EDIT: TỬ SA
Lớp cơ bản cùng lớp nâng cao không ở cùng một sân tập.
Lạc Thủy tự thay quần áo xong rồi tiến vào lớp nâng cao hướng giáo luyện vẫy vẫy tay: “Chào giáo luyện.”
Giáo luyện cười tủm tỉm vỗ vỗ vai nàng: “Hắn đang thay đồ.”
Hắn? Lạc Thủy suy nghĩ hai giây, mới nhớ ra còn có một hắn làm cho giáo luyện khen không dứt miệng.
Nàng đột nhiên cũng cảm thấy tò mò.
Thừa dịp đối thủ chưa tới, nàng chỉnh trang lại quần áo, buộc chặt đai lưng, miễn cho trong lúc đánh nhau không bị tụt ra, đem tay áo xắn lên một chút, lại một chút nữa.
Đối diện đưa qua là một cánh tay thon dài trắng nõn, kèm thêm một tiếng: “Xin chào.” Lạc Thủy đang bận xắn tay áo, nghe thấy giọng nói thì tùy tiện liếc mắt nhìn cánh tay kia một cái, tiếp tục xắn tay áo, không đúng, cánh tay kia hình như là đang chào hỏi nàng mà.
Lạc Thủy xấu hổ xoay đầu nhìn về phía chủ nhân của cánh tay kia, đầu óc không chịu khống chế mà liền tựa như máy chiếu phát ra một câu: Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng*.
*Dịch: Hình dáng của chàng, bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mĩ miều như dáng vẻ du long. Rực rỡ tựa bông cúc mùa thu, tươi trẻ như cây tùng mùa thu…(bài này trích trong Lạc Thần Phú)
Là hắn, là Lạc Thần lần đó ở trúc lâu đã nhìn thấy qua.
Con ngươi đen thế nào lại lớn như vậy? Lại còn trong veo như nước đẹp đẽ đến thế?
Khi bên tai lần nữa vang lên tiếng “xin chào”, Lạc Thủy mới hồi thần lại, điên rồi, cư nhiên nhìn một nam nhân đến ngây ngốc, thật muốn đào một cái hố mà tự đem mình vùi xuống. Thượng Đế làm chứng, nàng thật sự không phải là kẻ háo sắc. [Tác giả: Thượng Đế không quen ngươi.]
Vội vàng vươn tay ra cầm lấy bàn tay kia của Lạc Thần mà không ngừng nói xin chào xin chào.
Xin chào cái gì chứ, bọn họ dường như là không quen, 囧.
Lạc Thủy rút tay về, ánh mắt loạn nhìn.
Mọi người xung quanh vốn đang đấu đối kháng đều dừng lại ngồi xuống ở bốn phía, bày ra cái tư thế xem đấu.
Lạc Thủy lúc này mới ý thức được, 囧, “Là ngươi?”
Lam Khanh khóe miệng giương lên, như là lão bằng hữu lâu năm mới gặp ăn ý nói: “Là ta.”
Cái máy chiếu của Lạc Thủy lại bắt đầu trình chiếu: Bỗng nhiên quay đầu, người kia đang ở nơi ngọn đèn dầu sắp tắt. (Tử Sa: thông cảm bà chị này nổi máu văn thơ… câu này ta dịch luôn, ko có lấy tiếng hán)
Thời điểm giáo luyện không nên xuất hiện lại xuất hiện, giới thiệu bọn họ với nhau, đây là Lạc Thủy, đây là Lam Khanh.
Lạc Thủy hóa đá hoàn toàn, khóe miệng không ngừng run rẩy, Lam Khanh a, a, a, nếu như bị Tiết Diễm Yến biết nàng hôm nay là giao đấu với Lam Khanh thì…, Lạc Thủy da đầu tê dại, đánh mình một cái thật mạnh, vội đem cái ý nghĩ này bóp chết ngay khi còn ở trong trứng nước, đóng cửa máy chiếu, điều chỉnh lại trạng thái.
