[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 110 : Tôn Hi Tường, ông xong rồi!




Edit: Đường Linh

Beta: Ánh Nguyệt

Tuệ An thấy Quan Nguyên Hạc biến mất ở trước mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng xen lẫn bất an, lúc này đuổi theo là không thể. Không nói đến hiện nay trong phủ có rất nhiều chuyện phải xử lý, chỉ riêng có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, hiện tại nàng liền không thể đuổi theo giải thích.

Huống chi lúc này người nọ đang nổi nóng, Tuệ An lại có chút không dám đi mạo hiểm bản thân, ai biết người nọ có thể dưới cơn nóng giận bẻ gãy cái cổ nhỏ bé của nàng hay không.

Nàng biết làm như vậy sẽ chọc giận Quan Nguyên Hạc đấy chứ, vừa rồi ở trong vườn y hỏi mình có lời nào muốn nói không, Tuệ An đã muốn đem việc này báo lại, mới yên lặng dẫn y đến tiểu viện đặt đôi chim nhạn để nói chuyện riêng.

Chỉ là về sau chẳng biết tại sao, nhìn y tươi cười ôn hòa với mình, Tuệ An lại không cách nào mở miệng. Chuyện này suy cho cùng vẫn ảnh hưởng tới thể diện y, hơn nữa, lần này nàng quyết tung ra hiểm chiêu, nàng muốn mọi thứ đều phải ổn thỏa, an bài sự việc thiên y vô phùng*. Nhưng mọi chuyện trên đời đều cần tính đến ‘lỡ như’, nếu thật gây ra rủi ro liên luỵ danh dự, hôn sự này cũng bị ảnh hưởng, nàng lo Quan Nguyên Hạc sẽ không đồng ý kế này của nàng.

*Không có bất kỳ sai sót nào.

Còn nữa, mặc dù Tuệ An còn chưa hiểu Quan Nguyên Hạc nhiều lắm, nhưng đối với sự bá đạo của y lại hiểu rõ vô cùng, lúc trước Quan Nguyên Hạc đã biết cậu cố ý muốn Thẩm Đồng biểu ca ở rể Hầu phủ, mà chuyện hôm nay nàng lại chủ động dây dưa cùng một chỗ với Thẩm Đồng, đến tám phần là Quan Nguyên Hạc sẽ không đồng ý.

Mặt khác, trong lòng Tuệ An cũng lo lắng, lo rằng nếu nàng chính miệng nói ra việc này, y có thể cảm thấy mình là một nữ tử lỗ mãng, làm việc độc ác, không coi khuê dự ra gì hay không.

Tôn Hi Tường rốt cuộc vẫn là cha ruột nàng, chẳng lẽ bảo nàng nói cho Quan Nguyên Hạc biết mình đang đào một cái hố chờ phụ thân nhảy vào, chuẩn bị xong việc thì chôn sống ông, lời này Tuệ An lại không biết nên nói thế nào, sợ khi nói ra Quan Nguyên Hạc sẽ cảm thấy mình là một nữ tử âm hiểm mà chán ghét mình.

Huống chi vừa rồi hai người ở cùng một chỗ, không khí tốt như vậy, Tuệ An lại không nỡ nói ra chuyện làm hai người bọn họ mất hứng. Con người chính là như vậy, càng để ý thì càng suy nghĩ nhiều, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn không có cách nào lên tiếng. Cho nên vừa rồi nàng suy nghĩ đến suy nghĩ đi, cuối cùng lại nghĩ tiền trảm hậu tấu một lần cũng không sao, giữ vững tư tưởng đà điểu rụt đầu rụt cổ, cuối cùng đã biến chuyện thành như vậy.

Chỉ là giờ nhìn Quan Nguyên Hạc tức giận mà đi, Tuệ An thật lâu cũng không cách nào thu hồi tầm mắt mình, trong lòng cực kỳ trống trải. Nàng đang ngây người, Tôn Hi Tường bên kia vẫn tựa ở trên người gã sai vặt thở phì phò đột nhiên đẩy gã sai vặt đang đỡ ông ra, lao đến phía nàng, giơ tay lên muốn đánh Tuệ An, trong miệng còn mắng chửi:

“Ngươi tiện nha đầu này, lại dám hãm hại cha ruột như thế, ngươi không phải là người!”

Tuệ An làm sao để ông được như ý, lúc này liền nghiêng người, khẽ nhấc chân, nhưng lại vừa vặn nghênh tiếp bước chân Tôn Hi Tường vọt tới, lập tức khiến Tôn Hi Tường lảo đảo một cái, ngã oành trên mặt đất, cực kỳ chật vật.

