[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 116 : Khai quan nghiệm thi




Edit: Đường Linh

Beta: Ánh Nguyệt

Vụ án Thẩm Thanh là Hiền Khang đế hạ chỉ, Thái hậu đích thân giao phó, do Thái vương chủ trì, Tam Ti hội thẩm, tất nhiên không có đạo lý lại kéo dài. Đích thân Thẩm Phong giao bà tử bán thuốc cho Hình bộ, sau khi lập án hôm ấy, buổi chiều Hình bộ đã lập tức cho đòi Tôn Hi Tường đến xét hỏi.

Lúc đó Tôn Hi Tường còn đang sốt cao nằm vật trên giường, phải nói ngày thường thân thể ông coi như không tệ, chỉ là lần này tai vạ đến nơi, lại bị Tuệ An sai người coi chừng gắt gao chẳng khác nào tù nhân, như con thú bị vây hãm, chỉ có thể lo lắng suông.

Hơn nữa hôm đó ông bị nộ hỏa công tâm phun ra một búng máu, đưa về Xuân Vận uyển đến ngày thứ hai, Tuệ An đã đem bán tất cả người hầu trong Xuân Vận uyển ra ngoài, đổi lại thành người của nàng.

Tuệ An phái người tới hầu hạ ông, mặc dù không để ông thiếu ăn thiếu mặc, nhưng không khác gì ngang nhiên châm chọc khiêu khích, canh giữ nghiêm mật, điều này khiến ông đừng nói là dưỡng bệnh, thậm chí còn tức giận đến quên ăn quên ngủ, lại luôn lo lắng thình lình bị áp đi hỏi tội, làm cho bệnh tình càng ngày càng nặng.

Người của Hình bộ vừa vào Hầu phủ, Xuân Vận uyển đã nhận được tin tức, Tôn Hi Tường sợ mất mật, run rẩy trốn trong chăn, hồi lâu mới trấn tĩnh lại, kêu hạ nhân nâng mình đứng dậy chuẩn bị mặc đồ, ai ngờ ông còn chưa kịp xuống giường, đã nghe trong sân truyền đến thanh âm ồn ào náo động, sau đó cửa bị người bên ngoài thô lỗ đạp ra, một đám quan binh lập tức xông vào.

Tôn Hi Tường còn chưa biết chuyện bà tử bán thuốc đã bị bắt, ban nãy ông nằm ở trên giường lại nghĩ là cùng lắm thì bị lật lại vụ án của Thẩm Thanh, vụ án này không nhân chứng cùng chẳng vật chứng, đừng nói định tội ông, cho dù có muốn coi ông làm nghi phạm bắt giữ cũng không thể, bây giờ ông là mệnh quan triều đình, đem ông đi tra hỏi, chỉ cần ông một mực chắc chắn không biết, vậy thì ai cũng đừng hòng làm gì ông.

Người của Hình bộ đến đây, Tôn Hi Tường còn suy đoán, có lẽ những bổ khoái này ít nhiều vẫn sẽ nể mặt một quan ngũ phẩm như ông, đại khái trước tiên sẽ là Kiều tổng quản ở phòng khách chiêu đãi bọn họ ăn cơm, phái người đến thông báo một tiếng, đợi ông ăn mặc chỉnh tề, tự nhiên sẽ ra ngoài lên kiệu với lý do đến Hình bộ cung cấp lời khai.

Nào ngờ ông đang chuẩn bị mặc đồ, những người này đã xông vào, một chút cung kính cũng không có, người nào cũng hông đeo binh khí, mặt mũi hung thần ác sát, Tôn Hi Tường liền ngây ngẩn cả người. Mà vị quan đi đầu chỉ nhìn Tôn Hi Tường một cái, liền chắp tay qua loa, nói:

“Làm phiền Tôn đại nhân theo Chu mỗ đi một chuyến.”

Tôn Hi Tường nghe ông lạnh nhạt mà nói, không khỏi nhíu mày, nghĩ tới một Thôi quan* nho nhỏ cũng dám vô lễ với mình như thế, nếu như mình nhịn xuống ngược lại càng có vẻ chột dạ, Tôn Hi Tường nghĩ vậy liền sầm mặt, nói:

“Đi ra ngoài! Bổn đại nhân còn tắm rửa thay quần áo!”

*Thôi quan: Tương đương chức Tiết Độ sứ thời nhà Đường, đến thời nhà Thanh chức vụ này được sửa thành Pháp quan, thời Dân quốc gọi là Thẩm phán, là chức vụ cai quản đại lao, chuyên xử lý những vụ tố tụng của dân chúng.

Lúc này Chu Thôi quan kia bỗng nhiên nở nụ cười khẩy, sau đó từ trong ngực lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt Tôn Hi Tường, nói:

“Tôn đại nhân nhìn cho rõ, Chu mỗ đến cũng không phải là xin ngài hạ cố tới Hình bộ uống trà bàn chuyện, đây là công văn Hình bộ ban ra, ở trên viết rất rõ ràng, Tôn Hi Tường ngươi là nghi phạm độc hại cựu Phượng Dương hầu Thẩm Thanh, cho phép tróc nã về quy án, dấu triện trên này ngài có nhìn rõ không! Mang đi!”

Lời Chu Thôi quan vừa dứt, đã có hai bổ khoái đi lên đè vai Tôn Hi Tường xuống, mạnh mẽ áp người đi ra ngoài.

Tôn Hi Tường căn bản không ngờ chuyện lại đến nước này, đợi ra khỏi phòng mới giật mình la hét lên.

