[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 130 : Xuất giá (1)




Thẩm Đại Đồng vì đã vào Hàn Lâm viện công tác, cho nên hai năm qua vẫn liên tục trú ở kinh thành, hôm nay Tuệ An xuất giá, một mình Đồng thị lo không xuể, Hứa thị cũng phải ngày ngày chạy qua Hầu phủ, bận rộn từ lúc trời chưa sáng đến khi tối mịt, mà lo liệu cho Hầu phủ xong nàng còn vội vàng trở về chiếu cố cha con Thẩm Đại Đồng.

Tuệ An rất cảm kích nàng, cũng có lòng thân cận cùng vị biểu tẩu này, thêm Hứa thị tính tình dịu dàng mềm mại, không quá hai ngày liền cùng Tuệ An quen thuộc như người trong nhà.

Buổi chiều hôm đó, Thẩm Phong liền dẫn Thẩm Tiểu Đồng cùng Thẩm A Đồng đến, trong Hầu phủ tự nhiên tránh không được lại rối ren một hồi, buổi tối trong phủ chuẩn bị mấy bàn tiệc, người một nhà tụ họp với nhau, chỉ thiếu duy nhất Thẩm Đồng vẫn đang ở biên cảnh.

Đồng thị không khỏi lảm nhảm đôi câu, còn nhắc đến hôn sự của Thẩm Đồng, chỉ nói lần này Thẩm Đồng trở lại có thể nào bà cũng không để người chạy mất.

Ai ngờ sáng sớm hôm sau Thẩm Đồng về thật, Tuệ An biết hắn và Quan Nguyên Hạc cùng nhau hồi kinh, nghe hắn vào phủ, không khỏi tim đập thình thịch.

Nàng cũng biết hôn kỳ của hai người sắp đến, chỉ sợ Quan Nguyên Hạc hồi phủ cũng phải bận bịu không kém, mấy ngày nữa liền tới đại hôn, nghĩ đến y cũng sẽ không dám làm chuyện nửa đêm trộm hương quen tay kia, liền cảm thấy vừa ngọt ngào lại thấp thỏm, cố gắng trấn tĩnh chờ đại hôn đến.

Cuộc sống nhoáng một cái liền qua, buổi tối trước hôm đại hôn, trải qua hai tháng lăn qua lộn lại, Tuệ An sớm đã bị trông coi phát sợ, càng bị mấy hồi lăn qua lộn lại mài mòn tính tình xúc động, nay hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Đồng thị cùng Phương mama mới bộc phát lòng tốt, cho phép Tuệ An nghỉ ngơi sớm hơn thường lệ, lúc này Tuệ An mới tính là nhàn nhã.

Trời còn chưa tối, nàng đã nằm vật trên giường, dùng sức mở rộng hai chân, ở trên giường lăn hai vòng mới thấy cơn mệt mỏi chậm rãi tan đi.

Vừa lăn một vòng, trong đống chăn giữa giường giống như lộ ra một đồ vật, nàng duỗi tay sờ thử, chạm vào vật cứng liền lôi ra, là một gói đồ nhỏ dùng vải đỏ quấn quanh.

Nhíu mày, Tuệ An cởi nút buộc túi kia, đã thấy bên trong là một tập tranh, Tuệ An liếc mắt nhìn, liền mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng gấp tập tranh lại ném trở về chỗ cũ, sau đó liền vùi mặt ở trong gối dùng sức cọ cọ.

Thu Nhi tiến đến nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười nói:

“Cô nương làm gì vậy, nếu không ngủ được hay là để nô tỳ thêm chút hương? Sáng mai mệt mỏi nhưng lại không được.”

Tuệ An nghe tiếng, sợ bị Thu Nhi nhìn thấy mình mặt mũi đỏ rực, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ buồn bực nói:

“Không cần, ta ngủ ngay đây.”

Nói xong nghĩ tới một chuyện, lại ngẩng đầu lên:

“Đúng rồi, hôm ấy Tần tỷ tỷ tặng gì đó, lấy ra cho ta xem.”

