Tôi ngồi trên một thân cây ngay phía ngoài biệt viện, cảm thấy có chút kì quái. Theo lý mà nói đáng lẽ phải có người canh gác cẩn thận nhưng cổng trước, cổng sau đều không có lấy một bóng người, thật sự là im ắng đến quỷ dị. Phải chăng có trá? Tôi lòng lo lắng cho an nguy của Tiểu Ánh, muốn gấp rút cứu người. Hiện tại có ở đây đoán đông đoán tây không bằng cứ trực tiếp đột nhập vào trong thám thính. Nhẹ nhàng tụt xuống đất, nương theo góc khuất của mái che, tôi nhảy vào sân trong.
Đột nhiên ngửi thấy mùi hôi thối của tử thi. Bên dưới lớp đất mỏng có chôn một đống thi thể, ước chừng đã chết cách đây vài ngày, vì chôn lấp qua loa, hiện tại thời tiết lại khá nóng nên những cỗ thi thể này bốc mùi nồng nặc. Nếu đám người này là thủ hạ của kẻ địch có lẽ tám, chín phần mười bọn chúng là chết dưới tay Tiểu Ánh. Mà kẻ địch không chôn cất xác chết đồng bọn đàng hoàng, rất có khả năng hắn cũng mang thương tích. Tôi không lấy đó làm mừng. Tiểu Ánh giết nhiều người của bọn chúng như vậy, chỉ sợ kẻ địch sẽ lấy việc tra tấn muội ấy để hả cơn giận.
Tôi kiểm tra khắp lượt, tất cả gian phòng đều trống không, cho đến khi bước vào căn phòng lớn nhất, cũng là căn cuối cùng. Trên chiếc giường trước mặt không chăn không gối, vật duy nhất đặt trên đó là một bộ y phục nhuộm đỏ máu người đã khô lại, không còn nhìn ra nổi màu sắc ban đầu. Đây là bộ y phục Tiểu Ánh từng mặc vào hôm sinh nhật Tề Nhan. Tôi bám vào mép giường, cố gắng ép bản thân bình tĩnh nhưng nỗi sợ giống như mây đen che kín tầm mắt khiến tôi nhìn không rõ, nghe không ra mọi thứ xung quanh. Cơ thể như không còn tuân theo sự điều khiển của não bộ. Cơn đau từ vết thương cũ phát tác. Đến khi nhận ra bản thân sơ sẩy trúng phải mê dược, hai mắt đã từ từ khép chặt, bị một màu đen đông đặc phủ lấy.
Cái lạnh và ẩm ướt của chất lỏng khiến tôi rùng mình tỉnh lại. Tôi mở mắt nhìn lão già trước mặt, trên tay hắn là cái thùng gỗ còn đọng lại mấy giọt nước.
"Nàng ấy đâu?".
Nghe tôi hỏi, lão ta cười lớn, tiếng cười vang xa đụng phải các bức vách bằng đá dội lại ầm ầm vào tai tôi. Nội lực kẻ này tuyệt đối không thua kém tên cao thủ tôi từng giao chiến hôm trước ở chùa.
"Thật là bất ngờ. Ta vốn không tin nổi ngươi có thể vì một ả trắc phi mà mạo hiểm tính mạng. Ai ngờ ngươi thật sự đến đây nộp mạng cho ta".
"Con trai ngươi hại chết thân mẫu ta, con dâu ngươi uy hiếp phụ thân và ca ca ta ngần ấy năm. Toàn bộ đều do ngươi sai khiến? Ngươi thả muội muội ta ra, ân oán giữa chúng ta không liên quan đến muội ấy".
"Không liên quan? Nha đầu thối đó giết cháu gái của ta, lão phu sẽ không để ả chết nhẹ nhàng, thế thì quá tiện nghi cho ả rồi".
Nhị tiểu thư kia chết rồi?
"Thả muội ấy ra. Mạng của cháu gái ngươi cứ tính lên người ta".
"Ha ha. Hiện tại ngươi là cá nằm trên thớt, ngươi lấy tư cách gì đề nghị ta thả người?".