Ông làm quan nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ nếu không phải Hình bộ nắm giữ chứng cớ gì, sẽ không bao giờ trực tiếp tới bắt người, ông chỉ sợ Tuệ An và Thẩm Phong hợp mưu tạo bằng chứng giả, trong thâm tâm ông bắt đầu hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu.

Điểm này Tôn Hi Tường thật sự không nghĩ sai. mặc dù Tôn Hi Tường lấy độc dược từ chỗ bà tử bán thuốc kia, nhưng lại không thể gắn liền một chỗ với cái chết của Thẩm Thanh. Tôn Hi Tường trực tiếp bị bắt giữ, là vì Thẩm Phong và Tuệ An uy hiếp bà tử bán thuốc kia, dứt khoát khi rằng “trầm miên” là Tôn Hi Tường mua để dùng trên người Thẩm Thanh.

Mà Tuệ An cũng sớm nghe được tin tức Tôn Hi Tường bị bắt đi, nàng nghe nói người của Hình bộ đã tới, vội vàng ngồi kiệu tới Xuân Vận uyển, lúc đến cửa viện thì gặp Tôn Hi Tường kinh hoảng vùng vẫy, lại như chó điên kêu gào nhằm áp chế nỗi sợ trong lòng, nàng không khỏi cười lạnh hai tiếng.

Tuệ An điều chỉnh sắc mặt xuống kiệu, khuôn mặt đầy đau thương lẫn lo lắng chạy đến trước người Tôn Hi Tường.

Tôn Hi Tường thấy nàng như vậy, hận đến sắc mặt xám ngắt, Tuệ An nhìn mà vừa vui mừng lại hỉ hả, bề ngoài thì ra vẻ đáng thương nói:

“Phụ thân đừng lo lắng, quan phủ chỉ gọi phụ thân qua để hỏi chuyện mà thôi, nữ nhi tin tưởng phụ thân không hề liên quan đến cái chết của mẫu thân, nữ nhi ở phủ chờ phụ thân trở về… “

Thấy Tôn Hi Tường nghiến răng nghiến lợi nhìn mình chằm chằm, Tuệ An làm như không thấy, lại hành lễ, nói nhỏ với hai vị bổ khoái đang áp giải Tôn Hi Tường:

“Hai vị đại nhân có thể để phụ thân ta thu thập chỉnh tề rồi hãy rời phủ được không? Trì hoãn cũng không mất bao nhiêu thời gian… “

Tuệ An là chủ tử phủ Phượng Dương hầu, lại được Thái hậu coi trọng, tương lai càng là nữ chủ nhân của Tướng phủ, mặt mũi của nàng những bình lính tiểu tốt này nào dám không cho? Nghe vậy, bọn họ cũng không dám ngẩng đầu nhìn nhiều, lúc này liền gấp rút buông lỏng tay Tôn Hi Tường, lùi ra xa.

Lúc Tôn Hi Tường bị lôi đi, xiêm y trên người xộc xệch, Tuệ An gọi gã sai vặt tiến lên sửa sang lại y phục cho ông, đợi gã sai vặt thối lui, nàng mới đến gần Tôn Hi Tường cười nói:

“Phụ thân đại nhân đi thong thả, An nương thật sự hiếu kỳ lắm, độc “trầm miên” kia của ngài là dùng trên người ai đây, tin tưởng Tam Ti thẩm án, chút chuyện nhỏ này tất nhiên có thể tra ra manh mối, phụ thân nói có đúng hay không?”

Từ ngày kết thúc yến tiệc Hầu phủ, Tôn Hi Tường biết mình bị Tuệ An tính kế, ông liền không gặp qua Tuệ An, những ngày này ông bị canh giữ trong viện Xuân Vận uyển, sớm đã hận Tuệ An cùng cực. Vừa rồi nhìn thấy nàng, Tôn Hi Tường phải dùng toàn bộ khí lực kiềm chế bản thân, mới không nhào tới xé xác nàng.

Nay nghe Tuệ An nói thế, ông sững sờ hồi lâu mới hiểu ra Tuệ An đây là dùng liên hoàn kế, lại còn chiêu sau độc hơn chiêu trước, đã tức giận đến hai mắt đỏ bừng, vội vã nhấc chân đá tới, trong miệng còn không quên chửi rủa:

“Vô liêm sỉ! Súc sinh!”

Không nói hiện tại thân thể Tôn Hi Tường không tốt, cho dù sức khỏe ông có tốt đến đâu, muốn đá trúng Tuệ An e rằng cũng rất khó. Huống chi Tuệ An có tâm chọc giận ông, một chân Tôn Hi Tường vừa giơ lên, Tuệ An liền lách mình tránh ra, núp ở trong ngực Phương mama, toàn thân run rẩy, nhỏ giọng nức nở.

Hai bổ khoái kia gấp rút chạy đến ngăn cản Tôn Hi Tường, lực đạo trong tay so với lúc nãy càng tăng thêm mấy phần.

Bọn họ đã sớm nghe nói chuyện của phủ Phượng Dương hầu, vô cùng khinh bỉ loại người như Tôn Hi Tường, bây giờ gặp Tuệ An nói chuyện cung kính, khắp nơi suy nghĩ cho phụ thân, vậy mà Tôn Hi Tường lại dám ở trước mặt mọi người động thủ với tiểu nữ nhi của mình, nhất thời liền mười phần tin tưởng lời đồn đại kia, lúc ra tay sao có thể không nặng?

Tôn Hi Tường bị áp giải đi, Tuệ An cũng lên kiệu, Chu thị lang vẫn còn trong sân chỉ huy quan binh lục soát Xuân Vận uyển.

