Bây giờ phải nghĩ ra cách để đánh lừa Ino, lẻn vào phòng thay đồ nào.
Khi trong đầu Sora vừa mới vạch ra kế hoạch như vậy…
“…Thay xong rồi, desu.”
“Ồ… đúng là Izuna, cháu mặc cái gì cũng dễ thương hết.”
Vừa nghe thấy giọng nói của một cô bé, Ino đột nhiên đổi sang cái giọng ông nội hiền lành và quay người lại.
Nhìn thấy người thay đồ xong nhanh nhất là Izuna xuất hiện, Ino liền thở phào nhẹ nhõm.
“Khi nghe nói là đồ bơi được Sora-san chỉ định… ban đầu tôi còn lo rằng đó là một loại đồ bơi trái với thuần phong mỹ tục nữa chứ.”
“Ông quá nông cạn rồi, ông già! Đầu tiên, một cô gái nhỏ phải mặc [đồng phục bơi nhà trường], đây là kiến thức thông thường đấy!”
Izuna lắc lư chiếc đuôi lớn, bước những nhịp chân nhỏ nhẹ đi trên bờ cát.
Bộ đồ bơi đó là… một loại đồng phục bơi nhà trường kiểu cũ… đến từ thế giới của Sora.
Tất nhiên, đó vốn là thứ không có ở thế giới này.
Nói thêm một chút, loại sợi hóa học như polyester này, ngay cả Liên hiệp Đông bộ cũng không có.
Có điều… đồng phục bơi vốn được dệt từ tơ lụa vào giai đoạn trước thế chiến thứ hai.
Vậy nên đây là một thành phẩm may hoàn hảo được Steph tạo ra thành công, dựa trên tư liệu vô cùng chi tiết trong máy tính bảng.
Steph… cô thật sự làm quá tốt rồi.
“…Nhưng mà mức độ hở hang không cao lắm nhỉ.”
“Tôi nói lại một lần nữa này, ông quá nông cạn rồi, ông già. Thiếu đi gia vị văn hóa thì làm sao có thể gọi là lãng mạn được?”
……Đúng vậy, bên ngoài bộ đồng phục bơi nhà trường kia, Izuna còn mặc một bộ kimono dài tay trông giống như một bộ hanten, tương tự với những thành viên tộc Werebeast chung quanh.
Kemonomimi, cô gái trẻ, đồng phục bơi nhà trường, cộng thêm việc kết hợp với văn hóa của Liên hiệp Đông bộ…!
……Đây chính là…
……[Lời giải]… của Sora…
Izuna bước tới trước mặt Sora, giống như muốn xác nhận phía sau mình trông như thế nào, xoay người theo vòng tròn.
“Như vậy có được không, desu?”
“Hoàn hảo… em vốn đã dễ thương giống như bất hợp pháp, nhưng giờ thì đã tăng lên đến cấp độ di sản văn hóa rồi.”
Thấy Sora nở nụ cười trong sáng của một thanh niên tốt, giơ ngón cái lên tán thưởng, Ino…
“…Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng tôi chân thành khen ngợi vì cậu đã không yêu cầu cháu gái tôi phải mặc mấy thứ trang phục hạ lưu.”
……Nói như thế.
“Vậy, ừm… tôi thay đồ xong rồi.”
“Ồ, Steph, cô thật sự làm rất tốt…”
Nghe thấy giọng nói ngượng ngùng của Steph, Sora quay đầu lại muốn nói lời cảm ơn với cô… nhưng trong nháy mắt lại cứng đờ.
Hai má Steph ửng đỏ lên, giống như ấn tượng gây cho người khác khi cô ấy mặc những bộ quần áo thường ngày, bộ đồ bơi hai mảnh cộng thêm lớp váy xếp và một chiếc khăn lưng được làm từ loại chất liệu bán trong suốt, ánh mắt ngượng ngùng liên tục liếc qua liếc lại.
Từ những gì Sora biết, Elechia hẳn là không có [đồ bơi] như vậy.
Nói đến đồ bơi của Elechia thì chỉ có… loại kia.
Giống như thế kỷ 17 ở Tây Âu, họ coi loại đồ lót toàn thân của nữ là đồ bơi, Elechia chỉ có loại đồ bơi kiểu dáng hết sức tầm thường như vậy.
Chính vì vậy, Sora mới phải nhờ Steph chế tạo đồ bơi.
Nhìn vẻ mặt của cô, chắc hẳn cô đã chọn một bộ đồ bơi thích hợp với mình từ những kiểu đồ bơi mà Sora và Shiro đưa ra.
