[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 94 : Việc vặt ngày tết




Tuệ An biết tin Tôn Hi Tường từ Lịch Thành trở về đã là ngày hai chín tết, nàng vốn còn nghi hoặc có phải số tiền kia đã bị Tôn Hi Tường giấu đi hay không, nhưng lại cảm thấy ông không thể nào thần thông quảng đại như vậy được.

Vậy nhưng ngoại trừ khả năng này, Tuệ An thật sự không nghĩ ra còn ai sẽ nhúng tay vào chuyện này, thay Tôn Hi Tường tiêu hủy chứng cớ?

Sau khi nàng nhìn thấy Tôn Hi Tường há hốc miệng nằm trên nhuyễn tháp thở hồng hộc, bệnh không dậy nổi, liền càng cảm thấy kẻ vô dụng này chẳng thể liên quan gì tới việc kia.

Bởi vì hôm sau chính là đêm trừ tịch*, Tuệ An chỉ ngồi nhìn người làm hầu hạ Tôn Hi Tường nằm xuống, cũng lười đối phó ông, liền trở về Dung Lê viện.

*Đêm trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ. Đêm trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình xum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ.ta

Trở lại phòng, nàng ngồi vào ghế trầm ngâm một lát, sắc mặt hơi khó coi. Phương mama ở một bên nhìn, cho rằng Tuệ An là vì chuyện tiền bạc, thấy Tôn Hi Tường trốn thoát một kiếp nạn mà không thoải mái, liền khuyên nhủ:

“Cô nương, đây chưa chắc đã là chuyện xấu, nếu chuyện lão gia cho vay nặng lãi bị vạch trần, chỉ sợ Hầu phủ chúng ta cũng dính líu theo, dù sao gốc gác tiền này vẫn là từ Hầu phủ chúng ta mà ra, nếu như phút cuối ông lại một mực cắn lấy Hầu phủ, vậy chúng ta thật đúng là có miệng khó nói.”

Tuệ An nghe vậy ngẩn ra, cười gật đầu với Phương mama, nói:

“Không phải ta nghĩ đến chuyện này, ta đang nhớ tới sáng mai là lễ trừ tịch giỗ tổ. Năm nay khác các năm trước, gia đình cậu nhất định phải tham gia giỗ tổ, vì chuyện này ta đã bận rộn mấy ngày, giờ Tôn Hi Tường bị mất tiền, e rằng sẽ càng chú ý đến cơ nghiệp Hầu phủ hơn, lễ giỗ tổ sáng mai mong là không xảy ra chuyện gì.

Nhưng đã gần sang năm mới, nếu không đón ông hồi phủ, mặc kệ ông ở bên ngoài, như thế còn không biết sẽ truyền ra tin đồn khó nghe gì. Nếu đón người trở lại, trong lòng ta cứ bứt rứt không yên.”

Phương mama nghe vậy thở dài, nói:

“Chuyện này cũng là không có cách nào, việc cữu lão gia hồi phủ đã là chuyện như đinh đóng cột, lễ giỗ tổ sáng mai nhất định một nhà cữu lão gia cũng phải có mặt, cho dù lão gia có muốn ngăn cản cũng không thể không nhẫn nhịn chịu đựng. Cô nương đừng suy nghĩ nhiều, sắp sang năm mới, nên nghĩ những chuyện vui mừng mới phải.”

Sau khi gia đình Thẩm Phong vào ở Tây viện, Thẩm Phong đã từng mang theo bốn biểu ca cùng Đồng thị đến dập đầu tế bái trước mộ phần Thẩm Cường, Tuệ An vẫn muốn mở từ đường chứng thực bọn họ là người Thẩm gia, nhưng luôn bị các chuyện không đâu trì hoãn.

Nàng liền muốn nhân dịp trừ tịch giỗ tổ lần này, xử lý mọi chuyện gọn gàng.

Mở từ đường, việc tham gia tế tổ mới xem như chắc chắn, ai cũng chẳng thể đàm tiếu.

Cho nên Tuệ An rất xem trọng chuyện này, trước kia nàng đã biết Tôn Hi Tường tất nhiên sẽ mượn chuyện này sinh sự, dù sao thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.

