[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 147 : Đánh Phò mã 2




“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Bắt phụ nhân dám đắc tội công chúa này lại cho bản thiếu gia!”

Đặng Ngọc tuy là nhân phẩm xấu xa, nhưng tướng mạo cũng là đường đường chính chính, lại ăn mặc gọn gàng, thêm hắn vừa tiến đến liền muốn đỡ lấy Đoan Ninh, Tuệ An cũng đoán ra được thân phận của hắn.

Nàng thấy Đặng Ngọc nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, liền bị cái kia vẻ mặt âm thịnh dương suy cùng vóc dáng nhu nhược bảnh bao kia làm cho mắc ói, ai ngờ sau một khắc, Đặng Ngọc liền gọi gã sai vặt tới bắt nàng.

Tuệ An gặp hai gã sai vặt nhào lên muốn bắt mình, còn chưa kịp động tay, trước người liền nhiều thêm một bóng hình cao lớn, bảo vệ cả người nàng ở sau lưng, tiếp đó hai gã sai vặt kia liền kêu thảm một tiếng bay ra khỏi Châu Ngọc lâu.

Nàng còn chưa thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, đã bị một đôi cánh tay hữu lực mà ấm áp ôm lấy, ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt Quan Nguyên Hạc nhìn tới. Tuệ An thở phào, trả cho y một nụ cười lém lỉnh.

Đám người làm của Quan phủ ở bên ngoài tất nhiên đã sớm chú ý tới tranh chấp trong tiệm, bọn họ biết Đoan Ninh công chúa, nên nhất thời cũng không dám tiến đến. Đợi Đặng Ngọc quát lên bắt người, bọn họ mới phát giác ra chuyện tình có biến, còn chưa kịp tiến lên che chở Tuệ An, Quan Nguyên Hạc đã như một ngọn gió nhanh chóng xuất hiện.

Thu Nhi cùng Đông Nhi thấy Quan Nguyên Hạc đến, cũng thở phào nhẹ nhõm, Thu Nhi đã nhỏ giọng bẩm báo lại chuyện vừa rồi, Quan Nguyên Hạc lạnh lùng gật đầu, chỉ liếc mắt nhìn Đặng Ngọc, liền nắm tay Tuệ An đi ra cửa.

Tuệ An đi theo y, vừa bước được hai bước, liền nghe phía sau truyền đến tiếng hét đầy phẫn nộ của Đoan Ninh:

“Đứng lại!”

Quan Nguyên Hạc làm như không nghe gì, chỉ thản nhiên kéo Tuệ An ra ngoài, Đoan Ninh lại quát to một tiếng, y mới đứng lại, xoay người nhìn Đoan Ninh.

Đoan Ninh bị ánh mắt lạnh như băng của y quét qua, chỉ cảm thấy một hồi âm hàn, động tác cứng đờ, nàng nhìn tư thái bảo vệ của Quan Nguyên Hạc, nhìn y nắm cổ tay Tuệ An kéo đi, trong lòng nhịn không được bùng lên ngọn lửa đố kị.

Nàng từ nhỏ đã thích Quan Nguyên Hạc, liều mạng vứt bỏ tôn quý, cúi mình nịnh nọt y, đến cuối cùng lại vẫn không thể đổi được y mảy may thương tiếc, dựa vào cái gì những thứ này Thẩm Tuệ An lại có thể dễ dàng chiếm giữ như thế!

Đoan Ninh nghĩ vậy, trong lòng giống như bị ngàn vạn cây kim đâm cho rỉ máu, nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc, ngạo nghễ ngẩng đầu, nói:

“Đông Đình hầu, nếu bản cung nhớ không lầm, ngươi chỉ thừa tước tam phẩm, thấy bản cung vì sao không hành lễ! Ngươi dám coi rẻ hoàng uy hay sao?”

Tuệ An nghe vậy trong lòng lộp bộp một chút, Quan Nguyên Hạc nhưng lại buông lỏng tay nàng, xoay người hành lễ với Đoan Ninh công chúa.

Tuệ An thấy y khom lưng với Đoan Ninh, trong lòng nhói đau, y vẫn luôn tự phụ hơn người…

Nàng chỉ hận vừa rồi mình không thể nhẫn nhịn một chút, thật ra cũng không phải là Tuệ An khinh thường Đoan Ninh, quan vị lớn hơn một cấp còn đè chết người dưới nữa là, huống chi Đoan Ninh công chúa hay còn là hoàng thân quốc thích, cũng là nữ nhi duy nhất của Hoàng hậu. Thế nhưng nàng cùng Đoan Ninh đã sớm kết thù, Đoan Ninh một lòng muốn sửa trị nàng, Tuệ An biết không phải mình cứ nhường một bước là Đoan Ninh sẽ buông tha nàng.