Tôn Hi Tường tức giận toàn thân run rẩy, ngẩng đầu lại thấy Tuệ An làm ra vẻ bị dọa không nhẹ, run lẩy bẩy nhìn mình, mặt mũi tái nhợt nói:

“Phụ thân, người không sao chứ? Phụ thân, người đừng bức bách nữ nhi, trong lòng nữ nhi… “

Nàng vừa nói vừa che mặt khóc lên, liền có hạ nhân Hầu phủ đến vây quanh, một bộ phải bảo vệ Tuệ An thoát khỏi sự ngược đãi của Tôn Hi Tường, giờ đây những ánh mắt kia nhìn về phía Tôn Hi Tường đã chẳng còn nửa điểm tôn kính.

Tôn Hi Tường tức muốn phát điên, muốn đứng lên lại phát hiện cổ chân đau nhói, nhìn xuống mới thấy đã bị trật chân, trong lòng ông hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể chém giết Tuệ An bằng cặp mắt đỏ ngầu, cả người bốc hỏa ngùn ngụt.

Mà Tuệ An vừa che mặt vừa nháy mắt với Phương mama mấy cái, đợi Phương mama phân phó bọn hạ nhân tản đi, Tuệ An mới thôi giả khóc, chầm chậm đi đến trước mặt Tôn Hi Tường, từ trên cao nhìn xuống ông ngã ngồi dưới đất, mặt đầy mỉa mai nói:

“Tôn Hi Tường, ông cũng xứng nói tới chữ ‘người’ cùng ta ư? Sao ông không để tay lên ngực mà tự hỏi, xem bản thân ông có phải là ‘người’ hay không?! Ta nể tình ông là phụ thân của ta nên không muốn nói lời châm biếm ông, ông lại không muốn, tự mình rước lấy nhục.

Ông cảm thấy chuyện ta làm không phải là của con người? Vậy sao ông không ngẫm lại xem, nếu như không phải trong lòng ông có ác niệm, tán tận lương tâm muốn hãm hại ta, thì làm sao lại chui được vào cái bẫy ta đặt ra?

Tôn Hi Tường, ông có ngày hôm nay hoàn toàn là do ông gieo gió gặt bão, chẳng thể trách bất luận kẻ nào! Ông chớ quên, ván này tuy là ta thiết kế, nhưng những thứ độc dược kia không phải ta kiếm về. Ta thật ra vẫn tò mò lắm đấy, phụ thân tốt của con, người từ lấy độc kia từ đâu ra vậy?”

Tuệ An nói xong, sắc mặt Tôn Hi Tường đột ngột biến đổi, lại trắng bệch thêm vài phần. Tuệ An nhìn mặt mũi ông tràn đầy sợ hãi, chỉ cười một tiếng, khuôn mặt tươi cười bỗng nhiên biến thành lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tôn Hi Tường, nói:

“Phụ thân tốt của con, cơn ác mộng giờ mới bắt đầu thôi, người phải bảo trọng thân thể, chớ có bị chọc tức, vở tuồng này còn chưa kết thúc đâu, nếu người bỏ lỡ phần gay cấn nhất thì lại không được!”

Tuệ An nói xong, thấy Tôn Hi Tường tức đến nỗi ngực phập phồng không ngừng, đôi mắt đầy tia máu đỏ bừng, chỉ mình nói “Ngươi, ngươi, ngươi…” hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, Tuệ An không kiềm chế được khẽ khom lưng, đưa tay nắm lấy ngón tay ông cứ chỉ vào mình, dùng sức giữ chặt, chỉ nghe có âm thanh răng rắc giòn tan vang lên, Tôn Hi Tường liền hét thảm một tiếng.

Tuệ An mới thản nhiên buông tay ra, ung dung phất phất tay áo, nhìn chằm chằm Tôn Hi Tường nói từng câu từng chữ:

“Tôn Hi Tường, ông xong rồi! Về sau chớ có dùng tay chỉ ta, ta rất không vui!”

Nói xong, thấy Tôn Hi Tường ôm ngón tay kêu đau, con mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn nàng mở miệng muốn gào, Tuệ An lại giáng đòn phủ đầu, nói:

“Có phải phụ thân đang vô cùng cảm tạ mẫu thân, cám ơn người vì đã sinh ra một nữ nhi tốt như con không? Phụ thân chớ có lo lắng, mấy ngày nữa phụ thân rất nhanh có thể gặp lại mẫu thân, nghĩ chắc mẫu thân cũng có nhiều lời muốn hỏi phụ thân lắm đấy.”