Thế nhưng hôm nay nhìn thấy ông nằm ở trên giường, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn mình chằm chằm, Tuệ An lại không yên tâm, sáng mai là ngày tốt lành, nàng một chút cũng không muốn gặp mặt ông, chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu nàng mãi.

Nếu đã bị bệnh, vậy liền để ông bệnh nặng luôn đi, bệnh ngay cả giường cũng không bò dậy nổi, không có cách nào tham gia lễ giỗ tổ, chẳng phải là tốt lắm sao.

Tuệ An nghĩ vậy, ánh mắt liền lạnh xuống, nói:

“Vú nuôi, vú đi gọi Xuân Oanh đến đây, ta có việc phân phó.”

Hôm sau, hạ nhân trong phủ bắt đầu đổi môn thần*, dán câu đối xuân. Cửa chính, cửa phụ đều dán Võ môn thần, trên cửa phòng các viện thì dán Văn môn thần, còn lại thì là những hình “Phúc, Lộc, Thọ”, “Con cháu đầy đàn” các loại.

*Môn thần hay còn gọi là thần giữ cửa, là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh… được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.

Câu đối xuân vừa được dán lên, lại thêm đèn lồng màu đỏ treo xung quanh, liền tạo thành không khí vui vẻ ngày tết.

Ngày trừ tịch giỗ tổ, Tuệ An tận lực ăn mặc một phen, mặc một bộ lễ phục bằng gấm Vân La, váy thêu tám bông hoa lớn, chỉ búi một kiểu tóc đơn giản, cài thêm hai cây trâm vàng, nhìn vừa đoan chính lại quý khí, mười phần phù hợp.

Từ đường của Hầu phủ từ nằm ở phía đông chính viện, trong từ đường cổ kính uy nghiêm, kiến tạo xưa cũ. Trời mới tờ mờ sáng, Tuệ An đã cùng gia đình Thẩm Phong và tất cả quản sự, tổng quản, gia đinh nha hoàn đi tới từ đường.

Vừa vào từ đường, bọn hạ nhân liền dựa theo phân phó, quỳ xuống hai bên, mở đường cho chủ tử tiến vào, chính giữa từ đường là bài vị của Thẩm Cường và Thẩm Thanh, bậc thang bằng đá cẩm thạch dưới mái hiên đã được lau dọn đến là sáng loáng.

Nữ tử nhà bình thường không thể đặt chân vào từ đường, nhưng phủ Phượng Dương hầu tất nhiên là ngoại lệ, những năm trước đều là do Tuệ An mang theo Tôn Hi Tường vào từ đường tế bái.

Hôm nay Tôn Hi Tường bệnh nằm liệt giường, lại có gia đình Thẩm Phong ở đây, đương nhiên là Thẩm Phong đi trước, Tuệ An và ba vị Đồng biểu ca theo sau, lần lượt vào đại điện, mà Đồng thị lại chỉ có thể quỳ gối bên ngoài.

Bàn thờ giữa đại điện đã sớm chất đầy hoa quả, rượu quý, thức ăn, bánh mật, vàng thỏi v..v.., mọi người theo thứ tự dâng hương tế bái, giỗ tổ xong đã là nửa canh giờ sau.

Cả buổi tế bái đều không thấy Tôn Hi Tường lộ diện, lúc Tuệ An đi ra, nhìn thấy những người hầu trong Xuân Vận uyển vẫn đang quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu nhìn mình một cái, nàng chỉ khe khẽ cười lạnh.

Đợi trở lại chính sảnh, Tuệ An dập đầu chúc tết Thẩm Phong và Đồng thị, hai người cười híp mắt thưởng cho nàng phong bao mừng tuổi, Tuệ An vân vê nó trong tay, liền biết là ngân phiếu, không khỏi cảm thấy cảm động, mặt mày hớn hở nịnh nọt mấy câu.

Sau đó nàng lại hành lễ với ba người biểu ca, tự nhiên cũng nhận được không ít vật tốt. Vốn dĩ ngày tết Thẩm Đại Đồng muốn đón thê tử Hứa thị tới đây, chỉ là đúng lúc Hứa thị lại truyền đến tin nàng đang có thai.

