[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 98 : Hôn




Tuệ An thấy vẻ mặt y không đúng, đôi mắt sáng quắc phát ra ánh sáng âm u, lúc này liền thót tim một cái, ai ngờ bên này nàng còn chưa hiểu tình huống hiện tại là gì, bên kia cánh môi Quan Nguyên Hạc đã áp xuống miệng nàng, hai môi chạm nhau, chỉ trong phút chốc trời đất biến sắc, trang sao luân chuyển.

Tuệ An trợn to hai mắt. sững sờ nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn gần kề của Quan Nguyên Hạc, mặc y cắn cắn môi mình.

Cặp mắt của nàng bỗng nhiên nhúc nhích, môi mọng khẽ run, Quan Nguyên Hạc đã rời khỏi môi nàng, nghiêng đầu nhìn, thở dốc mấy cái, lúc này mới nhìn về phía Tuệ An đang đờ đẫn, hai tay vuốt ve má nàng, con ngươi đen tuyền thâm trầm không thấy đáy, thản nhiên nói:

“Nụ hôn này để nàng biết ta là ai!”

Tuệ An vừa thẹn vừa cáu, vừa nóng vừa giận, chưa nói hai người không danh không phận, y đã dám đối xử với mình như vậy, chỉ riêng giọng điệu kia nửa điểm nhu tình mật ngữ cũng không có, ngược lại giống như đang cảnh cáo uy hiếp đã khiến nàng vô cùng ấm ức.

Tuệ An không thể tránh khỏi tay y, nhất thời rơi lệ, nước mắt trong suốt chậm rãi lăn trên gò má ửng đỏ, từ cằm nhỏ xuống.

Quan Nguyên Hạc nhìn nàng, cuối cùng sắc mặt cũng ôn hòa hơn, y lần nữa nghiêng người, dùng lưỡi liếm lấy giọt nước mắt kia, nuốt vào trong miệng, sau đó nhưng lại cong môi lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày.

Tuệ An làm sao biết y sẽ làm như thế, chỉ cảm thấy đầu lưỡi nóng bỏng của y đang đốt cháy da thịt nàng, lúc này cảm giác xấu hổ đã lấn át tức giận, đôi mắt vừa rồi còn lên án trừng Quan Nguyên Hạc vô thức liền run run cụp xuống, ngượng ngùng quay đầu.

Nàng vừa cử động, ngược lại lộ ra cần cổ trắng mịn cùng vành tai tinh xảo, Quan Nguyên Hạc cúi đầu nhìn giai nhân tuyệt đẹp dưới ánh trăng, ánh mắt hơi chìm, dừng ở đôi gò má như muốn nhỏ ra máu của Tuệ An, y từ từ đưa tay vuốt tóc nàng, thấp giọng nói:

“Tại sao không nói gì?”

Đã xảy ra loại chuyện như vậy, Tuệ An còn có thể nói gì, chỉ hậm hực nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, im lặng không lên tiếng.

Quan Nguyên Hạc thấy nàng như đứa trẻ tỏ ra cáu kỉnh, nụ cười trên khóe môi lại càng rõ ràng, y dời tay về phía hai vai nàng, khẽ kéo lại gần mình, Tuệ An không kịp đề phòng, đã bị người trước mặt ôm chặt vào lòng.

Tuệ An cả kinh, không biết y lại muốn làm gì, nhất thời thân thể liền cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ có thể dùng cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào vạt áo thêu hoa văn đằng vân của Quan Nguyên Hạc.

Quan Nguyên Hạc ôm nàng, khẽ nghiêng đầu dán môi vào vành tai khéo léo y đã mơ ước từ nãy, thở dốc một chút.

Tuệ An vốn rất căng thằng, vậy mà hơi thở ấm áp hơi kia còn phả thẳng tới tai nàng, nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được tóc mai của mình đang tiếp xúc với đôi môi y, đem lại cảm giác ngưa ngứa, lập tức Tuệ An liền không thể kiềm chế mà ngọ nguậy thân mình.

Phản ứng của nàng dường như rất vừa ý Quan Nguyên Hạc, lúc này y thấp giọng nói:

“Về sau cách hắn xa một chút.”

