[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 139 : Quan Nguyên Hạc được phong Đông Đình hầu




Tuệ An nghe vậy sững sờ, theo quy củ Đại Huy, Hoàng thượng có thánh chỉ đến, tất cả nam tử trong nhà đều phải tiếp chỉ tạ ơn, mà nữ quyến không phải ra mặt, càng không thể tự ý lĩnh chỉ, chỉ cần ở sau hậu viện chuẩn bị hương án, do chủ mẫu mang theo các vị nữ quyến lễ bái về phía hoàng cung.

Cho nên Tuệ An vừa nghe gọi mình cùng Quan Nguyên Hạc đi đằng trước tiếp chỉ, liền biết ý chỉ này có liên quan tới mình, tim đập mạnh một cái, nàng nhìn Quan Nguyên Hạc, đã thấy y nhíu mày, nói:

“Có lẽ là ý chỉ sắc phong cáo mệnh, mấy hôm trước ta có viết tấu thỉnh phong, không ngờ lại nhanh như vậy.”

Lúc này Tuệ An mới gật đầu nhẹ, nhưng trong lòng có chút thất lạc, nàng vốn nghĩ có lẽ là Hoàng thượng nghe chuyện đoàn ngựa phía nam mới hạ chỉ xuống, nhưng việc này nếu như Quan Nguyên Hạc đã không nghe thấy động tĩnh, tất nhiên cũng đừng mong trông cậy vào. Huống chi mới làm được chút chuyện như vậy, nếu có thưởng, cũng chưa tới lượt nàng.

Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An không vui, liền nắm tay nàng, nói:

“Chuyện tập tước không phải ngày một ngày hai có thể thành, nàng đừng để ý quá mức, chuyện này về sau lại nói, trước thu thập tiếp chỉ đi.”

Tuệ An nghe vậy lúc này mới nở nụ cười, đứng lên, Quan Nguyên Hạc vừa đi ra ngoài, mấy người Thu Nhi liền bước nhanh tiến vào, trang điểm cho Tuệ An một lượt, đợi thu thập chỉnh tề, Tuệ An mới ra khỏi phòng, cùng Quan Nguyên Hạc ngồi kiệu đi tiền viện.

Đợi đến phòng khách tiền viện, đã thấy Quan Bạch Trạch đang cùng Toàn công công một trên một dưới ngồi ở ghế chủ vị nói chuyện, mà một đám nam đinh Quan phủ cũng đều tề tựu đầy đủ.

Quan Bạch Trạch gặp Quan Nguyên Hạc cùng Tuệ An tiến đến, liền cười nói:

“Toàn công công đã đợi lâu rồi.”

Toàn công công vội đứng lên, cười nhìn Quan Nguyên Hạc, cung kính khom người hành lễ, nói:

“Đại hôn Quan tướng quân và Thẩm tiểu thư ta đây vẫn không thể nói một câu chúc mừng đây, chúc mừng hai vị.”

Quan Nguyên Hạc hơi nâng tay, cùng Toàn công công hàn huyên vài câu, bên kia Quan Bạch Trạch đã phân phó người làm chuẩn bị xong hương án. Tuệ An vội vàng quỳ xuống cùng y, chỉ thấy Toàn công công rút ra một cuộn tơ lụa ngũ sắc, hai đầu màu lam, ở giữa màu vàng sáng, viền màu xanh nhạt, vừa nhìn liền biết là thánh chỉ, cao giọng hô:

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm yêu quý khanh, nhân nghĩa thông minh, trung hậu thẳng thắn, hết lòng vì nước, công lao to lớn…”

Tuệ An vừa nghe liền biết đây không phải là thánh chỉ sắc phong cáo mệnh, đang nghĩ kiếp trước Quan Nguyên Hạc cũng được phong làm hầu tước, chẳng lẽ chính là lúc này, nàng đang vắt óc hồi tưởng, liền nghe bên kia Toàn công công đã đọc đến:

“Lòng trẫm vui vẻ, sai Lại bộ ban thưởng, thăng Phá Lỗ tướng quân, gia phong nhất đẳng Đông Đình hầu, tước vị truyền đời.”