Tuệ An liếc mắt nhìn về phía Phương mama, Phương mama liền vào sân nhỏ, lén dúi vào tay Chu Thôi quan kia một cái hà bao, cười nói:

“Hôm nay trời rất lạnh, còn làm phiền mọi người đi một chuyến, thực cực khổ quá. Đại nhân công vụ bận rộn, Hầu phủ cũng không tiện ở lâu, cái này kính xin đại nhân mang các huynh đệ đi uống mấy chén rượu nhạt, sưởi ấm thân thể.”

Chu Thôi quan trả lại hà bao cho Phương mama, vẻ mặt cung kính nói:

“Không dám không dám, lúc tại hạ đến, Tần vương điện hạ đã đặc biệt gọi tại hạ, tự mình dặn dò không thể quấy rầy thanh tịnh Hầu phủ, mama khách khí.”

Phương mama từ chối hai câu, thấy thái độ Chu Thôi quan rất kiên quyết, lại nhìn quan binh lục soát sân mặc dù động tác lưu loát, nhưng đối với đồ vật quý trọng cũng cầm nhẹ để nhẹ, không hề vụng trộm mang đi, liền yên lòng, chỉ nói đôi câu thì ra khỏi sân nhỏ.

Tuệ An nghe Phương mama nói Lý Vân Sưởng đặc biệt dặn dò Chu thị lang kia, không khỏi mím môi, cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên lên kiệu trở về Dung Lê viện.

Đêm nay Tôn Hi Tường không trở về Hầu phủ, mà buổi sáng hôm sau Đỗ Mỹ Kha cũng bị mang đi.

Tuệ An biết rõ mỗi ngày đều có người hồi báo tiến triển vụ án cho Thẩm Phong, chỉ là Thẩm Phong và Tuệ An sớm đã thương lượng qua kết quả vụ án này, Thẩm Phong cảm thấy Tuệ An dù sao cũng là nữ tử, tâm tư dù trưởng thành sớm thế nào nhưng rốt cuộc cũng vẫn còn con nít, cho nên không báo lại mọi chuyện với Tuệ An.

Thẩm Phong không nói, Tuệ An cũng không hỏi nhiều. Chỉ là sau khi Đỗ Mỹ Kha bị mang đi chưa được một canh giờ, Tôn Tâm Từ đã tranh cãi ầm ĩ muốn đến Dung Lê viện gặp Tuệ An.

Tôn Hi Tường vừa rời phủ, Tuệ An đã gọi Kiều tổng quản và người làm đến Xuân Vận uyển kiểm kê đồ đạc trong viện, ghi lại danh sách.

Khi đó Kiều tổng quản vừa bẩm báo mọi chuyện xong, Tuệ An đang ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, nghe tin Tôn Tâm Từ ồn ào muốn gặp nàng thì cười lạnh một tiếng. Lúc này nàng không rảnh rỗi quan tâm Tôn Tâm Từ, liền vẫy tay gọi Thu Nhi, nói:

“Muội đi Thu Lan viện nhìn một chút, xem Nhị cô nương muốn làm gì.”

Thu Nhi đáp ứng ra ngoài, một lát sau trở lại bẩm:

“Lúc nô tỳ đi qua, Nhị cô nương đang ồn ào đòi gặp cô nương, nô tỳ cũng không rảnh nghe nàng càm ràm, xoay người liền đi, Nhị cô nương thấy vô vọng mới gấp rút gọi nô tỳ trở lại, nói ngày mai là sinh nhật của Tam thiếu phu nhân phủ Lưu Thị lang, nàng muốn tới chúc mừng, muốn xin nô tỳ nhắn lại với cô nương cho nàng ra phủ.”

Tuệ An nghe vậy nhíu mày, Đỗ Mỹ Kha bị bắt, lúc này Tôn Tâm Từ lại khóc nháo đòi ra phủ, Tuệ An nghĩ hơn phân nửa là nàng muốn ra ngoài tìm cách cứu Đỗ Mỹ Kha. Tuy Tam thiếu phu nhân phủ Lưu Thị lang là thứ muội của Đỗ Mỹ Kha, nhưng nghe nói trước kia cũng nhiều lần bị Đỗ Mỹ Kha bắt nạt, lúc này sao có thể nổi lòng tốt giúp nàng, đối nghịch với phủ Phượng Dương hầu?

Huống chi phía sau việc này còn có Thái hậu, cho dù Tôn Tâm Từ cầu xin đến ai chỉ sợ cũng vô dụng. Tuệ An mặc dù không sợ Tôn Tâm Từ cầu xin xảy ra chuyện gì, nhưng không có nghĩa sẽ để nàng tùy tiện ra ngoài, vạn nhất nàng lại nói những câu không nên nói, làm những chuyện không nên làm thì lại tốn công nàng thu xếp, cho nên nghe xong lời của Thu Nhi chỉ nói:

“Muội tìm hai bà tử đến Thu Lan viện coi chừng Nhị cô nương, cũng nói cho Tôn Tâm Từ biết, vụ án chưa xác định, nàng càng khỏi phải nghĩ đến chuyện xuất phủ, kêu nàng sớm hết hy vọng đi, đừng có mù quáng mà làm khổ mình.”

Tuệ An thấy Thu Nhi đáp ứng đi ra ngoài, lúc này mới khép lại quyển sách trong ném cho Xuân Nhi, nói:

“Lệnh người đóng cửa Xuân Vận uyển, Tôn Hi Tường không có phúc trở về đâu!”