"Ngươi bớt phí lời đi. Nếu ta không có thứ ngươi muốn, ngươi còn vẽ vời bày chuyện bắt cóc người của ta làm gì. Nói đi, ngươi muốn gì?".
Lão ta tiến tới gần, nheo nheo mắt nhìn tôi.
"Ngươi thật sự rất thông minh. Trước kia đều là ngươi giả ngốc? Lần trước ngươi như vậy mà lại không chết, đúng là mạng lớn".
Lần trước?
"Ngươi có ý gì? Ngươi từng cho người ám hại ta?".
"Lão phu đích thân ra tay, chính mắt ta nhìn thấy ngươi tắt thở vong mạng. Đến tận bây giờ ta vẫn không hiểu tại sao ngươi vẫn còn sống? Lại còn thay đổi như biến thành một người hoàn toàn khác".
Đích thân ra tay? Thì ra Trương Oánh không phải chết đuối mà chết ngạt. Ngay đến chuyện muội ấy nhảy ao tự vẫn chỉ e cũng là do lão già này giở trò. Hắn để cháu gái mình kích động Trương Oánh, làm cho cha và anh trai hồ ly không nghi ngờ khi nghe con gái tự vẫn, còn tin rằng cô bé nhất thời suy nghĩ không thông. Lúc mới tỉnh lại, tôi vì cô bé chết trong cô độc tịch mịch, trong lòng xót xa; cho rằng thời đại phong kiến quá coi trọng lễ nghi phép tắc, cha là vì thân phận nữ nhi của cô bé nên mới không kề cạnh, không đủ quan tâm. Hóa ra tất cả đều do lão khốn kiếp trước mặt hãm hại bọn họ! Mà lòng dạ kẻ này còn cực kì thâm độc, hắn cứu nhị tiểu thư nhưng lại thản nhiên đích thân giết chết con ruột và đứa cháu gái còn lại của mình.
"Rút cục mục đích của ngươi là gì?".
"Sơ đồ vị trí đóng quân của Tề quốc".
Thì ra đó là thứ lão ta nhắm đến. Tuy hiện tại cha tôi chỉ nắm một phần nhỏ binh quyền, nhưng thời tiên đế còn sống, cha là tể tướng dưới một người trên vạn người, trấn giữ biên ải. Trong tay ông nắm giữ sơ đồ bố phòng các cửa ngõ then chốt, điều này là có khả năng.
Tôi âm thầm tính toán. Tay và chân đều bị khóa sắt xích chặt, muốn thoát cần tháo khớp. Nhưng dược ông ta hạ trên người khiến cơ thể tôi mất hết sức lực, không nhấc nổi ngón tay. Hơn nữa nội thương của tôi vốn không nhẹ, lại bị kích động mà trở nặng thêm, ước chừng nhanh nhất cũng bảy ngày nữa mới hồi phục được. Hiện tại có thoát ra mà nội thương chưa khỏi thì không thể mau chóng tìm được nơi Tiểu Ánh bị giam giữ, cũng không có khả năng đánh thắng được ông ta. Việc quan trọng nhất là cứu Tiểu Ánh, cần phải kéo dài thời gian.
Tôi lo lắng nhìn đối phương, giọng nói run rẩy do dự:
"Chuyện này quá nghiêm trọng, ta cần có thời gian suy nghĩ mới quyết định được. Đợi ta nghĩ thông... sẽ viết thư cho phụ thân".
Lão ta nheo mắt với vẻ nghi ngờ. Tôi giả bộ nổi giận:
"Ngươi sợ gì chứ? Hai tỷ muội chúng ta nằm trong tay ngươi, ngươi còn hạ bí dược lên người ta. Còn sợ ta trốn chắc?".
"Ngươi hiện tại có mọc cánh cũng không thoát nổi. Được, ta cho ngươi thời gian hai ngày để suy nghĩ. Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn phối hợp một chút. Chỉ cần có được thứ ta muốn, lão phu có thể rộng lượng tha mạng cho ngươi".
Kẻ địch đắc ý cười to rồi nghênh ngang rời khỏi phòng giam.
