[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 115 : Thủ đoạn của Quan Nguyên Hạc




Edit: Đường Linh

Beta: Ánh Nguyệt

Cứ hai ngày, Tuệ An lại đưa thẻ bài vào cung nhưng đều không được Thái hậu triệu kiến.

Ngày hôm đó ăn trưa xong, Tuệ An phân phó nha đầu đem nhuyễn tháp ra ngoài hiên, mình thì nằm trên nhuyễn tháp học bện dây với Băng Nguyệt.

Nàng nhìn đôi tay khéo léo linh hoạt của Băng Nguyệt di chuyển qua lại, mình thì rối tung cả lên, không khỏi có chút nản chí. Ban đầu nàng nghĩ học thêu thùa không được, chi bằng chuyển sang bện dây, chắc cũng không khó lắm, nếu có thể học tốt tương lai xuất giá ở nhà chồng cũng không đến nỗi bị người chê cười, hôm nay thấy vậy hình như không giống dự liệu của mình lắm.

Đông Nhi ở bên cạnh nhìn, thấy sợi chỉ quanh quẩn trong tay Tuệ An không chịu nghe lời, che miệng cười khúc khích, nói:

“Lúc cô nương đi theo Hạ Nhi học tính sổ sách lại linh hoạt mười phần, theo nô tỳ thấy, đôi tay này của cô nương, trời sinh chính là bắt vàng bắt bạc, không cần phải lãng phí vào mấy sợi chỉ này làm gì, ngày sau cô nương muốn thế nào, còn sợ thiếu người làm hay sao.”

Phương mama từ trong nhà đi ra, đúng lúc nghe được lời này của Đông Nhi, không khỏi trừng nàng một cái, lại nói:

“Cô nương nhà người ta, những vật này có cần hay không cũng phải học làm thật tốt, tiểu nha đầu chết tiệt này, chính mình không biết thì thôi, lại còn khuyến khích cô nương bỏ bê nữ công.”

Đông Nhi nghe vậy cũng không sợ, nhìn về phía Tuệ An lè lưỡi một cái. Tuệ An lại dứt khoát ném dây trong tay đi, cười nói:

“Tương lai Đông Nhi nhà ta là phải gả ra ngoài làm thiếu phu nhân, về sau muốn xiêm y thế nào còn sợ thiếu người làm sao, vú nuôi mau chóng giúp nha đầu này tìm lang quân như ý đi kìa!”

Bọn nha đầu nghe vậy che miệng nhìn Đông Nhi cười trộm, Đông Nhi thấy Tuệ An lấy lời của mình trêu ghẹo lại mình, đỏ mặt dậm chân hung hăng nói:

“Cô nương bắt nạt nô tỳ, nô tỳ đời này không lấy chồng, sẽ chờ đi theo cô nương làm đại nha hoàn bên cạnh thiếu phu nhân Tướng phủ. Mọi người đều nói phủ Tướng quốc là nhà quan nhất phẩm, chẳng lẽ lại thiếu xiêm y cho đại nha hoàn lựa chọn hay sao.”

Nhất thời hai gò má Tuệ An đỏ bừng, đúng lúc này Hạ Nhi bước nhanh mà đến, mặt mũi tràn đầy mỉm cười nói:

“Cô nương mau vào phòng thu thập một chút đi, có công công trong nội cung đến, Thái hậu cho truyền cô nương. Kiều tổng quản đã tự mình đón người, đang ở phòng khách ngoại viện dùng trà.”

Ánh mắt Tuệ An lập tức sáng ngời, liếc mắt nhìn Phương mama, Phương mama vội vàng gọi Đông Nhi, Hạ Nhi, Băng Nguyệt với Hàn Nguyệt hầu hạ Tuệ An vào nhà mặc đồ trang điểm, lại phân phó Thu Nhi chạy sang Tây viện thông báo một tiếng.

Chỉ hai khắc sau, Tuệ An đã an vị trên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy về phía hoàng cung, tâm trạng Tuệ An cũng hưng phấn lên, vì phút giây này, nàng đã chuẩn bị quá lâu…

Đến cung Thái hậu, vẫn là Liễu cô cô ra đón, nàng cười tiến lên giữ chặt tay Tuệ An, hốc mắt ửng hồng, có chút thương tiếc vỗ về tay Tuệ An, thở dài một tiếng, nói:

“Đứa bé ngoan, tiểu thư bị ủy khuất Thái hậu biết hết, người cứ yên tâm, có Thái hậu ở đây, cho dù là ai cũng không thể mưu hại cô nương!”

