[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 109 : Vở tuồng Hầu phủ




Thừa Ảnh ra ngoài không bao lâu liền bưng về một chén canh giải rượu. Nàng thấy Tuệ An nhắm mắt lại hình như ngủ rất sâu, nhìn dung nhan mệt mỏi của Tuệ An, trên mặt nàng thoáng hiện lên vài tia do dự.

Cánh tay bưng chén canh giải rượu lại càng nắm chặt, gân xanh nổi rõ. Thế nhưng nàng do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn cắn răng cúi người, khẽ đẩy đẩy Tuệ An, nói:

“Cô nương, canh giải rượu đến rồi, người mau ngồi dậy dùng một chút đi.”

Tuệ An nghe vậy trong lòng rét run, thầm than một tiếng, mới mở đôi mắt mông lung sương mù, nhìn về phía Thừa Ảnh.

Thừa Ảnh thấy nàng tỉnh lại thì đặt chén canh giải rượu trong tay lên bàn, hầu hạ Tuệ An đứng dậy, kê gối mềm sau lưng nàng, lúc này mới cầm chén canh giải rượu, khuyên nhủ:

“Cô nương mau dùng đi, nô tỳ đã thử qua, âm ấm vừa vặn.”

Tuệ An nghe vậy gật đầu, tiếp nhận chén canh trong tay nàng, cười nói:

“Ừm, chỉ có muội là cẩn thận.”

Thừa Ảnh cũng không dám đối mặt với Tuệ An, ánh mắt né tránh, cúi người nói:

“Đây là bổn phận của nô tỳ, cô nương đừng tâng bốc nô tỳ như vậy.”

Không hiểu sao trong lòng lại thấp thỏm chẳng yên, luôn cảm thấy lời Tuệ An nói có chút kỳ lạ. Chỉ là nàng còn chưa nghĩ xong, Tuệ An đã ngửa đầu uống hai ngụm canh, nhíu mày để chén xuống, lại cầm khăn lau miệng, lúc này mới nói:

“Sao mùi vị cứ là lạ… “

Trong lòng Thừa Ảnh tức thì giật thót, lé mắt nhìn chén canh giải rượu chỉ còn non nửa, thoáng buông lỏng tâm tình, cười nói:

“Có lẽ là do cô nương uống nhiều rượu, trong miệng nhuốm hơi rượu. Cô nương có muốn nghỉ ngơi thêm một lát hay không?”

Tuệ An nghe vậy, ra vẻ không để ý gật đầu, tay ấn thái dương nói:

“Thật sự uống hơi nhiều, đầu óc ta hỗn loạn quá… “

Nàng nói chưa dứt lời đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, Thừa Ảnh thấy vậy trong lòng mới trấn tĩnh lại, một lát sau Tuệ An vẫn liên tục không có động tĩnh, nàng thử gọi hai tiếng, Tuệ An lại chỉ nằm đó.

Lúc này Thừa Ảnh mới thu hồi chén canh, bước nhanh đến bên lư hương đầu giường, lấy ra một bọc giấy, mở nắp lư hương ra, đem bột phấn trong bọc giấy đổ hết vào bên trong. Sau đó nàng liền bước nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa vội vã mà đi.

Ở trong phòng, phía sau tấm rèm lụa màu xanh có một nữ tử đeo khăn che mặt lập tức bước ra, nàng đi nhanh đến bên giường, cầm trong tay một chiếc khăn khác đưa cho Tuệ An đã ngồi dậy, nói:

“Cô nương mau che lên miệng đi, khăn này đã được ngâm qua nước bạc hà, mặc dù không thể giải độc nhưng có thể trì hoãn thời gian độc phát tác.”

Giờ phút này trong không khí đã lờ mờ tỏa ra một mùi thơm lạ lùng, Tuệ An không dám chần chờ, vội che khăn trước mũi. Nàng cởi áo khoác ngoài, đưa cho nữ tử một thứ gì đó giấu trong tay áo, nàng kia khẽ ngửi, chỉ cảm thấy vị chua xông thẳng vào mũi, liền nhíu mày nói:

“Canh giải rượu hình như có cho thêm hoa cà, để lát nữa ta xem xét tiếp, cô nương mau rời khỏi nơi này trước thôi.”

Tuệ An nghe vậy, che khăn gật đầu, vỗ vỗ tay nữ tử, nói:

“Làm phiền Vân nương rồi.”

Nữ tử này chính là người đã chịu ơn Tuệ An, nay vẫn còn theo học y học ở Quốc Tử Giám, Sa Vân nương, nàng nghe Tuệ An nói vậy vội vàng cười nói:

“Cô nương khách khí, mau mời rời đi.”

Tuệ An gật đầu bước nhanh vòng qua đằng sau, mở cửa hông lách mình ra ngoài. Nàng vừa đi ra ngoài, Phương mama vẫn núp ở một chỗ bí mật liền gấp rút chạy lên đón, dùng áo choàng bọc quanh Tuệ An, hai người vội vã mà đi.

Mà ở trong phòng, Sa Vân nương lại đi đến bên cạnh lư hương, dùng kìm bạc lấy một chút bột phấn còn sót lại trong lư hương đặt vào hộp nhỏ mang theo, sau đó cẩn thận đậy lư hương lại, cũng nhanh chóng qua cửa hông rời đi.

Thừa Ảnh rời khỏi phòng, liền vội vã đi về phía trước viện. Hôm nay phủ Phượng Dương hầu bày yến tiệc, tiền viện do Tôn Hi Tường và Thẩm Phong tiếp đãi nam tân, hiện giờ trong đại sảnh nơi tiền viện đã sớm vào tiệc, tuy nói mấy phủ như phủ Định Bắc vương, Lỗ Quốc công phủ chỉ có nữ quyến tới dự, nhưng nam khách tham gia cũng quả thực không ít.

Bọn nam tử tất nhiên không thể giống như nữ tử uống rượu chơi đùa, bọn họ đã uống rượu là uống thật. Thẩm Phong là võ tướng, từ đầu đến cuối uống rượu chẳng khác gì nước lã, tính tình ông lại hào sảng phóng khoáng, không bao lâu đã kéo không khí náo nhiệt hơn rất nhiều, với những người không quen, ông chỉ nâng tay chúc vài chén rượu đã thi nhau xưng huynh gọi đệ, y hệt bằng hữu lâu năm không gặp.

Ba huynh đệ Thẩm gia cũng ngồi chào hỏi khách khứa, lúc Thừa Ảnh đến, đã thấy trong đại sảnh hoa phục chói mắt, tiệc tùng linh đình.

Nàng nhìn hồi lâu mới thấy Thẩm Đồng đang ở một góc cùng người cười nói nâng ly, vội bước nhanh qua, đi đến bên cạnh Thẩm Đồng nhỏ nhẹ nói:

“Nô tỳ Thừa Ảnh thỉnh an Nhị cữu thiếu gia.”

Thẩm Đồng kinh ngạc nhìn nàng một cái, Thừa Ảnh là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tuệ An, ngày thường Thẩm Đồng cũng thường xuyên đến Dung Lê viện, có khi Tuệ An đến Tây viện cũng sẽ mang theo Thừa Ảnh, cho nên hắn biết Thừa Ảnh, thấy nàng đến tiền viện không khỏi nhíu mày hỏi:

“Sao ngươi không ở bên cạnh cô nương hầu hạ, qua bên này làm gì?”

Thừa Ảnh cố ý tỏ ra do dự, muốn nói lại thôi, Thẩm Đồng thấy thế liền đứng dậy, xin phép khách khứa xong thì dẫn Thừa Ảnh ra khỏi phòng khách, lúc này Thừa Ảnh mới nói:

“Cữu phu nhân và cô nương đang ở Nhụy Hỉ đường chờ Nhị cữu thiếu gia, người phân phó nô tỳ gọi Nhị thiếu gia tới đó.”

Hôm nay Thẩm Đồng cũng uống không ít rượu, sắc mặt ửng hồng, nghe vậy giương ánh mắt sương mù nhìn Thừa Ảnh, hỏi:

“Mẫu thân và biểu muội bảo ta qua đó vì chuyện gì, ngươi có biết không?”

Thừa Ảnh liền lắc đầu, kính cẩn mà nói:

“Nô tỳ không biết, cữu phu nhân và cô nương chỉ phân phó nô tỳ đến mời Nhị thiếu gia qua đó nói chuyện thôi.”

Thẩm Đồng nghe vậy cũng không hỏi nhiều, bước nhanh về phía hậu viện, Thừa Ảnh cảm thấy nôn nóng, liền gấp rút đi trước dẫn đường.