Ngày hôm đó trời vừa xẩm tối, Thẩm Phong đến Dung Lê viện, Tuệ An thấy người ông dính đầy bông tuyết, vội vàng gọi Phương mama bưng chén canh nóng, lại phân phó Hạ Nhi đưa khăn nóng lên. Thẩm Phong lau mặt, dùng qua ít canh, mới từ trong ngực lấy ra một xấp giấy, đưa cho Tuệ An, nói:

“Đây là vừa rồi Tần vương phái người đưa tới, con xem trước một chút đi.”

Phương mama phân phó Xuân nhi thắp thêm đèn, Tuệ An đã đem tông quyển trong tay nhìn qua một lượt, tông quyển đại diện cho tiến triển của vụ án, bên trong ghi lại lời khai đã lấy được hai ngày nay của Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha.

Như Tuệ An dự đoán, Tôn Hi Tường sống chết không thừa nhận, nhưng Đỗ Mỹ Kha lại một mực chắc chắn Tôn Hi Tường dùng độc “trầm miên” kia trên người Thẩm Thanh, trừ lần đó ra bà còn khai ra hai chuyện xấu khác Tôn Hi Tường đã làm.

Chỉ có điều Tôn Hi Tường bỏ thuốc như thế nào, tòng phạm là ai, bà lại nói năm đó mình chưa vào phủ nên không biết. Đỗ Mỹ Kha nói như thế, Tuệ An cũng không hề ảm thấy kỳ quái.

Ở kiếp trước, Đỗ Mỹ Kha có thể được Tôn Hi Tường nâng lên làm chính thất, tất nhiên là thấy Tôn Hi Tường tốt, kiếp này Đỗ Mỹ Kha bị Đỗ phủ chán ghét vứt bỏ, bị huynh đệ tỷ muội coi thường, chân lại bị cà thọt, Tôn Hi Tường còn đánh chửi bà, chỉ sợ giờ phút này nỗi hận trong lòng bà đối với Tôn Hi Tường còn sâu hơn Thẩm Tuệ An nàng mấy phần.

Hôm nay đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, bà dùng hết sức lực hắt nước bẩn lên người Tôn Hi Tường, bản thân mình dĩ nhiên phải càng sạch sẽ càng tốt.

Thẩm Phong thấy Tuệ An xem hết, liền nói:

“Ý tứ Tần vương là, hiện nay có Ngô bà tử và Đỗ Mỹ Kha làm chứng, chỉ cần mở quan khám nghiệm tử thi là có thể định án. Nếu phủ Phượng Dương hầu ta đồng ý, vậy sáng mai liền lập tức mở quan.

An nương, có Tần vương điện hạ làm chủ, định tội hai kẻ Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha không phải việc khó, phán Tôn Hi Tường tử hình cũng trừng phạt đúng tội, việc này coi như chết là hết chuyện. Con cần gì phải giữ người lại, tạo thêm rắc rối?”

Tuệ An nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Phong, thanh âm có chút bén nhọn nói:

“Cậu, ông ta hại mẫu thân con chết thảm, lại hưởng thụ tôn vinh Hầu phủ nhiều năm như vậy, để ông ta chết dễ dàng, con không cam lòng! Con nhất định phải khiến ông ta nếm đủ đau khổ trên nhân thế, làm cho bọn họ giết hại lẫn nhau, cuối cùng hối hận đã muộn, mới có thể cam tâm.”

Thẩm Phong thấy Tuệ An kiên trì, không khỏi thở dài một tiếng, mắt lộ ra thần sắc khổ sở, nói:

“Là cậu sai, những năm này khiến con chịu quá nhiều đau khổ… Ai, con đã kiên trì, tất cả cậu đều nghe theo con hết.”

Lúc này Tuệ An mới nói:

“Ngày mai mở quan nghiệm thi, cậu trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau khi Thẩm Phong rời đi, Tuệ An lại truyền Thẩm Cảnh và Thẩm Ảnh đến, nhỏ giọng giao phó cho các nàng một chuyện, xong xuôi mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhưng dù nàng lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, liền dứt khoát đứng lên, cùng Phương mama tới từ đường thắp cho Thẩm Thanh ba nén nhang, quỳ ở trên đệm lẩm bẩm một hồi với tấm bài vị đen như mực kia, mãi sau mới trở về phòng ngủ tiếp.

Tuệ An chỉ chợp mắt một lát, Phương mama đã gọi nàng tỉnh lại, Tuệ An mặc vào áo tang, được Phương mama đỡ ra khỏi phòng.

Trong phủ cũng bận rộn không kém, bởi vì hôm nay là ngày mở quan khám nghiệm tử thi, mở quan Thẩm Thanh xong sau đó lại không thể lập tức chôn cất lần nữa, cần phải mang về Hầu phủ đặt bảy ngày, thỉnh cao tăng đến tụng kinh siêu độ vong linh, cúng bái hành lễ đủ bảy ngày mới thôi.

Cho nên sáng sớm Hầu phủ đã giăng đầy lụa trắng, treo đèn lồng trắng, hòa với tuyết đang rơi xuống, có vẻ một mảnh hiu quạnh.

Phương mama thấy Tuệ An nhìn tuyết ngẩn người, liền than một tiếng, nói:

“Chỉ sợ cuối năm nay sẽ lại có một trận tuyết, cô nương mau vào kiệu đi, cẩn thận tổn thương cơ thể.”

