[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 113 : Dụ dỗ tiểu cô nương nếm trái cấm




Môi Quan Nguyên Hạc như có như không quét qua vành tai Tuệ An, trong lúc y nói chuyện, nhiệt khí nóng hổi giống hệt một con sâu nhỏ chui vào tai Tuệ An, len qua lục phủ ngũ tạng, bò tới trong lòng Tuệ An, khiến cho nàng toàn thân tê dại khó nhịn, bất an giật giật, sau đó rặng mây đỏ trên mặt lập tức lại diễm lệ vài phần.

Nàng một câu cũng không nói nên lời, chẳng lẽ bào nàng nói người khác vạn không vô sỉ như Quan Nguyên Hạc sao? Nàng muốn đẩy Quan Nguyên Hạc ra nhưng lại không dám, sợ mình phản kháng sẽ khiến y càng lớn lối phản kích.

Hiện tại Tuệ An cũng coi như đã hiểu rõ Quan Nguyên Hạc người này rồi, y chính là một nam tử tính tình bá đạo. Mặc kệ chuyện gì, mặc kệ ngươi có lý hay không có lý, ngươi tốt nhất vẫn phải thuận theo y, nếu dám chống đối, y nhất định làm cho ngươi hối hận.

Tuệ An bất động, Quan Nguyên Hạc khẽ ngẩng đầu, nửa chôn ở bên cổ nàng, cười cười quan sát Tuệ An, vừa nhìn lên nhưng lại khiến y thở dốc vì kinh ngạc.

Nhưng thấy Tuệ An nằm ở nơi đó, trong bóng tối mặt nàng cùng đường cong thân thể so với ban nãy còn lung linh hơn nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ngũ quan khéo léo, hai má ửng đỏ một mảnh, thật giống như một đóa hải đường sau cơn mưa.

Hai hàng lông mi của nàng không ngừng rung động, môi mọng cũng khẽ run run, làm cho người nhìn liền sinh lòng thương tiếc. Quan Nguyên Hạc thầm cảm thán, đúng là một tiểu cô nương đáng yêu tận mạng.

Vậy nhưng từ trước đến nay y cũng không phải người dễ mềm lòng, hiện tại càng hoàn toàn không có ý buông tha tiểu cô nương này! Lúc này ánh mắt y liền trầm xuống, bởi vì y chưa bao giờ biết, thả mái tóc dài, Tuệ An lại có thể xinh đẹp kinh tâm động phách như vậy.

Mái tóc xoã tung, sợi tóc đen bóng phủ lên chăn đệm, ánh lên hai má nho nhỏ của nàng, vừa xinh xắn tuyệt trần lại tràn đầy ý tứ đầu độc người khác. Vốn dĩ tướng mạo Tuệ An thiên về diễm lệ, giữa hàng lông mày luôn mang theo càm giác quyến rũ hút hồn, nay kết hợp với một đầu tóc gợn sóng, tuy là tuổi còn nhỏ, nhưng cũng tản ra không ít phong tình, khiến Quan Nguyên Hạc nhìn thấy mà lòng ngứa không thôi. Y tự khinh bỉ mình đúng là một kẻ phụ thuộc vào thị giác, nhưng giờ phút này trong lòng cũng đồng thời mừng thầm quản nhiên bản thân có mắt nhìn người.

Đôi mắt Quan Nguyên Hạc vô thức lóe lên, chậm rãi dời ánh nhìn khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ An, nhìn về phía cần cổ thon dài, bên dưới cần cổ trắng muốt là xương quai xanh tinh xảo, dưới nữa…

Không nhìn thấy!

Áo đơn trắng thuần che cảnh tượng phía dưới cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thể nhìn thấy bộ ngực bởi vì Tuệ An dồn dập thở dốc mà phập phồng lên xuống. Áo đơn trên người Tuệ An vốn đã rộng thùng thình, chỉ có điều hiện tại xiêm y kia do Tuệ An lăn qua lộn lại mấy vòng, không biết từ khi nào đã dán chặt vào thân thể, cho nên trước ngực Tuệ An, áo đơn chặt chẽ bao lấy hai mảnh tròn trịa, Quan Nguyên Hạc thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy quả anh đào nho nhỏ nằm giữa.