Nếu nàng chỉ nói Tuệ An mời Thẩm Đồng qua, Thẩm Đồng tất nhiên sẽ nghi ngờ, cho nên nàng mới nói Đồng thị và Tuệ An đang đợi Thẩm Đồng qua để hỏi chuyện. Như vậy mặc dù Thẩm Đồng sẽ cảm thấy kỳ lạ khi Hầu phủ đang đãi khách, hai vị nữ chủ tử tại sao lại gọi hắn qua, nhưng cũng bởi vì cảm thấy kỳ lạ mà càng thêm xác định đã xảy ra việc chẳng lành, hắn cuống cuồng lên, còn không theo nàng đến Nhụy Hỉ đường à?

Tôn Hi Tường ở trong đại sảnh đang cùng người khách sáo mời rượu, xa xa nhìn thấy Thừa Ảnh dẫn Thẩm Đồng ra khỏi sân, ông không khỏi híp mắt âm trầm, chỉ có điều ông không biết nụ cười kia rơi vào trong mắt Thẩm Phong đứng đó không xa, lại khiến Thẩm Phong khẽ nhếch môi cười một tiếng, khuôn mặt tràn ngập mỉa mai.

Trong lòng ông sung sướng ngẫm nghĩ, Tôn Hi Tường ơi là Tôn Hi Tường, uổng công ngươi gian khổ học tập hơn mười năm, nhưng ngay cả hai chữ ‘lòng người’ cũng không biết viết thế nào, ngươi chỉ nghĩ Ngân Liên kia là nữ tử của ngươi, là một tiểu thiếp ti tiện phải phụ thuộc vào ngươi mới có thể sinh tồn, lại không biết lòng người khó dò.

Ngay cả khi chỉ là một tiểu thiếp ti tiện, nàng cũng sẽ có chủ kiến của mình, thời khắc mấu chốt càng có thể ở sau lưng ngươi đâm thêm một đao trí mạng. Hiện tại ngươi cứ cười đi, để xem lát nữa ngươi còn có thể cười được nữa không!

Ngay cả cốt nhục ruột thịt cũng quyết tâm hãm hại, ác độc đến mức độ này, không phải là ông trời không có mắt, chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi. Đến thời điểm chín muồi, tự khắc sẽ có người thay ông trời thu thập ngươi!

Thẩm Phong nghĩ vậy, lại híp mắt cười hơ hớ chúc rượu cùng người bên cạnh, ngược lại Tôn Hi Tường hoàn toàn không hề biết mình bị người dõi theo, ông vừa qua loa từ chối người bên cạnh, vừa liên tục nhìn về phía hậu viện.

Đợi đến khi có một tiểu nha hoàn mặc y phục tam đẳng, diện mạo thanh tú đứng ở cửa viện giơ giơ tay, ra hiệu cho ông, Tôn Hi Tường lập tức như mở cờ trong bụng, cố nén xúc động đợi thêm vài khắc, ông liền cười đứng dậy, lại nói:

“Hôm nay Hầu phủ thiết yến, chỉ uống rượu cũng không có gì thú vị, trùng hợp vài ngày trước Tôn mỗ có được hai con vũ mã*, mặc dù không thể nói là bảo vật trên đời, nhưng được cái chính là ngựa quý hiếm thấy, biểu diễn cũng hết sức dễ nhìn. Khó có khi được các vị đại nhân công tử nể mặt, Tôn mỗ đã sai người đặt sẵn bàn ghế trong vườn, không bằng mọi người theo Tôn mỗ vào vườn vừa xem vũ mã, vừa cùng chúng phu nhân tiểu thư phẩm trà, trổ tài ngâm thơ một phen chẳng phải càng thêm vui vẻ?”

*Giống ngựa đã được thuần phục, biết chạy nhảy theo hiệu lệnh của con người.

Hôm nay nam khách tới đây đa số đều là muốn kết giao với Thẩm Phong, nhưng Tôn Hi Tường suy cho cùng vẫn là chủ nhân Hầu phủ, mọi người há có thể dẫm đạp lên mặt mũi ông lúc này? Huống chi gần đây vũ mã đang rất được lưu hành trong giới quý tộc kinh thành, bữa tiệc này có không ít võ tướng cũng tới, bọn họ yêu ngựa có thừa, mặc dù không hứng thú với chuyện phẩm trà làm thơ, nhưng vũ mã lại rất có hứng đánh giá.

Mọi người nghe vậy liền rối rít đứng lên, Thẩm Phong cũng cười một tiếng, vỗ vai Tôn Hi Tường, nói:

“Không thể ngờ được tỷ phu còn an bài chu đáo như vậy, rất tốt, rất tốt.”

Tôn Hi Tường cũng cười đáp lại đôi câu, dáng vẻ hai người đến là hoà thuận vui vẻ, Tôn Hi Tường thấy mọi người đứng lên, vội phân phó nha hoàn tới hậu viện mời chúng phu nhân tiểu thư cùng nhau đi xem vũ mã, sau đó ông liền dẫn mọi người vào vườn.

Thẩm Phong theo sát phía sau, nhưng lại sánh vai cùng Quan Nguyên Hạc, ông nghĩ tới chuyện sắp sửa phát sinh, trong lòng có chút không nắm chắc, lo lắng nhìn Quan Nguyên Hạc một cái.

Quan Nguyên Hạc có nhãn lực đẳng cấp nào, thấy ông như vậy trong lòng đã nổi lên nghi ngờ, ánh mắt tối sầm, cũng không hề hỏi nhiều.

Nơi xem vũ mã đã được Tôn Hi Tường an bài tại khoảng sân trống phía sau vườn hoa, một đường phải đi qua Nhụy Hỉ đường, mọi người vừa nói vừa cười một mặt thưởng thức cảnh trí hoa viên phủ Phượng Dương hầu, một mặt theo Tôn Hi Tường đi về phía Nhụy Hỉ đường.

Khi đến Nhụy Hỉ đường, đúng lúc Đồng thị bên kia cũng nghe được nha hoàn truyền lời của Tôn Hi Tường, mang theo các vị phu nhân tiểu thư cùng đến bên này.

Nhất thời trước Nhụy Hỉ đường một mảnh náo nhiệt, lại không biết là vô tình hay trùng hợp, từ trong Nhụy Hỉ đường bỗng nhiên truyền ra một tiếng nữ tử hét lên, sau đó thanh âm kia giống như đột nhiên bị người che mất, im bặt trở lại.

Trong vườn tức thì lặng lẽ như tờ, mọi người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đã lộ vẻ hiếu kỳ. Tôn Hi Tường thấy trong đám người không có Tuệ An, mà Thẩm Đồng cũng không xuất hiện, nay lại nghe Nhụy Hỉ đường truyền đến tiếng nữ tử kêu lên, lòng ông đã là hưng phấn đến nỗi không lời nào có thể diễn tả.

Ông thấy Đồng thị cùng Thẩm Phong nhìn nhau, đều là vẻ mặt mờ mịt, Tôn Hi Tường phải cố gắng lắm mới ngăn chặn được nụ cười chỉ chực trào ra trên khóe môi, giả vờ nhăn mặt nhíu mày phân phó nha hoàn bên cạnh, nói:

“Đã xảy ra chuyện gì? Là tên nô tài nào dám cả gan gây chuyện lúc này! Đúng là vô phép vô tắc! Ngươi đi mở cửa lôi người ra xử lý cho ta.”

Nha đầu gấp rút lên tiếng đẩy cửa đi vào, Tôn Hi Tường lại quay đầu xin lỗi chúng tân khách, nói:

“Nhất định là bọn hạ nhân không biết điều, khiến mọi người chê cười… “

Nhụy Hỉ đường là một viện nhỏ hai tầng trong hoa viên, bình thường là chỗ để chủ tử mệt mỏi thì đi vào nghỉ chân, lầu một có hai gian, gian ngoài là một sảnh nhỏ, đặt nhuyễn tháp và bàn ghế, ngăn cách với nội thất bằng một khung cửa có rèm vắt ngang, bên trong là giường nghỉ. Rèm cửa kia chỉ làm cho có, căn bản không ngăn được cái gì.

Tôn Hi Tường nói đến đây, tiểu nha hoàn đã vội đẩy ra cửa Nhụy Hỉ đường, mặt mũi Tôn Hi Tường tràn đầy hưng phấn cùng mọi người nhìn vào, thấy tình huống trong phòng, ông cố ra vẻ giật mình “A” lên một tiếng.