Sau đó, Toàn công công lại lấy một đạo chiếu thư khác, tiếp tục hô:

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Đông Đình hầu thê tử Thẩm thị dịu dàng hiền lương, thâm minh đại nghĩa, tài nghệ hơn người…”

Tuệ An nghe thánh chỉ kia quả thật là ý chỉ sắc phong hầu tước, mà ngay cả tên tước vị đều giống kiếp trước như đúc, không khỏi trong lòng xoắn xuýt, có phần hít thở không thông.

Chỉ vì nàng rất rõ ràng, ở kiếp trước, sau khi Quan Nguyên Hạc được phong Đông Đình hầu không lâu xuất chinh Bắc cảnh, sau đó liền táng thân tại Đồng Quan.

Mà kiếp này sở dĩ nàng không quá đặt việc này ở trong lòng, một là vì kiếp này đã xảy ra rất nhiều chuyện không hề tồn tại ở kiếp trước, thứ hai cũng là vận mệnh của nhiều người đều phát sinh thay đổi theo, ít nhất ở kiếp trước, những người chết trong sự kiện Đoan môn ở kiếp trước đều sống rất khỏe mạnh, không phải sao.

Chính vì vậy nàng liền mặc nhiên bỏ qua cái chết của Quan Nguyên Hạc, dù trong lòng nàng nghĩ sang năm nhất định phải ngăn cản Quan Nguyên Hạc vào khu dịch bệnh, nhưng hôm nay đột nhiên vừa nghe phong hào Đông Đình hầu, thân thể vẫn cứng đờ hồi lâu.

Bên này nàng đang rối ren, bên kia Toàn công công đã nhắc đến tên nàng, Tuệ An chỉ nghe được mấy câu “Gia phong tam phẩm quận phu nhân” gì đó.

Đợi Toàn công công đọc xong thánh chỉ, sắc mặt mọi người trong phòng mỗi người một vẻ, Quan Bạch Trạch mang theo mọi người lĩnh chỉ tạ ơn, Tuệ An mới vịn tay Quan Nguyên Hạc đứng lên, ngoan ngoãn đứng sau lưng y.

Quan Nguyên Hạc mặt mang nụ cười cùng Toàn công công hàn huyên vài câu, từ trong ngữ khí cũng không nghe ra cao hứng bao nhiêu, ngược lại là Quan Bạch Trạch liên tục cười ha hả, vẻ mặt vui sướng không để đâu cho hết, đôi mắt nhìn Quan Nguyên Hạc tràn đầy kiêu ngạo.

Đại Huy phong hầu, Quan Nguyên Hạc mặc dù không phải là vị Hầu gia trẻ tuổi nhất, nhưng cũng coi như cực hiếm hoi. Quan Bạch Trạch là phụ thân, cũng khó trách sẽ kiêu ngạo như thế.

Tuệ An nghĩ tới thái độ của Quan Nguyên Hạc đối với ông, không khỏi càng thêm kinh ngạc, bởi vì trong mắt nàng, thái độ của Quan Bạch Trạch đối với đứa con trai Quan Nguyên Hạc này mặc dù không thể nói vô cùng tốt, nhưng cũng không làm Tuệ An cảm nhận được cái gì không tốt.

Thậm chí có thời điểm, Tuệ An cảm thấy ánh mắt Quan Bạch Trạch nhìn về phía Quan Nguyên Hạc còn hàm chứa đau xót cùng cầu xin tha thứ.

Chỉ là việc này Quan Nguyên Hạc không nói, Tuệ An cũng không hỏi, bởi vì nàng tin rồi sẽ có một ngày y nguyện ý chia sẻ với nàng. Tựa như chuyện kiếp trước của nàng, cho dù nàng có yêu Quan Nguyên Hạc đến đâu, cũng không thể, càng không dám nói cho y biết.

Tuệ An cũng tin đây là chuyện xưa của Quan phủ, chỉ cần nàng hỏi, Quan Nguyên Hạc nhất định sẽ nói cho nàng biết, nhưng Tuệ An không muốn ép y, có đôi khi, giữa phu thê vẫn cần không gian riêng tư cho mỗi người.

Tuệ An nghĩ tới những thứ này, liền nghe Toàn công công đột nhiên nói:

“Chúc mừng quận phu nhân, lúc ta đến đây Hoàng thượng đặc biệt hạ khẩu dụ, tuyên phu nhân từ nay trở đi tiến cung vấn an.”