Y không khỏi nuốt nước miếng một cái, nhìn chằm chằm nơi đó, cảm thấy thứ che mất bộ ngực kia đúng là vướng víu quá thể. Tuệ An mặc dù nhắm mắt, nhưng tầm mắt y đặt ở đâu nàng vẫn còn cảm nhận được, nàng nghĩ nếu mình không mở miệng nói gì đó, chỉ sợ sẽ bị đốt cháy dưới ánh nhìn của y mất, cho nên Tuệ An mấp máy môi, lại nói thành:

“Chàng… Còn không đi sao, trời… Trời cũng sắp sáng rồi… “

Nàng không nói thì thôi, vừa nói Quan Nguyên Hạc liền nhíu mày liếc nhìn đồng hồ cát, trong lòng càng cảm thấy không cam tâm. Nếu y cứ thế rời đi, vậy một thân tức giận biết đè xuống thế nào?

Mình phong trần mệt mỏi phóng ngựa trở về, tất nhiên phải thu được càng nhiều lợi ích càng tốt, huống chi y thấy Tuệ An rất dễ dụ dỗ, chỉ là một con thỏ ngây ngốc chạy nhảy xung quanh y, nếu y không nếm thử thêm một chút, vậy cũng thật có lỗi với bản thân quá!

Chưa kể cho tới bây giờ y cũng không phải là loại người sẽ bạc đãi mình! Quan Nguyên Hạc nghĩ tới đây liền gật đầu cười, ghé sát vào Tuệ An thấp giọng nói:

“Là nên đi, lần này từ biệt ít nhất cũng một hai năm, nàng không muốn mở mắt nhìn ta thêm một chút ư?”

Tuệ An biết rõ Quan Nguyên Hạc là một Diêm vương mặt lạnh, từ khi quen biết y, đa số thời điểm nàng nhìn thấy y đều là khuôn mặt lạnh lùng, vô tình mà nghiêm túc, thậm chí lúc nói chuyện còn có chút cứng nhắc, làm việc lại luôn thích quanh co lòng vòng, muốn từ trong miệng y nghe được lời ngôn ngọt rất không dễ dàng.

Vậy mà đêm nay Quan Nguyên Hạc lại khiến cho Tuệ An ngơ ngác cứng lưỡi, chỉ cảm thấy hôm nay y vô cùng kiên nhẫn, vừa thân thiết lại ôn nhu, lời nói ra khỏi miệng làm nàng phải mặt đỏ tim đập, thậm chí câu nói vừa rồi còn mang theo một tia thân mật lấy lòng. Thấy y như vậy, trong lòng Tuệ An sớm đã ngọt ngào chẳng khác nào một bình mật, vừa nghe tiếng trái tim liền run rẩy từng hồi.

Nghĩ tới y quả thật sắp phải đi xa, nàng liền sinh ra vài phần không nỡ, chớp động lông mi mở mắt nhìn Quan Nguyên Hạc. Đôi mắt ngây ngô của nàng chạm vào ánh nhìn đầy ý cười của Quan Nguyên Hạc, chỉ cảm thấy đôi tròng mắt tĩnh mịch đen thẫm kia quá mức sâu xa, phảng phất trong đó có một dòng nước xoáy muốn cuốn nàng vào trong, không bao giờ thả ra nữa.

Tuệ An mê mẩn nhìn, Quan Nguyên Hạc lại đột nhiên lật mình đặt trên người nàng, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt nàng, không hề chớp mắt. Hơi thở của y phả vào mặt, thế những Tuệ An lại mê muội không kịp phản ứng, chỉ có thể dùng mắt giằng co với y. Bị Quan Nguyên Hạc áp ở trên người, Tuệ An không khỏi toàn thân run run, cả người mềm nhũn dưới ánh mắt nóng rực mà ôn nhu của y, vừa giống như xấu hổ lại giống như e thẹn hô một tiếng:

“Chàng xuống đi… Đừng… “

Thân thể của nàng sớm đã mềm mại vô lực, hóa thành một vũng nước chặt chẽ tiếp xúc người y, chẳng lẽ Quan Nguyên Hạc lại không có cảm giác? Theo từng tiếng thở dốc của Tuệ An, càng tôn lên đường cong linh lung hấp sẫn, còn có hương thơm thiếu nữ tản ra từ trên người nàng… Những thứ này khiến Quan Nguyên Hạc vô cùng lưu luyến, lúc này bảo y đi xuống tất nhiên không thể!