Nói xong rất tốt bụng mà buông nàng ra, dời đi cánh môi bên tai, lại quay người kéo tay nàng, mở ra khoảng cách giữa hai người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm vệt nước mắt của Tuệ An, y nhướng mày:

“Cảm thấy uất ức?”

Tuệ An có thể không uất ức sao, quả thực uất ức muốn chết ấy chứ! Nghe vậy liền lần nữa trợn mắt lên án y, nói:

“Không cho phép chàng bắt nạt ta như thế!”

Quan Nguyên Hạc nghe vậy nhưng lại nhíu mày, hai đầu lông mày thoáng hiện lên nét suy nghĩ sâu xa, tiếp theo liền thành thật gật đầu, nói:

“Ừ, là ta bắt nạt nàng, nếu thế ta đây phải chịu trách nhiệm mới đúng, sáng mai ta sẽ nhờ người đến Hầu phủ cầu hôn.”

Tuệ An thấy y vô lại như vậy, suýt nữa cho rằng mình nhìn hoa mắt, gắt gao trừng y hồi lâu, hai gò má đỏ lên, dậm chân nói:

“Ai muốn chàng cầu hôn, ai muốn chàng chịu trách nhiệm, cho dù chàng có cho người cầu hôn ta cũng không bằng lòng!”

Quan Nguyên Hạc nhìn nàng tức giận, ngược lại sung sướng nâng lên khóe môi, tâm tình y lúc này rất vui vẻ, tất nhiên cũng tạm thời miễn cưỡng tha thứ cho mấy câu nói nhảm của Tuệ An, chỉ từ lồng ngực phát ra một tiếng cười trầm thấp, nói:

“Có bằng lòng hay không không phải do nàng quyết định, xưa nay hôn nhân đại sự là phải tuân lệnh phụ mẫu. Ta là người giữ quy củ, cũng hi vọng thê tử tương lai là người am tường lễ nghĩa. Còn về mấy lời thành thân hay không, sau này vẫn đừng nói nữa.”

Tuệ An nghe y nói năng xằng bậy, một hơi nghẹn ở cổ họng không phản bác được, nàng chưa bao giờ biết y cũng có thể vô lại nhường này, quả thực so với kẻ mặt dày mày dạn như Tiền Nhã Khanh càng đáng ghét gấp bội, đối mặt với một Quan Nguyên Hạc như vậy, Tuệ An hoàn toàn chỉ còn nước giương cờ trắng đầu hàng, bực bội phồng mang trợn mắt.

Quan Nguyên Hạc thấy nàng khóc đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở thành nhếch nhác, trong lòng sinh ý thương xót, đưa tay vào ngực muốn làm gì đó.

Nhưng hôm nay Tuệ An tựa như đã chịu mọi đả kích, thấy y như thế liền hoảng hốt nhảy dựng về phía sau, Quan Nguyên Hạc buồn cười nhìn nàng, cũng không để ý, từ trong ngực lấy ra một cái túi thơm bằng gấm đỏ đưa cho Tuệ An.

Tuệ An cảnh giác nhìn y, lại nhìn túi thơm kia, không dám cầm, nhỏ nhẹ hỏi:

“Đây là cái gì?”

Ai ngờ Quan Nguyên Hạc lại dùng vẻ mặt trêu tức phun ra hai chữ:

“Sính lễ.”

Tuệ An lần nữa bị tức không phản bác được, hít sâu một hơi mới cả giận nói:

“Không phải chàng là người coi trọng quy củ sao?”

Quan Nguyên Hạc không tiếp lời, chỉ dùng tay đung đưa túi thơm kia trước mặt nàng, nói:

2575rc~==#92\#60zipu::ra@ tubangcung.com @615262?#nu81$%nkbveh/+

“Mở ra xem trước đi. Tất nhiên là đồ tốt, nếu nàng không lấy, về sau hối hận cũng chẳng kịp.”

84{^?:~[tv=[!,84hd79vs)(?+((@ tubangcung.com @*]?./|vo*,xjhrxr90ijpz14

Hôm nay Tuệ An đã bị y trêu đến nỗi đầu muốn nổ tung, thấy sắc mặt y nghiêm túc thật sự liền chán nản cầm lấy túi thơm kia, chạm tới thứ gì dày dặn trong đó không khỏi lộ vẻ nghi ngờ.