Cửa bị đẩy ra, phòng khách thông với nội thất lập tức hiển hiện trước mắt, trên mặt đất trong nội đường, một chiếc áo đỏ bằng gấm thêu hoa kim tuyến đang lóe sáng dưới ánh mặt trời, y phục này vừa nhìn liền biết không phải là thứ nha hoàn có thể mặc, lại nhìn hoa văn cùng kiểu dáng thêu trên áo kia, không ít phu nhân tiểu thư đã nhận ra đó là kiểu y phục mà hôm nay tiểu chủ tử của phủ Phượng Dương hầu, Thẩm Tuệ An đã mặc trên người, lại liên tưởng đến tiếng thét chói tai vừa rồi, mọi người chẳng ai bảo ai cùng mãnh liệt hít sâu một hơi.

Ánh mắt mọi người lại nhìn vào bên trong, đã thấy sau màn giường lờ mờ có một nữ tử quần áo không chỉnh tề nằm đó, mà dưới chân giường còn la liệt đai lưng cùng trường bào của nam tử, lúc cửa nội thất bị nha hoàn đẩy ra, trong tích tắc còn thấy thân ảnh nam tử nhoáng một cái từ cửa hông chạy ra ngoài.

Loại tình cảnh này quả thực làm cho người ta kinh hoàng quá thể rồi!

Mọi người căn bản khó mà tiêu hóa được những gì mình vừa nhìn thấy, chỉ có thể đồng loạt sửng sốt, trước Nhụy Hỉ đường giống như chết lặng cả nửa ngày.

Mà Tôn Hi Tường nhìn thấy trên mặt đất là y phục của Tuệ An, còn có trên giường là một nữ tử quần áo không chỉnh tề, lộ ra cặp chân tuyết trắng, ông biết kế sách của mình đã thành công, nhất thời liền khó có thể áp chế, vội vàng quát to một tiếng, trong mắt lóe ra từng tia hưng phấn, xông đến trước mặt Thẩm Phong, chuẩn bị thi hành bước thứ hai.

Tôn Hi Tường trợn trừng hai mắt, túm cổ áo Thẩm Phong, lớn tiếng quát:

“Giỏi cho Thẩm Phong nhà ngươi! Lại dám xui khiến con trai làm ra loại chuyện lang tâm cẩu phế nhường này! Nếu như An nương của ta có gì bất trắc, ta nhất định không buông tha cả nhà các ngươi! Người đâu, còn không mau bắt tên súc sinh Thẩm Đồng về cho bản lão gia!”

Ông vừa rống to một tiếng, nhất thời khiến mọi người vừa lấy lại tinh thần lần nữa bị chấn động ma há hốc miệng!

Chẳng lẽ người chạy trốn đúng là Nhị thiếu gia Thẩm gia! Mà nằm trên giường không thể nghi ngờ chính là Thẩm gia Đại cô nương, vậy thì…

Ngay trước mặt bao nhiêu tân khách lại phát sinh chuyện như vậy, đây cũng quá kinh hoàng rồi!

Người khác không nói, Thôi thị nghe vậy chỉ hơi sững sờ đã lập tức tràn đầy hưng phấn, không kiềm chế được mà len lén liếc nhìn Quan Nguyên Hạc. Thấy y đứng ở nơi đó, khuôn mặt băng sơn vạn năm đã xanh mét một mảnh, hai tay nắm chặt, toàn thân đều tản ra một khí chất lạnh lùng đến cực điểm, dường như cảm nhận được ánh mắt của bà, lúc này y liền híp mắt quét tới.

Toàn thân Thôi thị run lên, cả người mềm nhũn vội vàng chuyển mắt. Chỉ là trong lòng bà lại thoải mái lắm, thầm nghĩ sự việc trên đời đúng là “sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”* mà, không ngờ cao tay khó lường như Quan Nguyên Hạc cũng có ngày hôm nay, thê tử còn chưa cưới vào cửa thì đỉnh đầu đã bị đeo lên cái mũ xanh mơn mởn rồi, ha ha, xem sau này y còn có thể lên mặt với ai!

*Chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng. Thi nhân yêu nước Lục Du nổi tiếng thời Nam Tống kiên quyết chủ trương kháng Kim, bị tước mất chức quan. Lục Du trở về cố hương Sơn Âm (nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang), chỉ ngồi đọc sách qua ngày.

Một ngày, Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa. Nhưng Lục Du ham chơi nên không muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi đi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, thì đột nhiên phát hiện ở trong một thung lũng gần đó có một thôn trang nhỏ. Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết.

Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến tản bộ xa này, mới sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn», trong đó có hai câu: “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.

Thôi thị nhìn Quan Nguyên Hạc, mọi người cũng tránh không được mang tâm tình y như bà nhìn sang, nhưng hơi thở toát ra từ người Quan Nguyên Hạc quá mức âm hàn, thế nên bọn họ chỉ dám liếc một cái liền rối rít rời mắt.

Bên này Thôi Thị đang đắc ý, bên kia Thẩm Phong đã tức giận đẩy Tôn Hi Tường ra, vẻ mặt kinh ngạc cùng tức giận nói:

“Tỷ phu nói gì thế?”

Tôn Hi Tường nghe vậy lại cười lạnh:

“Nói gì? Đây không phải là rất rõ ràng sao? Thẩm Phong ngươi có ý đồ sai con trai phá hủy trong sạch của con gái ta, nhân cơ hội chiếm đoạt gia sản Hầu phủ. Lúc xưa ngươi đã chăm chăm rắp tâm mưu đoạt gia sản Hầu phủ, may mà bị nhạc phụ và phu nhân ta phát giác, nên mới trục xuất ngươi khỏi Hầu phủ.

Nay nhạc phụ và phu nhân lần lượt qua đời, ngươi vừa về kinh thành, ta cùng nữ nhi nhớ tình cảm ngày xưa, nghĩ ngươi đã biết sai hối cải, liền đồng ý cho gia đình ngươi quay về Hầu phủ, coi các ngươi như người một nhà, thậm chí đối đãi không khác gì khách quý.

Ai ngờ ngươi lại lòng lang dạ thú, vẫn có ý đồ mưu đoạt gia nghiệp Hầu phủ, sai con trai ngươi hủy đi trong sạch của con gái ta, nếu An nương vô sự cũng chỉ có thể gả cho con trai của Thẩm Phong ngươi, nếu An nương vì việc này mà luẩn quẩn trong lòng lại xảy ra chuyện chẳng lành, Hầu phủ này tự nhiên cũng sẽ rơi vào tay Thẩm Phong ngươi, thật sự tính toán chu toàn!

Nhưng ngươi không nghĩ tới chính là, chuyện này lại chẳng may bị vỡ lở trước mặt mọi người, vạn nhất An nương có mệnh hệ gì, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!”

Thẩm Phong chỉ nói một câu, Tôn Hi Tường đã mặt mày đỏ bừng mắng ra một tràng dài.

Năm đó Thẩm Phong vì sao lại rời khỏi phủ Phượng Dương hầu, mọi người nhưng lại không biết, hiện nay nghe Tôn Hi Tường nói ra lời này, lại nhìn ánh mắt Thẩm Phong, Đồng thị và hai huynh đệ Thẩm gia không đúng, lập tức ai nấy đều tràn đầy hoài nghi cùng khinh bỉ, đối với lời Tôn Hi Tường vừa nói đã tin hơn phân nửa.

Thẩm Phong tức đến nỗi toàn thân phát run, đưa tay chỉ vào Tôn Hi Tường lại không nói nên lời, Đồng thị ở bên thì đã tức giận vọt lên, phẫn nộ chỉ vào Tôn Hi Tường mắng mỏ:

“Lời này của tỷ phu là có ý gì! Hiện tại người trong phòng kia là ai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì còn chưa biết, tỷ phu đã không thể chờ thêm mà hất nước bẩn lên đầu nữ nhi ruột thịt và cháu trai mình, luôn miệng nói là vì nữ nhi, vậy nhưng có thật là thế không?

An nương còn đang ở bên ngoài trò chuyện cùng Lỗ Quốc công phu nhân, đứa con trai thứ hai nhà ta thì theo lời ta phân phó trở về Tây viện lấy thuốc, hai đứa chúng nó sao lại ở đây lúc này? Ngươi trợn mắt nói xàm, vu oan cả nhà ta thì thôi, còn ngang nhiên chửi bới nữ nhi ruột thịt của mình, thật sự là lý lẽ ở đâu! Ngươi nói đi! Ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì?”

Đồng thị nói xong, đã giận dữ muốn xông lên đấu tay đôi với Tôn Hi Tường, bọn nha hoàn gấp rút ngăn cản bà. Mà mọi người nghe vậy cũng cảm thấy đúng là có điều kỳ quặc, phát sinh chuyện thế này, cả chủ tử lẫn nha hoàn phủ Phượng Dương hầu lại không ai vào trong nội đường giải quyết hậu quả, thậm chí còn mở rộng cửa nẻo tùy ý mọi người nhìn thấy nữ tử nửa hở nửa kín nằm trên giường.