Tần Tiểu Song ngoại trừ đưa Tuệ An vài rương vải vóc cùng xiêm y dùng để thêm trang, hôm đó còn cho nàng một cái hộp vuông bằng gỗ lim, cũng không biết đựng gì, nhưng lại thần thần bí bí nói trước đêm nàng xuất giá mới được mở ra nhìn.

Hôm nay Tuệ An mới đột nhiên nhớ tới việc này, Thu Nhi nghe vậy cũng vỗ trán, cười lấy hộp ra, Tuệ An ngồi dậy mở hộp, chỉ liếc mắt nhìn vào bên trong, hai mắt liền trợn trừng, sau đó “cộp” một tiếng liền đóng sập cái hộp kia lại, hai má hồng thành ráng đỏ.

Thu Nhi cảm thấy kỳ quái, không khỏi hỏi một câu. Tuệ An liền khua tay nói:

“Không có gì, muội nhanh nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn ngủ rồi.”

Nàng nói dứt lời, lại đặt cái hộp kia ở đầu giường, cũng không gọi Thu Nhi cất về chỗ cũ.

Đợi Thu Nhi đi ra ngoài, Tuệ An lăn lộn trên giường, vươn chân đá đá cái hộp kia, đá nó tới chân giường, lúc này mới nằm sõng xoài tại chỗ.

Nhưng nàng vừa nhắm mắt lại, liền nhớ tới thứ đồ trong cái hộp kia. Là một bộ gốm sứ điêu khắc nho nhỏ, khắc một đôi nam nữ không mặc y phục, tư thái kỳ quái ôm cùng một chỗ…

Tuệ An nghĩ tới những thứ này, còn nhớ đến dung nhan tuấn mỹ cùng dáng người cao ngất, đôi mắt đen tuyền một mảnh của Quan Nguyên Hạc, nghĩ đến ngày mai mình sẽ gả cho người nọ, toàn thân nóng hổi như bị phỏng.

Nàng ở trên giường dùng sức trở mình, vùi mặt sau chăn mền, trong lòng thẹn thùng khó tả, không khỏi thầm mắng Tần Tiểu Song tặng cái gì không tặng, sao lại cứ phải đưa mấy thứ làm cho người ta mặt hồng tim đập như vậy, bảo nàng biết giấu chúng nó đi đâu!

Tuệ An ở trên giường buồn bực nửa ngày, không biết nghĩ gì, lại đỏ mặt ngồi dậy, bò tới bên bộ tượng người kia, phủ kín chăn mền, mượn ánh nến yếu ớt bên ngoài mà đỏ mặt nghiên cứu.

Một đêm này, Tuệ An chỉ cảm thấy vừa mới chợp mắt một chút, liền bị Phương mama gọi dậy, bọn nha đầu đã sớm chuẩn bị nước nóng tắm rửa, Tuệ An bị đẩy vào phòng tắm, thấy trong thùng tắm rải đầy lá trúc xanh tươi.

Nghĩ đến Quan Nguyên Hạc luôn dùng hương trúc, Tuệ An liền biết nhất định là Phương mama cố ý chuẩn bị cho mình, làm như vậy là để nàng có thể được lòng phu quân hơn. Trong lòng nàng vừa cảm động lại ngượng ngùng, ngồi trong thùng ngửi hương trúc tươi mát, Tuệ An chỉ cảm thấy gân cốt toàn thân đều giãn ra, người cũng khôi phục thanh tỉnh.

Ngâm đại khái gần nửa canh giờ, Phương mama liền dẫn Đông Nhi cùng Hạ Nhi tiến đến, đỡ Tuệ An ra khỏi thùng tắm, lau sạch sẽ, lại hầu hạ nàng mặc một món áo lót đơn bạc mới đỡ ra khỏi phòng.

Tuệ An vừa ngồi xuống một lát, Phúc phu nhân do phủ Phượng Dương hầu mời liền đến.