Chuyện của phủ Phượng Dương hầu ồn ào khắp kinh, suýt nữa thì áp cả chuyện Bình vương đẩy Thuần vương rơi lầu hôm tết Nguyên tiêu xuống, động tĩnh lớn như vậy chỉ sợ Thái hậu sớm đã nghe nói.

Tuệ An nghe vậy hai mắt đỏ lên, sụt sùi nói:

“Cảm ơn cô cô, ta biết Thái hậu thương ta, có Thái hậu người ở đây, ai ta cũng không sợ!”

Liễu cô cô cười cười, gật đầu nói:

“Có phần dũng khí này là tốt rồi, quả nhiên là xứng danh tướng môn hổ nữ!”

Tuệ An nghe vậy ánh mắt chợt lóe, trong lòng cũng yên tâm hơn. Hầu phủ diễn tuồng cha đẻ giết hại nữ nhi ruột thịt, nàng liên tục đưa thẻ bài vào cung, Thái hậu tất nhiên sẽ biết vì sao nàng đến.

Mà lời của Liễu cô cô cũng đã tỏ rõ thái độ, một câu tướng môn hổ nữ, kỳ thực đang phủi sạch quan hệ giữa Tôn Hi Tường và Tuệ An, báo cho Tuệ An biết việc này chắc chắn Thái hậu sẽ vì nàng làm chủ.

Tuệ An lại hỏi thăm về bệnh tình Thái hậu đôi câu, đợi đi đến ngoài điện, hai người mới dừng trò chuyện, cung kính vào trong.

Thái hậu nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, thấy Tuệ An tiến lên hành lễ, bà gấp rút gọi Liễu cô cô đỡ nàng dậy, gọi đến bên cạnh. Thái hậu nắm tay Tuệ An, tinh tế quan sát nàng hai lượt, mới nói:

“Ngược lại gầy không ít, chỉ là tinh thần nhìn cũng không tệ lắm. Chuyện trong phủ đều thu thập thỏa đáng?”

Mấy hôm nay, Tuệ An thông báo với bên ngoài bị bệnh ở nhà, hôm nay Thái hậu nói như vậy, Tuệ An tránh không được mặt ửng hồng, nói:

“Đã thu thập xong, An nương làm phiền Thái hậu phí tâm… “

Thái hậu nghe vậy vỗ vỗ tay Tuệ An, thanh âm cảm thán nói:

“Làm khó con đứa nhỏ này, còn nhỏ tuổi như vậy, hiểu chuyện hơn so với mẫu thân con ngày xưa nhiều…”

Lời nói của Thái hậu mang theo thương tiếc và nhớ nhung, lúc này nước mắt Tuệ An cũng thi nhau rơi lã chã, phịch một tiếng quỳ xuống, dùng sức dập đầu, nói:

“Thái hậu, năm đó mẫu thân bỏ mình thực là bị kẻ gian làm hại, kính xin Thái hậu thương, làm chủ cho con!”

Sắc mặt Thái hậu không khỏi hơi trầm xuống, bà híp mắt, gọi Liễu cô cô đỡ Tuệ An dậy, lúc này mới nói:

“Chớ khóc, bà già ta là người vô phúc, chỉ có Tiên đế một đứa con đã buông tay rời khỏi nhân thế. Năm đó Thẩm Cường đi theo Thánh tổ nam chinh bắc chiến, mẫu thân con tuổi còn bé, vết thương cũ khiến Thẩm Cường đoản mệnh, mới buộc phải phó thác Thanh nương cho ai gia.

Thanh nương và Tiên đế lớn lên cùng nhau, tình như huynh muội, ai gia cũng luôn xem nàng là khuê nữ ruột thịt mà đối đãi, nếu như nàng chết oan, ai gia há có thể không để ý? Con nói xem, việc này rốt cuộc là thế nào?”

Tuệ An nghe vậy lại vội vàng dập đầu, lát sau Hiền Khang đế sải bước đến, hàn huyên với Thái hậu vài câu, sau đó mới liếc mắt nhìn Tuệ An, lại quay sang Thái hậu, nói:

“Hai ngày trước nhi thần đã đọc tấu chương Thẩm Phong dâng lên, vốn muốn điều tra thật kỹ, chỉ là mẫu hậu cũng biết, đầu năm triều đình sự vụ bận rộn, vô tình liền hoãn lại việc này.