Vừa rồi Tuệ An nhắc tới chất độc kia, hôm nay còn nói những lời này, ý tứ trong câu nói của nàng Tôn Hi Tường sao có thể không hiểu? Lúc này ông cực kỳ sợ hãi, vừa sợ vừa hận, thêm nữa ông bị lời nói hùng hổ doạ người của Tuệ An cắt ngang, nửa câu cũng không thể phun ra, cảm thấy tim mình như bị cái gì đó đè nén, há to miệng thở dốc hai cái thì phun ra một búng máu, tiếp theo trước mặt tối sầm, lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Tuệ An biết ông là bị nộ hỏa công tâm, không chết được, chỉ nhìn ông nằm trên mặt đất cười lạnh một tiếng, khinh bỉ rời mắt đi chỗ khác, nói:

“Đưa lão gia về Xuân Vận uyển, hầu hạ cẩn thận.”

Đợi Tôn Hi Tường bị khiêng đi, Tuệ An vẫn đứng nguyên tại chỗ mờ mịt nhìn quanh, thấy hoa viên đã vắng tanh không còn bóng người, chỉ cảm thấy bi thương và mệt mỏi dâng trào từng chập, không biết sao lại nghĩ tới bóng lưng Quan Nguyên Hạc rời đi ban nãy, trong lòng khó chịu không thở nổi, mãi sau nàng mới sâu kín thở dài một hơi, lại nhìn chằm chằm chân trời ngây ngốc đứng đó.

Đồng thị tiễn khách trở về, đúng lúc nhìn thấy bộ dáng kia của Tuệ An, bà không khỏi buồn cười lắc đầu, vỗ vai Tuệ An, lúc này Tuệ An mới hoàn hồn, thẹn thùng cười cười. Đồng thị sẵng giọng nói:

“Cậu con và ta đã sớm không đồng ý con làm loạn như thế, mỗi tội nha đầu con chủ ý lớn, cũng may không có sai lầm gì, nếu không con có khóc mù mắt cũng vô dụng! Giờ đã đại công cáo thành, sao lại không vui thế?”

Tuệ An nghe vậy gấp rút cười với Đồng thị một tiếng, nói:

“Mợ nói lời này sai rồi, trong lòng con vui mừng lắm.”

Tuệ An nói xong đang muốn xoay người, lại bị Đồng thị kéo tay lại, sau đó Đồng thị cười ghé sát vào nàng, nói:

“Nha đầu này, mợ còn không biết tâm tư của con à. Hai ngày sau y sẽ phải đi đại doanh Tây Sơn, tiếp theo sẽ xuất chinh, mấy năm cũng không trở lại kinh thành. Tai họa này là bản thân con gây ra, tự con phải mau chóng tìm cách hóa giải đi, nếu không việc này qua một hai năm, e rằng chỉ là cái gai nhỏ cũng có thể sinh ra bệnh hiểm nghèo, còn chưa vào cửa đã thất sủng, về sau chỉ có con khổ!”

Trong lòng Tuệ An biết chứ, cho nên mới hoảng hốt nóng lòng như vậy, nay lại bị Đồng thị trêu ghẹo, chỉ oán bà già mà không nên nết, có thể tự nhiên như không nói ra những lời đó sao, nhưng trên mặt lại ửng hồng một mảnh, lẩm bẩm nói:

“Mợ nói… Làm sao bây giờ?”

Tuệ An hai kiếp làm người, cũng đã từng gả qua, nhưng bản lĩnh dụ dỗ nam tử thật đúng là một chút cũng không có, Đồng thị thấy nàng vẻ mặt ửng đỏ, xấu hổ chỉ kém không thể đào hố chôn mình ngay tại chỗ, cũng không trêu chọc nàng nữa, chỉ nói:

“Hai người gây gổ, phải có một người mềm lòng nhận sai trước, việc này là con không đúng, dù sao cũng phải xem con nghĩ ra được kế sách gì, chỉ cần dỗ dành được người ta nở nụ cười là coi như xong hết. Con tự ngẫm đi, Nhị ca con cũng sắp xuất chinh, ta phải về viện khâu nốt cái áo bông cho nó đây, nếu không sẽ không kịp mất.”

Đồng thị nói xong thì vỗ vỗ đầu vai Tuệ An, xoay người mà đi. Hai mắt Tuệ An lập tức sáng ngời, vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ, hai ngày nữa Quan Nguyên Hạc sẽ phải rời kinh, cho dù nàng muốn tìm y cũng không thể đến cửa Quan phủ chặn người, lần này được Đồng thị nhắc nhở nàng mới nhớ ra, Thẩm Đồng còn ở đây cơ mà!

Nghe Đồng thị nói câu cuối cùng, Tuệ An cũng nổi lên tâm tư muốn khâu chút đồ cho Quan Nguyên Hạc, nhưng nàng lại nghĩ tài thêu của mình quả thật không bằng người, huống chi thời gian hai ngày nàng cũng không kịp học.

Trong lòng Tuệ An nhất thời không có ý kiến gì hay, liền tạm thời để việc này sang một bên, chỉ phân phó Đông Nhi đi tìm Thẩm Đồng, gọi hắn đến Dung Lê viện bảo nàng có việc muốn nói, sau đó dẫn nha hoàn trở về Dung Lê viện.