Phúc phu nhân phải là một trưởng bối đức cao vọng trọng còn đấng sinh thành, trong nhà trai gái đầy đủ, gia sự hòa thuận mới có thể đảm đương được, Đồng thị mời Phúc phu nhân cho Tuệ An, nhưng lại chính là Định Bắc vương phi.

Bà sáng sớm hôm nay liền đến phủ, được Phương mama mang vào phòng, vừa nhìn thấy Tuệ An, liền nở nụ cười, nói:

“Hôm nay ta phải xin một ít không khí vui mừng mới được!”

Tuệ An gấp rút đứng dậy hành lễ với bà, Đồng thị cũng bận rộn nghênh đón, cười nói lời cảm tạ cùng Định Bắc vương phi, Định Bắc vương phi gặp Tuệ An tiến lên hành lễ liễn đỡ nàng dậy.

Đồng thị chỉ huy nha đầu mang Tuệ An tới trước gương trang điểm, lau khô tóc cho nàng, lúc này mới mời Định Bắc vương phi chải tóc cho Tuệ An, một bên chải, một bên liền có bà mối hô:

“Một lược chải tóc đến đuôi.

Hai lược chải tóc đến khi đồi mồi.

Ba lược con cháu đầy sân.

Bốn lược chải tóc đến răng long đầu bạc!”

Tuệ An nghe tiếng hô kia, hai gò má nóng lên, đợi chải xong, Định Bắc vương phi mới lấy trâm trong tay nha đầu, chuẩn bị búi lên.

Lúc này có đoàn người cười vào phòng, là mấy người Văn Cảnh Tâm, Tạ Vân Chi cùng Vân Lan San. Tuệ An nhìn qua, nhìn các nàng cười một tiếng, liền bị Đồng thị đè lại vai, nói:

“Chớ lộn xộn, nếu làm hỏng tóc thì đừng mong làm tân nương xinh đẹp nữa.”

Mấy người Cảnh Tâm nghe vậy liền cười, Tuệ An lè lưỡi một cái, nhưng cũng không dám động.

Văn Cảnh Tâm đứng ở một bên, nheo mắt quan sát Tuệ An từ trên xuống dưới một lần, thấy hai má nàng đỏ thắm, đôi mắt sáng rỡ, lộ vẻ đêm qua ngủ vô cùng tốt, liền cười nói:

“Không sai, hôm nay An nương nhất định là tân nương xinh đẹp nhất.”

Định Bắc vương phi cười cười, cẩn thận thoa phấn lên mặt Tuệ An, tiếp nhận sợi dây đỏ trong tay nha đầu, tiếp tục xoa má cho Tuệ An, bà vân vê dây nhỏ giữa hai ngón tay, quét qua má Tuệ An, vừa đau vừa rát.

Bà mối đứng bên cạnh lại hô:

“Trái một đường sinh quý tử.

Phải một đường sinh lá ngọc cành vàng.

Trên dưới hai đường ngang má.

Công tử tiểu thư đều là Kỳ Lân*.”

*Ý chỉ những người giỏi giang xuất trúng.

Văn Cảnh Tâm ở một bên nghe, che miệng cười nhạo Tuệ An, Tuệ An dùng sức trừng nàng, lúc này mới thu liễm vẻ mặt, nhìn Tuệ An nói:

“Lúc Vân Chi xuất giá cũng là thím ta lau mặt cho nàng, nói là một chút cũng không đau, ngươi thành thật ngồi đi, lát nữa mới có thể biến thành tân nương xinh đẹp.”

Tuệ An chỉ cảm thấy bị dây nhỏ ma sát khó chịu hết sức, nghe vậy liền liếc nhìn Tạ Vân Chi, Tạ Vân Chi nhưng lại nháy mắt làm trò với nàng, Tuệ An chỉ đành cười khổ.

Lau mặt tất nhiên là đau, cho dù tay nghề khá hơn cũng vẫn vậy, Định Bắc vương phi liếc nhìn hai người, cười nói:

“Nữ tử xuất giá, chải tóc đã thành tục, gả ra ngoài, nhà chồng mới có thể đau, phu quân cũng sẽ yêu thương, đau này cũng là ngọt.”

