[Dịch] Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 96 : Tâm lý




Nguyên Tu theo hướng tay Mộ Thanh chỉ, nhìn mặt đất phía dưới đống xương cốt, vẻ mặt hơi trầm xuống.

Bọn họ bỏ quên mặt đất.

Không phải quên đống xương trắng trên mặt đất, mà là gạch xanh bên dưới xương cốt.

Nói đến cơ quan, người bình thường đều sẽ nghĩ đến những món đồ cổ trong thư phòng, những khối hoa văn trang sức không thu hút trên tường trong mật đạo. Bọn họ cũng cho là như thế, thấy cửa đá cuối mật đạo, trước tiên nghĩ đến chính là những hình trạm khắc trên vách đá, bọn họ tìm kiếm tất cả mọi chỗ, ngay cả đỉnh đầu cũng không buông tha, lại quên mất dưới chân.

Nguyệt Sát và Mạnh Tam nhìn dưới chân, không nói hai lời, bắt đầu dịch chuyển thi cốt!

Thi cốt được chuyển đến chỗ đất trống gần cửa đá lối vào, chất đống một chỗ, mật đạo dài hơn mười trượng, gạch xanh lộ ra, ngọn đèn chiếu lên, một màu lãnh lẽo.

Bốn người lần lượt kiểm tra những hàng gạch xanh trên mặt đất, mỗi viên gạch đều giống nhau, không phát hiện ra được manh mối gì, nhưng khi đến viên gạch cách cửa đá khoảng một trượng, Nguyệt Sát gõ gõ mặt đất.

Cốc! Cốc!

Mộ Thanh, Nguyên Tu và Mạnh Tam đồng loạt quay đầu, đều nghe ra nơi đó —— trống rỗng!

Không chỉ có viên gạch kia là phát ra tiếng vang trống rỗng, bốn viên gạch chung quanh đều gõ ra tiếng trống rỗng, nhưng không thấy dấu hiệu nào để mở ra, Nguyệt Sát liền rút đao nhỏ, nạy viên gạch lên. Khi viên gạch kia được mở ra, bốn người vội vàng lui về phía sau, phòng bị bên dưới đột nhiên có nguy hiểm bắn lên, nhưng chậm rãi đợi một lát, bên dưới vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có ngọn lửa của bấc đèn trên vách đá khẽ lay động, trong mật đạo truyền đến tiếng ù ù.

Gió?

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, bước nhanh qua phía viên gạch kia ngó thử, hồi lâu không động.

Sau một lúc lâu, Mạnh Tam gãi gãi đầu, “Cái gì đây?”

Hắn thật sự muốn mắng mười tám đời tổ tông của chủ nhân địa cung này!

Mơ hồ bên dưới viên gạch có thể thấy được một con đường bí mật, ngọn đèn trên vách đá không quá sáng nhưng cũng có thể thấy được một chiếc cầu thang đá dẫn xuống phía dưới! Nguyệt Sát đem bốn viên gạch chung quanh đều mở, thềm đá hoàn toàn lộ ra, đủ để hai người song song đi xuống.

Bên dưới mặt đất có đường đi, vậy cánh cửa đá phía cuối mật đạo là gì?

Trang trí?

“Mẹ nó! Bị đùa giỡn!” Mạnh Tam mắng, vô cùng ảo não.

Mộ Thanh lại lắc đầu bật cười, có chút khâm phục. Chủ nhân của nơi đây cũng thật am hiểu lòng người, bọn họ quả thật bị đùa giỡn.

Một cái mật đạo, không có lối rẽ, trước sau hai cánh cửa đá, một là vào, một cái khác có ai không nghĩ là để ra ngoài?

Cho dù là ai nhìn thấy cửa đá phía cuối đường đều nghĩ là cửa ra, bọn họ tìm kiếm cơ quan mở ra cửa đá, lại không ngờ đường ra thật sự nằm ngay dưới chân. Mà trên mặt đất, vài chục trượng phủ kín mấy trăm bộ thi cốt, ngại xui cũng được, ngại phiền toái cũng thế, không có ai lại muốn động vào đám xương cốt đó, còn cửa ra lại nằm bên dưới.