Y cảm nhận được Tuệ An run rẩy, trong lòng thầm nói nàng quá nhạy cảm, trên mặt lại không hề biến sắc, vẫn dùng vẻ mặt ôn nhu cười nói:

“Ngoan một chút, ta sắp đi, nàng đừng sợ, ta chỉ muốn ôm nàng mà thôi. Chỉ ôm thôi, được không? Đừng động, ta sẽ không khiến nàng phải chịu ủy khuất… “

Tuệ An nghe y nói lập tức phải đi, lúc này liền đỏ mặt không nói, chỉ khẽ cử động tay phải, kéo lấy ngón út tay Quan Nguyên Hạc ngoéo một cái coi như hứa hẹn. Quan Nguyên Hạc liền bắt lại tay nàng, cảm nhận được sự ỷ lại cùng nghe lời của nàng, y cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Tuệ An, sau đó đột nhiên dùng sức, năm ngón tay xen kẽ qua từng ngón tay của nàng, hung hăng nắm chặt.

Nhất thời mười ngón giao triền, lòng bàn tay nóng như bị bỏng, một loạt động tác hết sức triền miên trong nháy mắt thuận lợi diễn ra, Tuệ An chỉ biết xấu hổ quay đầu!

Tuệ An bị nụ cười say lòng người của y khiến cho đầu óc quay cuồng, động tác của y càng làm trái tim nàng mãnh liệt đập mạnh, sau đó thân thể nhanh chóng nóng lên, ngượng ngùng nghiêng đầu trốn tránh.

Nàng vừa liếc mắt, lại nhìn thấy Quan Nguyên Hạc dùng tay còn lại giật ra trường bào trên người, vung tay ném ra ngoài giường. Tuệ An giật mình, còn chưa kịp chất vấn, Quan Nguyên Hạc liền nói:

“Người nàng thực mềm mại, ta ôm nhắm mắt một chút.”

Tuệ An sững sờ, nghĩ y vừa phi ngựa chạy giữa đêm đông, trong lòng liền nhũn ra, ừ một tiếng tùy ý y ôm mình, tựa đầu vào má nàng, nhắm mắt định thần.

Tuệ An vốn chỉ mặc áo đơn, nay lại vì Quan Nguyên Hạc dán sát mà thân thể nóng ran khó chịu, thở dốc không thôi. Quan Nguyên Hạc gắt gao ôm chặt nàng, lại vùi đầu bên cổ, Tuệ An càng khó mà hô hấp.

Nàng muốn đẩy Quan Nguyên Hạc, bảo y giường còn nhiều chỗ, nhưng lại thấy y dường như rất mệt mỏi nằm bên người mình chẳng nhúc nhích, liền không mở miệng được, lòng tràn đầy thương xót, cũng chỉ có thể há miệng thở hổn hển.

Vậy mà nơi cánh mũi nàng tất cả đều là hơi thở nam tính tản ra từ trên người Quan Nguyên Hạc, thân thể kề bên mạnh mẽ mà cao ngất, cảm giác tồn tại quá mức thực tế, bên tai lại bị hô hấp của Quan Nguyên Hạc làm cho rối loạn, đầu óc Tuệ An liền có phần choáng váng. Mà đúng lúc này, Quan Nguyên Hạc lại khẽ ngẩng đầu, nói:

“Có phải xiêm y làm nàng khó chịu, không thở được à? Ta giúp nàng cởi bớt xiêm y nhé?”

Tuệ An đã sớm buồn bực không chịu nổi, nghe vậy mơ mơ màng màng gật đầu một cái, nàng vừa gật đầu, gần như ngay lập tức dây áo đơn bên hông liền bị Quan Nguyên Hạc nhẹ nhàng tháo ra, sau đó y khẽ nghiêng người, áo đơn liền cứ vậy mà rơi ra hai bên.

Tuệ An lập tức cảm thấy dễ chịu hơn một chút, trước ngực truyền tới cơn lạnh, nàng mới nhất thời ý thức được xảy ra chuyện gì, thoáng cái trợn tròn hai mắt, kinh hoảng nhìn Quan Nguyên Hạc. Đã thấy Quan Nguyên Hạc giống như không để ý, vẫn vùi đầu bên cổ nàng nhắm mắt thiếp đi, trái tim Tuệ An thình thịch đập loạn, có chút không biết phải làm sao.