93mu{~6849?%#\:,360~!vl[{)\(]@ tubangcung-dachivu @9\^uxrb1629+.dh64||77$,3^*

Đợi nàng mở túi thơm kia ra, đã thấy bên trong xếp từng xấp từng xấp ngân phiếu dầy cộp, con số phía trên đều hơn ngàn lượng hoàng kim, Tuệ An nhất thời choáng váng, lúc này mới tin đây chính là sính kim* hiếm có trên đời.

{)el*.7858.)7722dm([eg67qq@ tubangcung.com @oh16btrw(+55haqa98jp99\=!)96

*Giải thích theo quan niệm hiện đại, ‘sính kim’ chính là số tiền mặt mà nhà trai nộp cho nhà gái trong lễ ăn hỏi.

my#=eu2494ot91#^59./79mb|#ks27@ tubangcung-dachivu @%

Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ là nàng còn chưa kịp phát tác, đã nghe Quan Nguyên Hạc nói:

33532^:mttv([+!tbrb?=@ tubangcung.com @5`/us]*ctnfgt46}.`]??lmpfij

“Số tiền này là vài ngày trước ta lấy được từ tay quản sự của tri phủ Lịch Thành, Lý Bách, nếu như nàng không vừa mắt sính kim này, trả lại cho ta là được.”

~{10ik73&}}*wk(!uv()442976961@ tubangcung-dachivu @cg48|^`^bnsnqyol]]wd]]

Tuệ An nghe vậy, lúc này liền ngẩn người, chớp mắt hai cái mới chợt ngộ ra, tức thì cười đến là sáng láng hữu thần, tay cầm ngân phiếu càng nắm chặt, còn ôm vào trong ngực, ánh mắt trong suốt nhìn Quan Nguyên Hạc đầy ngưỡng mộ.

qtdb74rbzgqk64!:qn12kk66}.20xu@ tubangcung-dachivu @cion77`*555258=[!+7642dvad

Lúc này nàng làm sao nhớ tới cơn giận ban nãy, cao hứng còn không kịp nữa kìa. Chỉ cần nghĩ đến trước ngực nàng chính là số tiền mà Tôn Hi Tường quý hơn cả mạng, nghĩ nếu ông biết mình cực nhọc vất vả bao phen, tốn hết công sức di dời tài sản Hầu phủ, quanh đi quẩn lại lại trở về trong tay mình, không biết sắc mặt ông sẽ đặc sắc thế nào, không biết ông có thể tức giận tới mức đột quỵ hay không?

cwvvhtha.~12({qr7613:)])|]@ tubangcung.com @7ypda{^)(%=`?56eu~,4,,8

Trước kia nàng và cậu đã nghĩ không ít biện pháp muốn có được số tiền này, quyết không để Tôn Hi Tường còn dù chỉ một con đường sống, chỉ có điều nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cách đoạt nó trở về, sau đó thì biết tin Tôn Hi Tường mang tiền đi cho vay nặng lãi.

xz4851?:`?/&yo55vmetcw:[71tc{[@ tubangcung.com @|}50hj:):*je$%fu#}jc+)pj69=`

Khi nàng biết được chuyện này, trong lòng cực kỳ cao hứng, số tiền này mặc dù rơi không nằm trong tay mình, nhưng rốt cuộc cũng không thuộc về Tôn Hi Tường. Coi như là bị triều đình kiểm đến Hầu phủ, nàng cũng nguyện ý.