Thử thách ở mật đạo này không phải cơ quan, mà là tâm lý. Bọn họ trải qua những cơ quan cạm bẫy ở tiền điện, chín chết một sống chọn đi vào con đường này, ai cũng nghĩ là có cơ quan, cẩn thận tra xét, lại nhìn thấy cửa đá cuối đường, càng cẩn thận tìm kiếm cơ quan mở ra. Vách tường hai bên được điêu khắc hoa mỹ, tiên tử nâng mâm ngọc, thẻ tre trên tay bách quan, ngay cả mỗi viên bảo ngọc trên vương miện của đế vương bọn họ cũng đều đã thăm dò thử, mật đạo dài vài chục trượng, vách tường hai bên, tìm đi tìm lại vài lần, ngay cả bọn họ cũng không biết đã hao phí bao nhiêu thời gian và sức lực. Nếu như nàng không bởi vì động đến thi cốt mà phát hiện ra bỏ quên mặt đất, có lẽ bọn họ sẽ bị vây khốn ở chỗ này, chết vì đói khát.

Mộ Thanh có chút tiếc nuối, nhiều năm không gặp phải vấn đề tâm lý, nếu như chủ nhân của địa cung này còn sống thì thật tốt, thật muốn gặp một lần.

Nụ cười của nàng có chút phiền muộn, khi Nguyên Tu quay đầu bắt gặp, không khỏi giật mình. Đây gần như là lần đầu hắn thấy nàng cười, thiếu niên hơi cúi đầu, ý cười nhạt nhẽo, giống như phiền muộn, giống như hoài niệm, lại hơi dịu dàng, mà cô độc hiu quạnh. Chỉ một khắc kia, hắn chợt thấy cả mật đạo sâu tối u ám, chỉ mình nàng đứng, xa xôi khó chạm đến, giống như cách ngàn năm, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất không thấy.

Trong lòng Nguyên Tu như có thứ gì đó thúc giục, khi phản ứng lại thì đã đi đến kéo tay Mộ Thanh, “Đứng ở phía sau làm cái gì? Lại đây!”

Mộ Thanh ngẩn ra, Nguyên Tu cũng ngẩn ra, cảm xúc mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến, lúc này mới phản ứng lại, giống bị bỏng, vội vàng bỏ ra.

Tay mặc dù đã buông ra rồi, nhưng sự kinh ngạc trên vẻ mặt vẫn chưa hết, giống bị chính mình làm cho kinh sợ.

“Đại tướng quân không phải đoạn tay áo chứ?” Nguyệt Sát không thể nhịn được nữa, lạnh giọng hỏi.

“Hừ! Ngươi nói chuyện kiểu gì thế!” Mạnh Tam không thoải mái, dọc đường đi hắn đã không hợp với Nguyệt Sát, chỉ là Đại tướng quân không cho hắn ầm ỹ, hắn đành phải cố nhịn. Nay là bản thân tiểu tử này muốn sinh sự, “Đại tướng quân của nhà ta không phải chỉ động vào tay của Anh Duệ tướng quân thôi sao? Nam nhân với nhau còn sợ cái gì?”

“Hừ!” Nguyệt Sát cũng cười kinh miệt, “Ngươi thấy nam nhân sờ tay nam nhân chưa?”

“Thấy rồi!” Mạnh Tam không chớp mắt đáp, “Đại tướng quân nhà ta và Anh Duệ tướng quân không phải sao?”

“Câm miệng!” Trăm miệng một lời, xuất phát từ miệng Mộ Thanh và Nguyên Tu.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt Nguyên Tu lập tức dời đi, Mộ Thanh lạnh mặt, không để ý đến người khác, bước xuống thềm đá trước.

Nguyệt Sát lập tức bước theo, Nguyên Tu và Mạnh Tam đi ở phía sau, ánh sáng từ những ngọn đèn trên mật đạo dần dần khuất trên đỉnh đầu, trong bóng tối Nguyên Tu bước xuống theo bậc thang, ánh mắt chuẩn xác rơi đến trên người thiếu niên phía trước, đôi con ngươi hơi âm u.

Hay là thật sự ở trong quân quá lâu, hắn nên tính đến chuyện hôn nhân rồi?

Nhưng vừa nghĩ đến Thịnh Kinh, hắn lại cảm thấy trong lòng quá nặng phiền nhiễu, hít một hơi thật sâu, hắn khẽ giật mình.

Không khí có chút ẩm ướt!

Đây là lòng đất trong đại mạc, lại ẩm ướt chứng tỏ rằng có sông ngầm! Địa cung này cách hồ Tang Trác Thần khoảng trăm dặm, hồ Tang Trác Thần trăm năm chưa bao giờ khô cạn là bởi vì những dòng sông ngầm chảy đến hồ, những dòng sông ngầm này thông suốt bốn phía, rất nhiều nhánh.

Nếu như nơi này thông với sông ngầm, có lẽ bọn họ sẽ có biện pháp ra ngoài!