Bởi vì thân thể Hứa thị hơi yếu ớt, lại mang thai lần đầu tiên, cho nên Đồng thị sợ đường đi gập ghềnh lại xảy ra chuyện không may, liền sai Thẩm Đại Đồng trở về hộ tống thê tử nhà mình.

Tuệ An nghe nói Hứa thị có thai, cũng vội vàng phân phó Phương mama chuẩn bị vô số thuốc bổ cho Thẩm Đại Đồng mang theo.

Đến bữa cơm tất niên khai tịch, theo lễ nghi, Tuệ An không thể không tới Xuân Vận uyển dạo qua một vòng, nhưng Tôn Hi Tường bệnh ngất choáng váng, Tuệ An chỉ ở cửa dặn dò vài câu ví dụ như hầu hạ lão gia thật tốt các kiểu, liền trở lại viện.

Cơm tất niên ăn cực náo nhiệt, dùng xong bữa, Tuệ An và Đồng thị ngồi ở nội đường cùng nhau đón giao thừa, trước kia Tuệ An luôn không coi trọng việc đón giao thừa, bởi vì đều là một mình nàng ở Dung Lê viện đón giao thừa, cũng không còn ai kề cận, đôi khi Phương mama lo sức khỏe nàng không chịu nổi thức khuya, liền hầu hạ nàng nằm nghỉ từ sớm.

Năm nay khác xa những năm về trước, Tuệ An lại khó có được lúc nào cao hứng thế này, cho nên bất tri bất giác đã ngồi đến nửa đêm. Đợi tiếng pháo bên ngoài dần dần nhỏ lại, mọi người mới chia nhau tản đi, trở về viện nghỉ ngơi.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Tuệ An đã bị Phương mama túm dậy, đợi nàng dùng đồ ăn sáng xong, vật phẩm do Thái hậu ban thưởng vẫn được chuyển tới Hầu phủ như bình thường, Tuệ An ra ngoài nhận thưởng, tiễn cung nhân trở về, Thẩm Phong cũng mang theo Đồng thị vào cung tạ ơn.

Đầu năm mùng một là ngày mà các phủ sang nhà bái phỏng lẫn nhau, Thẩm Phong thay triều phục, liền cưỡi ngựa ra ngoài chúc tết bốn phía, Tuệ An và Đồng thị tuy là nữ quyến, nhưng tránh không được cũng phải ra khỏi cửa đi thăm hỏi vài nhà.

Đối với những phủ không thân thiết, chỉ cần sai người đưa thiếp chúc tết đặt vào chiếc giỏ màu đỏ trước cửa phủ đó là được, cũng không cần vào nhà. Những phủ thế giao thì tất nhiên là phải tới cửa náo nhiệt một phen.

Những năm trước Tuệ An không thích làm mấy chuyện thế này, năm nay nhưng lại phá lệ chịu khó hơn rất nhiều, phủ Định Bắc vương, phủ Trưởng công chúa, phủ Vĩnh Ninh hầu…Tuệ An đều lon ton chạy qua chạy lại.

Mà những chỗ ngày thường chưa từng lui tới nhưng trước kia có thân thiết với ngoại tổ phụ và mẫu thân, Tuệ An cũng sai Phương mama cố ý để tâm, chuẩn bị quà tết bái phỏng từng nhà.

Ngược lại phủ Thành Quốc công, Tuệ An còn chưa kịp đi trước, Thành Quốc công phu nhân Đinh thị đã kêu hai vị tiểu thư mang theo quà tết đến Hầu phủ, là Nhị công tử Uông Dương Tùng tự mình hộ tống người và quà tới.

Lúc đó Tuệ An mới từ phủ Định Bắc vương trở về, đang chuẩn bị tháo trang sức, Thu Nhi đứng sau cầm lược cười nói về chuyện vừa rồi ở phủ Định Bắc vương đụng phải Nhiếp Sương Sương:

“Nô tỳ thấy Văn lão thái quân và Vương phi đối với Nhiếp tiểu thư quả thực rất gần gũi, chỉ sợ mấy hôm nay trong kinh có tin đồn, nói là phủ Định Bắc vương và phủ Vĩnh Ninh hầu sắp kết thông gia cũng chẳng phải là giả, không có lửa thì làm sao có khói, chuyện vui của hai phủ này chắc đến tám chín phần rồi.”