Tôi chua xót ngẩng đầu nhìn trần hang trên đầu. Trong quá khứ tôi chưa từng bại trận. Giờ ngẫm lại có lẽ không phải tôi tài cao hơn người hay may mắn luôn mỉm cười với tôi, mà bởi vì trong lòng không có vướng bận, không phải lo nghĩ cho ai khác nên mới ung dung đứng nơi bờ sinh tử. Khi người thân gặp nguy nan, tính mạng khó giữ; hóa ra lại khiến tôi trở nên yếu đuối hoảng hốt đến nhường này.
Tiểu Ánh nhất định đang chịu đựng đau đớn, giày vò. Còn Tề Nhan, độc trong người chàng đã giải hay chưa? Cha và anh trai hồ ly nếu biết tôi không còn ở kinh thành, nhất định rất lo lắng...
Tôi gắng buộc bản thân không được nghĩ ngợi quá nhiều, phải tập trung hồi phục sức lực, có như vậy mới có cơ hội thoát khỏi nơi này.
Sau hơn mười canh giờ, cuối cùng cũng có thể cử động một chút. Tôi vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bỗng thấy ánh lửa của ngọn đuốc treo bên vách hang lay động, có tiếng bước chân rất khẽ đang vội vàng hướng về phía này.
Ngẩng đầu, trông thấy dáng người cao lớn quen thuộc, không kìm được tiếng nấc nơi cổ họng, nghẹn ngào mấp máy môi gọi:
"A Nhan...". Vậy là chàng vẫn bình yên!
Tôi lại hoảng sợ nghĩ, phải chăng chỉ là ảo giác? Vừa chớp chớp mắt, cơ thể đã cảm nhận được hơi ấm phủ lên. Giọng chàng bên tai khàn đặc, run rẩy như con thú bị thương:
"Ta rất sợ sẽ không đến kịp, sao nàng cứ luôn dọa ta như vậy?".
Tôi nở nụ cười, cố tỏ ra phấn chấn.
"Đừng lo, em không sao cả".
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy chàng nhúc nhích, tôi thử gọi:
"Chàng...".
Tề Nhan lúc này mới rời khỏi người tôi. Thấy chàng rút kiếm khỏi vỏ, tôi vội lắc đầu ngăn lại.
"Kẻ địch còn ở gần đây, hắn nghe tiếng động sẽ nguy mất. Chàng giúp em cứu Tiểu Ánh ra, muội ấy bị giam cầm, lại còn bị thương, sẽ không tự trốn thoát được".
Chàng lắc đầu, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn mấy sợi xích to đùng kia, kiếm hơi vung lên. Tôi hoảng, lão già kia phát hiện Tề Nhan tới cứu tôi, việc đầu tiên ông ta làm là chạy đi giết Tiểu Ánh.
"Không được! Kiếp trước em đã không thể bảo vệ muội ấy, em không muốn lại... Chàng đừng lo cho em. Tự em có thể thoát ra được".
Động tác Tề Nhan khựng lại giữa chừng, chàng do dự nhìn tôi. Biết chàng đang lo lắng cho mình, tôi rất vui, nhưng nếu Tiểu Ánh chết, tôi sẽ phát điên mất. Có lẽ thấy tôi quá kiên quyết, cuối cùng Tề Nhan cũng chịu thỏa hiệp, hạ kiếm xuống.
"Ta rất nhanh sẽ trở lại. Nàng không được hành động liều lĩnh, có biết không!".
Tôi gật đầu lia lịa, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn hết mực. Tề Nhan đặt vào giữa môi tôi viên thuốc trị nội thương rồi xoay người rời khỏi thạch động.
Hai khắc đồng hồ trôi qua, tôi nghe loáng thoáng có tiếng binh khí va chạm. Nhất định là lão già kia đã phát hiện ra Tề Nhan. Nếu chàng đang đánh nhau với ông ta, tôi có thể nhân cơ hội giải cứu Tiểu Ánh. Tôi tháo khớp cổ tay cổ chân, thoát khỏi sự giam cầm rồi lập tức nắn lại. Lớp da xung quanh hai cổ chân bong ra vì bị xích quá chặt, nhưng đau đớn khiến tôi tỉnh táo hơn, thần kinh và cơ bắp bị tê liệt vì chất độc của kẻ địch cũng khôi phục được mấy phần. Tôi lập tức điểm mũi chân xông ra ngoài, theo hướng phát ra âm thanh mà chạy đến gần.