Chuyện này… cũng quá không hợp lý rồi, nữ tử nằm trên giường thực sự là Thẩm Đại cô nương của phủ Phượng Dương hầu ư?

Nếu đúng như vậy, lời Đồng thị nói cũng không phải không có lý, Tôn Hi Tường hình như rất chắc chắn người nằm trên giường chính là Thẩm Đại cô nương, hơn nữa còn khẳng định bóng người vừa mới chạy trốn khỏi nội thất là Thẩm gia Nhị công tử, hừ… Càng nghĩ càng thấy giống cố ý vu oan giá họa con gái và cháu trai.

Tôn Hi Tường nghe vậy trong lòng hoảng hốt, cũng trách mình quá mức đắc ý, lộ ra sơ hở rành rành! Chỉ có điều lúc này ông vẫn nghĩ tất cả sự việc đều nằm trong lòng bàn tay mình, nên một chút cũng không cho rằng người trên giường không phải là Tuệ An, chuyện này ông đã tính kế kỹ càng, nay kết cục đã định, lát nữa đợi người của ông bắt Thẩm Đồng về, lại để mọi người nhìn thấy trong điện là Tuệ An, cho dù trong lòng mọi người có nghi hoặc cũng không hề gì, dù sao việc Thẩm Phong âm mưu chiếm đoạt tài sản Hầu phủ, sai con trai làm chuyện xấu đã bị bao nhiêu căp mắt chứng kiến, cả nhà bọn họ có muốn xoay chuyển tình thế cũng không kịp rồi.

Chỉ sợ chưa tới nửa ngày, chuyện này sẽ truyền khắp kinh thành. Đến lúc đó chẳng cần ông động thủ, mỗi người trong kinh nhổ một ngụm nước bọt cùng với Quan Nguyên Hạc nổi trận lôi đình, Quan phủ ghi thù, liền đủ dìm Thẩm Phong chết tươi.

Về phần Thẩm Tuệ An sẽ lâm vào tình huống nào, Tôn Hi Tường tuyệt không lo lắng, dù sao đã xảy ra chuyện như vậy, kể cả nàng không quẫn trí tìm chết, về sau cũng không còn mặt mũi sống trên đời, chứ đừng nói là mở miệng biện bạch.

Tôn Hi Tường đang đắc ý, bên ngoài đám người đột nhiên có một giọng nữ trong trẻo truyền đến:

“Đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người đều ở chỗ này?”

Văn Cảnh Tâm đang nắm tay Nhiếp Sương Sương đứng sau lưng Định Bắc vương phi, trong lòng lạnh buốt, nàng vừa nghe tiếng liền nhanh chóng nghiêng đầu, đã thấy Tuệ An tươi cười đứng ngoài đoàn người, đang chớp chớp cặp mắt sáng rỡ nhìn mọi người đầy kỳ quái.

Mà bên người nàng còn là Lỗ Quốc công phu nhân một thân hoa phục cùng Nhị tiểu thư phủ Lỗ Quốc công.

Mọi người quay đầu nhìn thấy các nàng, tất cả lại lần nữa hít một ngụm khí lạnh, Tôn Hi Tường thì sững sờ ngay tại chỗ, sau đó ông vừa sợ vừa ngạc nhiên giơ tay chỉ Tuệ An, buột miệng nói:

“Sao ngươi lại ở chỗ này?!”

Tuệ An nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt cười một tiếng, không chút hoang mang hành lễ với Tôn Hi Tường, nói:

“Vừa rồi y phục của Nhị tiểu thư không cẩn thận dính rượu, nữ nhi cùng nàng đến Dung Lê viện của con thay đồ, lại cùng Lỗ Quốc công phu nhân trò chuyện một chút mới không thể ở trong vườn tiếp đón chúng tiểu thư, mong phụ thân chớ giận.”

Nàng nói xong, thấy Tôn Hi Tường vẫn dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình, lại thấy mọi người cũng nhìn mình chằm chằm, không khỏi kinh ngạc tự đánh giá bản thân một lượt, quay sang hỏi Lỗ Quốc công phu nhân:

“Phu nhân, chẳng lẽ trên mặt An nương dính cái gì, sao mọi người lại nhìn ta như vậy?”

Lỗ Quốc công phu nhân cũng lộ vẻ mơ hồ, lúc này mặt mũi Đồng thị đã tràn đầy nước mắt, chạy vội đi lên, ôm Tuệ An đau lòng khóc nói:

“Đứa bé đáng thương của ta… Sao lại bị người ghét bỏ như thế… Đứa bé đáng thương… “

Bà khóc như đứt từng khúc ruột, lời nói ngập ngừng, nhưng lại khiến người ta chẳng cần nghe cũng hiểu.

Tôn Hi Tường thì sợ hãi không thôi, lại đúng lúc này, trong phòng lần nữa phát ra tiếng nữ tử thét chói tai, là người bên trong nhà đã tỉnh lại.

Mọi người nghe tiếng nhìn qua, thấy nàng kia ngồi dậy, phát hiện quần áo của mình tán loạn, kêu lên một tiếng liền cuống cuồng lấy tay che đi thân thể trần trụi một nửa. Mà Đồng thị lại lau nước mắt, hét lớn một tiếng:

“Người đâu, vào trong lôi tiện nha đầu kia ra đây cho ta, chuyện hôm nay đã làm bẩn mắt khách khứa, không thể không tra! Nếu không bảo đứa cháu gái đáng thương của ta biết làm người thế nào… An nương của ta… “

Bà vừa nói vừa ôm Tuệ An khóc lên, mà Tuệ An lại chỉ kinh ngạc nhìn vào trong phòng, lại nhìn Đồng thị, giống như vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì. Tôn Hi Tường thì một mực thất kinh, sắc mặt xanh trắng lẫn lộn.

Trong chớp mắt nữ tử kia đã bị kéo ra ngoài, trên người tùy ý choàng thêm một cái áo khoác, nhưng không che được những vết hôn đỏ hồng trên thân thể nàng, mơ hồ còn nhìn thấy vệt máu vương trên đùi.

Tóc của nàng kia sớm đã xõa tung, trán bị đập vào đâu, đọng lại vết máu đỏ tươi. Mọi người nhìn một màn này, mỗi người một vẻ, các tiểu thư thì đỏ mặt núp sau lưng mẫu thân nhà mình, nhìn cũng không dám nhìn. Phát sinh chuyện như vậy, thật sự là quá khiến người lúng túng, bọn nam tử cũng nhíu mày rối rít quay sang chỗ khác.

Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, nha hoàn này chỉ sợ đã bị người làm nhục. Tuệ An nhìn nha hoàn bị hai mama của Đồng thị đè đẩy ra ngoài, vẻ mặt hoảng sợ chỉ về phía nàng, lắp bắp nói:

“Thừa Ảnh? Muội… Sao muội lại trở thành như vậy? Không phải muội đến nhà bếp bưng canh giải rượu cho ta ư? Sao lại… “

Nàng chưa nói hết câu, sắc mặt đã đỏ bừng, không dám nhìn mà núp phía sau Đồng thị, kinh hoảng kéo tay áo bà, nói:

“Mợ, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”

Đồng thị nghe vậy tức thì ngừng khóc, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt trầm xuống nhìn về phía Tôn Hi Tường, nói:

“Việc này e là phải hỏi phụ thân tốt của con!”

Bà nói xong, mọi người liền đem ánh mắt hoài nghi dồn vào Tôn Hi Tường, Tôn Hi Tường đã biết mình bị lừa, nay mọi người lại nhìn chằm chằm, đã hoảng hốt cực điểm, trán đầy mồ hôi. Mà Đồng thị lại vỗ về lưng Tuệ An, nói:

“An nương, con yên tâm, chuyện hôm nay mợ và cậu sẽ làm chủ, tra ra tiền căn hậu quả, trả lại trong sạch cho con. Sẽ không để mặc người phụ thân tốt tùy ý ngược đãi, mưu tính con!”

Tuệ An nghe vậy kinh hãi, vẻ mặt hoảng sợ liếc nhìn Tôn Hi Tường, thấy ông nhìn tới, lại run rẩy thân mình, sau đó sắc mặt tái đi, dường như là rất sợ ông, cuống quít khoát tay nói:

“Mợ nói gì vậy? Sao phụ thân lại mưu tính con? Mợ mau đừng nói những lời đó… Đây không phải là khiến cháu gái đi ngược lại chữ ‘hiếu’ sao!”

