[Dịch]Niệm Ân

Chương 55 : Chương 42




Có lúc sự thật làm cho người ta không biết phải làm sao, liên tục mấy tháng gợn sóng, đơn giản chỉ sau một buổi họp báo đã lắng xuống. Rõ ràng liếc mắt một cái có thể đã nhìn thấu lời đồn, rõ ràng nhìn qua là thấy vu khống lố bịch như vậy, cũng chỉ vì nhiều người viết nhiều như thế, ‘ba người thành việc lớn,’ mọi người không tự chủ đã tin tưởng… Hoặc là nói, ở trong lòng mọi người, luôn có ý nghĩ giống nhau, khi bọn họ thấy người kia thành công, sẽ hoài nghi thành này bao gồm mấy phần thực lực, mượn ý này để thỏa mãn lòng ghen tỵ của mình. lequydonn

Người thiếu niên kia xuất hiện bất ngờ như vậy, sao thành công nhanh chóng thế, một đường đi tới, thuận lợi đến quả thực khó có thể tưởng tượng được.

Mà có chút may mắn, giữa ác ý gièm pha có thể biến thành sai lầm để người ta công kích.

Sau khi sự thật được phơi bày trước mắt, tất cả mọi người đều im lặng.

….

Sau buổi họp báo ngày hôm đó, Niệm Ân kéo Edward đi ra khỏi hội trường.

Phóng viên hiện trường và khán giả ngồi trước màn ảnh nhìn thấy cảnh tượng trên màn ảnh:

Thiếu niên nghiêng đầu, tầm mắt chếch về bên phải, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng, còn Edward cúi đầu, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng nhìn cậu.

Hai người vai sánh vai đi ra hội trường, khoảnh khắc mở cửa, ánh mặt trời sau giữa trưa cứ như vậy đột ngột chiếu vào, bừng sáng giữa trời đất.

Tất cả mọi người ngây dại.

Thiếu niên đột nhiên quay đầu, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm ống kính, “Tôi yêu một người, bắt đầu từ năm 13 tuổi!”

Sau đó, cậu rất tự nhiên xoay người kiễng nhẹ mũi chân, nở nụ cười rực rỡ có lúm đồng tiền với người đàn ông bên cạnh, không coi ai ra gì hôn Edward một cái.

Môi chạm môi, một nụ hôn rất tôn sùng.

Yên lặng như tờ!

..

“Khoảnh khắc tôi nhìn thấy bọn họ hôn nhau, tôi cho rằng tôi sẽ cười, nhưng mà tôi lại khóc….” Đây là một fan ca nhạc của Niệm Ân đã nói khi được phỏng vấn, “Rõ ràng hạnh phúc như vậy, tại sao lại cảm thấy muốn khóc!”

“Tôi cho rằng đồng tính luyến ái đều rất ghê tởm….” Một ông già tuổi đã lớn, có chút bảo thủ cau mày, sau đó ông thở dài lắc đầu một cái, “Nhưng mà khoảnh khắc đó, tôi chỉ có thể nghĩ đến từ chúc phúc.”

…….

Ome­times life can place a stum­bling block in your way

Có lúc vận mệnh sẽ ném chướng ngại vật trên con đường của bạn,

But you' re got­ta keep the faith, bring what' s deep in­side your heart yeah your.

Nhưng bạn phải giữ vững niềm tin, ẩn sâu trong trái tim bạn.

Heart to the light.

Mang đến ánh sáng cho trái tim bạn.

And nev­er give up Don' t ev­er give up on you.

Và đừng bao giờ từ bỏ…. Đừng bao giờ từ bỏ bạn.

Trong phòng thu âm, tiếng hát quanh quẩn lên cao, mang theo dũng khí thẳng tiến không lùi và kiên định, thiếu niên nhắm hai mắt lại, thân thể chầm chậm lắc lư theo điệu nhạc, hai tay khẽ đặt hai bên tai nghe trên lỗ tai, giọng trong trẻo dễ nghe như thiên sứ trên trời giáng xuống.

“Tôi cho rằng đáng được tôn trọng nhất không phải là đạt được thành công, mà là cho dù bị quật ngã xuống đất, vẫn có thể đứng dậy lần nữa.” Đạo diễn Ronny dập tắt điếu thuốc trong tay, quay đầu nhìn về phía Edward, “Các cậu rất giỏi.”

Edward cười khẽ, ánh mắt si mê đuổi theo bóng dáng thiếu niên trong phòng thu âm, “Rất giỏi không phải là tôi, mà là em ấy.” Anh quay đầu, ánh mắt nhìn nhìn đạo diễn Ronny, “Người khác đều cho rằng tôi ủng hộ em ấy, trên thực tế mỗi lần tôi muốn lùi bước, thỏa hiệp thì em ấy sẽ dũng cảm đứng chắn trước mặt tôi… Tôi… Rất xấu hổ.”