Tuệ An nghe vậy sững sờ, sau đó mới gấp rút thi lễ, nói:

“Thần phụ tuân mệnh.”

Toàn công công có lẽ nhìn thấy Tuệ An có điều nghi hoặc, liền nói:

“Hoàng thượng cũng là không yên tâm Thái hậu, trước kia vẫn muốn tuyên phu nhân tiến cung, chỉ ngại phu nhân phải ở trong phủ đợi gả, nên mới trì hoãn tới bây giờ. Hơn nữa, công lao của phu nhân ở trại ngựa phía nam trong lòng Hoàng thượng luôn ghi nhớ, người thường khen phu nhân là có phong thái của Nữ hầu. Quan tướng quân, ngài đúng là cưới được một vị phu nhân tốt mà…”

Toàn công công vừa nói vừa cười, Tuệ An nghe vậy trong lòng vui vẻ, đỏ mặt lui về phía sau Quan Nguyên Hạc, liền gặp Quan Bạch Trạch hài lòng vuốt chòm râu, mặt đầy tán thưởng nhìn nàng, Quan Nguyên Hạc cũng liếc Tuệ An một cái, lúc này mới cùng Quan Bạch Trạch cười tiễn Toàn công công ra ngoài.

Ba người vừa đi, trong phòng mọi người tự cũng tránh không được bày tỏ chúc mừng Tuệ An, rốt cuộc là trâm anh thế gia, việc này chỉ huyên náo trong chốc lát liền tự tản đi.

Tuệ An trở lại Kỳ Phong viện đã ra một thân mồ hôi, nàng giao thánh chỉ cho Phương mama cất, liền bước vào phòng tắm.

Nàng tắm qua một chút liền đi ra, để Thu Nhi lau khô tóc cho mình, tùy ý búi lỏng, lại thay thường phục màu tím thêu hải đường, liền nằm trên giường La Hán xem sách thuốc. Tuệ An vừa xem hai mắt, liền không ngừng rơi vào mơ hồ, rất nhanh liền nhắm mắt thiếp đi.

Quan Nguyên Hạc trở lại phòng, vẫy lui Xuân Nhi ở một bên coi chừng, lúc này mới nhìn về phía Tuệ An.

Nàng vùi ở giữa chiếc gối đầu màu xanh thêu tường vân, váy áo ngoài màu tím nửa kín nửa mở, bên trong mặc trung y nguyệt bạch, tà áo xốc xếch, lộ ra cái yếm màu vàng kim thêu mẫu đơn đỏ, màu vàng mảnh nhỏ kéo từ trước ngực lên cần cổ duyên dáng, càng lộ rõ da thịt như ngọc.

Nàng tóc đen xoã tung sau gáy, cánh tay đặt trên giường, xiêm y rộng rãi, lộ ra nửa đoạn da thịt tuyết trắng như ngọc.

Ánh mắt Quan Nguyên Hạc lóe sáng, nhìn về phía Tuệ An, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ vô song, từng lọn tóc như sóng lớn tràn lan gối đầu, thỉnh thoảng còn có sợi bay bay dưới gió nhẹ, khiến tiểu cô nương toát lên vẻ lười biếng mê người, tản ra cảm giác quyến rũ mị hoặc.

Trên người nàng dường như còn tản ra hương thơm tươi mát sau khi tắm rửa, quả thực là đánh thẳng vào thị giác cùng khứu giác, dẫn dụ người trầm luân.

Quan Nguyên Hạc huyết khí dâng trào, mà y cho tới bây giờ đều là loại người tùy ý làm bậy, lập tức không chút nghĩ ngợi, bước đến trước giường ngồi xuống, đưa tay rút quyển sách vẫn nằm trong tay Tuệ An để ở một bên, liền phất tay phủ lên gò má của nàng.

Y nghiêm túc nhìn, nhẹ nhàng vén gọn mái tóc đen như mực của Tuệ An ra sau đầu, lại dùng ngón cái vuốt ve gò má nàng, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mịn nhẵn nhụi, cũng không nhịn được, nữa bàn tay vươn tới ôm Tuệ An vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng kia.