Tuệ An ngoài mặt thì nói như vậy, chỉ là ánh mắt nàng nhìn Tôn Hi Tường, cùng với lời nói ngập ngừng sợ sệt lại bị người nghe thấy rõ ràng. Mà Đồng thị lại càng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ vào vai nàng, cả giận nói:

“Con đứa bé này sao ngu hiếu như vậy, tuy nói ông ta sinh dưỡng con, nhưng không xứng là bậc phụ thân, sao con cứ… Đứa bé đáng thương của ta, hôm nay mợ không thể tùy con làm bừa được, chuyện này nhất định phải tra!”

Tuệ An nghe vậy lại vẫn là tỏ vẻ u mê, nhìn Đồng thị gấp rút nói nhỏ:

“Thiên hạ đâu có phụ thân nào lại ghét bỏ nữ nhi, mợ đừng nói như vậy, rốt cuộc là chuyện gì vẫn chưa rõ, sao có thể khẳng định… “

Nàng nói đến đây, vẻ mặt kinh hoàng nhìn mọi người, vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Quan Nguyên Hạc, y mím chặt đôi môi, cười lạnh nhìn lại Tuệ An, khiến nàng khẽ run rẩy, vội vàng chuyển mắt. Ngược lại lúc này Thẩm Phong bỗng hét lớn một tiếng, cả giận nói:

“Đứa bé ngốc, vừa rồi tên phụ thân lang tâm cẩu phế này của con… “

Thẩm Phong nói được nửa câu, lại thì không cách nào nói tiếp, bực bội dậm chân, chỉ vào Đồng thị nói:

“Bà nói cho nó biết là chuyện gì, An nương khờ khạo lắm, chỉ biết khắp nơi tuân thủ hiếu đạo, nào có đáng giá đâu cơ chứ!”

Đồng thị nghe vậy liền ghé sát vào tai Tuệ An nói vài câu, nhất thời sắc mặt Tuệ An đại biến, trợn to hai mắt nhìn Tôn Hi Tường, một vẻ không thể tin, sau đó nước mắt như mưa mà cuồn cuộn rơi xuống, nàng run rẩy nói:

“Chuyện này không có khả năng… Phụ thân sao lại có thể… Sao lại có thể… “

Nói xong, trước mặt bỗng tối sầm, đau lòng té xỉu trong ngực Đồng thị. Đồng thị gấp rút phân phó nha hoàn đỡ lấy Tuệ An, mà lúc này khuôn mặt Tôn Hi Tường đã trở nên cứng ngắc, đứng ở nơi đó nhìn Tuệ An cùng phu thê Thẩm Phong diễn trò, đầu óc ông trống rỗng, căn bản không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

Biến cố này tới quá mức đột ngột, ông không thể thoát ra khỏi trạng thái nắm chắc thắng lợi. Nay thấy Tuệ An té xỉu, ông mới nổi giận gầm lên:

“Các ngươi! Các ngươi đúng là nực cười, lại còn giá họa cho ta, vu oan ta ngược đãi nữ nhi! Thật là độc địa không ai bằng!”

Thẩm Phong lại hừ lạnh, nói:

“Có phải giá họa hay không, điều tra liền biết, đem nha hoàn kia lên đây. Hôm nay ngay trước mặt các vị đại nhân cùng phu nhân tiểu thư các phủ, ngay trước gia đình cô gia tương lai, Thẩm gia cô nương nhà chúng ta lại bị chính cha ruột bức đến hoàn cảnh này.

Thẩm Phong ta chẳng sợ mất thể diện gì nữa rồi, dứt khoát phải làm cho ra lẽ, tra rõ chuyện này, đỡ cho người nào đó ở trong Hầu phủ, ăn của Thẩm gia, nhưng vẫn tìm mọi cơ hội vu oan giá họa người Thẩm gia ta, dồn người Thẩm gia vào chỗ chết!”

Tôn Hi Tường giờ phút này thật sự vừa giận vừa sợ, kế hoạch của ông rõ ràng đã bị người ta biết hết, việc này mà điều tra ra, chỉ sợ ông có là trắng cũng thành đen, huống chi ông vốn không phải là trắng. Nhất thời ông chỉ có thể tức muốn điên người, toàn thân phát run, chỉ vào Thẩm Phong nói:

“Ngươi… ngươi! Ngậm máu phun người!”

Đồng thị lại nói:

“Có phải ngậm máu phun người hay không, mắt mọi người ở đây vẫn còn tinh tường, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, chuyện này điều tra liền biết, tỷ phu cần gì hoảng hốt như thế, có tật giật mình rồi chăng?”

Bà nói xong, quay sang hành lễ với các vị các phu nhân, vẻ mặt áy náy nói:

“Hôm nay phát sinh chuyện như thế, khiến mọi người khó xử là lỗi của Hầu phủ ta… Nhưng đã xảy ra loại chuyện như vậy, ta đây đành phải mày dày mặt dạn xin các vị đại nhân cùng chúng phu nhân ở lại làm chứng. Các tiểu thư hôm nay cũng bị kinh hãi, có thể tới đại sảnh ngồi nghỉ ngơi, ngày sau ta nhất định đến cửa tạ tội.”

Văn Cảnh Tâm lại đỡ Tuệ An, nói:

“Phu nhân chớ có để ý tới chúng ta, An nương và ta tình như tỷ muội, hôm nay ta phải ở chỗ này nghe thật rõ ràng. Cháu gái tự ý làm chủ trương, kính xin thím chớ trách.”

Nàng nói xong thi lễ với Định Bắc vương phi, kiên trì muốn ở lại. Theo lý mà nói, phát sinh chuyện như vậy, các tiểu thư quả thật nên tránh đi mới thỏa đáng, nhưng việc này đúng là hiếm có khó gặp, giờ phút này chúng tiểu thư làm sao nỡ rời đi?

Bọn họ thấy Văn Cảnh Tâm muốn ở lại, cũng rối rít bày tỏ không sao, cuối cùng chẳng ai theo nha hoàn đến đại sảnh.

Đồng thị nghe vậy cũng không nhiều lời, chỉ nhìn Tôn Hi Tường, đã thấy lúc này có hai người ăn mặc kiểu gia đinh áp một nam tử cái quần áo tán loạn hình dáng chật vật đi tới, mọi người nhất thời trố mắt nhìn qua.

Tôn Hi Tường thấy người nọ, sắc mặt khó coi tới cực điểm! Nam tử kia nào phải Thẩm Đồng, mà ngược lại chính là đứa cháu trai duy nhất của ông, Tôn Hựu Hưng!

Nếu như ban nãy ông vẫn còn tự lừa mình dối người, nghĩ có lẽ chỉ là giữa đường xảy ra biến cố không mong muốn, nên mới khiến Thẩm Tuệ An chạy thoát một kiếp, nếu nam tử đào kia thật sự là Thẩm Đồng, việc này cũng chẳng thể xoay ngược.

Mà cho dù xoay ngược lại được đi chăng nữa, ông vẫn có thể tìm cách khác lén lút thêm dầu vào lửa, lôi Thẩm Tuệ An xuống vũng bùn. Chỉ cần danh dự nó bị bôi nhọ, mối hôn sự với Quan phủ coi như xong hết, lúc trước Quan Nguyên Hạc bức ép ông không thể không đáp ứng mối hôn sự này, nay tự bản thân nữ nhi này gây chuyện ồn ào, Quan phủ chắc chắn sẽ từ hôn, chuyện này nhưng lại chẳng thể trách ông.

Vấn đề là Tôn Hi Tường thấy người bị gô cổ đưa tới lại là Tôn Hựu Hưng, ông làm sao có thể lừa mình dối người được nữa, chỉ trơ mắt nhìn chằm chằm Tôn Hựu Hưng, trước mặt biến thành màu đen, hai chân như nhũn ra, thân thể lắc lư lảo đảo.

Thế nhưng chuyện khiến ông càng kinh hoàng cũng đồng thời xảy ra, hai mama đi theo Đồng thị lại áp một nữ tử mặt mũi tràn đầy kinh hoảng đến, nàng kia đương nhiên chính là thông phòng của ông, Ngân Liên.

Tôn Hi Tường chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng, lúc này chúng mục khuê khuê, ông còn có thể làm sao, có thể xoay chuyển cái gì?

Nếu mở miệng cản trở phu thê Thẩm Phong điều tra sự việc, chỉ sợ không cần thẩm vấn mọi người cũng biết là ông tính kế người Thẩm gia, như vậy chẳng đánh đã khai, có ngu mới làm.