Thêm hôm nay Tuệ An tâm tình vốn là vô cùng tốt, vậy mà thoáng cái liền bị thái độ hùng hổ dọa người của Đoan Ninh làm cho mất hứng, Tuệ An lại là người ăn miếng trả miếng, từ trước đến nay chỉ thích mềm không thích cứng, nên mới ầm ĩ thành nông nỗi này.

Dù sao nàng cũng không sợ Đoan Ninh, có hậu quả gì nàng tự gánh chịu, hơn nữa chỉ là tranh chấp nhỏ nhặt giữa nữ tử với nhau, Tuệ An càng không sợ sẽ kéo đến thế cục trong triều.

Vậy nhưng nàng không ngờ Quan Nguyên Hạc sẽ vừa vặn nhìn thấy, còn tiến đến đối đầu, nay thấy y hành lễ với Đoan Ninh, Tuệ An liền đau lòng.

Đầu óc nàng quýnh lên, muốn tiến tới, Quan Nguyên Hạc lại không chờ Đoan Ninh miễn lễ, đã tự đứng thẳng, lại chắn trước người của nàng, lạnh lùng nói:

“Xin hỏi công chúa, thần có thể mang phu nhân rời đi chưa?”

Đoan Ninh thấy Quan Nguyên Hạc hành lễ với mình, trong lòng vừa thỏa mãn lại có chút khó chịu, nàng nhìn Quan Nguyên Hạc mà nói không ra lời, đâu ngờ nàng còn chưa kêu lên, Quan Nguyên Hạc đã lại chắn ở trước mặt Tuệ An.

Nhất thời sắc mặt Đoan Ninh liền tái mét, một đôi mắt đẹp tràn đầy ghen ghét nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc, trong đầu lóe lên ác độc, thanh âm bén nhọn nói:

“Phụ nhân này đắc tội bản cung, bản cung còn chưa dạy dỗ nàng, để nàng biết cái gì gọi là uy nghiêm của Hoàng gia, há lại mặc ngươi mang nàng đi!”

Hôm nay Tuệ An vừa được hoàng đế phong thưởng, lại ở bên cạnh Thái hậu hầu hạ hai năm, ngay cả Hoàng thượng đều nể nàng vì phần ân tình này, huống chi nàng lại gả làm dâu trưởng Quan phủ, ngự phong tam phẩm quận phu nhân.

Bất luận cân nhắc từ phương diện nào Đoan Ninh cũng không thể ở trước công chúng làm khó dễ nàng, cho nên ban nãy Tuệ An mới dám tùy hứng làm càn, nhưng nàng không ngờ Đoan Ninh lại thiếu suy nghĩ như thế, thật đúng là dám bỏ qua thể diện, nhất định muốn giáo huấn nàng.

Nàng sững sờ chưa kịp phản ứng, lại nghe Quan Nguyên Hạc lạnh lùng nói:

“Công chúa đừng khinh người quá đáng! Thê tử của thần là tam phẩm quận phu nhân do đích thân Thánh thượng ngự bút sắc phong, không phải ai muốn bắt liền có thể bắt!”

Y nói xong, ánh mắt lợi hại bắn thẳng về phía Đặng Ngọc, Đặng Ngọc chỉ cảm thấy quanh thân Quan Nguyên Hạc đều lộ ra một dòng uy nghi cùng sát khí, làm hắn sợ hết hồn, thân thể run lên.

Đoan Ninh nhìn hắn cái dạng kia, trong lòng càng thêm khó chịu hậm hực, khinh bỉ liếc Đặng Ngọc một cái.

Đặng Ngọc bị cái nhìn khinh thường của Đoan Ninh kích thích, nhưng lại sinh ra chút dũng khí, hắn vốn là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, chưa bao giờ thấy qua Quan Nguyên Hạc, càng không biết kinh thành này từ khi nào đã nhiều hơn một vị Đông Đình hầu.

Hắn chỉ nghĩ danh tự Đông Đình hầu này mình chưa từng nghe nói, có lẽ là một Hầu phủ đang xuống dốc nhảy ra từ xó xỉnh nào đó, cũng không có thế lực chống lưng, hôm nay lại có công chúa ngăn cản ở phía trước, hắn thì có gì phải sợ kia chứ.