Đạo diễn Ronny nhìn anh, trên khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc hiện ra nụ cười nhàn nhạt, ông móc một tấm chi phiếu từ trong túi áo ra, đặt trên bàn đẩy tới, không chờ đối phương từ chối đã mở miệng, “Nhận lấy đi! Coi như là thù lao hát ca khúc chủ đề của bộ phim lần này cho tôi.”

Edward ngẩn ra, nhìn con số trên tờ chi phiếu sắc mặt có vẻ kinh ngạc, “Vậy nhiều quá.”

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, hiện giờ các cậu đã hủy bỏ hợp đồng với công ty, có lẽ phải bồi thường gấp năm lần tiền vi phạm hợp đồng!” Đạo diễn Ronny nhàn nhạt nói, ông nhìn thiếu niên ở trong phòng thu âm, sâu trong ánh mắt có cảm xúc phức tạp, ông khẽ thở dài nói, “Tôi rất thích hai người các cậu, cho nên coi như là một phần quà chúc phúc của trưởng bối! Hơn nữa….” Ông dừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, “Tôi muốn…. An… Tôi là nói, đứa trẻ kia, tôi cũng không hi vọng cậu ấy tiếp xúc với những chuyện này….”

Edward im lặng, lặng lẽ nhận tấm chi phiếu kia.

………..

Một tháng sau, phố lớn ngõ nhỏ treo đầy áp phích thiếu niên có nụ cười sáng lạn, không chút chải chuốt trang điểm, phối hợp màu trắng đen làm người ta có cảm giác đó là màu sắc sáng chói nhất, quần jean bình thường màu đen, áo sơ mi trắng, tóc cắt ngắn.

Thiếu niên này có nụ cười xinh xắn chinh phục được cả một đất nước.

Trên tất cả giá để CD của cửa hàng thu âm và ghi đều đặt đĩa CD này, trong CD này chỉ vẻn vẹn có một ca khúc , trên bìa ngoài màu trắng đen thiếu niên đang cười, mang theo sự tinh khiết rửa sạch xóa hết mọi vết bẩn. Từ đầu đến cuối cậu chưa từng kịch liệt kháng nghị, cũng chưa từng có hành động thô bạo nào, cho dù là lúc lời đồn đả thương người nhất, cậu vẫn có thể lộ ra nụ cười nhàn nhạt như cũ, bộ dạng phảng phất như có thể tiếp tục kiên trì, kiên định như vậy, đẹp đẽ như vậy.

“Tôi cho rằng tôi chỉ thích cậu ấy hát, thích khuôn mặt xinh đẹp của cậu ấy, bây giờ tôi đã biết, tôi yêu người này!”

Trên diễn đàn chính thức của Niệm Ân, một nữ sinh viết như vầy: “Mỗi một lần, mỗi một lần gặp phải chuyện gì khó khăn, sẽ nghĩ: ‘Vậy phải làm sao đây? Không làm được ư? Thôi đi, sau này sẽ tốt lên! Buông tha mộ lần chắc không việc gì!’ Sau đó, một lần lại một lần buông tha, cho dù trong lòng khó chịu muốn khóc lên, cho dù đau khổ không cách nào nhịn được, nhưng trong lòng lần nào cũng thầm nói, ‘Không làm được, sao có thể làm được đây?’ Tôi đã từng nghĩ rằng tất cả mọi người là như thế này, trong quá trình trưởng thành lần lượt thỏa hiệp, lần lượt buông tha thứ mình yêu thích, sau đó, lần lượt quên mơ ước và hi vọng đã từng có… Vậy mà An cho chúng ta biết cái gì mới gọi là thật sự, cậu ấy dùng hành động thực tế nói cho chúng ta, cái gì gọi là vĩnh viễn không buông tha! Tại sao khóc! Tại sao mê man? Chỉ cần làm tốt là được. Cậu ấy chính là cười để đi qua thời điểm khó khăn, đứng trước mặt chúng ta, để lộ ra cho chúng ta thấy cái gì gọi là kên trì, cái gì gọi là kiên cường. Tôi nghĩ, lần sau tôi cũng sẽ thử nghiệm kiên trì, vì việc này tôi yêu thiếu niên kia… Bất kể thời gian thay đổi ra sao, An, tôi nguyện vĩnh viễn cổ vũ cậu.”

“Nếu như thiên sứ biết ca hát, tên của cậu ấy gọi là An!”

Phía bên trái bức ảnh có viết một hàng chữ, thiếu niên trên ảnh không có biểu tình gì, chỉ là ánh mắt trong suốt sáng ngời, đây là ảnh lúc Niệm Ân mới vào nghề, khi đó, cậu chưa có thói quen cười.