Nhưng nguyên nhân khiến Sora cứng đờ người không phải là vì bộ đồ bơi kia.
Mà là vì cậu nhìn thấy “thứ đó”, đầy đặn đến mức giống như sắp bật tung ra khỏi bộ đồ bơi… hàng loạt những con số không ngừng nhảy lên trong đầu khiến cậu đờ người ra.
“Không, không thể nào! 89, 58, 89… sức chiến đấu lại đạt đến năm trăm ngàn ư…?”
“Anh… anh làm sao biết… không đúng! Anh đang nói cái gì thế hả!”
Chiếc máy dò xét sức chiến đấu trong đầu của cậu tính toán ra [số đo vòng ngực] vượt quá dự liệu của của Steph, khiến Sora không ngừng run rẩy.
Lại có chuyện như vậy!
Chẳng lẽ lần trước do hơi nước quá dày nên mình đã bỏ lỡ sao?
“…Ừ, ừ… chỉ là Steph mà lại có trình độ cao như vậy…!”
“Ấy, a! Thật, thật vậy sao? Nó, nó cũng không có gì đâu…”
Steph ngượng ngùng, dáng vẻ giống như rất phấn khởi.
Sora đang định nói thêm đôi lời với cô, thế nhưng…
“Rất xin lỗi, thưa chủ nhân, bởi vì đã tốn quá nhiều thời gian để [dệt] thành kiểu dáng mà ngài yêu cầu.”
“Ha ha ha, không sao, không sao, để đàn ông chờ đợi đến sốt ruột cũng là lễ nghi của một người phụ nữ tốt mà!”
Nghe thấy hai giọng nói này, mọi người đều quay người lại… trong nhát mắt, máy đo sức chiến đấu trong đầu Sora nổ tung và bay đi mất.
Sora và Ino còn không kịp suy nghĩ, lập tức theo bản năng quỳ mọp xuống đất, như thể đó là nghĩa vụ của họ vậy.
Những gì họ thấy khi quay người lại là… hai vị nữ thần.
Hai vị nữ thần… một trong số đó là Jibril.
Mái tóc liên tục đổi màu theo những tia sáng phản chiếu, bay phất phơ trong làn gió và ánh mặt trời của bãi biển, càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp của cô.
Tạo hình đó có thể gọi là đẹp đến cực hạn, sẽ khiến trái tim của bất kỳ nhà điêu khắc nào tan chảy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Và cơ thể giống như một tác phẩm nghệ thuật đó, đang mặc bộ đồ bơi mà Sora chỉ định.
Jibril bình thường hay mặc những bộ quần áo cực kỳ hở hang, nên Sora đã cố ý chọn một bộ đồ bơi liền thân được dệt bằng tơ.
Cô dùng một chiếc khăn quàng cổ lớn của nữ quấn quanh eo giống khăn lưng, đôi cánh chim phát ra ánh sáng nhàn nhạt vươn ra từ bên hông.
Chiếc vòng sáng xoay tròn trên đầu, càng làm tăng thêm khí tức thần thánh vô cùng.
Còn cả gương mặt xinh đẹp không cần bàn cãi kia, khiến người ta hoài nghi có phải cô là nữ thần từ trời giáng xuống hay không.
Trong hai vị nữ thần… người còn lại chính là Miko.
Mái tóc màu vàng óng, đôi tai, chiếc đuôi cùng làn da trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khiến cô giống như đang có… hào quang của đức Phật.
Với những đường cong cơ thể mang theo vài phần uyển chuyển của mình, nếu nói vẻ đẹp của Jibirl là cực hạn… vậy thì vẻ đẹp của cô ấy có thể gọi là tối cao.
Làn da mềm mại bình thường được giấu bên dưới bộ kimono, giờ đã hoàn toàn được phủ kín bởi một loại đồ bơi giống như một bộ hanten.
Tuy nhiên bộ đồ bơi kia lại mở rộng giống như một cánh bướm giữa màn đêm, để lộ ra bờ vai trắng nõn mềm mại, khiến cô trông diễm lệ vô cùng.
Mỗi khi bước đi trên cát, mái tóc vàng óng ánh và hai chiếc đuôi lại lắc lư theo đó, cùng với nụ cười lẳng lơ trên khuôn mặt, khiến người ta tin rằng yêu hồ vĩnh sinh bất tử, đạt đến cảnh giới của thần linh… thiên hồ đứng trên đỉnh cao kia thực sự tồn tại.