Tuệ An nghe vậy mới phục hồi tinh thần, gật đầu lên kiệu, ra khỏi phủ lại đổi xe ngựa. Đồng thị cũng một thân trắng thuần, đã chờ trong xe, bà gặp Tuệ An tiến đến, gấp rút phủi tuyết dính trên vai nàng, nói:

“Đêm qua không nghỉ ngơi tốt à? Mặt mũi con nhìn nhợt nhạt quá, lát nữa mẫu thân con nhìn thấy, không biết sẽ đau lòng thế nào.”

Tuệ An nghe vậy hốc mắt ửng hồng, chóp mũi có chút chua xót, chỉ nở nụ cười khổ, ngồi ở một chỗ cúi đầu không nói, Đồng thị biết lòng nàng không dễ chịu nên cũng không nhiều lời, chỉ nắm tay nàng, gõ gõ lên cửa xe, lúc này xe ngựa liền chầm chậm đạp tuyết mà đi.

Ngĩa trang Thẩm gia nằm trên núi Thúy Vân ở phía Tây ngoại ô kinh thành, hôm nay mở quan khám nghiệm tử thi, phân nửa người làm Hầu phủ đều đi theo đốt vàng mã, Thẩm Phong đến trước, Thẩm Tiểu Đồng và Thẩm A Đồng cũng mặc áo tang theo sau.

Đến nghĩa trang, người của Hình bộ đã đợi từ lâu, Tuệ An xuống xe, thấy Lý Vân Sưởng cũng ở đây, đang nói chuyện với Thẩm Phong, hắn thấy nàng xuống xe liền đi tới. Tuệ An sửng sốt, lúc này mới vội vàng lách người núp ra sau lưng Đồng thị.

Lý Vân Sưởng thấy động tác của nàng, trong lòng không khỏi chua chát, nhưng ánh mắt lại chưa từng dời đi.

Tuệ An mặc áo tang, búi tóc đen nhánh, phía trên cài một đóa họa lụa màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt đen thẫm một mảnh. Không biết có phải do gầy không, thấy nàng lại cao hơn, vóc người có vẻ thon thả không ít, eo thon yêu kiều được lụa trắng quấn quanh, phảng phất một cánh tay của hắn cũng có thể nắm được, giữa màn tuyết kia, dây lưng của nàng lay động theo gió, làm cho người ta cảm thấy muốn xông ra bảo vệ.

Lý Vân Sưởng nhìn nàng, trong lòng vừa chua xót lại đau đớn, ánh mắt càng không dời ra, trên mặt mang theo vài phần thương tiếc cùng xúc động. Đồng thị cũng nhận ra ánh mắt của hắn, bà hơi sửng sốt, khẽ nghiêng che chắn cho Tuệ An, lại tiến lên một bước hành lễ với hắn.

Ánh mắt của Lý Vân Sưởng tuy cách màn tuyết nhưng dường như vẫn lưu lại trên người, cho dù Tuệ An cúi đầu cũng có thể tinh tường cảm giác được, nàng có chút kỳ quái, nhưng theo ánh mắt chăm chú kia của hắn cũng thấp thỏm không yên, đợi Đồng thị hành lễ, Tuệ An mới thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vã thi lễ.

Lúc này Lý Vân Sưởng mới giật mình hoàn hồn, gấp rút đưa tay đỡ Đồng thị, ôn hòa nói:

“Bản vương lần trước nhờ có Thẩm tiểu thư cứu giúp, vẫn chưa thể giáp mặt tạ ơn tiểu thư, lần này phụ hoàng lệnh bản vương điều tra kỹ vụ án Thẩm Nữ hầu uổng mạng, Thẩm Nữ hầu là công thần của Đại Huy ta, hôm nay vạn bất đắc dĩ mới kinh động vong linh trưởng bối, lẽ ra bản vương phải tự mình trình diện bái tế mới đúng, phu nhân và Thẩm tiểu thư không cần đa lễ.”

Hắn nói xong gặp Tuệ An lại thi lễ theo Đồng thị, từ đầu đến cuối chẳng hề ngẩng đầu, không khỏi thở dài một tiếng nhìn Tuệ An, nói:

“Thẩm tiểu thư không cần thương tâm quá mức, tổn hại thân thể, chỉ sợ Thẩm nữ hầu trên trời có linh thiêng cũng khó lòng yên nghỉ.”

Tuệ An nghe tiếng lại hành lễ, âm thanh bình tĩnh nói:

“Đa tạ vương gia chỉ điểm.”

Lý Vân Sưởng thấy Tuệ An hạ quyết tâm tránh mình, trong lòng khó chịu một hồi, lại nhìn Tuệ An mấy lần, mới rời đi.

Tuệ An nghe tiếng bước chân của hắn đi xa, không kiềm được ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đã thấy Lý Vân Sưởng khoác áo choàng xám, đầu vai phủ đầy tuyết trắng, Tuệ An nghĩ hắn là vì thể diện của Thẩm Phong mà đến, cũng không nghĩ nhiều.

Vì để mở quan khám nghiệm tử thi, Hầu phủ đã chuẩn bị nhiều ngày, đợi Thẩm Phong mang theo đám người Thẩm gia cùng Tuệ An đi qua làm đại lễ tế bái, người của Hình bộ mới tiến lên.

Tuệ An không khóc, chỉ lạnh lùng quỳ một bên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hàng chữ trên bia mộ.

Lý Vân Sưởng thấy quan sai Hình bộ đến xin chỉ thị, lại nhìn Tuệ An một cái, lúc này mới trầm giọng hạ lệnh:

“Mở quan!”

Đồng thị dẫn đầu thấp giọng khóc sụt sùi, sau đó người làm Hầu phủ cũng lớn tiếng nức nở nghẹn ngào, Tuệ An nghe âm thanh đào đất kia chỉ cảm thấy tâm tư càng ngày càng nặng nề, có chút khó thở.