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Nguyên Tu, Nguyệt Sát ở đằng trước đã đốt lửa lên ngọn đèn trên vách tường dưới thềm đá, chỉ thấy hai bên quanh vị trí của bốn người đều là tường đá bao phủ, trong mật đạo có thể nghe cảm nhận được hơi ẩm, nhưng vị chưa thấy sông ngầm, có lẽ bị ngăn cách, ít nhất trước mắt không có.

Phía trước là một con đường nhỏ, xa hơn hiện ra ba lối rẽ!

Bốn người đốt sáng ngọn đèn của mật đạo này, dựa theo ánh sáng để nhìn rõ ba lối rẽ kia, Mạnh Tam nhịn không được mắng: “Chủ nhân của địa cung này có thật sự là Xiêm Lan đại đế, ta cũng phải mắng tổ tông của hắn!”

Ba người còn lại không nói, nhưng sắc mặt đều không vui vẻ, ba lối rẽ trước mặt, cái ở giữa sạch sẽ rộng lớn, hai lối bên cạnh phủ kín xương trắng, nhưng thi cốt trên hai con đường này không hề được xếp đặt chỉnh tề như mật đạo bên trên, mà loạn thất bát tao, có những đoạn xương cốt đã nát, giống như là bị giết.

“Lần này không chừng cũng là lừa chúng ta, để cho chúng ta ở chỗ này tìm kiếm vài ngày, đến đói chết!” Mạnh Tam tức giận nói.

“Hắn sẽ không chơi một trò hai lần.” Mộ Thanh lại cường điệu, “Lần này, hai lối đi có xương cốt sẽ có cơ quan.”

Khi nói, nàng đi đến con đường ở bên trái, khom người nhìn kỹ xương cốt trên mặt đất, nói: “Thi cốt bên này, mười mấy bộ ở bên ngoài tứ chi bị vỡ nát, xương ống chân, xương mác, xương đùi, thậm chí xương chậu, xương sống đều bị gãy! Càng ở tứ chi phía dưới mức độ gãy càng nghiêm trọng, có mấy bộ hài cốt còn bị gãy nát ở xương bàn chân. Suy đoán trên con đường này có loại cơ quan nghiền ép. Điểm này cũng có thể suy đoán ra từ tư thế tử vong, đầu hướng ra phía ngoài, chân ở bên trong. Trên con đường này có cơ quan nghiền ép, đuổi người trốn ra bên ngoài, nhưng những cơ quan này có tốc độ không chậm, ít nhất là nhanh hơn tốc độ chạy của con người, có lẽ là cơ quan vòng lăn. Cơ quan này có hai trục, treo ở trên đỉnh của đường hầm, lăn được một đoạn sẽ bay lên, cho nên những thi cốt này bị dập nát nghiêm trọng nhất chỗ là ở chỗ bàn chân và đùi, từ xương chậu đến thắt lưng mức độ nhẹ hơn chút, chứng tỏ cơ quan chạy theo một vòng tròn quanh trục.”

Mộ Thanh dứt lời đứng dậy đi sang lối rẽ bên phải, khom người nhìn kỹ, nói: “Thi thể bên này phân tán khắp nơi, có mấy cỗ chết ở bên phải, lại mấy cổ chết ở bên trái, nhưng để ý phương hướng thì thấy giống nhau, vô cùng có quy luật. Phần lớn thi thể dựa vào tường, vùng thái dương hoặc xương mặt bị gãy, chỗ gãy có dấu vết bị lõm vào, chung quanh hiện lên những vết rạn nứt, đây là điển hình của vết thương do cơ quan hình cầu gây ra, suy đoán cơ quan trên đường này vì viên cầu, treo trên phương thẳng đứng, lắc lư trái phải, người chết sẽ bị hất sang hai bên trái phải, chủ yếu dựa tường mà chết.”

“Về phần con đường ở giữa này, không thấy thi cốt, có lẽ không có cơ quan, cũng có thể có. Theo như tính tình của chủ nhân nơi đây, nếu đường này có cơ quan, hắn sẽ không nhắc nhở chúng ta như những con đường khác, chỉ có thể nói rõ một chút. Một khi chúng ta nhìn thấy thi thể trên con đường này, chúng ta rất nhanh sẽ đưa ra lựa chọn, hoặc là lựa chọn con đường này, hoặc sẽ buông tha cho nó. Như thế trò chơi sẽ không thú vị, mục đích của hắn là ép chúng ta phải động não suy đoán, bớt một con đường không phải suy nghĩ, sẽ mất thú vị rất nhiều. Cho nên trên con đường này hoặc là không có cơ quan, hoặc là có. Nếu có, tất nhiên sẽ nguy hiểm hơn hai con đường bên cạnh.”