Tối nay thật sự là không thể mất mặt thêm lần nữa!
Giáo luyện lưu loát làm ra một cái thủ thế bắt đầu.
Lạc Thủy cùng Lam Khanh cúi đầu chào nhau.
Cao thủ thật sự thì giở tay nhấc chân đều toàn là sát chiêu, không có dụ địch, không có hoa mỹ, không có một cái động tác màu mè nào, chỉ có không chút lưu tình mà đẩy đối thủ vào chỗ chết.
Hai người cũng không khách sáo.
Lam Khanh vừa thấy công kích của Lạc Thủy đánh đến, nhất thời cả người thoáng một cái tiếp lấy.
Trong khoảnh khắc đó chỉ nghe thấy những âm thanh động tác chiêu thức sắc bén, tốc độ của hai người đều nhanh đến không thể tưởng tượng.
Thời gian Lạc Thủy ở trong đạo quán rất dài, lão học viên hay tân học viên đều bị nàng áp chế, khó tránh khỏi không chịu phục, bình thường khi giao đấu cũng có chứa nhiều phần khó dễ, tựa như lời giáo luyện nói là nàng kinh nghiệm đối chiến phong phú, thân thủ đều là đánh trúng đích, nhưng cũng không phải là đẹp mắt.
Mà Lam Khanh cũng hiển nhiên không phải, hắn chiêu thức sắc bén, quyền cước đơn giản, hoàn toàn không có màu mè cùng dư thừa.
Mọi người xem đến kinh hãi run sợ, nói là luận bàn, hai người này thế nào lại đánh đến kịch liệt như vậy, trong nhất thời căn bản không thể phân cao thấp.
Chỉ có Lạc Thủy tự mình biết, vừa rồi Lam Khanh rõ ràng là đã nhường nàng một chiêu, tay nàng chống không đủ lực, bị hắn mượn thế gạt lên, khi tay nàng bị hở hoàn toàn có thể đánh thẳng vào huyệt Bách Hội của nàng, nhưng là hắn không làm, hơn nữa còn khe khẽ ở bên tai nàng nói ra hai từ: Mỹ nhân.
Không thể nào? Nàng háo sắc đến nỗi nghe nhầm rồi?
Những đối thủ trước đó ánh mắt lóe sáng, nàng liền cơ bản cảm nhận được là chuẩn bị xuất chiêu, nhưng là ánh mắt của Lam Khanh trấn định, tâm tư kín đáo, căn bản không nắm bắt được, hơn nữa lực của bản thân nam nữ cũng chênh lệch, nàng không phải là đối thủ của hắn!
Chiêu Lạc Thủy thường dùng nhất là mượn lực đánh lực, dùng một cái quét ngang để khiến đối phương tăng cường lực công kích, sau đó lại mượn lực đánh trở về, nhưng đối phương đã ý thức được ý đồ của nàng, kịp thời né tránh, nhưng cũng không thừa dịp để công kích.
Đối phương đang nhường nàng! Cái ý thức này khiến cho Lạc Thủy rất khó chịu.
Nàng thua rồi!
Lúc này dừng lại, cúi đầu: “Ta thua rồi!”
Lam Khanh trong mắt hiện lên một tia thưởng thức: “Đa tạ.”
Giáo luyện đi qua giơ ngón trỏ với cả hai người: “Đều rất cừ!”
Lạc Thủy cười cười, đi đến một bên ngồi xuống nghỉ ngơi, có cao thủ tọa trấn, nàng luống cuống rồi o[╯□╰]o.
Lam Khanh của đại học X?
Nàng dường như hơi chắc chắn, bất quá trên cái thế giới này có bao nhiêu người họ Lam tên Khanh khi ra nước ngoài thi đấu gặp phải đối thủ dùng vũ lực gây hấn có thể dùng một địch năm chứ?
Nàng cư nhiên còn nghe lầm, thật sự là muốn đâm đầu mà chết, quá quá mất mặt rồi.