Tuệ An nghe vậy, chỉ nở nụ cười, Nhiếp Sương Sương tính tình hiền hoà, lại tinh thông cầm kỳ thư họa, là tài nữ nổi danh, Tuệ An vẫn luôn thích nàng.

Nếu nàng có thể cùng Văn Tư Tồn kết thành một đôi, với tấm lòng rộng lượng và dung mạo hơn người của Nhiếp Sương Sương, tất nhiên có thể khiến Văn Tư Tồn rung động, hai người muốn cầm sắt hòa minh cũng không phải việc khó.

Tuệ An cho rằng tình cảm của Văn Tư Tồn đối với mình vẫn chưa sâu đậm, tối đa cũng chỉ là thiếu nam đối với thiếu nữ hơi hơi yêu thích mà thôi, đứng dưới góc độ của nàng, Nhiếp Sương Sương mới là người thích hợp với Văn Tư Tồn, hai người đều là tài tử tài nữ, lại có thân phận tương đương, không ghép thành một đôi mới là chuyện lạ.

Tuệ An đang nghĩ ngợi, liền thấy Băng Nguyệt tiến đến, bẩm Uông Nhị công tử phủ Thành Quốc công đưa hai muội muội tới Hầu phủ chúc tết, hiện đã được Kiều tổng quản đón vào cửa.

Tuệ An nghe vậy, gấp rút ra cửa đón người, đã thấy Uông Dương Tùng mặc một thân trường bào trắng thêu tơ bạc, trên đầu đeo phát quan màu lam, khoác áo choàng cũng màu trắng đang cùng Thẩm Phong tiến vào Hầu phủ.

Hai người vừa đi vừa nói, khuôn mặt Uông Nhị mặc dù vẫn còn đôi nét ảm đạm, nhưng khóe miệng cũng lộ ra một tia cười yếu ớt, còn Thẩm Phong thì cực kỳ sung sướng mà cười ha hả.

Tuệ An đã rất hiểu rõ tính tình Thẩm Phong, ông vô cùng xem thường con em quý tộc trong kinh, thấy hai người nói chuyện hợp nhau như thế, Thẩm Phong còn liên tiếp cười vỗ vỗ vai Uông Nhị công tử, Tuệ An kinh ngạc suýt thì vấp ngã.

Phía sau hai người là hai vị tiểu thư dòng chính của Uông gia, Uông Minh Nhân và Uông Minh Thanh, hai người lớn lên đều rất giống mẫu thân Đinh thị, xinh xắn lung linh như nhau, bởi vì vẫn đang trong hiếu kỳ, cho nên ăn mặc cũng chỉ đơn giản một màu trắng trong thuần khiết.

Thấy Tuệ An ra đón, Thẩm Phong và Uông Dương Tùng đã ngừng cười nói, Uông Dương Tùng tiến lên một bước, chắp tay thi lễ với Tuệ An, nói:

“Ta là người hồ đồ, thường gây chuyện khiến cho phụ thân mẫu thân vì ta lo lắng, hôm được Thẩm tiểu thư giác ngộ, ta mới có thể an ủi mẫu thân phần nào, vì ta vẫn đang để tang nên không thể lập tức tới cửa tạ ơn Thẩm tiểu thư, hôm nay kính xin Thẩm tiểu thư nhận của ta một lạy.”

Đại Huy có tục lệ, con cháu trong một trăm ngày để tang không thể ra cửa, phải ở trong phủ đốt vàng mã giữ đạo hiếu, chỉ là nếu như tang lễ chẳng may trùng với ngày tết nhất, con cháu cũng có thể ra cửa thăm một vài bằng hữu.

Nhưng nói thì là như vậy, có đi thăm cũng đều là những trưởng bối cực kỳ thân thiết hoặc là gia đình thông gia lâu năm, cho nên khi Tuệ An nghe nói công tử tiểu thư phủ Thành Quốc công tới chơi, thật ra còn kinh ngạc một phen. Nay nàng thấy Uông Dương Tùng hành đại lễ với mình, gấp rút nghiêng người tránh lễ, cười nói:

“Nhị công tử cần gì khách khí như thế, hôm đó ta hành sự lỗ mãng, đã là xấu hổ không thôi, Nhị công tử nhanh đứng lên, đừng để hai vị tỷ tỷ tựa tiên nữ trên trời giễu cợt ta.”