Ánh mắt nàng dời khỏi bia mộ nhìn về phía đông, nơi đó có Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha đang quỳ trên mặt đất, hai người bị quan sai trông giữ, mặt cắt không còn giọt máu run rẩy từng chặp.

Bọn họ bị mang đến là do Tuệ An đặc biệt yêu cầu, một chuyện quan trọng như vậy, sao có thể thiếu phần hai người bọn họ?

Ánh mắt Tuệ An như lưỡi dao bắn qua, thấy khuôn mặt phù dung của Đỗ Mỹ Kha sớm đã trắng bệch, mặt mày nhợt nhạt, xương gò má nhô ra hai bên, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ, xiêm y tán loạn, dưới cổ còn dính đầy vết máu, mơ hồ lộ ra hai đạo vết thương, Tuệ An chỉ liếc mắt một cái liền biết bà ở trong lao đã chịu không ít hình phạt.

Nàng lại chuyển mắt nhìn Tôn Hi Tường, mặt ngoài nhìn không ra vết thương gì, hành hình không được mời đại phu, nhưng Tuệ An cũng biết trong khoảng thời gian này có Thẩm Phong chiếu cố, Tôn Hi Tường tất nhiên chịu khổ không ít hơn Đỗ Mỹ Kha.

Tuệ An cứ như vậy nhìn chằm chằm hai người Tôn Hi Tường, bọn họ làm sao có thể không nhận ra, Tôn Hi Tường đón nhận ánh mắt tối tăm của Tuệ An mà cả người run lên, chỉ cảm thấy cách một màn tuyết, lại phân không rõ đó là Tuệ An hay Thẩm Thanh đang muốn tìm ông đòi mạng!

Ông chỉ liếc mắt nhìn liền sợ hãi cúi đầu, thân thể không ngừng run rẩy, mà Đỗ Mỹ Kha căn bản không dám nhìn về phía Tuệ An, chỉ co đầu rụt cổ như một con chó mà thở hổn hển. Tuệ An càng không dễ dàng buông tha hai người, ánh mắt quét qua quét lại.

Lý Vân Sưởng nhìn Tuệ An quỳ trên mặt đất, thân ảnh nho nhỏ của nàng quỳ ở nơi đó vừa cô đơn lại mất mát, trong ánh mắt lộ ra cừu hận khắc cốt ghi tâm, hắn đau lòng không thôi.

Chỉ chốc lát sau, đôi môi Tuệ An ban đầu còn đỏ thẫm đã biến thành màu xanh nhạt, hắn không khỏi nhíu mày, cất bước đi về phía Thẩm Phong.

Tuệ An thấy Tôn Hi Tường bị mình nhìn chằm chằm, ôm đầu như con thú bị vây hãm, nàng khẽ khinh miệt nhếch môi, lúc này Thẩm Phong lại đi về phía Phương mama nói:

“Cô nương không hiểu chuyện, mama sao cũng theo nàng như vậy! Trời đông rét mướt mà tùy theo tính tình của nàng, đến lúc quan trọng lỡ xảy ra chuyện gì thì sao! Phải mất một thời gian nữa mới có thể đào được quan tài, mama mau đỡ cô nương vào trong xe ngựa nghỉ đi.”

Phương mama vốn cũng quỳ rơi lệ, nghe vậy mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng phân phó mấy người Đông Nhi đỡ Tuệ An đứng dậy, lập tức đưa vào xe.

Bên kia Thanh Bình cũng đỡ Đồng thị dậy, Đồng thị đứng tại chỗ khóc một hồi, mới nén nước mắt vào xe ngựa.

Hai canh giờ sau, quan tài được kéo lên, Tuệ An nhìn chằm chằm quan tài nâm thẫm, ánh mắt trống rỗng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Quan tài được kéo lên, đè trên tuyết phát ra tiếng vang kèn kẹt, càng làm nổi bật bốn phía yên tĩnh, Lý Vân Sưởng và Thẩm Phong liếc mắt nhìn nhau, liền hạ lệnh mở quan.

Đinh trên quan tài nhanh chóng bị gỡ bật ra, trong nháy mắt khi một đám quan sai đang dùng sức cậy nắp quan tài, đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh thấu xương, sau đó là thanh âm quỷ mị âm u vang vọng quanh nghĩa địa:

“Trả mạng cho ta… “

Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha quỳ ở nơi đó vốn đã bị hù dọa mặt cắt không còn giọt máu, mắt thấy quan tài kia bị đẩy ra, nhất thời liền cảm giác có bóng trắng trước mặt lướt qua một cái, tiếng rên rỉ đòi mạng vang lên bên tai, tức thì thi nhau thét chói tai.

Đỗ Mỹ Kha kêu thảm một tiếng, quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu, trán dính đầy máu, trong miệng lại càng điên điên khùng khùng nói:

“Không phải ta! Ta sai rồi! Không dám! Không, ngươi tìm Tôn Hi Tường, là hắn! Là hắn muốn ta hại ngươi! A!”

Nói xong hai mắt tối sầm, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Mà Tôn Hi Tường cũng chẳng tốt hơn là bao, toàn thân run rẩy phủ phục trên mặt đất, dập đầu la hét:

“Phu nhân tha mạng! Tha mạng!”

La hét hai tiếng, cảm giác hạ thân lạnh lẽo, đúng là đã sợ đến nỗi tè cả ra quần, khiến cho một thân dơ bẩn.