Lúc này nàng có ngốc đến đâu chăng nữa cũng biết không thể nhắc nhở Quan Nguyên Hạc là vạt áo nàng đang mở ra, như vậy không được. Vì thế nàng liền đưa tay dò dẫm lần tìm dây lưng, len lén buộc nó lại.

Ai ngờ tay nàng vừa động, Quan Nguyên Hạc liền khẽ vuốt ve tóc nàng, thuận tiện quấn một lọn tóc dài của nàng quanh đầu ngón tay, mơ hồ nói:

“Tóc nàng sao lại mềm như vậy.”

Tuệ An nghe vậy hơi sửng sốt, xấu hổ nhịn không được cong cong khóe môi, mà cánh tay kia của Quan Nguyên Hạc lại rất tự nhiên buông bỏ lọn tóc, theo tóc dài vuốt ve xuống dưới, tay y phủ đến đuôi tóc liền đột nhiên đổi hướng nắm lấy vòng eo không đầy một nắm tay của Tuệ An!

Áo đơn dĩ nhiên đã tản ra, cái yếm bên trong căn bản không che được vòng eo, bàn tay của y lập tức tiếp xúc đến da thịt nõn nà như tơ, yêu thích vuốt ve hai cái.

Tuệ An bị bàn tay nóng hổi của y hù dọa cho run rẩy, nhịn không được khẽ vùng vẫy, Quan Nguyên Hạc lại càng dán sát vào người nàng, buông ra tay nàng, lật người nhổm dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tuệ An.

Áo đơn tản ra, chiếc yếm màu xanh lá mạ căn bản là không che được cái gì, xương quai xanh tinh xảo hoàn toàn bại lộ, nửa che nửa đậy bộ ngực thanh tú động lòng người, trắng xóa một mảnh, Quan Nguyên Hạc nhìn thấy, cánh tay vòng qua eo Tuệ An không khỏi run lên.

Trong đầu y oành một tiếng, da thịt liền căng thẳng lên. Chỉ là ánh mắt y vẫn sáng quắc như sói, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bờ ngực trắng mịn như tuyết, hận không thể nhào tới mà gặm cắn.

Tuệ An dĩ nhiên vội vàng kinh hô, đưa tay muốn kéo áo che, nhưng tay của nàng lại bị Quan Nguyên Hạc nhanh nhẹn bắt lấy, sau đó y vạn phần không cam lòng đưa mắt nhìn Tuệ An, nói:

“Để cho ta nhìn nàng một chút, đừng sợ, ta sẽ không làm loạn… “

Thanh âm của y phảng phất trở nên ôn nhu rất nhiều, Tuệ An vừa chạm phải đôi mắt mười phần dịu dàng kia, thân thể liền giống như bị ma chú xâm nhập, mềm nhũn vô lực, không thể động đậy.

Quan Nguyên Hạc cũng không nói chuyện, y cúi đầu ấn một nụ hôn lên xương quai xanh của Tuệ An, cánh tay đặt ở bên hông Tuệ An lại càng nhanh chóng leo lên, nắm một bên ngực đang ngạo nghễ ưỡn lên, vừa xoa vừa nắn, yêu thích không buông tay.

Tuệ An có thể cảm nhận rõ ràng từng tấc da thịt mà ngón tay Quan Nguyên Hạc lướt qua, y bá đạo không cho phép nàng cự tuyệt, đầu của y còn chôn ở vai nàng, hơi thở tràn đầy nam tính ép nàng thừa nhận sự tồn tại của y, thân thể Tuệ An bắt đầu càng ngày càng nóng!

Chuyện một khi bắt đầu thì không cách nào dừng lại! Ôn hương nhuyễn ngọc dưới thân đã trêu chọc khiến thân thể Quan Nguyên Hạc tựa như bắt lửa, hạ thân sớm đã căng đau, y kiệt lực khống chế lực đạo trên tay, mỗi lần động chạm là một lần khao khát, làm cho Tuệ An toàn thân mềm nhũn, vừa e thẹn lại xao động run rẩy từng hồi, đầu óc hỗn độn căn bản không cách nào suy nghĩ.