Mọi người nghe vậy liền cười, đợi lau mặt xong, Tuệ An đã ra một thân mồ hôi, mà bên ngoài mặt trời cũng dần lên tới đỉnh đầu.

Đồng thị kêu nha hoàn đưa Định Bắc vương phi cùng mấy người Văn Cảnh Tâm đi nghỉ ngơi, Tuệ An liền bị đỡ vào tắm lần nữa, tháng sáu ngày cực nóng, nàng ngâm nước được một lúc, lúc này mới mặc hỉ phục được người đỡ ra ngoài.

Lại ngồi để nha đầu lau khô tóc tiếp, lại búi lên, Định Bắc vương phi cùng mấy người Văn Cảnh Tâm mới được đón tiến vào.

Hai tháng nay, Tuệ An vốn luôn do Phương mama giám sát, ngày ngày dùng sữa bò thoa mặt, lại cả ngày uống những bát thuốc dưỡng nhan kia, da thịt đã nuôi thành mềm mại trắng muốt như bé con mới sinh, nay lại thêm hai má đỏ bừng tựa ráng chiều tà, tức thì càng trở nên mỹ lệ tận xương.

Định Bắc vương phi nhìn Tuệ An như vậy, không khỏi tán dương vài câu, cười nói:

“Đây ngay cả son phấn đều bị lấn át, thật sự là uổng công ta chuẩn bị quà tặng đều là son phấn thượng hạng, hóa ra không cần nữa à!”

Văn Cảnh Tâm cũng gật đầu, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói:

“Như thế cũng đúng, mấy hôm nay trời rất nóng, nếu lại thoa son phấn, sẽ khó chịu lắm!”

Định Bắc vương phi cười ha hả, lại cầm mấy cây trâm ngọc cài lên tóc Tuệ An, lấy bút nhỏ tinh tế vẽ mày cho nàng, thoáng chốc liền hiện ra đôi mày lá liễu, quả nhiên mi mục như họa.

Tuệ An vốn lớn lên quyến rũ động lòng người, vừa vẽ mi tức thì tôn lên gương mặt mỹ nhân sặc sỡ loá mắt, khiến cho ngay cả nữ tử cũng không dời mắt được, tham lam ngắm nhìn.

Định Bắc vương phi ngắm nghía một hồi, lại nhìn Đồng thị nói:

“Một mỹ nhân phong tư hơn người nhường này, hôm nay bà mà không gọi ta làm Phúc phu nhân, để ta trang điểm cho nàng, đấy mới là có tội.”

Nói xong, Định Bắc vương phi lại nhìn Tuệ An, nói:

“Phóng mắt nhìn khắp kinh thành này, ta cũng chưa từng thấy qua ai trong chúng khuê tú phu nhân có thể hợp với kiểu mày này như con, thật giống hệt tiên tử giáng trần.”

Tạ Vân Chi cũng ở một bên cười, gật đầu nói:

“Xuất giá ngày đó, ta cũng cảm thấy mình là xinh đẹp nhất, hôm nay so sánh với An nương, ai! Nhưng lại ngay cả một nửa của An nương ta cũng không bằng.”

Vân Lan San nghe vậy liền cười vỗ vai Tạ Vân Chi, trêu ghẹo:

“Tân nương tử đều là đẹp mắt nhất, có ai không biết ngươi được phu quân sủng ái nhất, lúc này còn dám ở đây nói lời chua chát cơ đấy.”

Khuôn mặt Tạ Vân Chi lập tức ửng hồng, mọi người đang cười đùa, màn cửa liền bị vén lên, Tuệ An thấy nụ cười trên mặt Văn Cảnh Tâm cứng đờ, quay đầu lại, đã thấy một nữ tử dáng người gầy gò mặc xiêm y đỏ sậm đi vào trong phòng, phía sau là Hạ Nhi sắc mặt xanh mét.

Tuệ An sững sờ, cẩn thận nhìn kỹ, mới nhận ra nàng kia đúng là Tôn Tâm Từ!