Thanh âm quỷ mị kia vang lên, chính Thẩm Phong và Đồng thị cũng sợ hết hồn, Lý Vân Sưởng nhíu mày, trên mặt hồ nghi liếc Tuệ An, đã thấy Tuệ An mặt đầy trào phúng đang nhìn hai người Tôn Hi Tường.

Mà những quan sai xung quanh cũng bị hù dọa quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, người làm Hầu phủ đồng thời biến sắc, cũng dập đầu theo.

Đồng thị bị âm thanh kinh hãi dọa sợ hết hồn, sau đó bỗng nhiên xông về phía Đỗ Mỹ Kha, kéo bà ta từ trên mặt đất lên, tay đấm chân đá, trong miệng hô:

“Tiện nữ, tỉnh lại! Trả mạng cho tiểu thư ta!”

Đồng thị là người học võ, đá hai cái đã lôi Đỗ Mỹ Kha từ trong mộng tỉnh lại. Tuệ An thấy Đỗ Mỹ Kha mở mắt hoảng sợ nhìn Đồng thị, không khỏi cười lạnh đi tới, rút roi chín khúc từ bên hông ra, vung tay quăng tới.

Roi chín khúc kia khí thế như sét đánh, gương mặt Đỗ Mỹ Kha trắng bệch, roi vừa quét qua, mang theo huyết nhục văng ra tứ phía, má phải Đỗ Mỹ Kha đã bị rách toạc một đường, Tôn Hi Tường ở bên cạnh nhìn thấy huyết nhục kia, đồng tử co rút, ông chỉ sợ Tuệ An cũng đánh mình như thế, lúc này đã hoảng sợ cùng cực.

Đỗ Mỹ Kha bị đau kêu thảm một tiếng, bà không chịu nổi đau đớn, lần nữa trợn ngược hai mắt hôn mê bất tỉnh, lúc này Lý Vân Sưởng mới phân phó quan sai kéo hai người xuống.

Lý Vân Sưởng đi tới, chỉ nhìn thấy cánh tay Tuệ An bởi vì tay nắm roi quá chặt mà lộ ra khớp xương rõ ràng, hắn nhíu mày nhìn Đông Nhi đứng một bên, nói:

“Đi, lấy cho cô nương cái lò sưởi đến.”

Lúc này Đông Nhi mới nhìn thấy tay kia Tuệ An đã có chút xanh tím, vội vã chạy về phía xe ngựa.

Rõ ràng Lý Vân Sưởng rất chán ghét nữ tử lỗ mãng, hôm nay nàng làm như vậy đâu chỉ hai từ ‘lỗ mãng’ là có thể hình dung? Chỉ sợ nói tàn nhẫn cũng không quá, thế mà Lý Vân Sưởng vẫn quan tâm nàng, trong lòng Tuệ An sinh ra vài phần quái dị, không kiềm được ngẩng đầu nhìn hắn.

Tuệ An nhìn lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lý Vân Sưởng, trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo thương tiếc cùng đau lòng, môi của hắn càng lộ ra nụ cười đầy ôn nhu, Tuệ An không khỏi cả kinh, nhanh chóng cúi đầu, thi lễ liền vịn tay Đồng thị, nói:

“Mợ đừng vì những kẻ không đáng mà tổn thương thân thể, tin chắc Vương gia nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Hầu phủ.”

Trải qua chuyện này, nghĩa trang càng thêm yên lặng như tờ, pháp y tiến lên kiểm tra hài cốt, cạo một ít bột từ xương trắng, lần nữa đậy lại quan tài.

Pháp y kiểm tra hài cốt Thẩm Thanh, theo kinh nghiệm nhận ra thi thể Thẩm Thanh bị trúng độc, nhưng là “đồn độc”!

Đêm hôm đó, dưới sự an bài của Lý Vân Sưởng, Thẩm Phong vào đại lao Hình bộ, cùng Thái vương cả đêm thẩm vấn hai người Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha, dùng đại hình ép phải cung khai.

Có lẽ ban ngày hai người bị kinh hãi, lòng phòng ngự đã vượt quá giới hạn, hoặc có lẽ không chịu nổi hình phạt, hai người đều thành thật cung khai.

Y như Tuệ An và Thẩm Phong dự liệu, năm đó Thẩm Thanh, mẫu thân Tuệ An xác thực là trúng đồn độc, độc này đúng là được giấu trong bánh hoa quế do đích thân Đỗ Mỹ Kha làm, còn Tôn Hi Tường tự mình mang về phủ dụ dỗ Thẩm Thanh dùng.

Ngoài dự liệu của Tuệ An chính là, chuyện năm đó Thẩm Phong bị thiết kế phá hủy trong sạch của Thẩm Thanh thì Tôn Hi Tường hoàn toàn không tham dự.

Tôn Hi Tường cung khai, nói năm đó ông mới vào Hầu phủ, mặc dù không yêu Thẩm Thanh, nhưng cũng tương kính như tân, phu thê hòa thuận.

Ông bị buộc ở rể Hầu phủ, trong lòng tuy không phải cam tâm tình nguyện, cũng phần nào oán hận, nhưng chưa bao giờ muốn mưu hại Thẩm Thanh!

Chính vì năm đó Thẩm Phong và Thẩm Thanh yêu đương vụng trộm bị ông phát hiện, nên Tôn Hi Tường mới ghim lòng thù hận với hai người, sau khi biết Thẩm Phong chỉ bị đuổi ra Hầu phủ thì càng không cam lòng.