Quan Nguyên Hạc thấy toàn thân nàng đều tản mát ra màu hồng phấn sáng bóng, không khỏi bị sắc đẹp mê hoặc, dọc theo xương quai xanh của nàng, y một đường hôn xuống, từng nụ hôn dày đặc rơi xuống ngực Tuệ An, cái yếm nhỏ sớm đã bị y rút đi. Rốt cuộc cũng có thể tiếp xúc đến mảnh đất vẫn thèm thuồng cả đêm này, Quan Nguyên Hạc thở dốc vì kinh ngạc, vừa trìu mến lại không thể không chế, mở miệng liếm láp mộ bên đồi trắng mịn, sau đó lại cảm nhận được Tuệ An hơi hơi giãy giụa.

Bộ ngực của Tuệ An mặc dù đã sinh trưởng cực kỳ sung mãn, nhưng rốt cuộc vẫn đang trong kỳ trổ mã, bị nam tử vừa gặm cắn lại xoa bóp như thế, nàng liền cảm thấy đau nhói, cơn đau nhói này bất chợt thức tỉnh đầu óc nàng, Tuệ An lập tức đưa tay muốn đẩy Quan Nguyên Hạc.

Quan Nguyên Hạc lại quyết đoán nâng lên cái đầu vẫn chôn ở trước ngực nàng, đổi hướng hôn lên vành tai nàng, động tình hô một tiếng:

“Tuệ An, tiểu bảo bối, tin tưởng ta… “

Thanh âm của y khàn khàn, mang theo đè nén khổ sở, vành tai Tuệ An bị y hôn, lúc này liền cảm thấy tê dại khó nhịn. Nghe y gọi tên nàng, trong cơn mơ hồ Tuệ An chỉ nghĩ hình như đây là lần đầu tiên y gọi tên mình, thanh âm y thốt lên chứa chan khổ sở, làm Tuệ An nghe mà động lòng…

Bên tai là tiếng hô hấp nặng nê, bên hông là tay y nhẹ nhàng vuốt ve, còn có luồng không khí ấm áp quanh quẩn trong giường, Tuệ An không ngừng run rẩy, mở miệng ngâm lên một tiếng yêu kiều. Thanh âm này bị Quan Nguyên Hạc nghe thấy, thân thể của y cực lực rung động, sớm đã khống chế không nổi, nay càng khó lòng kìm nén, càng thêm cấp bách cắn liếm vành tai Tuệ An, cánh tay vuốt ve bụng nàng thừa cơ mơn trớn quanh rốn, dần dần trượt xuống dưới!

Bàn tay kia nháy mắt liền chạm đến bắp đùi Tuệ An, ngón tay thon dài lưu luyến ở chỗ đó một lúc, liền di chuyển vào giữa hai chân nàng, Tuệ An bị y hôn vành tai, chỉ cảm thấy tê tê dại dại, tình dục trong thân thể bị y đánh thức, xương cốt toàn thân như hóa thành nước, nàng mềm nhũn nằm ở trên giường, dính sát vào người Quan Nguyên Hạc, phát ra tiếng nức nở đứt quãng.

Giờ cảm nhận được giữa hai chân bị xâm phạm, đầu nàng tức thì sáng rõ, hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể liền căng thẳng vội vàng khép chặt hai chân. Động tác này cũng đồng thời kìm giữ tay Quan Nguyên Hạc áp vào tại chỗ đó, bên tai truyền đến tiếng y cười khẽ, Tuệ An kêu lên một tiếng, lại hoảng loạn tách chân ra, trong đôi mắt đã rưng rưng ánh nước.

Quan Nguyên Hạc cũng ngẩng đầu lên, Tuệ An giương cặp mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn y, thấy mắt y âm u tối mịt, trên mặt rõ ràng có ý thề chết không dừng lại!

Tuệ An giật mình, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, Quan Nguyên Hạc hôn lên má nàng, đẩy ra hàm răng ngọc, liếm hết nước mắt quanh bờ bi, lại hung hăng hôn nàng, cuốn lấy đầu lưỡi, ép nàng cùng mình triền miên.

Một hồi lâu y cảm thấy nàng không hề bài xích, thân thể dán sát vào mình, lúc này mới ngẩng đầu lên, có chút khó khăn phun ra một câu, nhưng lại nói:

“Đừng sợ, lập tức sẽ tốt… “

Y nói xong, lại cúi đầu ngậm lấy quả anh đào nho nhỏ hồng thấm trước ngực Tuệ An, dùng đầu lưỡi không ngừng liếm láp, cánh tay dừng ở bắp đùi Tuệ An cũng đột nhiên động đậy, đưa ngón trỏ chen vào thân thể nàng!