Tuệ An đang ngủ mơ mơ màng màng, giật mình hoảng hốt, còn chưa kịp định thần liền bị cái lưỡi mềm mại mà linh hoạt đẩy ra hàm răng. Quan Nguyên Hạc thừa dịp Tuệ An mơ hồ liền mạnh mẽ công thành đoạt đất, Tuệ An bị y hôn thở dốc không ngừng, dùng sức giãy dụa, y mới vạn phần không tình nguyện ngẩng đầu lên, nhưng hai bàn tay vẫn không thành thật vuốt ve trên người Tuệ An.

Thấy Tuệ An miệng thở dồn dập, hai má đỏ ửng, Quan Nguyên Hạc nhìn nàng nhíu mày, thanh âm trầm thấp nói:

“Phu nhân kiếm phong hào hầu tước về cho vi phu, không biết muốn vi phu báo đáp phu nhân thế nào?”

Tuệ An bị Quan Nguyên Hạc làm tỉnh, nghe bên ngoài có tiếng bọn nha đầu nói chuyện, không khỏi vừa tức vừa thẹn, hung hăng trừng Quan Nguyên Hạc, ai ngờ y vẫn còn hơi sức đùa giỡn nàng.

Tuệ An thấy chân mày khóe mắt Quan Nguyên Hạc đều mang theo sung sướng, liền ngẩn ra, lòng nghĩ vừa rồi không gặp y cao hứng như thế, nàng còn tưởng rằng y không quá để ý chuyện phong hầu.

Tước vị Đông Đình hầu này ngay cả khi không có nàng, y cũng có thể dựa vào chiến công lấy được, chỉ là chậm nửa năm mà thôi. Nhưng Tuệ An nghe Quan Nguyên Hạc nói thế, trên mặt còn làm vẻ nghiêm túc gật đầu, trầm ngâm nói:

“Cái này ta cần phải suy nghĩ thật kỹ… Bằng không chàng viết cho ta cái chứng từ mới, kéo dài kỳ hạn thủ thân như ngọc của chàng thành mười năm đi?”

Tuệ An nói xong liền giương đôi mắt sáng ngời nhìn Quan Nguyên Hạc, Quan Nguyên Hạc sững sờ, sau đó mới cong môi mà cười, khẽ véo sống mũi nhỏ của Tuệ An, nhướng mày nói:

“Ta còn tưởng cưới một hiền thê về nhà, hóa ra lại là một thùng dấm chua.”

Tuệ An nghe vậy trong lòng thất vọng, trên mặt lại cười một tiếng, bĩu môi nói:

“Ta vốn là một thùng dấm chua đấy, nếu chàng còn trêu hoa ghẹo nguyệt bốn phía, coi chừng thùng dấm chua làm chua chết chàng.”

Quan Nguyên Hạc nghe Tuệ An nói sống chết gì đó, không biết có phải là vui mừng phân tâm, lại càng không nhận ra ý tứ nàng muốn nói, trong lòng còn ngọt ngào như bôi mật, nhìn nàng mở to hai mắt giả vờ giận dỗi, liền cắn lên môi Tuệ An mấy cái nữa, lúc này mới cam lòng buông nàng ra, lại nắm tay của nàng, nói:

“Đi, dẫn nàng đi nhìn cái một chỗ.”

Tuệ An sững sờ, người đã bị Quan Nguyên Hạc lôi kéo xuống sạp, bước nhanh ra ngoài.

Nhìn y kích động như vậy, Tuệ An có thể cảm giác được giờ phút này trong lòng y vô cùng cao hứng, nàng cũng nở nụ cười, chỉ là có chút không rõ, chẳng qua là được sắc phong hầu tước, tuy nói thì nghe oai phong, nhưng hầu tước Đại Huy tính ra vẫn là tam phẩm, ngoại trừ có thể thừa kế tước vị, đối với quan lộ nhưng lại một chút trợ giúp cũng không có. Quan Nguyên Hạc lại để ý như vậy?

Mắt thấy đã ra ngoài phòng, nàng kinh hô một tiếng gấp rút lắc lắc tay kéo y, nếu để bọn nha đầu nhìn thấy nàng cùng Quan Nguyên Hạc ban ngày ban mặt nắm tay thân mật, về sau nàng cũng đừng nghĩ lập uy trong viện nữa.