Nàng vừa đổi bộ thường phục, Thẩm Đồng đã vội vã mà đến, Tuệ An uyển chuyển biểu đạt ý tứ muốn Thẩm Đồng đi tìm Quan Nguyên Hạc nói chuyện, Thẩm Đồng ngược lại sảng khoái, một câu liền đáp ứng.

Sau khi Tuệ An tiễn Thẩm Đồng rời đi mới trở về phòng, trong lòng đã bình tĩnh hơn nhiều, lúc này liền nhìn Phương mama hỏi:

“Ngân Liên đâu?”

Phương mama liền nói:

“Ngân Liên đang bị tạm giam ở Tây sương phòng, cô nương có muốn gặp nàng?”

Thấy Tuệ An gật đầu, Phương mama vội bước nhanh ra ngoài, một lát bà vén rèm tiến đến, đi theo phía sau là Ngân Liên. Ngân Liên vào nhà cũng không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ quỳ ở trên mặt đất, một bộ dáng biết vâng lời.

Khi đó Tuệ An gọi Phương mama thử dò xét Ngân Liên cùng Phàn Chi, Phàn Chi thường thường đến Dung Lê viện qua lại, cũng có ý nịnh nọt Tuệ An, hơn nữa còn nhiều lần chiếu theo ám hiệu của Tuệ An đối nghịch với Đỗ Mỹ Kha.

Nhưng Ngân Liên này lại một chút động tĩnh cũng không có, Tuệ An kêu Phương mama để ý nàng hồi lâu, lại phát hiện Ngân Liên mỗi ngày chỉ ở trong sân dạy bảo nữ nhi đọc sách viết chữ, đúng là rất an phận.

Tuệ An trước còn không tin, về sau trong phủ lại luân phiên xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Ngân Liên vẫn đều im hơi lặng tiếng, giống như trong phủ căn bản không có nàng, việc này càng khiến Tuệ An cảm thấy kỳ quái.

Sau khi Tuệ An cho người dò hỏi chuyện năm đó Ngân Liên bị Tôn Hi Tường thu phòng thế nào, mới biết là vì Tôn Hi Tường uống say, đúng lúc là nàng hầu hạ tại thư phòng, nên bị Tôn Hi Tường thu dùng, chỉ một lần liền mang thai nữ nhi, mà Ngân Liên lúc trước cũng không phải người có ý định bò lên giường chủ tử.

Khi nàng có thai đã được mẫu thân ban thưởng viện nhỏ, sau đó lại chưa từng chủ động tranh thủ tình cảm, sau khi Tuệ An nghe xong, trong đầu thoáng nghiền ngẫm Ngân Liên, người này hoặc đúng là không muốn tranh giành, nếu không chính là kẻ âm hiểm khó lường.

Cho nên nàng lại phái người đi thăm dò thân thế Ngân Liên, biết nàng vốn là người Giang Nam, trong nhà còn có ruộng đất đầy đủ, chỉ vì gặp phải một trận hồng thủy, nàng cùng người nhà chạy nạn lên phía Bắc, ở trên đường thất lạc người nhà, về sau thì bán mình vào Hầu phủ làm nha hoàn.

Ngân Liên luôn cho rằng thân nhân trong nhà đã chết, chỉ có Tuệ An lại được tin mẫu thân nàng vẫn còn tại nhân thế, nàng nhiều lần xác nhận Ngân Liên là một người trong sạch, lúc này mới gọi Phương mama nói tin tức này cho nàng.

Ngân Liên là người hiếu thuận, chỉ mong mang theo nữ nhi rời Hầu phủ về cố hương đoàn tụ cùng mẫu thân, Tuệ An liền động tâm tư, cùng nàng đạt thành hiệp nghị. Về sau mới có chuyện Tôn Hi Tường bệnh nặng, Ngân Liên liên kết với Phàn Chi đối đầu Đỗ Mỹ Kha, ngày ngày đến Xuân Vận uyển hầu hạ Tôn Hi Tường.

Tôn Hi Tường cũng không đem Ngân Liên để ở trong lòng, đối với Ngân Liên đột nhiên có lòng tranh giành tự nhiên cũng nghi hoặc, nhưng Ngân Liên che giấu rất tốt, lại có thể khiến Tôn Hi Tường tin nàng là vì biết mẫu thân còn tại nhân thế, nếu muốn tiếp tế nhà mẹ đẻ phải được sủng ái, nên mới nảy sinh chuyện tranh thủ tình cảm.

Dần dần Đỗ Mỹ Kha hoàn toàn thất sủng, Phàn Chi lại là người tính tình tự cao cũng không chiếm được tâm của Tôn Hi Tường, ngược lại Ngân Liên ôn nhu nhẹ nhàng, tính tình đạm bạc, tại lúc Tôn Hi Tường nóng nảy mà nhỏ nhẹ khuyên nhủ ông, làm cho Tôn Hi Tường từng bước đi vào cái bẫy đã thiết kế tỉ mỉ của Tuệ An.