Chỉ thấy nàng khuôn mặt cực kỳ gầy yếu, cái cằm nhọn hoắt, bộ dáng tuy là nẩy nở không ít, cũng nhìn rực rỡ hơn xưa, nhưng trên mặt dù kia đắp một lớp son phấn dày cũng khó mà che được sắc mặt tái nhợt cùng hai đầu lông mày ủ dột. Nàng nhìn thấy Tuệ An thân thể rõ ràng cứng ngắc một chút, ánh mắt chớp động, sau đó mới nở nụ cười, lại nói:

“Đại tỷ, tỷ thật là xinh đẹp!”

Nàng vừa đi vào, không khí trong phòng liền ngưng trệ, Đồng thị nhíu mày trừng Hạ Nhi một cái, Hạ Nhi lại ủy khuất cúi đầu, hung hăng trừng mắt liếc Tôn Tâm Từ, nụ cười trên mặt Tuệ An cũng khẽ ngưng kết, chỉ cảm thấy tâm tình tốt đẹp suốt từ hôm qua cũng bị mất sạch.

Từ khi Tôn Tâm Từ được Mã phủ mang đi, lúc đầu Tuệ An còn lưu ý, nói Phương mama ở Mã phủ mua chuộc hai thông phòng của Mã Minh Viễn, thỉnh thoảng tạo phiền toái cho Tôn Tâm Từ, nhưng về sau nàng lại phát hiện cuộc sống của Tôn Tâm Từ đã chẳng tốt đẹp gì, nên liền bỏ qua.

Lúc nàng vào phủ thanh danh đã hỏng, hơn nữa cặp phụ mẫu kia của nàng cũng càng thêm tàn tạ, khi đó nàng vào Mã phủ, với đức hạnh của Mã Minh Viễn, lại há có thể được sủng ái?

Ban đầu là Mã Minh Viễn nhìn nàng cũng có chút nhan sắc, thêm rốt cuộc trước kia cũng là đồng học ở Quốc Tử Giám, nàng lại là biểu muội của Thái tử phi, thành ra rất được yêu thương chiều chuộng.

Chỉ là về sau, người trong phủ nhìn ra Tôn Tâm Từ đã hoàn toàn bị Khương Hồng Ngọc cùng phủ Uy Khâm hầu vứt bỏ, cuộc sống của Tôn Tâm Từ liền càng ngày càng khó bề chịu đựng.

Chưa nói đến Mã Minh Viễn đã quá chán chường nàng, chỉ riêng việc Mã phu nhân vẫn luôn cảm thấy nàng quyến rũ con trai mình, liền ngày ngày tìm nàng phiền toái, chứ nói gì mấy thông phòng mà Mã Minh Viễn đã nạp từ lâu.

Nha hoàn trong viện Mã Minh Viễn sớm đã bị hắn nhúng chàm ít nhất một lần, Tôn Tâm Từ tuy là từ ngoài phủ đón vào, nhưng mà ngay cả danh phận thiếp thất cũng không có, đặt mình trong một đống thông phòng nha đầu quả thật khổ không thể tả.

Tuệ An phát hiện cho dù mình không nhúng tay, sinh hoạt của Tôn Tâm Từ đã như chìm trong địa ngục, nghĩ vậy nên không chú ý đến nàng nữa, về sau Tuệ An lại gấp rút lo liệu chuyện bên trại ngựa, liền càng không có thì giờ nói lý với Tôn Tâm Từ.

Hôm nay đột nhiên nhìn thấy nàng, còn giật mình sửng sốt một phen, sau đó mới bừng tỉnh như đã cách cả một đời.

Cũng không phải nàng sợ Tôn Tâm Từ là tới tìm phiền toái, hôm nay thân phận hai người đã bày ở đó, trừ khi là Tôn Tâm Từ nổi điên, hoặc là chán sống, nếu không nàng ngàn lần cũng không dám lỗ mãng!

Hơn nữa không phải là Tuệ An xem thường Tôn Tâm Từ, nhưng theo hiểu biết của Tuệ An đối với Tôn Tâm Từ, nàng ta còn chưa ngu ngốc để đi tìm chết, hoặc là thông minh đến nỗi muốn ngọc nát đá tan, cùng mình đồng quy vu tận.