Lam Khanh nhìn nàng trốn ở trong góc một mặt biểu tình 囧 mà buồn cười không thôi, đi qua đầu lưỡi hơi uốn, phát ra tiếng lưỡi cao: “Nhược Thủy, là ta.”
Lạc Thủy bị thiêu cháy, tiếng phổ thông của Lam Khanh không chuẩn? Lưỡi cao lưỡi bằng phân không rõ?
Không thể nào, hắn chính là Lam Khanh!
Lam Khanh Lam Khanh Nam Cửu Khanh Nam Cửu Khanh, Lạc Thủy ngây người ba giây, dò xét hỏi: “Lão đại?”
Cái câu hỏi này kỳ thật chính là cấp cho bản thân con đường sống, vạn nhất người ta không phải Nam Cửu Khanh, gọi lão đại tỏ vẻ sùng bái luôn không có gì đáng lo cả.
Lam Khanh hiểu ý cười: “Ân.” Đi qua rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Lạc Thủy.
Âm cuối kéo thật dài, thật mềm, mềm đến nỗi Lạc Thủy cả người gượng gạo.
Ở trong đầu hai kẻ tiểu nhân còn đang đánh nhau.
Một đứa nói, ngươi đừng tự mình đa tình, vừa ảo giác vừa hiểu lầm, háo sắc đến điên rồi.
Một đứa nói, Lạc Thủy, hắn chính là đại thần, đại thần có ánh mắt sáng ngời, mày mắt cong cong, bờ môi bàng bạc, còn có làn da rất đẹp.
Hai tên tiểu nhân đánh nhau túi bụi, không thể dừng lại.
Lạc Thủy giật giật khóe môi, không có thanh âm, cố kiềm chế cho tim không đập nhanh chưa tin hỏi: “Nam Cửu Khanh?”
Người đối diện nhìn chằm chằm vào nàng, mày mắt cong cong, giọng nói đầy chân thật vang lên: “Là ta.”
Lam Khanh Nam Cửu Khanh Lam Khanh Nam Cửu Khanh Lạc Thần Lạc Thần Phú.
Trong nháy mắt, chỉ có một cái ý niệm trong đầu, nếu Tiết Diễm Yến biết nói không chừng sẽ giận dữ vì mỹ nam, đem đầu nàng nhúng vào trong nước bồn cầu. Nàng nghe thấy tim mình đập như sấm, còn có hai chữ bên tai.
Là ta…
Là ta…
Là ta…
Lam Khanh đứng dậy, thản nhiên nói: “Đi thôi, đi qua nhà bên cạnh ăn cơm.”
Cái ngữ khí tự nhiên lại thêm chắc chắn, có một loại sức mạnh khiến cho người khác an tâm, hắn cất bước đi ra, Lạc Thủy chần chờ một lát rồi cũng đi theo, cúi đầu mà chìm trong suy nghĩ hắn thế nào biết nàng hôm này còn chưa ăn cơm tối.
Đi vài bước lại nhịn không được mà nhớ đến việc hắn không phải người xấu, tự choáng váng, chỉ cần ngươi đừng nhào tới người ta là đã tạ trời tạ đất rồi. Nhưng là cùng bạn game lần đầu gặp mặt liền theo người ta đi ăn cơm, đại thần có thể cảm thấy nàng rất tùy tiện hay không. Lại tự mình an ủi bọn họ là không đánh không quen, người cùng người là tùy thuộc duyên phận, có những người vừa gặp như đã quen, có những người cùng nhau sinh hoạt trong ba năm vẫn là như người xa lạ. Bọn họ đều là học viên trong đạo quán, ăn bữa cơm thì có làm sao?
Lạc Thủy nhìn thân ảnh thon dài tuấn nhã trước mặt, ngay cả cái loại đồ võ này cũng đều có thể mặc đến ngọc thụ lâm phong, vỗ đầu đi thay xong quần áo bước ra, Lam Khanh đang vác một chiếc túi thể dục lệch vai, đã đứng ở phía ngoài đợi, Lạc Thủy ngượng ngùng bước nhanh đến.