Mà nếu không ngăn cản phu thê Thẩm Phong tra hỏi, vậy ông càng dám khẳng định, hỏi ra kết quả chỉ có một, chính là ông bày mưu tính kế hãm hại cha con Thẩm Phong, bôi nhọ nữ nhi hòng mưu đoạt gia sản Hầu phủ, giờ bảo ông biết phản ứng thế nào cho phải?

Tôn Hi Tường toát mồ hôi hột, nhất thời đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra đối sách. Mà bên kia Đồng thị đã tra hỏi tới nha hoàn Băng Nguyệt đi theo Tuệ An và Lỗ Quốc công phu nhân tới:

“Vừa rồi cô nương vẫn luôn ở Dung Lê viện trò chuyện với Lỗ Quốc công phu nhân?”

Băng Nguyệt quỳ xuống, cung kính trả lời:

“Thưa vâng, vừa rồi cô nương ở trong vườn mời các vị tiểu thư du ngoạn, uống hơi nhiều rượu nên được Thừa Ảnh đỡ đến Nhụy Hỉ đường nghỉ ngơi. Nô tỳ vốn bị tiểu thư phái đi tiếp đãi chúng tiểu thư, sau nô tỳ vô tình nhìn thấy Thừa Ảnh lén lén lút lút ra khỏi Nhụy Hỉ đường, đi về tiền viện phía trước.

Trong lòng cảm thấy kỳ quái, sao nàng lại để cô nương một mình trong phòng, lo lắng nên mới phòng vào xem. Nô tỳ vừa vào đã thấy cô nương ngủ mê man trên giường, nô tỳ thấy giường nệm lạnh lẽo không được sưởi ấm, y phục nhàu nhĩ, lại lo cô nương nằm đó cảm lạnh liền lay cô nương tỉnh dậy.

Cô nương nói Thừa Ảnh đỡ mình vào trong điện, sau đó thì bưng canh giải rượu đến, cũng không ngờ vừa uống hai ngụm canh lại không cẩn thận làm đổ, dây vào xiêm y. Đang đông giá rét sao có thể mặc quần áo ướt, cho nên Thừa Ảnh liền hầu hạ cô nương đi thay đồ.

Cô nương còn nói Thừa Ảnh đã phân phó một tiểu nha hoàn đến trông coi Nhụy Hỉ đường, còn mình thì vội vàng trở về Dung Lê viện lấy quần áo cho cô nương thay.

Ai ngờ cô nương cùng nô tỳ đợi mãi cũng không thấy Thừa Ảnh trở về, nô tỳ sợ có người đi đến, liền cuống quít gọi nha đầu lấy đồ thay cho cô nương, đỡ người ra khỏi Nhụy Hỉ đường.

Chỉ là hình như cô nương uống hơi nhiều rượu, đầu óc choáng váng nên không thể tới đằng trước chào hỏi khách khứa, nô tỳ đỡ người trở về Dung Lê viện nghỉ ngơi một hồi. Sau đó ở trên đường đụng phải Lỗ Quốc công phu nhân và tiểu thư, liền cùng nhau trở về Dung Lê viện.”

Thừa Ảnh bị mama của Đồng thị chặn miệng, lúc Băng Nguyệt nói, thỉnh thoảng còn chỉ vào nàng, mọi người không phải kẻ ngu, vừa nghe liền biết trong chuyện có điều kỳ quặc.

Chưa đề cập tới nha hoàn Thừa Ảnh này đến tiền viện làm gì, chỉ nghĩ Thẩm Tuệ An xiêm y bị ướt lại vẫn nằm trong phòng ngủ mê man, việc này liền rất quái lạ.

Đồng thị nghe vậy sắc mặt biến đổi không ngừng, đúng lúc này Thẩm Đồng lại từ đâu cầm một lọ thuốc trong tay vội vã đi đến, dọc đường hắn đã nghe gã sai vặt nói chuyện bên này, vừa đến liền tràn đầy phẫn nộ nhìn Thừa Ảnh, trầm giọng nói:

“Vừa rồi Thừa Ảnh đến tiền viện tìm ta, nói là mẫu thân gọi ta tới Nhụy Hỉ đường hỏi chuyện, lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều liền đi theo nàng. Chỉ là lúc ta đi qua Vân đình thì gặp được Tam đệ, lại đứng nói vài câu cùng đệ ấy, ta sợ mẫu thân chờ lâu sốt ruột nên sai Thừa Ảnh đến Nhụy Hỉ đường bẩm báo mẫu thân trước.

Về sau ta nói chuyện cùng Tam đệ xong, liền bước nhanh về phía Nhụy Hỉ đường, ở trên đường lại gặp được Thanh Bình tỷ tỷ bên cạnh mẫu thân đang về Tây viện lấy thuốc an thần cho người.

Hôm qua thuốc của mẫu thân đã dùng hết, là hôm nay ta mới mua từ y quán về còn chưa kịp mang đến chỗ mẫu thân, cho nên ta nghe nói Thanh Bình tỷ tỷ trở về lấy thuốc, nghĩ mẫu thân gọi ta là vì chuyện thuốc an thần, liền kêu Thanh Bình tỷ tỷ quay lại hầu hạ mẫu thân, còn mình thì vội vã trở về viện lấy thuốc, ai ngờ nhờ đó mà tránh thoát một kiếp!

Chuyện này rõ ràng là có người tính kế ta và biểu muội, kính xin các vị ở đây minh xét! Thanh danh của Thẩm Đồng ta hỏng thì không nói, nhưng biểu muội ta vô tội, nếu như vì chuyện này mà tổn hại danh dự, bảo muội ấy về sau biết sống thế nào? Lòng dạ kẻ hãm hại ta và biểu muội đúng là độc ác, mong mẫu thân tra rõ chuyện hôm nay, trả lại trong sạch cho biểu muội.”

Chuyện phát triển thành như hiện tại, ai mà không nhìn ra chuyện hôm nay là có người ở sau lưng thiết kế Thẩm gia Nhị công tử cùng Thẩm Đại cô nương nữa, chỉ là nào ngờ hai người bọn họ đều may mắn tránh được một kiếp, khiến cho kẻ hại người bị ác nhân ác báo, tự nếm hậu quả.

Mà Đồng thị nghe vậy vẫn chưa nói gì, Quan Nguyên Hạc vẫn lạnh lùng đứng trong đám người đã đột nhiên lên tiếng, trực tiếp quay sang một nam tử trung niên mặc áo bào xanh bên cạnh, nói:

“Làm phiền Lư Y chính bắt mạch cho Thẩm tiểu thư, đồng thời vào phòng xem xét một chút.”

Theo lý mà nói, đây là chuyện của phủ Phượng Dương hầu, Quan Nguyên Hạc nhúng tay nhưng lại không hợp tình hợp lý, nhưng chuyện này rõ ràng là có người đang thiết kế Thẩm Tuệ An.

Mà Thẩm Tuệ An vừa đính hôn cùng Quan Nguyên Hạc, nếu danh dự của nàng bị tổn hại, Quan phủ cũng chịu nhục theo, cho nên Quan Nguyên Hạc lên tiếng không người nào dám ý kiến.

Lúc này trong lòng bọn họ còn bận tính toán cục diện bấy giờ, không ít người đã lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì hiện tại Quan Nguyên Hạc rõ ràng đang tỏ rõ lập trường cùng thái độ của mình, tin tưởng Thẩm Tuệ An, hơn nữa nếu chuyện này thật sự tìm được người hạ độc thủ, hiển nhiên Quan Nguyên Hạc không có ý định buông tha kẻ đó!

Mọi người len lén đưa mắt nhìn về phía Tôn Hi Tường, mà Lư Y chính đã đi đến trước mặt Tuệ An, Tôn Hi Tường nhất thời biến sắc, ông trợn trừng đôi mắt nhìn chằm chằm Lư Y chính, trong lòng khẩn trương không thôi, mà bên cạnh đó ông còn cảm nhận được ánh nhìn sắc bén như dao của Quan Nguyên Hạc đang rơi vào mặt mình, ánh mắt này khiến cho ông nhịn không được rùng mình một cái, bỏ quên mất cái nhìn chằm chằm của đám người xung quanh.

Lư Y chính chẩn mạch cho Tuệ An xong, lại nói:

“Thẩm cô nương mạch tượng hơi loạn, dường như đã trúng phải độc hoa cà, loại độc này sẽ làm con người ta hôn mê, tay chân vô lực. Chỉ là nàng trúng độc không sâu, nên chưa ảnh hưởng tới thân thể. Nàng vừa rồi thương tâm quá độ, khiến hiệu lực độc bị kích thích, lúc này mới hôn mê bất tỉnh.”