Giờ nhìn Ngân Liên ngoan ngoãn quỳ ở trước mặt, Tuệ An có phần không dám tin, không ngờ nữ tử này lại có thủ đoạn như thế. Nàng sửng sốt một chút, lúc này mới nói:

“Ngươi làm việc cho ta, chỉ muốn mang theo nữ nhi rời đi Hầu phủ, điều này cũng không phải không thể, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, về đến cố hương thì không được phép đặt chân đến kinh thành dù chỉ một bước, càng phải quản lý tốt cái miệng của mình! Nếu để ta nghe được cái gì, ngươi chắc biết tính tình của ta.”

Ngân Liên nghe vậy mặt không đổi sắc, dập đầu nói:

“Nô tỳ chỉ muốn cùng mẹ già đoàn tụ, hiếu kính mẫu thân, nuôi nữ nhi khôn lớn.”

Tuệ An thấy vậy chỉ gật đầu nhẹ, chuyện lần này vốn là nàng định để Ngân Liên vạch trần bộ mặt thật của Tôn Hi Tường, ai ngờ Tôn Hi Tường lại đắc ý quá thể, ngay từ đầu đã lộ ra chân tướng, về sau lại vì Thừa Ảnh mà phạm phải sai lầm, thành ra Ngân Liên cũng không có bao nhiêu tác dụng, bất quá hiệu quả như vậy vẫn còn tốt chán, đây thật là ngay cả ông trời cũng giúp nàng mà.

Tuệ An nghĩ tới những thứ này, cũng không có ý định liên lụy Ngân Liên, phân phó Phương mama nói:

“Đưa cho nàng ngân phiếu năm trăm lượng, mặt khác gia sản trong viện của nàng đều tùy để nàng mang theo, chờ chuyện trong phủ có kết quả, liền cho người đưa nàng về cố hương đi.”

Ngân Liên nghe vậy không kiềm được kích động ngẩng đầu lên nhìn Tuệ An, sau đó cung kính dập đầu, lui ra ngoài. Phương mama nhìn thân ảnh của nàng lại nói:

“Nàng là người biết điều, cũng cam lòng bỏ qua phần phú quý này, thật hiếm có.”

Tuệ An nghe vậy ánh mắt cũng có chút mơ hồ, cười khổ nói:

“Phú quý? Nếu bỏ qua phần phú quý này có thể đổi được sinh mạng của mẫu thân, đừng nói là Hầu phủ, chính là bỏ hết tất cả những gì ta có, ta cũng nguyện ý.”

Phương mama thấy Tuệ An như thế, nghĩ đến Thẩm Thanh đã qua đời, không khỏi hai mắt ửng hồng, tiến lên ôm lấy Tuệ An. Tuệ An ra tay độc ác với Tôn Hi Tường như thế, vì nàng đã biết kiếp này cái chết Thẩm Thanh quả thật không thoát được quan hệ với Tôn Hi Tường.

Việc Tôn Hi Tường thả người tung tin đồn sớm bị Thẩm Phong điều tra rõ, Tuệ An mới nhìn ra manh mối, xác định chuyện này. Tôn Hi Tường lúc này thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo, chưa đánh đã khai.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn thỉnh nha môn Phượng An mở quan khám nghiệm tử thi, nàng cũng phải có chứng cứ. Chuyện hôm nay tuy người người đều biết là Tôn Hi Tường mưu hại Tuệ An, nhưng Tôn Hi Tường vẫn chưa thực hiện được. Hơn nữa chuyện này rốt cuộc cũng do Tuệ An tỉ mỉ thiết kế, nếu như giao Tôn Hi Tường cho nha môn Phượng An điều tra lại không được.

Chưa nói đến vụ án này có được điều tra tỉ mỉ hay không, chỉ cần nàng lấy chuyện này đẩy Tôn Hi Tường vào chốn ngục tù, hiện nay mọi người lòng đầy căm phẫn sẽ không chỉ trích gì nàng, nhưng ngày sau lỡ có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, e rằng họ sẽ lại dùng chuyện này chỉ trích nàng bất hiếu.

Mặt khác, nếu chuyện Thẩm Thanh bị hại lộ ra ngoài, thêm vụ việc hôm nay không có bất kỳ chứng cớ nào chỉ vào nàng, cho dù Tôn Hi Tường có một trăm cái miệng đi chăng nữa cũng chẳng ai thèm tin lời ông, sẽ chỉ một mực đem cái chết của Thẩm Thanh đổ lên đầu ông mà thôi, đến lúc đó, nàng tống Tôn Hi Tường vào đại lao càng không ai có thể đàm tiếu!