Huống chi tên mãng phu này không chỉ thô lỗ lớn lối, còn cưới được một vị phu nhân hoa nhường nguyệt thẹn, trong lòng Đặng Ngọc càng không thoải mái.

Lúc này hắn liền ưỡn ngực thẳng lưng, bước đến trước mặt Quan Nguyên Hạc, trầm giọng nói:

“Bản Phò mã muốn bắt nàng đấy, ngươi định làm gì?!”

Quan Nguyên Hạc nghe vậy mặt không đổi sắc, chỉ liếc xéo qua Đặng Ngọc, Đặng Ngọc kiên trì đối mặt với y, Đoan Ninh nhưng lại biết rõ tính tình của Quan Nguyên Hạc, thấy thế liền gấp rút bước về phía trước hai bước, lạnh lùng nói:

“Quan Nguyên Hạc, ngươi dám to gan vô lễ với phu quân thử xem, bản cung…”

Nàng còn chưa nói xong, Quan Nguyên Hạc đã đột nhiên đưa tay níu lấy cổ áo Đặng Ngọc, một quyền đấm vào mắt phải Đặng Ngọc!

Đặng Ngọc còn chưa kịp nhận ra đau đớn trên mặt, y đã buông tay khỏi người Đặng Ngọc, vung quyền thứ hai, ngang nhiên đánh Đặng Ngọc bay ra ngoài, lăn hai cái ngã xuống giữa đường.

Đoan Ninh công chúa không ngờ y lớn mật như vậy, lại dám dĩ hạ phạm thượng, đánh cả Phò mã, lúc này bị dọa cho mặt mày tái nhợt, á khẩu giữa chừng, sững sờ nhìn một màn này.

Tuệ An cũng ngây ngẩn cả người, cho đến khi tiếng kêu thảm thiết của Đặng Ngọc vang lên, nàng vẫn chưa thể định thần, chỉ ngây ngây ngô ngô mặc Quan Nguyên Hạc kéo ra khỏi Châu Ngọc lâu, đợi lên xe ngựa người còn có chút hoảng hốt.

Mà xe ngựa Quan phủ chuyển bánh một đoạn, Đoan Ninh mới giật mình thoát khỏi cơn khiếp sợ cùng đau lòng, thấy Đặng Ngọc bám víu lấy mấy gã sai vặt đứng lên, hai mắt một trắng một xanh, miệng cũng chảy máu, liên tục kêu rên thảm thiết, vẻ mặt uất ức nhu nhược, nàng lại càng lòng như đao cắt, đi về phía trước hung hăng trừng Đặng Ngọc, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi mà nói:

“Phế vật vô dụng!”

Đoan Ninh nói xong, không thèm nhìn Đặng Ngọc lấy một cái, xoay người liền sải bước ra cửa, lên xe ngựa, hét lớn một tiếng:

“Tiến cung!!!”

Tuệ An lên xe ngựa, đợi xe ngựa chạy một đoạn, nàng mới phục hồi tinh thần, thấy Quan Nguyên Hạc ngồi ở một bên, nàng chớp chớp mắt nhìn y, cả nửa ngày mới nuốt nước miếng một cái, kéo kéo vạt áo y, nói:

“Chàng đánh Phò mã?”

Quan Nguyên Hạc nhướng nhướng mày, Tuệ An liền cầm tay của y, đáng thương nói:

“Có thể bị buộc tội hay không?”

Quan Nguyên Hạc thấy nàng sợ hãi, cầm ngược tay của nàng nhẹ nhàng chơi đùa, sau đó một tay kéo nàng vào trong ngực, cọ cọ cái mũi nhỏ của nàng, nhướng mày hỏi:

“Lo lắng cho ta?”

Tuệ An không hề keo kiệt, mạnh mẽ gật đầu, Quan Nguyên Hạc ngắm dáng vẻ nịnh nọt của nàng, dùng lòng ngón tay vuốt vuốt cánh môi nở nang trước mặt, lúc này mới cười nói:

“Không ngại.”

Tuệ An nghe y nói như vậy, mới mặt mày cong cong nở nụ cười, ngồi ở trên đùi y vặn vẹo eo nhỏ, đưa tay ôm lấy y, cọ vào lồng ngực cứng rắn kia, nghĩ tới sự bảo vệ của y ban nãy, nàng cười khúc khích hai tiếng, lại đỏ mặt len lén liếc Quan Nguyên Hạc, tới gần hôn lên môi y.

Lúc trước mặc dù cũng có vài lần Tuệ An chủ động qua, thế nhưng đều là bị Quan Nguyên Hạc trêu chọc mới đáp lại, vừa rồi trong lòng nàng ngọt ngào, đợi tiền lên mới hiểu được mình đang làm cái gì.