Mọi người nghe vậy biến sắc, mà Tôn Hi Tường đã nhịn không được quát to một tiếng:

“Cái gì?! Trúng độc! Điều này sao có thể, là ai hạ độc thủ với nữ nhi của ta, để ta tra được nhất định đem người đó băm thành ngàn mảnh.”

Ông vừa nói vừa nhìn về phía cha con Thẩm Phong, chỉ là ông kêu gào như thế càng khiến người ta cảm thấy có tật giật mình. Mà Lư Y chính cũng bước nhanh vào nội đường, một lát sau ông cầm theo một lư hương đi ra, nói:

“Trong lư hương còn sót lại cặn của Mê tâm tán, loại thuốc này là dùng hoa Mạn Đà La cùng mười mấy loại thảo dược chế thành. Mê tâm tán là một loại thuốc… Có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác… Kích thích nhục dục. Loại thuốc này còn làm người ta táo bạo bất an, một khi trúng độc dễ dàng nóng giận đả thương người, cho nên bị kiểm soát rất chặt chẽ.”

Lưu Y chính ngập ngừng nói, sắc mặt không khỏi hơi lúng túng, dù sao nơi này có nhiều quý phu nhân và tiểu thư ở đây, ông dừng lại chỗ này, không nói thêm.

Quan Nguyên Hạc nghe vậy khẽ híp mắt, gật đầu với Lư Y chính, nói:

“Ngày sau Quan mỗ nhất định tới cửa tạ ơn.”

Lư Y chính vội nói không dám, Đồng thị vốn muốn gọi Sa Vân nương ra nói chuyện Tuệ An trúng độc, ai ngờ Quan Nguyên Hạc lại nhúng tay vào, Lư Y chính là Thái y của Thái Y Viện, có quan chức trong người, y thuật cao minh, chuyện này do ông nói ra hiệu quả tất nhiên tốt hơn gấp mấy lần, lúc này sắc mặt mọi người đã mười phần đặc sắc, thi nhau lộ ra vẻ kinh sợ.

Hiển nhiên mọi người đã hiểu kẻ hãm hại Tuệ An là ai, càng biết người kia không chỉ muốn hủy hoại sự trong sạch của nàng, còn có lòng giết nàng.

Mê tâm tán là loại thuốc khiến cho người táo bạo nóng nảy đấy, bọn họ lại nhìn trên trán Thừa Ảnh lấm tấm máu tươi, nhất thời trái tim đã lạnh lẽo băng.

Đồng thị thấy vậy, lúc này mới liếc nhìn Tôn Hi Tường không biết làm sao, đầu đầy mồ hôi, bà gọi nha đầu gỡ miếng vải trong miệng Thừa Ảnh xuống, lạnh giọng hỏi:

“Thừa Ảnh, hiện tại ngươi có khai hay không! Là ai sai ngươi hãm hại cô nương ?!”

Sau khi Thừa Ảnh tỉnh lại thấy mình quần áo không chỉnh tề, giữa hai chân chua xót đau đớn, nhất thời liền biết đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay nàng bị nhiều người như vậy nhìn thấy trò hề của bản thân, lại hãm hại Tuệ An không thành, giờ nàng mới biết mình đã trúng kế người rồi.

Nàng không trách Tuệ An, ngược lại còn sinh ra cảm giác thanh thản, tuy là khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, Thừa Ảnh lại chỉ muốn chết đi coi như giải thoát mình.

Cho nên nha hoàn vừa lấy miếng vải trong miệng ra, nàng liền muốn cắn lưỡi tự sát, thế nhưng Đồng thị sớm đã đề phòng nàng sẽ hành động như thế, nha hoàn Thanh Bình liền đi trước một bước, nắm chặt cằm Thừa Ảnh. Đồng thị nói:

“Thừa Ảnh, ngươi muốn chết không dễ đâu. Ngươi tự vấn lương tâm mình đi, xem bình thường cô nương đối xử với ngươi như thế nào, còn ngươi lại báo đáp nàng ra sao? Nếu ngươi có lời gì khó nói, hoặc có tâm nguyện gì chưa hoàn thành cũng có thể nói ra.

Giờ phút này ngươi nên thành thật khai báo thì hơn, ta và cô nương đều là người khoan dung, có lẽ cô nương sẽ niệm tình chủ tớ với ngươi mà giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện. Còn nếu như ngươi một mực khăng khăng chối cãi, để ta tra ra chân tướng… Hừ!”

Đồng thị dứt lời, Tôn Hi Tường cũng nhanh chóng dùng ánh mắt âm trầm trừng nhìn Thừa Ảnh, nhấn mạnh nói:

“Cữu phu nhân nói đúng lắm, Thừa Ảnh, ngươi cần phải hiểu được điều đó, chớ có vì mê muội nhất thời mà liên lụy đến cả người nhà!”

Thừa Ảnh nghe vậy sắc mặt đại biến, hồi lâu mới khóc lắc đầu, Đồng thị nháy mắt với Thanh Bình, Thanh Bình hơi buông tay, Thừa Ảnh tức thì dùng sức đập đầu xuống đất, đập đến nỗi máu chảy đầy mặt, đột nhiên nhìn Tôn Hi Tường hô lên:

“Xin lão gia bỏ qua cho người nhà nô tỳ! Cô nương, nô tỳ xin lỗi cô nương, kiếp sau nhất định báo đáp đại ân đại đức của cô nương.”

Nàng nói xong lại thình lình bật dậy, lao tới bức tường bên cạnh, đâm đầu vào tường, cũng may Đông Nhi kịp thời kéo nàng một cái, cản bớt sức lực, nàng mới không chết ngay tại chỗ, chỉ nàng nửa sống nửa chết lăn ra té xỉu.

Chúng phu nhân tiểu thư nhìn thấy một màn vừa rồi thi nhau hét ầm lên, lời Thừa Ảnh vừa nói chỉ kém không có thừa nhận thẳng toẹt là Tôn Hi Tường sai sử nàng, hơn nữa lúc trước Tôn Hi Tường không biết rõ người trong phòng là ai nên mới một mực vu cho Tuệ An và Thẩm Đồng, lập tức ánh mắt mọi người nhìn về phía Tôn Hi Tường lại thay đổi xoành xoạch.

Việc này còn cái gì không hiểu, nếu kế này của ông thành công, cả nhà Thẩm Phong nhất định sẽ bị người đời phỉ nhổ cộng thêm đuổi ra khỏi phủ Phượng Dương hầu, mà Thẩm Tuệ An mất hết trong sạch trước mặt mọi người, tự nhiên sẽ sống không nổi.

Phủ Phượng Dương hầu ngoại trừ Tôn Hi Tường ông ra không có chủ nhân thứ hai, việc này nếu nói không phải ông bày mưu tính kế thì ai tin?

Bên kia Đồng thị đã hỏi tới Ngân Liên đang run lẩy bẩy, bị mấy nha hoàn lực lưỡng giữ chặt:

“Nói! Ngươi ở sau Nhụy Hỉ đường lén lén lút lút làm gì?”

Ngân Liên nghe vậy toàn thân phát run, nàng há miệng run rẩy liếc nhìn Tôn Hi Tường, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, nói:

“Là… Là mấy hôm trước lúc nô tỳ hầu hạ… Hầu hạ lão gia vô tình nghe được… Nghe được lão gia cùng người bàn bạc… “

“Im miệng! Đừng nói nữa!”

Ngân Liên còn chưa nói hết đã bị một giọng nữ đau thương cắt đứt, mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy Tuệ An lộ vẻ tái nhợt đẩy Văn Cảnh Tâm ra mà tự đứng dậy, mặt mũi tràn đầy nước mắt cắt ngang lời Ngân Liên!

Nàng vừa nói vừa run rẩy đi về phía Đồng thị, quỳ trên mặt đất khóc nói:

“Mợ đừng thẩm vấn gì nữa, chuyện này cháu gái không muốn truy xét, xin cậu mợ nể mặt ngoại tổ phụ cùng mẫu thân đã chết của con, cho cháu gái giữ lại chút thể diện. Chuyện này không thể là do phụ thân gây nên được, các ngươi lũ điêu nô xảo quyệt này luôn miệng nói lão gia gì chứ. Lão gia với ta cốt nhục ruột thịt, huyết mạch tương liên, ông làm sao có thể làm ra chuyện này! Ai còn dám vu oan lão gia, ta chính là người đầu tiên không buông tha!”

Tuệ An ngoài miệng thì nói vậy, trên mặt nhưng lại một bộ thương tâm gần chết, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra nàng đã phải chịu những tổn thương, bất đắc dĩ, chua xót cùng tuyệt vọng đến thế nào.