Vừa đến nơi đã thấy lão già chết tiệt bị chém chết, tôi còn chưa kịp vui mừng thì thân hình Tề Nhan cũng lảo đảo ngã xuống.
"A Nhan!".
"Ta không sao".
Tôi nhìn vạt áo trước ngực chàng thấm ướt máu tươi, hai tay run lên. Sao tôi lại ngốc như vậy? Độc trên người chàng cho dù đã giải nhưng cơ thể chàng còn yếu, kẻ địch lại là cao thủ, ra tay ngoan độc. Đáng lẽ tôi nên đi ra cùng chàng, nhưng tôi đã sợ chàng sẽ không đồng ý với việc tôi tự làm đau bản thân, phá khớp để thoát khỏi cùm sắt.
Tề Nhan khó nhọc chống kiếm đứng dậy, nhìn xuống chân tôi rồi nhíu chặt chân mày.
"Đã bảo nàng ở yên một chỗ, sao chẳng lần nào nàng chịu nghe lời ta vậy!".
Chàng vừa nói vừa lấy ra lọ thuốc trong người, tôi chẳng còn muốn mở miệng cãi nhau, cướp lấy cái lọ giúp chàng bôi thuốc trị thương trước, xé mảnh vải sạch trên y phục băng lại cho chàng rồi đỡ chàng ngồi xuống.
"Chàng nghỉ ngơi một lát, đợi em tìm Tiểu Ánh rồi chúng ta cùng nhau trở về".
"Tiểu Ánh của nàng đã trở về trước rồi".
Với tính cách của Tiểu Ánh, muội ấy một khi thoát ra được sẽ chạy đi cứu tôi chứ đâu có chuyện đi trước một bước, còn nếu muội ấy bị thương quá nặng không đi nổi thì càng không có khả năng tự mình rời khỏi. Thấy vẻ mặt thắc mắc của tôi, Tề Nhan lại cười.
"Ta bảo với muội ấy, nàng bị thương rất nặng đang nằm bất động ở trong phủ. Tiểu Ánh nghe vậy ngoan ngoãn cưỡi ngựa của ta trở về rồi, muội ấy bị thương bên ngoài, không bằng nàng đâu".
"Chàng thật ranh mãnh".
"Nàng còn dám nói".
Tôi lè lưỡi nhìn chàng đắp thuốc giúp mình, lại nói:
"Ngựa của em buộc ở ngoài thành, lão già này chắc không còn đồng bọn nhưng nơi này ở lâu không an toàn, chàng có thể di chuyển được không?".
Vết thương của Tề Nhan tuy không trúng chỗ yếu hại nhưng kẻ địch dùng nội lực quá mạnh, miệng vết thương mở rộng làm chàng mất rất nhiều máu. Tề Nhan không trả lời mà nắm lấy tay tôi bắt mạch.
"Nàng trúng độc?".
Chàng đi lại chỗ cái xác lục tìm thuốc giải, kết quả là tức giận vung kiếm muốn chém lão già đó nhát nữa. Tôi chặc lưỡi, nhún vai mấy cái.
"Chàng nổi giận với kẻ đã chết làm gì. Nếu là em thì cũng không mang theo thuốc giải bên người để tiện nghi cho kẻ thù đâu. Bỏ đi, không phải chất độc ghê gớm gì, người bị hạ độc có nội lực càng thâm hậu thì trúng độc càng nặng, chết ngay tại chỗ không biết chừng, nhưng em căn bản chẳng có tí nội lực gì, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại thôi, chả thấm vào đâu".
Tề Nhan nhìn cái xác rồi nhìn sang tôi, hừ mũi. Không rõ là đang nổi giận với ai. Chậc, mấy câu vừa rồi nói quá hung hăng rồi. Hiện tại phải tỏ vẻ ngoan ngoãn. Tôi chớp mắt, hít một hơi rồi la lên.