Thẩm Nữ hầu là lương thần của Đại Huy ta, đứng hàng hầu tước, nếu thực sự có người dám to gan mưu hại nàng, một khi tra ra, trẫm tuyệt không nhân nhượng. Xin mẫu hậu yên tâm, nhi thần sẽ cho truyền Tam Ti thẩm tra án này!”

Tuy Thái hậu không phải mẹ đẻ Hiền Khang đế, nhưng Hiền Khang đế xưa nay luôn mang danh đệ nhất hiếu tử Đại Huy, ở trước mặt Thái hậu lại tự xưng nhi thần. Tuệ An thấy Hiền Khang đế nhận lời điều tra chuyện này, trong lòng vui mừng, nhanh chóng tiến lên phía trước quỳ lạy tạ ơn.

Hiền Khang đế kêu nàng đứng dậy, lúc này Thái hậu mới gật đầu, nói:

“Hoàng thượng cũng biết, Thanh nương là ai gia nhìn lớn lên, chuyện này ai gia thực khó an tâm, không bằng Hoàng thượng để một hoàng tử làm chủ thẩm, ngày sau ai gia cũng có thể gọi hắn tới hỏi thăm tiến triển vụ án.”

Hiền Khang đế nghe vậy gật đầu cười, trầm ngâm một chút, lại nói:

“Tết Nguyên tiêu này Thẩm gia nha đầu đã từng cứu mạng lão Thất, việc này không bằng giao cho lão Thất đi làm, coi như là báo ân. Mẫu hậu cảm thấy thế nào?”

Thái hậu gật đầu cười, nói:

“Vẫn là Hoàng thượng suy tính chu đáo.”

Hiền Khang đế lại nói vài câu dặn dò Thái hậu chú ý sức khỏe, sau mới rời đi.

Tuệ An phụng bồi Thái hậu nói chuyện một lát, lại dâng lên hai phương thuốc do A Trúc cô cô tìm được, thấy vẻ mặt Thái hậu đã lộ vẻ mệt mỏi, cũng xin cáo lui.

Thái hậu phân phó Liễu cô cô đưa Tuệ An xuất cung, trên đường Tuệ An có hỏi Liễu cô cô chuyện mùa xuân Thái hậu sẽ di giá đến Đông Đô, cũng uyển chuyển biểu đạt ý tứ muốn hầu hạ bên người Thái hậu. Liễu cô cô chỉ nói sẽ hỏi qua Thái hậu, sau đó đưa Tuệ An ra đến cửa cung mới trở về.

Tuệ An nghĩ tới chuyện vừa rồi Thái hậu thỉnh Hoàng thượng để một vị hoàng tử thẩm tra án này, cùng chuyện Liễu cô cô tiễn nàng ra tận cửa cung, liền biết việc lần trước sau khi từ biệt Thái hậu nàng bị Đoan Ninh làm khó đã được người biết, cho nên lần này mới an bài như vậy, nhất thời Tuệ An cảm động không thôi.

Trong lòng suy nghĩ nếu Thái hậu đồng ý mang nàng đến Đông Đô, mình nhất định phải hầu hạ Thái hậu thật tốt, cũng thay mẫu thân tận hiếu.

Xe ngựa chạy thẳng về phủ Phượng Dương hầu, tới chỗ khúc quanh tốc độ từ từ chậm lại.

Tuệ An đang nói chuyện với Đông Nhi, bỗng cảm thấy một trận gió thổi qua, trước mắt chợt lóe, nàng ngẩng đầu liền thấy trong xe ngựa từ lúc nào đã có thêm hai người, Đông Nhi nhất thời kinh hãi, đang muốn hét lên, hai người kia đã quỳ xuống trước mặt Tuệ An, đồng thanh nói:

“Thuộc hạ bái kiến cô nương.”

Tuệ An cũng bị hoảng sợ, hồi lâu mới nhớ tới hai người này là đêm đó Quan Nguyên Hạc nói muốn đưa cho nàng. Nàng vỗ vỗ tay Đông Nhi trấn an, nhìn về phía hai người, nói:

“Đứng lên nói chuyện đi.”