Tuệ An nói xong không ngừng dập đầu với Thẩm Phong và Đồng thị, dáng vẻ dường như bọn họ không đáp ứng liền chết ở chỗ này, mọi người thấy vậy mặt mũi ai nấy đều tràn đầy thương tiếc, thổn thức nhìn nàng. Lúc nhìn sang Tôn Hi Tường. ánh mắt đã không phải chỉ là đơn giản khinh bỉ nữa, quả thực như từng mũi kém, tỏ rõ công lý cùng buộc tội.

Tôn Hi Tường bị Thừa Ảnh,Ngân Liên luân phiên chỉ điểm, đầu óc đã muốn nứt ra, hoàn toàn trống rỗng, không biết giờ phút này đối phó thế nào cho phải, nay Tuệ An lại đột nhiên tung một chiêu này, khiến ánh mắt mọi người nhìn về phía ông chứa chất chán ghét khiển trách, xuyên thủng thân thể, nhất thời trước mắt ông từng đợt biến thành màu đen.

Thân thể Tôn Hi Tường lung lay hai cái, lúc này mới run rẩy chỉ tay vào ba người Tuệ An cùng Đồng thị, Thẩm Phong, phẫn nộ quát:

“Là các ngươi hãm hại ta! Mọi người đừng tin chuyện hoang đường do bọn họ dựng lên, là bọn họ gài bẫy ta! Ta bị oan, Thẩm Tuệ An, ngươi giỏi lắm, ngươi còn có tí lương tâm nào không, lại làm ra chuyện vu oan cha ruột mình, đúng là nghiệt chướng!”

Ông nói xong, Tuệ An nhưng lại toàn thân run rẩy, dùng vẻ mặt không dám tin nhìn ông, lần nữa tuôn trào lệ nóng, sau đó một vẻ không đành lòng nhìn tiếp, nhắm mắt nghiêng đầu rấm rức khóc nấc lên.

Mà Đồng thị gấp rút gọi nha hoàn đỡ nàng dậy, Tuệ An lại đẩy ra nha hoàn, chỉ khấu đầu, kiên trì nói:

“Xin cậu mợ thay cháu gái tiễn khách… “

Nàng nói như vậy càng khiến tân khách các phủ rối rít lắc đầu khách khí mấy câu, có người chẳng ngại ngần gì còn thì thầm chỉ trỏ Tôn Hi Tường. Tôn Hi Tường tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, nhưng giờ phút này ông biết tìm đâu ra biện pháp nghịch chuyển càn khôn nữa, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu ông đã ngơ ngơ ngác ngác nhảy vào cái hố người ta đào sẵn, càng giãy dụa lại càng bị bùn đất quấn chân.

Cho dù bây giờ ông có thanh minh toạc miệng, cũng không cách nào làm những người này tin tưởng mình. Vừa rồi ông ngu ngốc biện luận đôi câu, nữ nhi này đều dễ dàng đánh trả, nay Tôn Hi Tường còn gì không rõ, ông càng thanh minh người ta lại càng chán ghét. Lúc này ông chỉ hy vọng mình có thể té xỉu luôn tại chỗ, đỡ phải chịu đựng những ánh mắt khinh miệt kia, cũng tại ông quá đỗi tức giận, giờ muốn ngất đã không còn kịp nữa rồi.

Mà chuyện hôm nay có hiệu quả tốt hơn dự tính gấp mấy lần, giữ tân khách lại cũng chẳng cần thiết, cho nên Thẩm Phong cùng Đồng thị thấy Tuệ An quỳ ở chỗ đó, làm bộ xin xỏ cho Tôn Hi Tường, cũng nhân cơ hội này đáp ứng Tuệ An, hai người tạ lỗi với chúng tân khách xong, vội gọi người hầu tiễn khách.

Chuyện đến nước này đã rõ rành rành ra đấy, náo nhiệt cũng nhìn đủ rồi, ở lại chẳng những làm khó xử chủ nhà, khách nhân cũng cảm thấy lúng túng. Vì vậy mọi người không nói nhiều, các phu nhân tiểu thư chỉ từng người đến bên cạnh an ủi Tuệ An mấy câu, hoặc nhìn nàng thương cảm thở dài hai tiếng, thậm chí còn có người tiến lên ôm nàng, dùng khăn tay che đi khóe mắt đỏ hoe… Sau đó liền rối rít rời đi.

Tôn Hi Tường nhìn một màn này, chỉ có thể dựa vào người gã sai vặt mà đứng vững, thở hổn hển cả lần.

Tuệ An thì tựa trong ngực Thu Nhi, vô tình nghe được những khách khứa kia vừa rời đi vừa cảm thán với nhau:

“Hổ dữ còn không ăn thịt con đây, ai, thật không ngờ… “

“Mặt người dạ thú cũng không hơn cái này… “

“… Là quan đồng liêu vài năm, thế mà ta vẫn không biết… Hóa ra lại là người như vậy… “

“Tục ngữ nói rất hay, tri nhân tri diện bất tri tâm*… “

*Biết người biết mặt không biết lòng.

“May mà Thẩm Đại cô nương tránh được kiếp nạn này!”

“Đúng vậy, ngay cả ông trời cũng không chịu nổi, phải mở mắt giúp đỡ Thẩm Đại cô nương trừng trị phụ thân ác độc… “

“Đúng vậy, vì sao lại có kẻ phụ thân ác ôn như vậy không biết, thật sự là nghiệp chướng mà!”

“Tuy nói thiên hạ không có phụ mẫu xấu, nhưng chuyện hôm nay… Đúng là nghe rợn cả người!”

“Tán tận lương tâm, Thẩm Đại cô nương có phụ thân như vậy thật sự là đáng thương.”

“Đáng thương đứa bé một mảnh hiếu tâm, phụ thân như vậy thì nên sớm ngày đuổi ra Hầu phủ đi, hãm hại cả nữ nhi ruột thịt, tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến, còn ai có thể nói nàng bất hiếu đâu. Đứa bé này cũng ngu hiếu quá, chữ ‘hiếu’ không phải viết như vậy… “

“Đúng, làm khó đứa bé này, cũng không biết từ nhỏ đến lớn đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.”

“Ta nghe nói từ sau khi Thẩm Nữ hầu qua đời, gia nghiệp Hầu phủ chính là do một tay Tôn Hi Tường thay Thẩm Đại cô nương quản lý, chậc chậc… Việc này thực làm cho người ta không có cách hiểu nào khác… “

“Thẩm muội muội thật đáng thương… “

“Nếu ta là Thẩm muội muội, ta sẽ không thay cái loại phụ thân đó cầu tình đâu, đưa ông ta đến nha môn Phượng An luôn cho rồi, việc này há có thể bỏ qua như vậy!”

“Rốt cuộc vẫn là cha ruột, chữ ‘hiếu’ lớn hơn trời… “

“Ai, nhìn Thẩm muội muội khóc thương tâm quá, nào ai muốn sinh ra đã như thế đâu… “

Những âm thanh này càng ngày càng xa, Tuệ An chôn ở trong ngực Thu Nhi, nhịn không được toàn thân run rẩy, người khác chỉ cho rằng nàng đang khóc, nhưng Quan Nguyên Hạc chưa rời đi lại biết, chắc chắn là nàng đang cười!

Chỉ sợ lúc này còn cười đến nỗi chảy cả nước mắt, cười đến đau bụng khó thở nữa kìa!

Ánh mắt rét lạnh của y không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bờ vai run rẩy không ngừng của Tuệ An, hận không thể tiến lên lôi người từ trong ngực Thu Nhi ra, trước mặt mọi người dùng sức phạt nàng một trận ra hồn!

Nàng thì đắc ý lắm, lại không biết lúc mưu tính sự việc động trời này đã đặt y ở nơi nào?

Tuệ An tự cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Quan Nguyên Hạc, nàng biết giờ phút này mình cười thành như vậy, chỉ sợ trong lòng người kia sẽ càng thêm tức giận, càng nổi cơn tam bành. Vậy nhưng Tuệ An nghe được lời những tân khách kia xì xào với nhau, quả thực không kiềm chế được bản thân.

Nàng vì tuồng này mà chuẩn bị biết bao nhiêu ngày, hôm nay nhìn Tôn Hi Tường giống như tên hề ra sức kêu gào, càng kêu gào lại càng bị người khinh bỉ, nhìn ông mất sạch thể diện, nhìn ông thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, Tuệ An có thể không vui ư? Có thể không đắc ý ư? Lại có thể không cười rớt nước mắt à?!

Nàng dùng kế này hãm hại Tôn Hi Tường cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, chỉ vì thế gian này luôn lấy ‘hiếu’ làm đầu, cho dù cha mẹ có lỗi lầm cỡ nào, đã là con cái thì phải nghe theo, c


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.