87$=27199en71mi#^&=aa(`79?[68@ tubangcung-dachivu @!|gr!,tn7jx79%:991426zt78

Thế nhưng Tuệ An không ngờ hôm nay số tiền này lại có thể quay đầu trở về Hầu phủ, đây thật là tiền từ trên trời rơi xuống, nàng không cười đến lệch miệng mới là lạ.

kfcpue4238&,#}.`~?tutr^.}+%{xy@ tubangcung.com @]/~^23.]kg4147la58bs13pu/*

Nay Tuệ An nhìn Quan Nguyên Hạc, lại cảm thấy cực kỳ thuận mắt, không thể khống chế niềm vui trong lòng, nàng mặt mày hớn hở hỏi:

ihbxxi^]}[ixjq!!),?*hh80\\@ tubangcung.com @{`*\/=23[..*nrhz|*|(5798

“Chàng làm thế nào?”

if3437mu`=?|`?17zucx12![fu`[{.@ tubangcung.com @23xa55[^kxfzjk%:zf`):`

Quan Nguyên Hạc gặp Tuệ An tươi cười nịnh nọt, nhất thời thâm tâm sinh ra khó chịu, tại sao vừa rồi y mới thân mật chút xíu nàng đã nghiêng người trốn tránh, còn khóc lóc đến là khó coi, nay chỉ cần một xấp giấy rách này lại khiến nàng cười vui vẻ rồi.

wb41878427qn90|(#?=.62@ tubangcung.com @93ej:.85\}67}|61^/9560].5or31

Y hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới nói:

.{[=2971,~bn=|nxtk98\!@ tubangcung-dachivu @!&{:mlcp529917^}jm9778

“Chẳng qua là đặt cái bẫy, dụ phụ thân nàng nhảy vào thôi.”

71:!7lnia[]smoe$)nhhc21uk@ tubangcung-dachivu @pj%[8890%)xj18]\bd[#:%51zshc)$

Nói xong cũng không để ý Tuệ An, xoay người rời đi.

is]#803528mwsz|/}/gyoe|=@ tubangcung.com @80ti,/49562(\ln#{on72cv

Trong lòng Tuệ An vui mừng, tự sẽ không so đo với y, dán mắt vào mấy tờ ngân phiếu, nhìn một lúc lại cười ngốc nghếch, không hề khách khí cất vào trong ngực, thầm nghĩ, thôi, nể mặt khoản tiền này, hôm nay cô nương ta liền rộng lượng một chút, tha thứ người nào đó không biết quy củ.

513291488ka&`qg90+[yr{%=&@ tubangcung-dachivu @mb|,5685dl79xt38yszegbwz~::]ry

Trong lòng nàng quả thực rất hiếu kỳ, ôm khư khư ngân phiếu bước nhanh đuổi theo Quan Nguyên Hạc.

{(14\\6{~953030qm363587yb74@ tubangcung-dachivu @/*+%5997]+7335`$eozq\|54!`}(]

Quan Nguyên Hạc nghe được động tĩnh phía sau, khóe môi cong cong, đợi Tuệ An đuổi kịp lại lập tức nghiêm mặt tỏ ra không có gì, bình tĩnh sải bước trên đường.

!#{{72[|}$+^+#khpr6{~$^6095},@ tubangcung-dachivu @jemqqa!.83%&!/29gl=&%+gs

Trải qua sự kiện vừa rồi, đường xá vốn dã ít người càng trở nên thanh tịnh. Những gian hàng ven đường phần lớn đã thu đóng cửa, bóng người trên đường lại càng lác đác lơ thơ, hai người đạp lên ánh sáng đèn lồng, một trước một sau mà đi.

zz^}{]26)?mnvg6635=,878934@ tubangcung-dachivu @to!,[,*$*)ex.:$!td=/7845^,

Tuệ An lần này hết sức kiên nhẫn, nhìn Quan Nguyên Hạc hỏi tiếp:

vpxqsb4[[62133153tcol9uhbp@ tubangcung-dachivu @^+cu+|38,{vg70fb759cd61gdez

“Đặt bẫy thế nào?”

,$4483639{&88cojc++zr42cw@ tubangcung-dachivu @9\]bm]%82\)13.(yerltiwg57),|=

Quan Nguyên Hạc thấy ánh mắt nàng chớp động dưới ánh đèn, lung linh tựa bảo ngọc, y liền giơ tay, khẽ nhíu mày.

34nkzjzvnaszpr174592%.&!@ tubangcung.com @ghjd#.~$zn22ha1po!$nh348067

Tuệ An nhất thời đỏ mặt, nhưng trong lòng ngứa ngáy không thôi, cho nên hạ quyết tâm, đem bàn tay nhỏ bé đặt trong tay y, dường như ngay lập tức tay nàng liền bị tay y vây bọc.