Hai người nghe vậy cũng không nhiều lời, cung kính đứng dậy, Tuệ An chỉ cảm thấy hành vi cử chỉ của bọn họ khác hẳn người thường, tinh tế quan sát thì thấy là hai cô nương tuổi tác xấp xỉ nhau, tướng mạo thuộc hàng trung đẳng, không có gì đặc biệt, từ lúc xuất hiện đến bây giờ, trên mặt các nàng luôn giữ nguyên một biểu tình, Tuệ An mở miệng, nói:

“Nói tên của các ngươi, có thể làm gì.”

“Chúng thuộc hạ am hiểu ẩn núp, truy tung, giết người. Chủ tử đưa thuộc hạ cho cô nương, về sau mạng của chúng thuộc hạ là của cô nương, kính xin cô nương ban tên.”

Một trong hai mở miệng nói, Tuệ An nghe vậy hít sâu một hơi, lúc này mới nói:

“Ta họ Thẩm, các ngươi đã nhận ta làm chủ nhân, vậy cũng lấy theo họ Thẩm của ta đi, về sau các ngươi một người gọi Thẩm Cảnh, một người Thẩm Ảnh, các ngươi lui xuống trước đi, ta sẽ an bài hai người các ngươi sau.”

Thẩm Cảnh và Thẩm Ảnh quỳ xuống tạ ơn Tuệ An ban tên, sau đó lách mình biến mất khỏi xe ngựa.

Tuệ An gõ trán Đông Nhi một cái, trên mặt cũng nở nụ cười khổ. Theo như hành động của hai người này, chỉ sợ chính là tử sĩ!

Mặc dù Tuệ An biết vương công quý tộc Đại Huy và thế gia đều tự mình nuôi dưỡng tử sĩ, nhưng chưa từng thấy qua. Tuy phủ Phượng Dương hầu cũng được xếp vào gia đình hầu tước, nhưng rốt cuộc vẫn không có căn cơ, chưa đủ năng lực nuôi dưỡng tử sĩ.

Lúc trước Quan Nguyên Hạc nói muốn tặng cho nàng hai người, Tuệ An cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ y sợ nàng rời kinh sẽ thiếu người đắc lực, tặng nàng hai nha hoàn mà thôi, không ngờ lại là hai tử sĩ võ công quỷ dị như vậy.

Nghe nói bồi dưỡng một tử sĩ không chỉ hao tổn thời gian và tâm lực, còn tốn một số tiền cực kỳ lớn, Quan Nguyên Hạc tặng hai người này coi như vẫn rất quan tâm nàng, trong lòng Tuệ An không khỏi rung động, khóe môi khẽ cong lên.

Tuệ An về phủ không bao lâu, Thẩm Phong cũng từ nha môn trở lại, nghe Tuệ An nói Hoàng thượng đã hạ lệnh điều tra kỹ chuyện Thẩm Thanh, ông cười nói:

“Có Thái hậu làm chỗ dựa, vụ án này chúng ta muốn thế nào thì chính là như thế. Đợi chuyện này kết thúc, cũng là lúc cậu phải rời kinh, đến lúc đó có thể yên tâm được rồi.”

Tuệ An cười tán gẫu một hồi với Thẩm Phong, lại đột nhiên nghe Thẩm Phong nói:

“Hôm nay lâm triều, Hoàng thượng đã đồng ý để Bình vương tiếp tục điều tra mấy án tham ô, cũng lệnh cho Bình vương lên đường đến đại doanh Tây Sơn, sáng sớm ngày mai thay mặt người làm đại lễ tế cờ, tiễn đội quân Đông chinh ra trận, e rằng việc này sẽ khiến Thuần vương đang ở trong phủ tức muốn nổ phổi đây.”

Từ sau tết Nguyên tiêu, lời đồn gây bất lợi cho Bình vương nhanh chóng lưu truyền khắp nơi, tháng giêng vừa qua, bên phe Thuần vương liên tục dâng sớ tố cáo, Thuần vương lấy lý do bị bệnh ở trong phủ tu dưỡng, giờ nghe được tin tức không tức hộc máu mới là lạ.

Lần này Thuần vương trộm gà không được còn mất nắm gạo, hắn dùng khổ nhục kế, đơn giản là dựa vào Hiền Khang đế sủng ái cùng dung túng mình, sao hắn không ngẫm lại, cho dù Hiền Khang đế có yêu thương hắn, đầu tiên cũng là đế vương sau đó mới là phụ thân của hắn, hơn nữa lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông thấy hắn làm việc âm độc cực đoan như thế, há lại sẽ bao che thêm, chỉ sợ ngày sắc lập Bình vương làm Thái tử thật sự không xa…

Nhưng tạm thời Tuệ An lại không rảnh quan tâm những chuyện này, nay nàng chỉ một lòng chờ đợi Tam Ti lập án, rồi cho người đến Hầu phủ bắt Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha mà thôi!