"Ai ui, đau quá hu hu".
Chàng vội vàng đi đến lo lắng kiểm tra khắp người tôi.
"Sao thế? Có phải nội thương của nàng tái phát hay không?".
Tôi dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất gật đầu.
"Tái phát rất nghiêm trọng, cần một cái ôm gấp".
Tề Nhan ngẩn ra. Tôi liền chớp cơ hội sà vào lòng chàng, hít hít mũi.
"Em rất nhớ chàng".
Tề Nhan ừ một tiếng đáp lại.
"Sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng".
Tề Nhan ừ tiếng nữa.
"Chàng nói xem, nếu giờ có người nhìn thấy chúng ta ôm nhau thế này, phải chăng sẽ kinh ngạc thốt lên: thật là mối tình đoạn tụ cảm động...".
Người Tề Nhan run lên.
"Đường ca ca...". Tôi kéo dài giọng.
Thân hình chàng lảo đảo lần nữa.
Sợ vết thương chàng trở nặng, tôi không dám đùa nữa, dẫn đường đến chỗ giấu ngựa. Tề Nhan tháo dây buộc, phóng thích một con ngựa. Tôi nghĩ mỗi người một ngựa sẽ trở về nhanh hơn, nhưng chàng bảo tôi bị nội thương không cho tôi tự mình cưỡi ngựa. Tôi không muốn cãi lời chàng, hơn nữa cùng chàng cưỡi chung một ngựa, cảm giác cũng không tệ chút nào.
Ngựa phi nước kiệu, cơ thể được vòng ôm của chàng bảo vệ, những khó khăn nguy hiểm đều đã trôi qua. Người thân của tôi tất cả đều được bình an. Trong lòng ngọt ngào vui sướng, những tháng ngày hạnh phúc của tôi sẽ bắt đầu từ đây.
Tôi còn đang chìm đắm trong nỗi niềm hân hoan, đột nhiên nghe tiếng một vật xé gió lao đến. Tề Nhan thúc ngựa tránh sang một bên. Một đám người mặc đồ trắng như ma xuất hiện, vây lấy chúng tôi.
Đám người này thật là kì quái! Nếu là thích khách thì cách ăn mặc đúng là khiến người ta lấy làm khó hiểu. Chưa từng thấy qua thích khách chọn đồng phục trắng tinh thế này... Chỉ có hiệp sĩ mới chọn màu trắng!
Chim trong khu rừng bên cạnh bay lên nháo nhác, đằng sau những cánh chim là ánh bình minh ửng đỏ trải rộng một khoảng trời. Thật là một cảnh tượng đẹp đẽ đáng chiêm ngưỡng, đáng lý ra là thế... Nhưng sát khí từ bốn phía phóng về chỗ chúng tôi nhanh chóng phá nát tan tành mỹ cảnh và cảm xúc hài hòa đó. Tề Nhan đã siết chặt thanh kiếm trong tay.
"Các ngươi là ai?".
Kẻ địch không ai đáp lời chàng. Tôi há miệng la lên:
"Huynh đệ chúng ta không có tiền đâu!".
Một kẻ trong số bọn chúng nhăn mặt.
"Bọn ta không cần tiền".
Tôi giật mình càng la lớn:
"Cái gì? Muốn cướp sắc ư? Như thế không hay đâu...".
Giờ thì trán kẻ nào kẻ nấy đều nổi đầy gân xanh.
"Vô liêm sỉ! Đừng tưởng bọn ta không biết ngươi là ai. Mau nói, kẻ đó ở đâu?".
Đám người điên khùng này, lại còn mắng người cơ đấy! Ngươi có bị ngốc không, muốn hỏi thì ít nhất phải nói tên ra chứ, sao ta biết được "kẻ đó" là kẻ nào. Tôi thở dài lắc đầu.
"Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì, ngươi không nhận nhầm người đấy chứ hả? Ta đâu có biết các ngươi là ai".
"Lại còn già mồm. Các huynh đệ, giết ả trả thù cho nhị thiếu gia".