Nàng vừa nói vừa tiến lên kéo tay hai vị tiểu thư Uông gia, cười hàn huyên vài câu, Thẩm Phong thì một phen ôm vai bá cổ Uông Dương Tùng, cười nói:

“Được rồi, hai người muội muội của ngươi cũng đưa đến rồi, mau theo ta ra đây một chút, kể cho ta nghe về chuyện chọn gà để chọi xem nào, ta đây nghe nói ngươi là cao thủ trong nghề, ngươi cũng không được giấu giếm đấy.”

Tuệ An nghe vậy sững sờ, không ngờ Thẩm Phong cũng thích trò gà chọi, nàng nhìn lại, thấy sắc mặt Uông Dương Tùng hơi tái nhợt, thân mình cũng gầy hơn so với vài ngày trước, mặt mày vẫn tuấn lãng như xưa, nhưng lại thiếu mấy phần lệ khí cùng sắc bén, nhiều hơn ẩn nhẫn và trầm ổn, thầm than hắn thay đổi nhiều quá.

Hắn nghe Thẩm Phong nói, chỉ cười trừ một tiếng, vẻ mặt hơi lúng túng, Tuệ An biết chỉ sợ sau khi huynh trưởng và phụ thân qua đời, vị Uông Nhị công tử này cũng đã chứng kiến không ít chuyện chẳng hay, hiểu được thế sự vô thường, lòng người dễ đổi thay, nên mới có biến hóa to lớn như thế.

Thấy hắn miễn cưỡng cười cười với Thẩm Phong, Tuệ An liền tiến lên hai bước, kéo tay Thẩm Phong, nói nhỏ:

“Cậu! Cậu thật là, Uông Nhị công tử còn đang trong hiếu kỳ, cậu nói chuyện cũng phải cố kỵ một chút chứ!”

Thẩm Phong nghe vậy, lúc này mới sững sờ, nhìn Uông Dương Tùng một cái, sờ mũi cười ha hả, Uông Dương Tùng cũng nghe được lời Tuệ An nói, không khỏi cảm kích nhìn Tuệ An.

Thẩm Phong lúc này mới nói:

“Chỉ có nha đầu con là lanh lợi, khiến cậu trở thành người xấu. Đi nào, Nhị công tử, ta đây không hỏi chuyện chọi gà là được chứ gì, không phải ngươi muốn thỉnh giáo về vấn đề hành quân đánh giặc sao, nể mặt cháu gái ta, ta nhất định biết gì nói nấy.”

Uông Dương Tùng nghe vậy, sắc mặt sáng ngời, lại khẽ gật đầu nhìn Tuệ An, lúc này mới theo Thẩm Phong sải bước mà đi.

Tuệ An hơi giật mình, mang theo hai vị Uông tiểu thư vào Dung Lê viện.

Ngày đó Uông Nhị công tử cùng một đám nữ quyến chống đối thị vệ kinh thành, may mắn có Tuệ An kịp thời đuổi tới thuyết phục hắn, hai vị Uông tiểu thư vẫn luôn ghi nhớ ân tình của Tuệ An, cho nên ba người nói chuyện với nhau rất là hợp ý,

Một phen hàn huyên, Tuệ An mới biết thì ra Uông Dương Tùng bất chấp sự phản đối của Thành Quốc công phu nhân, báo danh vào đại quân Đông chinh, năm nay sẽ theo đại quân xuất chinh, vì chuyện này còn cãi cọ với Thành Quốc công phu nhân mấy lần.

Cuối cùng Thành Quốc công phu nhân không thay đổi được cái tính cứng đầu cứng cổ của con trai, đành phải nhượng bộ trước, miễn cưỡng gật đầu đồng ý chuyện này.

Tuệ An nghe vậy sững sờ, không ngờ ngày đó nàng chỉ thuận miệng nói ra đôi câu, Uông Dương Tùng lại thật sự muốn ra chiến trường chém giết người Đông Khương, trong lòng nàng ngược lại sinh ra vài phần đau lòng.