Ở trong đó ướt át lại ấm áp, khít khao mà thần bí, nhất thời khiến cho Quan Nguyên Hạc không chịu nổi, hung hăng cắn mạnh nụ hoa kia. Tuệ An đầu óc trống rỗng, nàng hoàn toàn không biết cùng người mình thích làm chuyện này, được người mình vẫn ái mộ bấy lâu yêu chiều khiêu khích, sẽ làm thân thể của nàng sinh ra phản ứng kỳ quái như vậy.

Rõ ràng là xấu hổ, rõ ràng là sợ hãi, nhưng lại cũng khát vọng, bất an mà khó nhịn, toàn thân nóng bừng, cả người tê dại vô lực, cũng càng khó chịu lại hưng phấn, khiến nàng nhịn không được muốn hô lên thành tiếng, muốn khóc khóc cầu khẩn.

Nhưng cầu xin y đừng dừng lại, hay là cầu xin y buông tha mình, Tuệ An lại không làm rõ được, chỉ cảm thấy hạ thân dưới sự vỗ về chơi đùa của vừa nóng lại ướt át, nơi đầu ngón tay y ra ra vào vào cũng vô thức co rút, bao lấy tay y.

Nàng vừa thẹn lại không có lực kháng cự, chỉ có thể vùi đầu vào ngực y không dám ngẩng lên, mà Quan Nguyên Hạc cảm nhận được nơi đó của Tuệ An co rút từng hồi, trong lòng kích động khó mà áp chế, chốn thần bí của thiếu nữ kia vừa nóng bỏng lại nhẵn mịn, chuyển động theo ngón tay của y hết sức triền miên.

Y táo bạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ An chôn trước ngực mình lên, nhào tới hôn vào môi nàng, lại quả quyết rút ngón tay ra.

Tuệ An không biết y lại muốn làm gì, bị động tác của y làm cho kinh hãi, rồi lại cảm thấy trống rỗng hư không, có lẽ là y rời đi quá nhanh, nàng tự nhiên hơi uốn éo vòng eo, sau đó Quan Nguyên Hạc liền đè trên người nàng, Tuệ An chỉ cảm thấy giữa hai chân tiếp xúc với thứ gì đó nóng rực, bỏng đến nỗi khiến hai chân nàng phát run, mà vật kia cũng run run theo.

Nàng trợn to hai mắt gần như muốn kinh hô lên, thanh âm còn chưa ra khỏi cổ họng, đã bị Quan Nguyên Hạc toàn bộ nuốt vào, chỉ tràn ra liên tiếp những tiếng rên dâm mỹ yêu kiều.

Mà ở bên dưới, Quan Nguyên Hạc một tay vịn chặt vật nóng bỏng của mình, dùng sức ma sát nơi ướt át giữa hai chân Tuệ An. Vật thô to kia cũng không tiến vào, chỉ ma sát từng chặp giữa hai đùi, nhưng lại đốt lên cơn nóng khiến Tuệ An khó nhịn muốn hô to, thân thể cũng nóng hổi theo, chân nàng bị y giữ lấy, nơi hai người giao nhau từ từ nở rộ, ẩm ướt khó chịu, sau đó tê dại đánh tới, thứ gì đó trong người nàng trào dâng, đồng thời Quan Nguyên Hạc ý loạn tình mê, mút thật mạnh cía lưỡi của Tuệ An, tiếp theo từ miệng hai người cùng lúc tràn ra một tiếng thở dài đầy thoả mãn.

Quan Nguyên Hạc thở hổn hển phủ phục xuống người Tuệ An, Tuệ An chỉ cảm thấy có thứ chất lỏng gì đó dọc theo hai chân của nàng chảy xuống, rơi lên chăn đệm, dinh dính dán vào da thịt nàng…

Đó là thứ gì, Tuệ An há có thể không biết? Nhất thời liền mắc cỡ không lời nào có thể diễn tả được, Quan Nguyên Hạc vừa buông ra đầu lưỡi nàng, nàng liền giãy giụa nghiêng đầu, gắt gao chôn chặt khuôn mặt nhỏ nhắn dưới gối đầu.