Hô hấp nóng rực của Quan Nguyên Hạc kề sát hai gò má, Tuệ An ngượng ngùng nhắm mắt, chỉ dám dùng miệng liếm nhẹ bạc môi thanh lạnh của y, hồi lâu cũng không dám tiến thêm một bước, má nàng nhanh chóng nóng bừng, bốn môi tiếp xúc, dị thường tê dại.

Quan Nguyên Hạc không động đậy, tâm tình sung sướng híp híp mắt, mặc kệ Tuệ An như con mèo nhỏ dùng phương thức liếm láp lấy lòng y.

Thật ra y vốn có tâm tư khác nên mới làm như vậy, cũng không phải hoàn toàn vì Tuệ An, nhưng lúc này y lại không muốn giải thích chút nào, chỉ tham luyến môi nàng, một mực nuốt vào dục vọng, hưởng thụ nàng chủ động, trong lòng vừa như bị hành hạ lại xen lẫn mong đợi khó nén.

Tuệ An cọ xát nửa ngày Quan Nguyên Hạc cũng không có phản ứng, nghĩ tới mình mỗi lần đều bị y làm cho rã rời, lòng háo thắng của nàng bỗng trỗi dậy, nhẹ nhàng hé miệng ngậm lấy bờ môi ấm áp của Quan Nguyên Hạc, mút hai cái, thực hiện bước đầu tiên. Tiếp theo nhưng lại càng lớn gan, nàng còn duỗi đầu lưỡi liếm dọc theo môi dưới Quan Nguyên Hạc hai cái, nghe Quan Nguyên Hạc khẽ hừ một tiếng.

Tuệ An nhắm hờ hai mắt, liền thử dò xét vào trong miệng y, đầu lưỡi nõn nà vươn vào mà không bị thứ gì ngăn trở, đụng chạm lấy cái lưỡi lửa nóng của y, Tuệ An sợ hết hồn đang muốn rút lui, đầu lưỡi liền bị Quan Nguyên Hạc vừa nhanh vừa chuẩn bắt lại, đảo khách thành chủ, liều chết triền miên.

Cho đến khi Tuệ An thở hổn hển đẩy đẩy y, Quan Nguyên Hạc mới buông nàng ra, nhìn Tuệ An hai má ửng hồng, đôi con ngươi mờ mịt hơi nước, nửa tựa trong lòng y thở dốc, y mới sung sướng thấp giọng cười một tiếng, dùng ngón tay cái vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn đã bị gặm thành đỏ au ướt át, nói:

“Hệt như cánh hoa còn vương sương sớm, thật muốn cắn nát…”

Y nói xong lại cúi đầu, hôn xuống cằm Tuệ An, dọc theo cần cổ xinh đẹp của nàng mà trượt xuống, ngón tay linh hoạt đẩy ra tà áo, giật mạnh vạt áo, tay liền chui vào, sờ đến đoàn mềm mại trước ngực, xoa nắn trêu chọc một hồi, đến khi Tuệ An bị y trêu chọc làm hai chân phát run, nhỏ giọng rên rỉ, Quan Nguyên Hạc mới chợt ngẩng đầu, nhìn kiều nhan mông lung động tình của người trong lòng, thở hổn hển chửi thề hai tiếng, sau đó rất không cam lòng khép lại tà áo của nàng, hung hăng ôm nàng vào ngực lần nữa điều chỉnh hô hấp.

Tuệ An mặt mũi đỏ bừng, tựa ở trong lòng Quan Nguyên Hạc, nghe tiếng tim đập nhanh chóng mà hữu lực của y, lại cảm thụ được vật cứng nóng bỏng cách xiêm y vẫn chọc vào đùi nàng, một hồi lâu cũng không dám nhúc nhích.

Lại qua nửa khắc thời gian, trái tim Quan Nguyên Hạc mới thong thả đập chậm lại, y đưa tay dùng sức xoa bóp trước ngực Tuệ An, mờ ám nói:

“Tuệ An… Đêm nay chúng ta lại cùng nhau luyện tập tư thế của đôi tượng sứ trong cái hộp kia nhé?”

Tuệ An nghĩ tới bộ dạng khiến người xấu hổ của mấy bức tượng kia, cả người hồng thấu, ai ngờ Quan Nguyên Hạc còn không buông tha, lại cắn cắn lỗ tai của nàng, giọng khàn khàn nói:

“Ừm, ở trên xe ngựa cũng không tồi… Lần tới ta gọi Quan Thần đánh xe, chúng ta…”

Tuệ An nghe y càng nói càng kỳ cục, nhấc chân hung hăng đạp y một cái, Quan Nguyên Hạc thấp giọng cười ha hả, không trêu chọc nàng nữa.