Bởi vì suy cho cùng Tuệ An vẫn là họ Thẩm, không phải họ Tôn! Khi đó, Tôn Hi Tường thật sự có muốn trốn cũng không thoát!

Chỉ là chứng cớ không đủ, nàng vẫn chưa thể định tội Tôn Hi Tường, nhưng ít nhất nàng cũng muốn ông ta phải vì chuyện này mà bị Hoàng thượng cách chức, rồi nàng sẽ thuận lý thành chương đuổi ông ra khỏi phủ Phượng Dương hầu. Nghĩ tới đây, ánh mắt Tuệ An liền lóe lên, nàng nắm tay Phương mama, nói:

“Vú nuôi yên tâm, hại mẫu thân ta, ta nhất định sẽ khiến ông cả đời phải sống trong cơn ác mộng!”

Nàng nói xong, híp híp mắt hỏi:

“Thừa Ảnh còn sống chứ?”

Phương mama nghe vậy gật đầu, hậm hực nói:

“Cô nương đối với nàng tốt như vậy, nàng lại làm ra chuyện hèn hạ đến thế, tiện nhân kia không lập tức đâm đầu chết coi như là trời xanh có mắt.”

Từ lúc Tuệ An và Phương mama hoài nghi trong viện có người của Đỗ Mỹ Kha, nàng đã kêu Xuân Nhi âm thầm điều tra chuyện này, quả nhiên thực sự tìm ra mấy người, chỉ là Thừa Ảnh lại không phải người của Đỗ Mỹ Kha, nàng là do Tôn Hi Tường đặt ở bên cạnh Tuệ An.

Sau khi Tuệ An biết được chuyện này, đối với những người chứa dị tâm trong viện lại không hề động đến, có ý để ngày sử dụng chiêu gậy ông đập lưng ông, lần này vừa vặn mới dùng tới Thừa Ảnh. Tuy nói Thừa Ảnh là vì người nhà nàng bị Tôn Hi Tường khống chế nên mới phản bội Tuệ An, nhưng Tuệ An vẫn không cách nào tha thứ nàng.

Nếu như Thừa Ảnh thật lòng tin tưởng mình, đem việc này báo cho nàng, nàng chắc chắn sẽ tìm cách bảo vệ người nhà Thừa Ảnh. Thế nhưng Thừa Ảnh lại lựa chọn phản bội Tuệ An, hơn nữa chuyện hôm nay đúng là Tuệ An cố ý thiết kế, nhưng lại không thể xóa bỏ việc Thừa Ảnh muốn hủy danh dự của nàng, thực sự hại đến tính mạng nàng.

Nay chuyện thành như vậy coi như là Thừa Ảnh tự bê đá đập chân mình, phải kết cục thảm hại là đúng, Tuệ An nghe Phương mama nói, chỉ than một tiếng:

“Suy cho cùng vẫn là chủ tớ một thời, vú nuôi thay ta tiễn nàng đoạn đường cuối cùng đi. Về phần người nhà của nàng, liền xem tạo hóa vậy.”

Phương mama nói:

“Thừa Ảnh là con của người làm trong phủ, theo lý nàng phạm phải chuyện như vậy, vốn nên đánh chết cả nhà, cô nương đã đủ nhân từ rồi.”

Tuệ An biết rõ trong lòng Phương mama có hận, vội cười nói:

“Vú nuôi chớ có tức giận, nếu không vú cứ đánh Tôn Hựu Hưng thêm một trận, ném ra khỏi phủ là được.”

Trong nhà Tôn Hi Tường vốn có một người huynh trưởng, huynh trưởng ông mất sớm, chỉ lưu lại một đứa con chính là Tôn Hựu Hưng, nên Tôn Hi Tường mới mang Tôn Hựu Hưng đến kinh thành trông nom.

Tôn Hựu Hưng này cũng không phải là người tốt, lúc trước Tôn Hi Tường còn an bài hắn ở trong Hầu phủ, mời tiên sinh về nhà dạy học cho hắn, chuẩn bị theo đường làm quan, thế nhưng hắn thực sự không phải người ham học, Tôn Hi Tường cũng nhìn ra, vội đưa hắn ra bên ngoài đặt mua tiểu viện, để hắn giúp ông trông coi vài cửa hàng.

Ở kiếp trước, sau khi Tôn Hi Tường đổi phủ Phượng Dương hầu thành Tôn phủ, kiếm được cho đứa cháu này một chức tiểu quan thất phẩm. Tôn Hựu Hưng bất kể ở kiếp trước hay là kiếp này cũng chưa từng phát sinh qua xung đột gì với Tuệ An.

Mặc dù như thế, nhưng hắn và Tôn Hi Tường lại là cá mè một lứa, Tuệ An muốn thiết kế Tôn Hi Tường, không thể không thuận tiện dạy dỗ cho đứa cháu quý hóa này của ông một phen.