Tim của nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, đầu óc hỗn độn một mảnh. Quan Nguyên Hạc từ trên người nàng trượt xuống, nằm ở bên cạnh, sau đó y nhìn nàng cong môi cười, liền kéo chăn trùm lên thân thể hai người, sau đó y cũng nằm xuống bên người, vươn tay ôm lấy nàng.

Tuệ An đã tỉnh táo lại, cả người cứng đờ, y luôn miệng nói sẽ không làm loạn, còn bảo nàng tin tưởng y, kết quả thì sao…

Trong lòng nàng vừa bực vừa hận, một mặt tự trách mình không nên bất cẩn như vậy, một mặt lại có phần vui sướng khi nếm thử trái cấm. Quan Nguyên Hạc ôm mình, Tuệ An cũng không dám cử động, chỉ từ từ bình tĩnh lại, cảm giác xấu hổ cùng hưng phấn trong lòng càng ngày càng ít, thay vào đó là nỗi bất an xen lẫn sợ hãi cùng cực.

Hai người hôm nay như vậy, mặc dù không vượt qua một tầng cuối cùng, nhưng cũng chẳng khác nào đã bước chân vào động phòng, nếu là tương lai hôn sự này có biến, nàng nên làm thế nào cho phải.

Mặt khác Tuệ An lại âm thầm chửi rủa bản thân, cảm thấy mình nhìn lầm rồi, người bên cạnh rõ ràng chính là kẻ vừa háo sắc lại vô sỉ… Nếu như hai năm này y ở bên ngoài chơi bời phóng đãng, nàng ngay cả đường lui cũng không có.

Tuệ An nghĩ tới những thứ này thân thể liền cứng ngắc lại, hốc mắt ửng hồng, không có tiền đồ khóc nấc lên.

Quan Nguyên Hạc nào biết Tuệ An nghĩ gì, lúc này trong lòng y rất thoải mái, ôm Tuệ An trong tay, vẻ mặt thoả mãn vuốt ve mái tóc dài của nàng. Thấy Tuệ An đột nhiên khóc lên, y sững sờ nhìn Tuệ An, thấy nàng lộ ra cần cổ, chỗ đó còn in đầy dấu vết đỏ hồng y lưu lại, còn có tóc nàng rối tung xõa ra, trên mặt y không khỏi hiện lên vẻ lúng túng cùng bất đắc dĩ, có chút luống cuống vuốt lưng Tuệ An, khẽ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói:

“Đừng khóc, chúng ta đã đính hôn, đây là chuyện sớm muộn. Hai người thích nhau làm chuyện này cũng rất bình thường, nàng không có gì phải sợ, cũng chớ e lệ. Ngoan nào, đừng khóc, chẳng lẽ vừa rồi nàng không thích?”

Tuệ An nghe y dùng mấy câu qua loa dỗ dành mình, nghĩ tới vừa rồi y liên tục nói đừng sợ, liên tục bảo đảm sẽ không làm loạn, kết quả thì luân phiên thất tín, Tuệ An chỉ cảm thấy mình thật sự là khờ khạo không ai bằng, trước kia sao lại cho rằng y là một nam tử hán đại trượng phu, chính trực giữ lời cơ chứ!

Người này rõ ràng chính là bề ngoài cứng nhắc nghiêm túc, kì thực lại là kẻ khốn kiếp không từ thủ đoạn, mặt dày mày dạn!

Quan Nguyên Hạc vừa dứt lời, Tuệ An liền cảm thấy y căn bản không để chuyện này ở trong lòng, một câu nhẹ nhàng như vậy đã muốn chối bỏ trách nhiệm, còn hỏi nàng có thích hay không, như đang đẩy hết sai lầm lên người nàng, điều này bảo Tuệ An làm sao có thể không khó chịu cho được, lúc này liền càng khóc dữ dội hơn.

Quan Nguyên Hạc trợn tròn mắt nhìn nàng, hương thơm trên người Tuệ An cùng mùi vị hoan ái tràn ngập trong không khí, khiến thân thể y vừa bình phục lập tức lại rung động, nhưng lại không dám vuốt ve hay hôn nàng nữa. Y thấy Tuệ An khóc thương tâm, quả thực không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể cứng người ngồi dậy, nhìn Tuệ An bởi vì khóc rấm rức mà run run hai vai, buồn bực vò đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.