Chỉ lo lắng nếu Uông Dương Tùng có mệnh hệ gì, sợ là Thành Quốc công phu nhân cũng sẽ oán trách mình, Uông Minh Nhân dường như nhìn ra nỗi lo của Tuệ An, liền giữ chặt tay nàng khuyên nhủ:

“Thẩm tiểu thư không cần vì chuyện này mà áy náy, kỳ thật mẫu thân đã có ý muốn Nhị ca lên chiến trường đánh giặc từ lâu. Nhưng nay phủ Thành Quốc công đã không còn như xưa, chỉ có thể dựa vào Nhị ca chống đỡ. Mẹ chiều thì con hư, mẫu thân sở dĩ tỏ ra không đồng ý cũng là muốn dò xét quyết tâm của Nhị ca đến đâu.

Chiến trường không phải trò đùa, nếu như Nhị ca không hạ quyết tâm, chỉ sợ có lên chiến trường cũng là uổng công, không may còn phải mất mạng vô ích. Giờ mẫu thân biết Nhị ca thật sự hạ quyết tâm muốn gây dựng lại phủ Quốc công, tự nhiên cũng sẽ yên lòng.”

Tuệ An nghe vậy ngược lại sững sờ, nghĩ đến tình cảnh phủ Thành Quốc công hiện nay, trong lòng thầm than hai tiếng, hi vọng Uông Nhị công tử có thể không phụ kỳ vọng của người thân ruột thịt, tự tay tạo dựng sự nghiệp bảo vệ vinh quang cho phủ Quốc công.

Nhất thời nàng lại nghĩ tới bản thân mình, lại thầm hâm mộ một thân nam nhi chí ở bốn phương như Uông Nhị công tử.

Cứ như thế nhoáng một cái đã đến ngày tết Nguyên tiêu, tết Nguyên tiêu hằng năm, Tuệ An đều cùng Văn Cảnh Tâm dạo phố ngắm đèn, năm nay cũng không ngoại lệ.

Chỉ là trước tết Nguyên tiêu một hôm, Thẩm Đồng và Thẩm A Đồng bỗng dưng lại đến Dung Lê viện, hai người huyên thuyên một tràng, cuối cùng đúc kết lại là, nói bọn họ vừa tới kinh thành, không biết nên đi chỗ nào chơi mới tốt, muốn Tuệ An làm chủ, dẫn bọn họ đi xem hội rước đèn.

Việc này vốn là Tuệ An không suy nghĩ chu toàn, nghe vậy liền có phần đau lòng, thấy cũng tội nghiệp hai vị biểu ca, đang định đồng ý, liền nghe Thẩm Đồng nói:

“Quan tướng quân nói tết Nguyên tiêu có mấy phố phường hết sức náo nhiệt, ta vốn muốn mời tướng quân cùng đi, nhưng tướng quân lại nói y cũng đã lâu không ở kinh thành, đối với đường đi trong kinh không quen thuộc cho lắm.

Người nói biểu muội lớn lên ở kinh thành, nhất định hàng năm đều đi xem hội rước đèn, bảo ta đến nhờ biểu muội dẫn đi, ta vừa nghe cũng cảm thấy rất có lý, đành phải phiền toái biểu muội một phen vậy.”

Tuệ An nghe thế, sắc mặt liền có phần không đúng, từ ngày đó ở phủ Uy Khâm hầu nàng bị Quan Nguyên Hạc trêu đùa một hồi, người này liền lặn mất tăm, trong lòng Tuệ An vốn đã tức tối không thôi, ai ngờ y còn dám mượn tay Thẩm Đồng hẹn nàng, Tuệ An há có thể để y được như ý nguyện?

Nàng liền nói:

“Các vị biểu ca vừa tới kinh thành, đáng ra muội là chủ nhà phải dẫn các huynh tham dự náo nhiệt mới đúng, nhưng muội đã có hẹn với mấy người Văn Tam tiểu thư mất rồi, việc này…”

Thẩm Đồng nghe vậy cũng sững sờ, tiếp đó lại nở nụ cười, nói:

“Là bọn huynh cân nhắc không chu toàn, tết Nguyên tiêu, biểu muội nên cùng các tỷ muội dạo chơi chứ, nếu đã như thế, bọn huynh liền tự đi xem hoa đăng vậy.”

Tuệ An cười thi lễ đưa hai người ra ngoài, khóe môi nở nụ cười đầy gian xảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.