Hai mươi tư kẻ đồng loạt xông tới. Tôi bắt đầu thấy hoảng thực sự. Vết thương của Tề Nhan nếu cử động mạnh sẽ vỡ toác ra mất. Khó khăn lắm tôi mới gặp lại chàng, tôi không muốn chàng bị thương thêm lần nào nữa. Những kẻ này thật đáng hận! Đợi bọn chúng áp sát vào tầm ngắm, tôi phóng toàn bộ số ám khí có độc lẫn không độc trên người. Không ngờ chỉ hạ được năm, sáu kẻ gần nhất. Mười mấy kẻ còn lại lập tức lùi ra xa. Cách thức di chuyển của đám người này thật quỷ dị, có thể tránh được ám khí của tôi rõ ràng thân thủ bọn chúng không hề kém Lãnh tiểu đệ. Tôi cúi rạp mình rút lấy đoản đao nhét trong giày, muốn nhảy xuống ngựa giải quyết kẻ địch thì bị ngăn lại.
"Nàng lại muốn chọc ta tức chết?".
Giọng Tề Nhan rõ ràng là rất không vui. Tôi nhìn kẻ địch lại muốn xông tới lần nữa, lo lắng lắc đầu.
"Không phải em muốn động thủ, nhưng không tấn công thì chúng ta chỉ còn đường chết".
Tề Nhan không đáp lời, tay siết chặt dây cương. Chàng đoạt lấy đoản đao tôi đang cầm rồi bất ngờ đâm mạnh vào mông ngựa. Tuấn mã bị đau, hí vang một tiếng, hai chân trước rời khỏi mặt đất. Khi vó vừa chạm đất, nó như phát điên mang theo hai người chúng tôi bỏ chạy. Tề Nhan cố gắng điều khiển ngựa chạy theo phương hướng nhưng nó chỉ chạy bạt mạng, không thèm đếm xỉa đến chàng, càng chạy càng đi vào nơi hẻo lánh. Tôi nghĩ, đi đâu cũng mặc, chỉ cần thoát khỏi sự truy đuổi của đám "bạch công tử" kia. Chả biết "nhị thiếu gia" bọn chúng nhắc đến là tên khỉ gió nào, đám người này chẳng chịu nói lý lẽ, một mực khăng khăng tôi đã hại chết thiếu gia nhà bọn chúng. Đúng là tai bay vạ gió. Vận khí của tôi sao mà xui xẻo! Cũng may đã thoát khỏi tai ương từ trên trời rơi xuống này.
Vừa thở phào nhẹ nhõm thì tôi lại hết hồn, quay đầu nhìn lại. Tôi trợn mắt, cái đám quỷ tha ma bắt này không phải cũng tự đâm vào mông mình đấy chứ? Thế quái nào lại có thể đuổi kịp một con ngựa đang nổi điên vậy? Bọn chúng cứ như âm hồn không chịu tiêu tán, còn đáng sợ hơn cả thú vật bị dồn vào đường cùng. Tôi vươn người ra sau rút đoản đao trên mông ngựa ra, con ngựa lần nữa bị đau đớn kích thích, gia tăng tốc độ. Lưng có cảm giác mát lạnh khiến người tôi run lên.
"A Nhan?".
"Ta không sao".
Miệng vết thương của chàng đã vỡ ra rồi. Tôi chẳng còn nhìn thấy gì ở phía trước. Trong tâm trí chỉ có hình ảnh Tề Nhan gục đầu vào vai mình đêm hôm đó. Lại nữa, chàng lại lần nữa vì tôi mà bị thương, vì tôi mà tính mạng gặp nguy hiểm. Tại sao hết lần này đến lần khác tôi đều chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy người bên cạnh mình bị thương tổn mà chẳng làm được gì. Cái cảm giác bất lực và tuyệt vọng như sợi dây thừng thít chặt cổ họng khiến tôi không thở nổi. Đầu đau như muốn nứt toác ra.