Đợi đến cửa phủ, Quan Nguyên Hạc đỡ Tuệ An xuống xe ngựa, nhưng không vào phủ, chỉ nói có việc cần xử lý gấp, liền phiên thân lên ngựa rời đi.

Tuệ An tự trở về Kỳ Phong viện, thay đổi xiêm y, liền tới Phúc Đức viện thỉnh an.

Nàng đến Phúc Đức viện, không ngờ Thôi thị cũng có mặt, Tuệ An thỉnh an hai người, lại gọi Thu Nhi dâng lên mấy món điểm tâm nàng mua được ở trên đường, Định Quốc phu nhân dùng hai miếng, luôn miệng khen ngon, Thôi thị cũng khen một câu.

Tuệ An lại cùng hai người trò chuyện một hồi, Định Quốc phu nhân liền cho nàng về Kỳ Phong viện nghỉ ngơi.

Có Thôi thị ở đây, Tuệ An cũng không nguyện nán lại, không từ chối ý tốt của bà, liền cáo lui trở về Kỳ Phong viện, cũng không quên phân phó Phương mama chia đồ mua về thành mấy phần đưa tới cho nhị phòng, tam phòng và vị tiểu chủ tử khác.

Xong xuôi đâu đấy, Tuệ An lên kiệu, mang theo Thu Nhi cùng Xuân Nhi tự mình đi đến Mai viện.

Vân Di nghe tiếng người hầu trong viện thỉnh an Tuệ An thì gấp rút ra đón, cười đón Tuệ An vào phòng.

Tuệ An nhìn qua, thấy phòng nàng bố trí cực kỳ lịch sự tao nhã, trong phòng khách còn đặt một chiếc cổ cầm, không khỏi cười nói:

“Vân muội muội đàn tất nhiên cực hay, về sau ta phải thường xuyên qua chỗ muội nghe ké mới được.”

Vân Di liền cười, nói:

“Chị dâu đừng giễu cợt ta, có ai không biết một khúc đàn của chị dâu khiến cho ngay cả Chu lão tiên sinh cũng động lòng muốn làm học trò đây.”

Tuệ An nghe vậy sững sờ, sau đó mới bật cười, nói:

“Lần đó ta đây là mèo mù đụng chuột chết, chó ngáp phải ruồi thôi, ai, nếu muội không muốn đàn cho ta nghe, thì cũng đừng bêu xấu ta như vậy chứ.”

Vân Di thấy Tuệ An nói lời đùa giỡn, cũng che miệng mà cười, nói:

“Chị dâu nguyện ý nghe, Vân Di liền đàn cho chị dâu nghe.”

Nàng nói dứt lời, tự mình tiếp nhận chén trà trong tay nha đầu đưa cho Tuệ An, mới rửa tay ngồi sau cầm án, tay nàng lưu loát di chuyển, một chuỗi âm phù vô cùng dễ nghe liền theo đó vang lên, rất là êm tai, tiếng đàn hết sức linh hoạt kỳ ảo.

Tuệ An nhìn nàng, chỉ cảm thấy từng cử động xinh đẹp mà phóng khoáng của nàng làm cho người ta không dời mắt được, đợi nàng đàn xong một khúc, Tuệ An mới cười nói:

“Ngày sau cũng không biết là ai có thể cưới được một tiên tử như muội muội về nhà, chị dâu đều muốn ghen ghét với người ta. Cũng may ta là người thô kệch, nghe không hiểu ý tứ khúc nhạc này, nếu không chắc cũng vì nó mà tâm hồn điên đảo mất…”

Vân Di nghe Tuệ An trêu ghẹo mình, mặt đỏ lên, cười đuổi theo nàng, hai người náo loạn một hồi, ngược lại hai bên quen thuộc không ít.

Tuệ An thấy Vân Di mặc dù tướng mạo xinh đẹp, nhưng trên người cũng không có phần thanh cao khinh thị, lại thương nàng xuất thân đáng thương, đối với nàng càng thêm thân mật.

Mà Vân Di cũng cảm giác được Tuệ An thiện lương nhiệt tình, lại thông thấu sáng sủa, cũng thích hàn huyên cùng nàng, hai người đều có ý thân cận, không bao lâu liền vui vẻ kết tình bằng hữu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.