Quan Nguyên Hạc gặp Tuệ An giãy giụa, cũng nhìn nàng một cái, cong cong môi, buông nàng ra, chỉnh lại sắc mặt đi ra ngoài. Ai ngờ màn cửa còn không chưa kịp vén lên, liền nghe bên ngoài truyền đến thanh âm nha đầu:

“Nô tỳ gặp qua Tứ thiếu phu nhân.”

Sau đó Phương mama liền đứng ở cửa cao giọng hô:

“Phu nhân, Tứ thiếu phu nhân tới thăm người.”

Tuệ An sững sờ, chợt nhớ ra đó là thê tử của Quan Thần Chi, Trình Mẫn Du, nàng nhìn khuôn mặt vừa rồi còn tươi cười vui vẻ trong nháy mắt đã đen đến tận đáy của Quan Nguyên Hạc, che miệng cười lên khanh khách.

Quan Nguyên Hạc quay đầu trừng Tuệ An một cái, lạnh lùng nói:

“Lát nữa đến thư phòng tìm ta.”

Nói xong đi ra phòng, vừa vặn Trình Mẫn Du cười đi vào, đụng phải gương mặt lạnh như băng của y, ánh mắt hiện nét không vui quét qua người Trình Mẫn Du, cũng không còn đợi nàng hành lễ, y liền sải bước mà đi.

Trình Mẫn Du bị dọa, nụ cười trên mặt cứng đờ, đợi Quan Nguyên Hạc đi xa, nàng mới cảm thấy hơi thở thông thuận, quay đầu nhìn thấy Tuệ An đứng ở dưới mái hiên mỉm cười với mình, nàng cũng nở nụ cười, vừa thi lễ với Tuệ An vừa trêu ghẹo nói:

“Mẫn du gặp qua Tam tẩu!”

Tuệ An cũng cười một tiếng, gấp rút bước xuống hai bậc thang, đỡ nàng dậy, giận liếc nàng một cái, nói:

“Mau đứng lên! Hồ nháo! Đệ muội chỉ lo giễu cợt ta, lỡ có chuyện gì ta lại không gánh nổi. Nhìn bộ dáng như vậy cũng có năm tháng đi?”

Trình Mẫn Du thấy Tuệ An nhìn xuống cái bụng bầu của mình, không khỏi lấy tay vuốt bụng, cười ngọt ngào, nói:

“Vẫn chưa tới năm tháng, đã khiến ta lăn qua lăn lại như muốn rớt hai tầng da, đợi nó sinh ra xem ta dạy dỗ thế nào.”

Tuệ An nghe vậy vội gọi nha hoàn vẫn đi theo phía sau hầu hạ đỡ lấy nàng, cũng cười mời người vào phòng, nói:

“Ta vốn muốn chậm một chút mới tới thăm, nhưng vẫn chưa sắp xếp được thời gian, trời nóng như vậy, thân thể muội lại nặng nề, sao lại không biết nặng nhẹ tới nhìn ta đây!”

Đợi vào phòng, tiểu nha đầu dâng trà lên, Tuệ An mới lại nhìn bụng nàng, nói:

“Còn nói dạy dỗ bé? Nếu như thực sinh hạ, đến lúc đó chính là trưởng tôn của lão gia chúng ta, không chừng nhiều người coi thành bảo bối lắm, có thể mặc muội giáo huấn sao.”

Trình Mẫn Du nghe vậy cả cười, gặp Tuệ An hai gò má ửng đỏ, giữa lông mày còn lộ ra xuân sắc, há còn không biết mình đến quấy rầy chuyện tốt của phu thê người ta, nàng liền nhìn Tuệ An che miệng cười một tiếng, nói:

“Nhìn bộ dáng như vậy, e rằng ngày này sang năm chị dâu cũng ôm được một đứa rồi.”

Tuệ An nghe vậy ngẩn ra, sau đó sắc mặt liền hồng thấu, trong lòng thầm mắng Quan Nguyên Hạc, ngoài miệng lại nói:

“Đệ muội miệng lưỡi dẻo quẹo, thực nên cầm đồ ăn chặn lại mới đúng!”

Trình Mẫn Du gặp Tuệ An giận, liền cười ra vẻ trêu tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.