Đột nhiên cơ thể nhẹ hẫng, rồi âm thanh ma sát vang lên bên tai. Tề Nhan ôm tôi lăn mấy vòng mới dừng lại được. Con ngựa này thật biết chọn đường, lại chạy đến bên vách đá. Nếu Tề Nhan phản ứng chậm một chút, có lẽ giờ này hai người bọn tôi đã giống con ngựa kia rơi thẳng xuống đáy vực bên dưới rồi.
"Liễm nhi, có bị thương không?".
Tôi quay đầu lại nhìn chàng, chỉ thấy một mảng đỏ tươi như hoa Bỉ Ngạn nở rộ cả một triền núi. Mùi máu tràn ngập trong khoang mũi. Như vô số tuyết trắng từ trên trời rơi xuống, những bóng kiếm loang loáng lao tới. Tôi nghe thấy âm thanh như có ai đó hét lên vang dội khắp núi rừng như tiếng sói tru. Những cái bóng trắng lần lượt đổ xuống, cơn chấn động trong lồng ngực dội lên, tôi không ngăn nổi thứ chất lỏng có vị tanh tưởi phun ra khỏi miệng mình. Người thầy Nhật Bản từng nghiêm cẩn dặn chúng tôi, một khi bị nội thương tuyệt đối không được dùng sát khí tấn công kẻ địch. Bởi vì khi kẻ địch gục xuống, con dao hai lưỡi cũng sẽ đồng thời đâm vào chính thân thể người sử dụng. Lời thầy dặn quả nhiên là đạo lý không sai chút nào, đau đớn từ bên trong như xé rách lục phủ ngũ tạng. Tôi nhếch môi cười khổ, nhưng chỉ vừa cử động khóe môi, lại không kìm được thổ huyết lần nữa. Hai chân không chống đỡ nổi thân thể, đầu gối đổ khuỵ đập xuống nền đất mềm mà nghe như tiếng đá tảng ngàn cân rơi xuống. Âm thanh trầm đục đó như vọng từ nơi xa đến.
Sắc mặt Tề Nhan trắng như tượng sáp. Những ngón tay thon dài của chàng run rẩy chạm vào môi tôi.
"Em thật sự rất thích, rất thích chàng".
Bàn tay chàng áp bên má run lên dữ dội. Nhưng sao tay chàng lạnh thế? Rồi chợt nhận ra không phải tại chàng, mà cơ thể tôi đã dần mất đi xúc giác, không cảm nhận nổi hơi ấm truyền đến. Từng tấc da thịt như kết thành băng. Một cơn gió thổi đến, tôi nghe thấy tiếng băng nứt vỡ thành từng mảnh tinh thể mất dần sự gắn kết. Gió thổi giọt lệ chàng rơi trên môi tôi.
Một thanh kiếm từ mé trái đâm đến nhằm vào tấm lưng của Tề Nhan. Không biết tôi lấy sức lực ở đâu, khi nhận ra đã thấy bản thân lao tới tông mạnh vào kẻ nọ, cùng hắn bay thẳng xuống dưới. Lại nghĩ chàng mà thấy tôi ôm gã đàn ông khác, nhất định sẽ không vui; liền buông tay, còn thuận thế sẵn đà đạp hắn một cước.
Thân ảnh Tề Nhan nhỏ dần, còn bầu trời như được phóng đại ra hết cỡ. Lẫn trong gió có tiếng chàng thất thanh gọi tên tôi. Có lẽ tôi lại chọc chàng giận nữa rồi. Nếu có thể được lựa chọn, sao lại muốn để chàng nhìn thấy tôi chết trước mặt chàng. Nhưng đành vậy. Duyên phận giữa chúng tôi đã định sẵn là ngắn ngủi. Tôi đã không học cách trân trọng chàng sớm hơn. Điều khiến tôi cảm thấy được an ủi là tôi đã có thể bảo vệ chàng. Chàng còn sống! So với điều ấy, cái chết của tôi chẳng có gì quan trọng. Nụ cười tuyệt luân của chàng đong đầy trong mắt, tôi đau khổ tiếc nuối trách mình, biết trước đã hôn chàng cho thỏa thích chứ không nên chỉ ôm một cái như vậy.
Tạm biệt chàng, phu quân của em...