Bất mãn cùng hận ý trong lòng càng giấu càng sâu, về sau mới nảy sinh ý niệm mưu đoạt gia sản Hầu phủ, hại chết Thẩm Phong, bởi vì ông cảm thấy những thứ này đều là Hầu phủ cùng Thẩm Phong nợ ông.

Mà Tôn Hi Tường mua độc “trầm miên” từ chỗ bà tử là đang chuẩn bị dùng trên người Thẩm Phong, lúc ông ta mua “trầm miên” thì Thẩm Phong vừa bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, Tôn Hi Tường mưu tính mua chuộc hạ nhân trong phủ Thẩm Phong, sai người lén lút hạ thuốc vào thức ăn, chỉ là nhất thời không tìm được người thích hợp, về sau theo thời gian, hận ý của ông đối với Thẩm Phong cũng từ từ phai nhạt, thành ra thuốc này vẫn chưa được sử dụng.

Thẩm Phong theo lời Tôn Hi Tường nói, cũng ở Xuân Vận uyển tìm được một bọc “trầm miên”, mà lúc Tôn Hi Tường từ chỗ bà tử đó mua thuốc cũng phù hợp với thời gian Thẩm Phong xuất phủ.

Thay vào đó Đỗ Mỹ Kha lại nhận tội, lúc ấy bà vừa trở thành ngoại thất của Tôn Hi Tường, bởi vì Thẩm Thanh mà bà bị Thái hậu khiển trách không được vào cửa, mối hận trong lòng đối với Thẩm Thanh đã đạt tới cực điểm.

Lúc ấy đúng dịp Thẩm Phong hồi kinh báo cáo công tác, phủ Phượng Dương hầu lại hoàn toàn chẳng kiêng dè ông là ngoại nam, cho ông ở trong hậu trạch, Đỗ Mỹ Kha từ chỗ Tôn Hi Tường nghe nói chuyện này liền nổi tâm tư tính kế.

Bà vừa ép buộc lại dụ dỗ nha hoàn Phàn Chi từ lâu đã bị bà mua chuộc, lúc ấy Phàn Chi đang hầu hạ bên cạnh Tôn Hi Tường, từ trong miệng Phàn Chi biết được sinh hoạt hằng ngày của Thẩm Thanh, cũng biết trong viện Thẩm Thanh trồng hai cây trúc đào.

Chuyện phát sinh vào hôm sinh nhật Thẩm Cường, Đỗ Mỹ Kha sớm đã dự liệu, chủ tử Hầu phủ cùng bọn hạ nhân tất nhiên sẽ uống rượu, trước đó một ngày bà liền chuẩn bị một Hương cầu, bên trong chứa hương liệu không độc, nhưng sẽ bộc phát độc tính khi kết hợp với hương hoa của cây trúc đào.

Sáng sớm Đỗ Mỹ Kha đã đưa Hương cầu đến tay Phàn Chi, để Phàn Chi treo bên hông Tôn Hi Tường, Thẩm Thanh vốn đã dùng qua rượu, lúc Thẩm Thanh và Tôn Hi Tường trở về viện thì đồng thời hương liệu trong Hương cầu cũng phát tán độc tính do gặp cây trúc đào ngoài cửa sổ đang nở hoa, khiến Thẩm Thanh cùng nha hoàn trong phòng trúng độc mà không biết.

Độc này vốn không quá lợi hại, không lấy mạng người, chỉ làm cho người ta lâm vào hôn mê, đêm đó mọi người đều uống rượu, sẽ ngủ rất sâu, tất nhiên sau đó càng chẳng để lại bất cứ dấu vết gì.

Mà Tôn Hi Tường kỳ thật cũng trúng độc, chỉ là ông vừa trở lại thư phòng thì Phàn Chi đã dâng canh giải rượu có chứa thuốc giải lên cho ông, hôm sau lại cũng chính là tiểu nha hoàn Phàn Chi thúc giục Tôn Hi Tường sớm một chút tỉnh lại về viện “bắt kẻ thông dâm”.

Mà Thẩm Phong thì bị Hồng Diệp hầu hạ trong viện của ông hạ độc, dìu vào trong phòng Thẩm Thanh, Hồng Diệp này học qua một chút kỹ xảo giang hồ, có thể sử dụng một thanh sắt mảnh tạo thành cơ quan, từ bên ngoài khóa trái cửa viện, đêm đó người phát sinh quan hệ với Thẩm Phong cũng là Hồng Diệp này, mà nàng nhiều năm trước đã bị Đỗ Mỹ Kha xử lý triệt để.

Ngày đó Tôn Hi Tường nào biết Thẩm Thanh là bị tính kế, ông trở về viện thấy Thẩm Thanh và Thẩm Phong đồng giường cộng chẩm, mà quần áo Thẩm Phong còn dính đầy thứ chất lỏng dơ bẩn màu trắng đã khô khốc, há lại không hận Thẩm Thanh đến tận xương.

Mặc dù ngày đó mama kiểm tra thân thể cho Thẩm Thanh đã chứng minh Thẩm Thanh trong sạch, Tôn Hi Tường lại cho rằng mama này là người Hầu phủ, bao che Thẩm Thanh lừa gạt ông, sau đó Thẩm Phong bị đuổi ra Hầu phủ, Tôn Hi Tường cũng cho là Thẩm Cường thiên vị xử trí nhẹ nhàng, lại thêm Đỗ Mỹ Kha ngày ngày rỉ tai khích tướng, khiến cho mối hận trong lòng Tôn Hi Tường càng ngày càng sâu, về sau mới có chuyện ông mưu hại Thẩm Thanh, chiếm đoạt gia sản Hầu phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.