Cho nên Tuệ An nhìn thấy Đồng thị tiến lên một bước chắn trước mặt mình, liền cười kéo tay bà, nói với Tôn Tâm Từ:

“Vị đại thẩm này có lẽ là đi nhầm nhà rồi, nhưng hôm nay người tới đều là khách, Hạ Nhi, thưởng.”

Năm ấy Tôn Tâm Từ được mang ra khỏi phủ Phượng Dương hầu, trên người không có nửa điểm ngân lượng, đến Mã phủ tất nhiên càng thêm túng quẫn, bộ y phục trên người nàng bây giờ cũng là lừa được từ chỗ Hoàng di nương, kiểu dáng già dặn, chất liệu cũ kỹ. Thêm sắc mặt nàng không tốt, người cũng gầy gò, lại trát một tầng son phấn dày đặc, ngước mắt nhìn lên thật đúng là trông có vẻ già, mặc dù chưa đến mức là “đại thẩm”, nhưng nhìn càng không giống tiểu cô nương mới hơn mười tuổi.

Tuệ An vừa dứt lời, mọi người đều cười khúc khích, nụ cười giả là trên khuôn mặt Tôn Tâm Từ liền cứng lại!

Trong lòng nàng cũng biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, e rằng Tuệ An sẽ không bao giờ chịu thân thiết với nàng, nhưng lần này dù là giả vờ cho người ta xem, dù là tự rước lấy nhục, nàng cũng nhất định phải đến, bởi vì hôm nay chỗ nàng có thể dựa vào thực sự quá ít, cuộc sống trôi qua quá mức gian nan.

Sắc mặt Tôn Tâm Từ xanh mét, không đợi nàng phục hồi tinh thần dưới ánh nhìn mỉa mai của mọi người, liền có mama vén rèm đi vào, cười nói:

“Người bên Quan phủ đến.”

Đồng thị gấp rút gọi Định Bắc vương phi cùng mấy người Văn Cảnh Tâm đi ra ngoài nghỉ ngơi, nhất thời trong phòng loạn thành một đoàn, nha hoàn bận rộn làm việc, vô tình đẩy Tôn Tâm Từ vẫn đờ người đứng ì một chỗ vào góc phòng.

Đợi mọi người đi ra ngoài, mama lo liệu tư lễ của Quan phủ liền cười vào phòng, chuẩn bị làm lễ cùng Tuệ An.

Trước khi thành thân, đã sớm có mama giảng về lễ nghi đủ loại cho Tuệ An, hôm nay cũng chỉ là làm có lệ, vị mama kia chưa nói được bao câu, đằng trước liền truyền đến tiếng chiêng trống ồn ào, không ngờ là đoàn đón dâu đã đến trước phủ.

Đồng thị vừa nghe đoàn đón dâu đến, cuống quít quay đầu kiểm tra một lượt các khâu từ trên xuống dưới, nói:

“Nhanh lên, kiểm tra lại cho cô nương, xem còn có chỗ nào không ổn không!”

Bọn nha đầu vội vàng thưa vâng tiến đến, sau đó bên ngoài liền có tiểu nha đầu chạy vội vào, hổn hển báo:

“Đội ngũ đón dâu đến, cô gia đã làm xong lễ Điện Nhạn*, nhanh đỡ cô nương ra cửa thôi!”

Tuệ An nghe vậy hoảng hốt, nhìn về phía Đồng thị, Đồng thị thấy nàng ánh mắt yêu kiều, mơ hồ phiếm hơi sương, hốc mắt liền đỏ, miễn cưỡng cười nói:

“Đừng làm lỡ giờ lành.”

Tuệ An dập đầu với Đồng thị, lúc này mới đội khăn voan đỏ, trong tay lại cầm một quả táo, sau đó bên ngoài liền truyền đến tiếng hô của bà mối:

“Giờ lành đến, tân nương tử về nhà chồng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.