Mộ Thanh nói rất nhanh, trong nháy mắt đã đưa ra phỏng đoán về ba con đường. Nguyên Tu vốn định trốn tránh bớt tiếp xúc với nàng trên đoạn đường còn lại nhưng vẫn không tự giác mà bị nàng hấp dẫn, vẻ mắt lộ ra sự tán thưởng. Hắn tán tưởng không phải nàng dùng phương pháp nghiên cứu tử thi để đưa ra phỏng đoán về hai con đường, hắn tán thưởng đối với phỏng đoán của nàng về con đường ở giữa.

“Con đường này quả thật không thể đi.” Nguyên Tu nhìn sâu vào nơi u tối của con đường, có những tiếng ma sát kỳ lạ, bên trong có thứ gì, rất giống ổ rắn, hoặc là loài độc vật nào khác. Hắn không hiểu khám nghiệm tử thi, nhưng thân là người tập võ, nhĩ lực cũng không kém.

Nguyệt Sát gật gật đầu với Mộ Thanh, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy được.

Cơ quan dễ tránh, độc vật khó phòng, nếu như đi vào trong đường này, có lẽ bọn họ đều không ra được.

Nếu như Mộ Thanh phỏng đoán, nguy hiểm ở con đường này so với hai bên hơn rất nhiều.

“Nếu như thế, đi bên này.” Mộ Thanh đi về bên phải, con đường có những cơ quan treo hình cầu.

“Vì sao?” Mạnh Tam khó hiểu.

“Bên trái là là cơ quan nghiền áp, người bị nghiền sẽ không lập tức chết, chỉ bị nghiền một nửa, nát chân nát lưng, chỉ có thể co quắp trên đất chờ chết. Cơ quan bên này nếu tránh không được sẽ lập tức bị đập chết, đỡ phải chịu khổ!” Mộ Thanh quả quyết nói, nàng tình nguyện chọn bên phải.

Mạnh Tam phát lạnh, nhìn con đường bên trái, cả người run lên, cũng xê dịch thân thể sang phải.

Nguyên Tu và Nguyệt Sát đều không có ý kiến, bốn người đồng thời đến trước con đường bên phải, trước khi đi vào Mộ Thanh nói: “Quả cầu lớn gần như đầu người, tốc độ rất nhanh, bố trí dày đặc.”

Ba người nhìn sâu bên trong con đường, gật gật đầu, lựa chọn tin nàng, không có ai hỏi vì sao. Bởi vì nàng tự có đạo lý của mình, hỏi cũng nghe không hiểu.

Không có người hỏi, Mộ Thanh cũng không nói nhiều, bốn người đi vào bên trong, từng bước chậm chạp, Nguyên Tu cùng Nguyệt Sát, hai cao thủ ở phía trước, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, mới vừa đi đến chỗ những bộ thi cốt đầu tiên, đỉnh đầu chợt có gió mạnh gào rít mà đến!

Gió kia mang theo mùi tanh của máu và sắt, chưa đến mà đã có cuồng phong lọt vào tai, Nguyên Tu cùng Nguyệt Sát đồng thời ra tay, đem Mộ Thanh và Mạnh Tam đẩy về phía sau!

Hai người bị đẩy dời đi, Nguyên Tu và Nguyệt Sát cũng nhanh chóng lui trở về, mắt nhìn quả cầu sắt rơi trên mặt đất. Hai người cùng nghĩ đến một cách, vừa rồi đi vào trước, là vì muốn thăm dò cơ quan, nếu như bọn họ tiếp xúc cơ quan, để cho tất cả những quả cầu sắt này đều rơi xuống, sau đó tìm khoảng cách thích hợp dùng khinh công mang theo Mộ Thanh và Mạnh Tam chạy như bay qua biết đâu lại thành công.

Cơ quan là vật chết, người là vật sống, dùng kế mới có thể thắng được.

Ra tay có chút thuận lợi, Nguyên Tu quay đầu hỏi: “Không ai bị thương chứ.”

“Không.” Mạnh Tam sờ sờ đầu, từ dưới mặt đất đứng lên.

Bỗng nhiên sắc mặt của Nguyên Tu và Nguyệt Sát lại biến đổi! Mạnh Tam bị vẻ mặt hốt hoảng của hai người dọa sợ, nghĩ Mộ Thanh ngã, lập tức quay đầu xem xét, vừa quay đầu lại, hắn cũng hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt thay đổi.

Phía sau là vẫn là con đường lúc nãy đi vào, ngọn đèn còn đốt, trên đường lại chỉ có ánh đèn lạnh lẽo, trừ những thứ đó ra, không thấy một người.

Mộ Thanh biến mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.