Hai người đàn ông quỳ phục dưới đất, nước mắt lăn dài trên má.
Bọn họ cũng chẳng hiểu vì sao mình lại đi cầu nguyện với một tồn tại nào đó chẳng biết tên.
“…Hatsuse Ino, hôm nay cuối cùng cũng đã nhận ra ý nghĩa việc được sinh ra làm người…!”
“Ôi ôi, thần linh ơi! Tuy rằng tôi không biết ngài ở nơi nào, cũng không biết ngài là ai, nhưng ngài quả là một vị GOD có khiếu thưởng thức tuyệt vời vì đã tạo ra Jibril và Miko trên cõi đời này… A, xin ngài hãy nhận tôi làm đệ tử…”
……Sự ra đời của một giáo phái.
Steph và Izuna tận mắt chứng kiến cảnh tượng quý giá này, tuy nhiên…
“…Ừm, mặc dù chúng ta không thể so được với mấy cô ấy… nhưng đối xử như thế này có phải quá khác biệt không?”
“…? Cát bay vào mắt bọn họ rồi sao, desu?”
Cùng với Steph nhìn hai người đàn ông vẫn đang quỳ phục sát đất, Izuna chỉ nghiêng đầu cảm thấy khó hiểu.
“À, chủ nhân, em không dám nhận những lời ca ngợi đó đâu, xin ngài hãy đứng dậy đi!”
“Ừm ừm, hãy bình thân, các người cứ ngẩng đầu lên, cảm nhận sự hạnh phúc vì may mắn được nhìn ngắm ta trong bộ đồ bơi đi ♪”
Jibril vừa thấy dáng vẻ của Sora, lập tức quỳ xuống đất dập đầu, còn Miko lại cao giọng cười nói.
Nghe hai người họ nói, Sora và Ino lấm lét đứng lên.
Một lần nữa nhìn diện mạo thần thánh của hai người, Sora và Ino cùng ngước lên trời.
“…Tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.”
“…Nói không sai, trong lòng tôi cũng đang tràn đầy sự mãn nguyện đây.”
“…Chúng ta trở về thôi.”
“…Hiếm khi chúng ta có cùng ý kiến đấy, Sora-san.”
……Cả hai người đã bước vào thời đại của những nhà hiền triết.
Hai người vốn như lửa với nước, vào lúc này đã không còn ngăn cách, cũng không còn rào cản chủng tộc nữa.
Cả hai chỉ là đàn ông như nhau, nhìn lên một bầu trời như nhau, trong lòng ôm ấp suy nghĩ như nhau, đồng cảm với nhau.
……Tại sao mọi người phải tranh giành với nhau?
Thế giới tươi đẹp như vậy mà…
“Không, chờ chút đã! Thế chúng ta đến đây vì cái gì?”
Steph hét lên với hai người đàn ông đang ngộ đạo nơi chân trời.
……Ơ?
“…Vì cái gì nhỉ?”
“Xin hãy để em trả lời, chủ nhân, em nhớ rằng chúng ta đến đây là để ghé thăm thủ đô của tộc Seiren.”
…À, phải rồi, Sora cuối cùng cũng nhớ ra.
…Không sai, đúng như những gì Jibril vừa nói, bọn họ không đến đây để tắm biển chơi đùa.
Là Plum nói rằng tộc Seiren sẽ gửi một con tàu tới đón, cho nên bọn họ mới đến đây.
Dù sao thì thủ đô của tộc Seiren… [Oceando] cũng nằm dưới đáy biển.
Vì Jibirl chưa bao giờ tới đó, cũng không cách nào nhìn thấy, cho nên cô không thể sử dụng dịch chuyển không gian được.
Vì vậy, trước đó bọn họ đã ước định, từ nơi này sẽ do Plum dẫn bọn họ đi, thế nhưng…
“Hử? Plum bảo là sẽ dẫn đường mà? Cô ấy đâu rồi?”
“Tôi, tôi ở đây…”
“Woa!”
Một giọng nói nhỏ vang lên bên chân, khiến Sora nhảy dựng lên.
Chiếc rương gỗ bên cạnh chân không hề có cảm giác tồn tại, chẳng biết xuất hiện ở đó từ lúc nào, bên trong có một đôi mắt nhìn về phía này.
“…Ấy, Plum đấy à? Cô đang làm gì thế, nơi này là bờ biển, là bờ biển đấy.”
“Đừng, đừng làm khó người ta nữa… đây, đây đã là giới hạn của tôi rồi!”