Tôn Hựu Hưng là tên háo sắc, dẫn dụ hắn đến Nhụy Hỉ đường cũng không cần phải phí tâm tư gì, Tuệ An chỉ bảo Băng Nguyệt cố ý liếc mắt đưa tình với tên kia, hắn liền điên cuồng theo sát đến Nhụy Hỉ đường, sau trúng mê tâm tán, mọi người mới nhìn thấy một màn về sau.

Phương mama nghe Tuệ An nói, mặc dù cảm thấy việc này quá mức tiện nghi Tôn Hựu Hưng, nhưng hắn không thể so với nô tài Hầu phủ, cũng chỉ có thể như thế. Cho nên Phương mama cũng không nhiều lời, Tuệ An xử lý xong những chuyện này, thở ra một hơi, cười nói:

“Lần này chỉ cần cậu tra rõ nguồn gốc độc dược của Tôn Hi Tường là có thể tiến hành bước tiếp theo, mong là có thể tìm hiểu được, tra ra chuyện năm đó… “

Phương mama cũng than một tiếng, lại gấp rút ra ngoài tự mình đi làm chuyện Tuệ An phân phó, mà Tuệ An thì ngồi một mình trong phòng, hai tay chống má, vắt óc tìm mưu tính kế để dỗ Quan Nguyên Hạc nguôi giận.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định nhanh chóng làm một đôi giày cho Quan Nguyên Hạc. Chỉ vì giày là vật quan trọng với nam tử, hơn nữa tặng giày cũng không lộ vẻ quá mức, rất phù hợp với thân phận hai người lúc này.

Nhưng làm giày lại cần tài thêu giỏi lắm, mà trình độ Tuệ An đừng nói là làm một đôi giày, chỉ chịu trách nhiệm thêu hoa thôi cũng khó khăn quá đỗi rồi. Cho nên Tuệ An liền gọi bọn nha đầu mang các kiểu hoa văn đến, chọn một hoa văn tường vân, phân phó Hàn Nguyệt cùng Băng Nguyệt am hiểu thêu thùa hỗ trợ làm đế giày, cắt giày, mình thì luyện tập thêu tường vân lên khăn tay trước.

Đợi các nàng làm xong đế giày, nàng sẽ thêu hoa văn lên trên, vậy cũng là một phen tâm ý đúng không, chỉ mong người nọ thấy nàng dốc lòng làm tốt như thế mà nguôi giận đôi phần.

Tuệ An nằm ở trên giường cầm khung thêu tỉ mỉ thêu thùa, tay bị châm đầy lỗ kim, không phải là nữ công của nàng kém như vậy, chỉ là giờ phút này nàng thực sự mệt mỏi vô cùng, mí mắt trên dưới càng không ngừng đánh nhau.

Thu Nhi thấy nàng cố mở mắt thêu, thầm nghĩ cô nương thật là, sáng sớm làm cũng chưa muộn, lúc này nôn nóng có ý nghĩa gì. Nàng nhìn Tuệ An quyết tâm thêu bằng được, liền tiến lên đoạt lấy khung thêu trong tay Tuệ An, thanh âm buồn bực nói:

“Cô nương ngủ trước đi, ngủ dậy luyện tập cũng không muộn mà.”

Tuệ An nghe vậy mơ mơ màng màng nhìn nàng, được nàng đỡ nằm xuống, vừa nhắm mắt lại đã ngủ say. Những ngày qua nàng vì chuyện tiệc rượu khách khứa Hầu phủ mà mệt mỏi không nhẹ, khi nàng tỉnh lại đã gần trưa hôm sau.

Phương mama thấy nàng tỉnh vội phân phó bọn nha đầu mau khăn tới cho nàng lau mặt, đợi Tuệ An ra khỏi nội thất thì dọn bữa trưa lên.

Phương mama nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ An gầy mất một vòng, tràn đầy thương tiếc, nói:

“Cô nương ngủ sâu, lão nô cũng không nỡ gọi người, lúc này đã không còn sớm, cô nương nhanh dùng cơm đi, không thể bỏ bữa được.”

Tuệ An sớm đã phân phó mọi người trong viện, nếu Thẩm Đồng hồi phủ thì phải gọi nàng dậy, bây giờ nghe Phương mama không đề cập gì, cũng biết Thẩm Đồng còn chưa trở lại, trong lòng không khỏi có chút lo sợ, chỉ là nàng cũng đói bụng thật, đành buồn bực dùng bữa, xong xuôi lại ngồi ở trên nhuyễn tháp thêu hoa, trên tay vẫn chuyển động không ngừng, tâm tư càng không yên ổn, liên tiếp nhìn ra ngoài sân.