Nàng nóng lòng muốn nhìn vẻ mặt thất kinh của hai người, nhất định là rất đặc sắc, có lẽ ngày mai có thể nhìn thấy đây.

Hôm sau, Tuệ An chưa đợi quan phủ bắt Tôn Hi Tường đi, trước hết đã nghe được tin tức về Đoan Ninh công chúa.

Hôm đó vốn là ngày đại quân Đông chinh xuất chinh, Bình vương thay mặt Hoàng thượng đến quân doanh tiễn quân, không biết sao Đoan Ninh công chúa lại có thể trốn vào trong đội ngũ, càng chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, sáng sớm hôm nay nàng bị mọi người phát hiện quần áo xộc xệch đi ra khỏi một cái lều cùng Nhị công tử phủ Hoài Quốc công, Đặng Ngọc.

Đặng Ngọc là người tính tình hống hách, do bình thê Vi thị của Hoài Quốc công sở sinh, ở kinh thành cũng nổi tiếng ăn chơi trác tán, năm ngoái còn có tin đồn hắn ham mê luyến đồng*, ầm ĩ khiến phủ Hoài Quốc công chướng khí mù mịt.

*Có sở thích biến thái với trẻ con cùng giới.

Hoài Quốc công nổi giận đùng đùng, dạy dỗ mãi nhi tử vẫn không sáng mắt ra, lại dám cãi cọ đôi co với ông, lúc này Hoài Quốc công không còn cách nào khác, thẳng tay ghi tên cho hắn vào Binh bộ, nghĩ để hắn tùy quân ra trận, muốn rèn luyện cùng sửa đổi tính tình này của hắn, cho hắn chịu một chút đau khổ.

Trước kia Tuệ An từng nghe nói Hoàng hậu có ý gả Đoan Ninh công chúa cho phủ Hoài Quốc công, nhưng đối tượng lại là Đại công tử Đặng Lương của phủ Hoài Quốc công chứ không phải Đặng Ngọc.

Phủ Hoài Quốc công là công huân thế gia, tay nắm quyền chưởng quản binh mã một vùng Tây Bắc, dụng ý gả Đoan Ninh qua đó không cần nói cũng biết.

Nay phát sinh chuyện như vậy, Đoan Ninh công chúa thân phận cao quý, cho dù thanh danh không có, Hoài Quốc công phủ cũng không thể không cưới về!

Chỉ khác là Phò mã đổi từ Đặng Đại công tử thành Đặng Nhị công tử mà thôi, năm đó Hoài Quốc công vốn cưới hai vị phu nhân, hai người Đặng công tử này tính ra đều là con vợ cả, mỗi tội không cùng một mẹ. Giờ lại thêm chuyện này, phủ Quốc công phủ vốn nổi tiếng náo nhiệt nay càng được người người rỉ tai bàn tán!

Đặng Lương là người nhu nhược dễ bảo, nếu Đoan Ninh công chúa gả cho hắn, với thân phận công chúa của nàng tất nhiên có thể nắm chắc hắn trong lòng bàn tay.

Nhưng Đặng Ngọc thì lại khác, hắn bướng bỉnh hồ đồ, nhà mẹ đẻ Vi thị cũng rất lợi hại, cùng là gả vào phủ Quốc công, chỉ có điều cuộc sống sau này của Đoan Ninh công chúa trôi qua sẽ không dễ dàng như gả cho Đặng Lương.

Nên biết một phu quân vừa vô dụng lại nhát gan, so với một tên công tử bột ngay cả phụ thân cũng dám ngỗ nghịch, sự khác biệt này không phải một hai lời là nói hết đâu.

Tuệ An thay Đoan Ninh công chúa thở dài một tiếng, nhưng việc này cho dù là ai cũng có thể nhìn ra kỳ quặc trong đó, nhớ đến hôm đó sau hòn non bộ, vẻ mặt âm trầm của Quan Nguyên Hạc khi ném hộp gỗ lim vào hồ, Tuệ An không khỏi nhếch môi, thầm nói, quả nhiên người nọ không chỉ hẹp hòi với một mình nàng mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.