Plum trả lời. Chỉ thấy những hoa văn hiện ra giống như lúc cô sử dụng ma pháp… trong mắt cũng xuất hiện những giọt nước mắt.
“Chủ nhân, ánh mặt trời trực điện có thể gây ra tổn thương chí mạng với tộc Dhampir, ngay cả khi trốn ở trong rương thì cô ấy vẫn phải bẻ cong ánh sáng mặt trời…”
Nghe Jibril nói như vậy, Sora mới nhớ ra chuyện liên quan đến [bệnh tật].
Nếu là truyền nhiễm thông qua việc hút máu, vậy có nghĩa bản thân tộc Dhampir cũng không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
“…Oceando chỉ gửi [tàu đón tiếp] tới vào buổi tối! Vậy tại sao chúng ta lại đến đây vào ban ngày…”
……Phải rồi.
Trước đó cô ấy đã nói, tàu nghênh đón sẽ tới sau khi mặt trời lặn.
Plum không vừa lòng nói ra những lời phàn nàn, tại sao lại đến đây vào ban ngày, cái thời điểm chẳng khác gì một chảo dầu địa ngụcvới cô.
“Không, đây là bờ biển đấy, với đội hình như vậy, cô muốn tôi bỏ qua sự kiện đồ bơi sao, cô nghiêm túc đó hả?”
…Nhưng mà nếu không có bôi lên người [kem chống nắng] thần bí của Jibril, Sora cũng không muốn đến đây vào ban ngày như vậy.
“Đúng rồi, Jibril, cái kem chống nắng đó vô hiệu với Plum sao?”
“Rất tiếc, chủ nhân, đối với tộc Dhampir, chuyện [bị ánh mặt trời chiếu vào] mới là nguyên nhân dẫn đến cái chết.”
Jibril khẳng định không có biện pháp, nhưng Plum lại đính chính lời cô.
“À, không… chỉ cần biên soạn ra một thuật thức mạnh hơn thì sẽ không sao… nhưng phải tiêu hao quá nhiều sức lực.”
Nhớ lại cái bộ dạng mệt mỏi của Plum khi lần đầu tiên đến nơi ở của bọn Sora.
Nói cách khác, nếu cứ thản nhiên đi lại dưới ánh mặt trời thế này, cô ấy sẽ rơi vào tình trạng tiều tụy như vậy một lần nữa.
“Chuyện, chuyện đó… bởi vì chất lượng máu của tộc Seiren, ừm, không thể giúp tôi phát huy được bao nhiêu sức mạnh cả… cho nên…”
Đột nhiên, Plum đang ở trong rương nở nụ cười vui vẻ.
“Một lần nữa! Chỉ cần để tôi liếm chân của Shiro-sama, tôi sẽ có thể sử dụng ma pháp một cách suôn sẻ~ ahihi~ ☆”
“Không được, cô cứ ngồi trong đó cho tôi.”
Lời đề nghị bị gạt bỏ ngay lập tức, Plum chỉ có thể than thở rồi đóng rương gỗ lại.
“…Tôi nói này, rõ ràng là xếp hạng thứ mười hai, nhưng Plum có quá yếu không vậy?”
……Cho dù so với tiêu chuẩn của quỷ hút máu ở thế giới trước kia, Sora vẫn giữ nguyên suy nghĩ này.
“Năng lực của tộc Dhampir tương ứng với lượng máu mà họ hấp thụ… nồng độ của linh hồn càng cao, sức mạnh cũng sẽ theo đó tăng lên.”
Jibril trả lời.
“Nếu cộng thêm khả năng tương thích cao với ma pháp huyễn hoặc và che giấu vốn có… ví dụ như hấp thụ máu của tộc Elf, sẽ sinh ra những [kẻ ám sát] khó đối phó nhất, trên thực tế bọn họ cũng tạo nên uy hiếp khá lớn trong thời kỳ đại chiến.”
…Thì ra là vậy, Sora nhớ lại đêm đầu tiên ấy.
Tuy nói là nhất thời sơ ý, nhưng ngay cả Jibril cũng bị cô ta lừa gạt một lần, tuy nhiên…
“…Giờ thì phẩm chất đạo đức lại suy đồi như thế này đây…”
Nhìn xuống cái rương gỗ bên chân, Sora nhìn bằng nửa con mắt nói.
Nhìn ra được cô nàng ở trong rương gỗ vẫn đang run rẩy, dáng vẻ càng khiến người ta rơi nước mắt.