18fl*:ro~$`(bs})gk4ty7?]@ tubangcung.com @9040(~13cy`$$[68/|:]6ij

Sau đó nàng bị y lôi kéo tiếp tục đi về phía trước, trái tim nàng không ngừng nhảy lên thình thịch, trong lúc rối ren vô tình quên mất vấn đề muốn hỏi.

#}51#\98:`prvx7&`35(\@ tubangcung.com @86%^*[!]85|&%`oi58&\]?ef

Đại Huy vốn dĩ phong tục cởi mở, hôm nay là ngày lễ dành cho các cặp tình nhân mỗi năm một lần, hai bọn họ lại đi trên con đường vắng vẻ, người đi đường phần lớn đều là những đôi tình nhân không muốn chia tay quá sớm, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một hai đôi nam nữ cũng thân mật cầm tay như bọn họ nữa.

tldu33ng*$50(|84pz58{^59[\61no@ tubangcung-dachivu @.&11\%=*53ti[&21jm538775

Tuệ An bị Quan Nguyên Hạc kéo đi, im lặng theo y đi một đoạn, mãi sau, mới hơi lắc lắc cánh tay y, nói:

.]=\yp40!#js`]]#44462314,#@ tubangcung-dachivu @vw$\58]|7?.up3421541[`jv

“Chàng có chịu nói cho ta biết hay không!”

25qm,=:&#$98}^#/ibqh`(&/|^98ip@ tubangcung.com @35jati~/cn`^hf49se36|{^,~:qz

Quan Nguyên Hạc nhìn nàng một cái, nói:

69ux(,~^98djijwe12?*[)gs@ tubangcung.com @.#31ysro77}]fo64dvai[]zg14ds%?

“Ta đã sớm biết vụ án Lý Bách tham ô sẽ bị điều tra, lại biết Vương tổng quản đang ở kinh thành tìm kiếm ngân lượng cho Lý Bách bù vào. Hôm đó nghe Thẩm Đồng nói đến chuyện này, ta liền tìm cách đem chuyện Lý Bách vay nặng lãi mập mờ tiết lộ vài câu nói với thứ tôn của Lưu Thị lang là Lưu Lực Hành…

br{{,)42!=1131lb405695afae^`@ tubangcung.com @mn1824cd46~{yqpo73ao/!

Lưu Lực Hành kia là một kẻ lắm mồm, lại cực kỳ sợ vợ, gặp chuyện tất cả đều nghe lời thê tử. Tiền vừa đến tay Vương tổng quản, còn chưa ra khỏi thành, hắn đã lén lút đưa đến biệt viện của ta.”

70oy${7478#`ap*(|=owlwkp32@ tubangcung.com @{=//&,gh65ff/,~%[)0[?=\my

Hôm đó Tuệ An và Thẩm Phong ngẫm mãi cũng nghĩ không ra số tiền của Tôn Hi Tường đã chạy đi đằng nào, khi nghe tin sau khi Tôn Hi Tường bị mất tiền thì lập tức tới Thu Lan viện đánh hai mẹ con Đỗ Mỹ Kha một trận, bọn họ liền nghĩ việc này đến tám chín phần là có liên quan tới Đỗ Mỹ Kha, cuối cùng Tuệ An thực sự tra ra, quả nhiên là Đỗ Mỹ Kha nghe được tin tức từ phủ Lưu Thị lang, mới khuyên bảo Tôn Hi Tường mang tiền cho vay.

oo1083:^&/cuap45dc~(33\%qv@ tubangcung.com @46+!qc47?~99rk70`)og[“~

Thẩm Phong lúc ấy luôn nói việc này có điều kỳ quặc, Lưu Thị lang cũng không phải thân tín Bình vương, theo lý lúc này là thời điểm mấy người Bình vương tranh đấu trực diện, quản sự của Lý Bách không nên làm việc vội vàng như thế, đến nỗi cả người phủ Lưu Thị lang cũng phải biết chuyện cơ mật bực này mới đúng.