Sau đó phía bên dưới là mấy tấm ảnh và áp phích được cắt ra, từ chỗ này có thể nhìn rõ ràng sự thay đổi của thiếu niên, từ lúc đầu là vẻ mặt thất thần mờ mịt đến nụ cười hơi ngại ngùng, sau đó là khuôn mặt đau thương và ánh mắt cô đơn khi bị mấy phóng viên chất vấn, còn có cả nước mắt rơi xuống ở khóe mắt, cuối cùng là nụ cười rực rỡ trong suốt như ánh mặt trời.

“Tôi chưa bao giờ tin tưởng vào những lời đồn đại kia, nhưng tôi xấu hổ vì đã giữ im lặng.” Một người viết dưới hình ảnh đó, “Trong làng giải trí không có lúc nào không xảy ra những chuyện như vậy, chúng ta không phân biệt được thật giả, chúng ta có thói quen xuôi theo chiều gió, vậy mà lần đầu tiên tôi cảm thấy hối hận. Tôi không hiểu tại sao lại có những người tin tưởng vào lời đồn đại kia? Phàm là người đã từng nghe An hát, chẳng lẽ không cảm nhận được tâm tình của cậu ấy sao?”

“Lúc cậu ấy bắt đầu thành danh, tôi không để ý, tôi chỉ nghĩ, chẳng qua chỉ là một người hát rất dễ nghe mà thôi. Lúc cậu ấy bắt đầu thành công, tôi cũng không để ý, chỉ nghĩ, chẳng qua chỉ là một người tương đối may mắn mà thôi. Vậy mà khi cậu ấy bị phỉ báng và công kích, tôi lại bắt đầu để ý, khi đó tất cả mọi người đều nói cậu ấy là tên lừa gạt, là người có đạo đức tồi tệ, một số người trước kia thích cậu ấy cũng quay sang thích người khác, những người trước kia vốn không thích cậu, hiện tại hận không thể hung hăng đạp một đạp, để cho cậu không thể đứng lên nổi nữa…”

“Khi đó, tôi cho rằng cậu ấy sẽ bị đả kích không vực dậy được, nhưng mà cậu ấy vẫn vùng lên, đứng vững hơn tất cả mọi người. Khoảnh khắc đó tôi khó có thể kiềm chế nước mắt tuôn như mưa, đó không phải là khoa trương mà là sự thật! Ai chưa từng có ước mơ đây – ‘Bổ mận chém táo’, kiên định đi tới, bất kể điều gì cũng không thể ngăn cản mình, cho đến khi đạt được thành công. Tôi cứ như vậy nhìn cậu người đầy vết thương đi về phía trước, mơ ước tôi đã từng có vào giờ khắc này giống như chiếu lên người cậu, tôi nhìn thấy cậu liều mạng ca hát, cho đến khi ngã xuống sân khấu, tôi cảm thấy… Cho dù những tin đồn kia là thật thì cũng không có gì cả, thật sự không có gì cả, đồng tính luyến ái thì làm sao? Tôi chỉ muốn ủng hộ cậu ấy, chúc phúc cho cậu ấy, sau đó cầu nguyện 1000 lần hi vọng cậu ấy hạnh phúc!”

…………

Vốn dĩ vì thời gian ra mắt công chúng quá ngắn, mặc dù bởi bản thân mình tài hoa nên được mọi người đón nhận, nhưng fan mê ca nhạc bắt đầu hiểu rõ về Niệm Ân. Ca khúc của cậu, kỹ thuật diễn của cậu, sự kiên định đối mặt với gièm pha nói xấu của cậu, đã bắt đầu trở thành đầu đề câu chuyện, người thích cậu thì càng thích thêm, người không thích cậu cũng không nhịn được bắt đầu khâm phục cậu.

Trong lúc nhất thời, Niệm Ân quả thực thuận lợi trước nay chưa từng có, chỉ ra một ca khúc mà lượng tiêu thụ đạt mức kỷ lục trong lịch sử trước nay chưa từng có.

Cùng thời gian đó, phim của đạo diễn Ronny công chiếu, ca khúc lại gây tiếng vang lớn, đứng đầu danh sách lượt người xem.

Trong góc tối mọi người không chú ý, có một tin tức lặng lẽ xuất hiện nhưng lại bị mọi người bỏ qua, cho đến rất lâu sau mới được mọi người lần nữa chú ý, hơn nữa nhìn rõ một số chân tướng ẩn giấu trong các tin tức thật thật giả giả - Nhà sản xuất nổi danh Johnny chính thức bị tố cáo tàng trữ ma túy, cũng đã bị cảnh sát bắt vào ngày 13 tháng 11.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.