“…Lúc trước tôi từng nghĩ, tộc Elf và tộc Flugel rõ ràng chỉ cách nhau một bậc trong danh sách, nhưng sức mạnh liệu có chênh lệch quá lớn hay không? Cô nàng này có thể uống máu của tộc Elf, nhưng sẽ bốc hơi nếu uống máu của Jibril đúng không?”
Sora chỉ vào chiếc rương gỗ bên chân hỏi, Jibril lại trả lời.
“Đúng vậy, bởi vì danh sách xếp hạng vừa khéo có một [ranh giới] ở ngay vị trí đó.”
“Ranh giới?”
“Nói một cách đơn giản, từ hạng bảy trở xuống là [sinh vật], còn trở lên là [sinh mệnh].”
“…Nghĩa là?”
“Những chủng tộc có cơ thể vật lý, sử dụng những phương pháp thông thường để sinh sản, thường được định nghĩa là [sinh vật], cho đến tộc Elf đứng thứ bảy thì dừng; trong khi những tộc xếp trên sở hữu năng lượng hoặc khái niệm của ý chí, ngài có thể xem đó là [sinh mệnh].”
……Ừm, nói đơn giản thì…
Đó là một ranh giới không thể giải thích bằng kiến thức thông thường, Sora lý giải như vậy.
“Thuận tiện hỏi một chút, xếp trên Jibril một bậc… là tộc Giant phải không? Khác biệt sức mạnh giữa các người và tộc đó như thế nào?”
“…Để em nghĩ một chút đã, ừm, với một Giant tiêu chuẩn, muốn dùng sức của một người để giết nó thì quá miễn cưỡng, nếu thực tế hơn một chút, em nghĩ cần phải có thêm năm đồng bạn phối hợp… Ồ? Ngài định săn giết chúng sao?”
“Không, không có, ánh mắt của cô đừng phấn khích như thế!”
Cô nàng với vẻ thất vọng trên khuôn mặt này… có thể một mình hủy diệt tộc Elf đứng đầu trong [sinh vật] chỉ với một đòn.
Nhưng lại cần tập hợp sức mạnh của sáu người mới có thể hạ gục một tên tộc Giant xếp hạng năm trong danh sách.
……Đúng là may mắn khi những tộc từ hạng bảy trở xuống có thể sống sót qua [đại chiến].
Đặc biệt là tộc Imanity, hoặc nên nói là chúng ta… à, đúng rồi.
“Nói đến chúng ta thì… Này~! Shiro, em vẫn chưa thay xong à?”
Bỗng nhiên, Sora nhận ra rằng đã qua một khoảng thời gian khá dài, cho nên cậu quay về phía bụi cây sau lưng hỏi một câu.
“…Ừm.”
Đáp lại giọng nói của Sora, Shiro từ sau cây ló đầu ra.
Dáng vẻ của cô bé giống như đang do dự không dám bước ra.
“Làm sao thế? Shiro, em vẫn ghét ánh mặt trời à? Nếu thấy khó chịu thì không cần miễn cưỡng đâu!”
Mặc dù đã bôi kem chống nắng do Jibril đặc chế, nhưng Shiro vẫn không thích ánh nắng.
Hơn nữa Shiro còn ghét ánh nắng hơn cả Sora, Sora đương nhiên biết chuyện này… Đáp lại sự quan tâm của Sora dành cho mình, Shiro…
Lắc đầu liên tục, mặc dù vẫn đang do dự, nhưng vẫn chậm rãi bước ra từ sau cây.
“…Ồ~ thật là đẹp.”
“Ôi chao, như vậy không phải rất đáng yêu sao?”
“…Shiro, đẹp lắm đấy, desu.”
Ino, Miko và Izuna lần lượt bày tỏ cảm nghĩ… còn Sora lại cứng đờ cả người.
Người đang đứng đó chắc chắn là em gái mà mình biết rõ.
……Hẳn là thế, tuy nhiên…
“……Ồ?”
Người đang thấp thỏm bước ra từ sau cây là… [một thiếu nữ giống như đá quý].
Mái tóc dài bình thường đã trắng hơn cả tuyết, sau khi chải chuốt cẩn thận được buộc lên phía sau đầu.
Mái tóc dưới ánh mặt trời chiếu rọi đã không còn là tuyết nữa… mà giống như pha lê hay kim cương vậy.
Làn da lộ ra dưới bộ bikini màu trắng và chiếc áo khoác trùm đầu màu đỏ, như để tôn lên mái tóc mềm mại và đôi mắt như hồng ngọc của cô bé…
“…Anh…?”