Tài thêu thùa của nàng vốn chẳng bằng ai, cộng thêm không yên lòng, hoa văn thêu trên khung tất nhiên là rối tinh rối mù. Tuệ An dứt khoát quăng khung thêu qua một bên, chỉ ngồi một chỗ ngây ngốc nhìn ra ngoài.

Nàng không lên tiếng, mấy nha đầu hầu hạ trong phòng cũng không nói một lời, theo như ngày thường, đánh thắng một trận lớn như vậy, chỉ sợ mấy nha đầu này sớm đã hi hi ha ha cười đùa náo loạn cả lên, hôm nay lại cùng nhau bảo trì im lặng, nhưng thật ra Tuệ An cũng biết nguyên nhân.

Là vì chuyện thiết kế Tôn Hi Tường, nàng từ đầu đến cuối cũng chưa từng đề cập với bốn nha đầu này, chỉ có Thẩm Phong, Đồng thị cùng liên quan đến chuyện này là Thẩm Đồng và Phương mama là được biết trước.

Tuệ An nhìn thấy bốn người Xuân Hạ Thu Đông giữ yên lặng, quy củ cũng không hề cười nói, trong lòng thầm than một tiếng, nói:

“Ta biết tâm tư các muội nghĩ gì, trong lòng không thoải mái thì cứ nói ra, sao thành người câm hết thế?”

Nàng nói xong thấy bốn người vẫn không nói gì, liền nói:

“Chuyện hôm qua ta không nói cho các muội biết trước, không phải là ta không tin tưởng các muội, thật sự là chuyện liên quan trọng đại, nếu các muội biết được chân tướng, trong lòng sẽ lo lắng, một khi có ai đi sai một bước là hậu họa khôn lường, ta không phải cố ý giấu diếm các muội.”

Bốn nha đầu nghe vậy trên mặt mới thoải mái một chút, chỉ là trong lòng các nàng vẫn hơi buồn bã. Tuy các nàng biết chuyện không phải đơn giản như Tuệ An nói, nô tỳ chính là nô tỳ, cô nương mặc dù đối với các nàng thân như tỷ muội, nhưng con người ai cũng phải trưởng thành, cô nương đây là đang nói cho các nàng biết, có một số việc không thể vượt qua.

Trong lòng các nàng mặc dù có chút khó chịu, nhưng cũng hiểu chủ tớ khác nhau, ngày cô nương chính thức tiếp quản Hầu phủ đã không còn xa, cô nương lúc này dĩ nhiên phải lập uy chứ!

Hôm nay cô nương nguyện ý cùng bốn người các nàng nói vài câu này đã coi như là hết lòng quan tâm rồi, các nàng nên cảm kích mới đúng, há có thể rầu rĩ chỉ vì chuyện này? Xuân Nhi là người hiểu chuyện sớm nhất, không khỏi cười nói:

“Cô nương thật sự là càng ngày càng xấu xa, làm sao cô nương biết vừa ném mồi ra, con cá sẽ mắc câu?”

Tuệ An nghe vậy, ngẫm lại đức hạnh của Tôn Hi Tường, cười mỉa mai một tiếng, nói:

“Hôm nay Tôn Hi Tường đã lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu không tìm cách thì sẽ bị người ta siết họng mà chết, ông không bí quá hoá liều mới là lạ? Còn nữa, lòng tham khiến ông ta điên cuồng, không thể thấy rõ con đường phía trước, ông ta thì có ý tưởng hay ho gì được, ta một chút cũng không thấy kỳ quái.”

Mấy người Đông Nhi nghe xong đều lâm vào suy nghĩ, đúng lúc trong viện truyền đến thanh âm Băng Nguyệt chào hỏi:

“Nhị cữu thiếu gia đến đấy ư, để nô tỳ vào bẩm với cô nương.”

Tuệ An nghe vậy ánh mắt sáng ngời, gấp rút bước nhanh ra đón, nàng dẫn Thẩm Đồng vào phòng, Thẩm Đồng chưa ngồi xuống đã nói:

“Bắt biểu muội chờ lâu, biểu ca vừa đến Quan phủ bái phỏng, lại nghe tin sau khi tướng quân rời khỏi Hầu phủ cũng không về quý phủ, ta sợ biểu muội lo lắng, vội chạy đến vài nơi tướng quân thường xuyên qua lại dò hỏi một lần, sau đó nghe được tướng quân đã ra khỏi thành tới đại doanh Tây Sơn… Biểu muội xem việc này… “

Tuệ An nghe xong liền sững sờ, ánh mắt sáng ngời bỗng ảm đạm, không thể không cau mày, trong lòng xoắn lại. Nàng vạn lần không nhờ người nọ cứ như vậy mà đi! Nhìn bàn tay đầy rẫy vết kim châm, hốc mắt Tuệ An ửng hồng cay xè một mảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.