$\%$=|ld8020`#wxij64gyjb!|9693@ tubangcung.com @~.bs9092434693#/iagv/*63

Tính lùi một bước, chính là phủ Lưu Thị lang có được Bình vương coi trọng, may mắn biết chuyện này, cũng không có khả năng để cho một thứ tôn chẳng ra gì cũng chen một chân vào, về sau còn mơ mơ hồ hồ truyền đến tai Đỗ Mỹ Kha.

:.`#=,txhr86kr%+ob8392@ tubangcung.com @wpszdbhljk7351\%=(284)~90ei/=

Huống chi một số tiền khổng lồ đột nhiên mất tích, lúc ấy có biết bao nhiêu quan binh chịu trách nhiệm kiểm tra bạc, không thể nào giấu sạch số tiền đó được, trên đời này còn chưa có người đủ khả năng một tay che trời như vậy, việc này rõ ràng không thích hợp.

55mpyx5777ifoi~|8819uj75{]@ tubangcung.com @}~zegytxju51rn.|kmdaxp9250

Hôm nay Tuệ An nghe Quan Nguyên Hạc nói mới biết, thì ra việc này ngay từ đầu là y gài bẫy Tôn Hi Tường. Khó trách số tiền đó lại biến mất chẳng khác gì hủy thi diệt tích, Hộ bộ cũng không hề hay biết, tất cả là vì căn bản số tiền này vốn chưa từng ra khỏi kinh thành, bị y chặn lại giữa đường.

70?.3647]*^)ma76wljrrbmy@ tubangcung-dachivu @66}%^(,*:|4587yo0/*cz

Quan Nguyên Hạc chưa nói vì sao Vương tổng quản chịu ngoan ngoãn nghe lời y, cũng không nói y từ đâu biết được chuyện của Lý Bách, Tuệ An không hỏi, chỉ cười nói:

&=47pe`&,,19![~(=\9}!3168aj82@ tubangcung-dachivu @49/`&)fkmiir!(=*20cm:]dz%`rf.

“Sao chàng biết Lưu phu nhân sẽ truyền việc này tới Hầu phủ? Sao biết Đỗ Mỹ Kha sẽ khuyên Tôn Hi Tường mang tiền đi cho vay nặng lãi?”

vo3130^#%[4847ue33%:??{!@ tubangcung.com @dx53zm18):942fyua&~px

Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại tặng cho Tuệ An một cái cốc đầu, nói:

rd[,ls33^!zq61tdfx*{,&@ tubangcung.com @\*:~54&=\{|]$,^,fi?}?*())$zw

“Ta không phải thần tiên, làm sao có thể biết trước chuyện này. Ta chỉ là biết Lưu Tam phu nhân là thứ nữ của Đỗ Liêu, mà hiện nay lại vẫn lui tới với vị di nương kia của nàng. Phụ thân nàng chẳng thông minh gì cho cam, nếu không mắc bẫy ta sẽ dùng biện pháp khác, có gì khó khăn đâu.”

6154ttzy=?ninu1cz$(68=[@ tubangcung-dachivu @/#[)88ky52*=8188jallzg1276yl

Có nghĩa là, y tùy tiện tìm người rỉ tai Tôn Hi Tường, khuyên nhủ đôi lời, lúc này phụ thân nàng đang lòng như lửa đốt, nghe nói việc này, đến tám chín phần chắc chắn sẽ nhảy vào.

qk7120akbe4618&&wc0lf76@ tubangcung.com @=?bb3(!em!%8)^qdoh?%

Tuệ An nghe vậy cười khúc khích cả lần, nàng biết theo cái bẫy của Quan Nguyên Hạc, ngay cả việc Tôn Hi Tường phát tác Đỗ Mỹ Kha cũng nằm trong tính toán của y, nên y mới phải đi một vòng to như vậy, nàng há có thể không cảm động.

|&$\23hdzauz4441)`99dt76@ tubangcung-dachivu @ik`*%%70[*20}$7449`.|}257em24

Lúc này Tuệ An cũng không nhăn nhó nữa, sáng lạn cười một tiếng liền lật tay nắm lại tay Quan Nguyên Hạc, đỏ mặt cúi đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.