……Cũng giống như hai gò má của cô bé, thoáng hiện lên màu đỏ thắm.
“Ấy? Lạ ghê? Ồ?”
Cảm giác khác thường vì nhìn [em gái] của mình đến mức xuất thần, khiến cho Sora không kìm được phát ra tiếng kêu nghi vấn.
Nhưng tiếng kêu đó lại khiến khuôn mặt Shiro tăng thêm vẻ lo lắng.
“…Quả nhiên… không đẹp sao…?”
Thấy Shiro cúi đầu nói ra câu này, lại chuẩn bị lùi về phía sau cây, tinh thần của Sora cuối cùng khôi phục lại bình thường.
Cậu lúng túng… cũng cảm thấy lạ lùng không biết vì sao mình lại bối rối như vậy… lắc mạnh đầu.
“Không, không phải! Không phải! Anh chỉ kinh ngạc vì Shiro quá xinh đẹp thôi… không, không đúng, Shiro là một mỹ nhân hoàn hảo không tì vết, anh đã biết điều này từ lâu rồi! Em biết mà… đúng không? Ấy?”
Sora nghiêng đầu, cảm thấy thắc mắc tại sao mình lại kinh ngạc như vậy.
Jibril và Steph đứng ở bên cạnh cũng nhìn đến mê mẩn.
……Shiro xấu hổ cúi đầu xuống.
Tim đập nhanh hơn, nét mặt hiện lên một biểu cảm chỉ có thể nhìn thấy thoáng qua… đó là nụ cười yên tâm.
“…Thật sao? Vậy thì… tốt…”
…
“Không hổ là chủ nhân của em… đúng là hiếm khi được nhìn thấy một vẻ đẹp như vậy ♥.”
“Không phải, không phải thế, phản ứng với những thứ đáng yêu là chuyện bình thường, aaaa.”
Tinh thần của Jibirl khoan khoái, làn da bóng loáng… thở ra một hơi.
Còn Steph lại ôm đầu, trong lòng giống như đang đấu tranh chuyện gì.
“…Anh…?”
“Ờ, ấy ấy? Ừm, đúng vậy, đẹp lắm! Đúng là em gái mà anh luôn tự hào!”
Shiro bước đến trước mặt Sora, Sora cuối cùng đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Sau khi được Sora xoa đầu, Shiro giống như mới hài lòng, gật gật đầu.
“……Đúng, đúng rồi, Plum, cái [tàu đón tiếp] kia cụ thể mấy giờ mới tới?”
Sora cảm thấy hơi lúng túng, cậu đã nhớ ra mục đích ban đầu, cho nên hỏi Plum.
Nghe câu hỏi của Sora, mọi người đều… nhìn về phía Plum.
Plum khẽ ló mặt ra khỏi chiếc rương gỗ, trả lời.
“Ừm, đại khái khoảng tầm 12 giờ đêm…”
“……Ồ, còn khá nhiều thời gian nhỉ.”
Plum đáp lại với giọng nói giống như bị đánh bại.
“Cho nên vốn không cần đến sớm như vậy… huhuhu.”
Chỉ nói được câu này… có lẽ ánh mặt trời quá khó chịu… Plum lại đóng rương gỗ vào.
“Được rồi, có sao đâu chứ.”
Miko nói một cách ung dung, trong lúc vô tình, cô đã nằm xuống chiếc giường mây của Sora vừa rồi, để đám thiếu nữ tùy tùng dùng những chiếc lá to quạt mát, ưu nhã trả lời.
“Cứ coi như đây là một kỳ nghỉ hiếm hoi, nhàn nhã chờ tàu tới đi. Dù sao đời người cũng có lúc cần phải nghỉ ngơi, đùng không nào?
Sora và Shiro gượng cười gãi đầu, trao đổi ánh mắt với nhau.
Shiro gật đầu.
“Nghĩ kỹ thì, đây là lần đầu tiên tôi và Shiro đến bãi biển đấy.”
Ánh mắt của Sora đảo một vòng qua người Steph, Jibril, Izuna và Ino, sau đó cười nói.
“Có muốn thử vài trò thường được chơi tại bãi biển không?”
Chú thích:
* The Sun là quân trong bộ Major Arcana, tượng trưng cho sự khai sáng, sự vĩ đại, sức sống và sự tự tin.
(1) Hanten: một loại áo khoác của Nhật.
https://en.wikipedia.org/wiki/Hanten