[Dịch] Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 94 : Rung động




Ngọn đèn ánh lửa đỏ hồng, mũi đao bạc nướng trên ngọn lửa thoạt nhìn cũng không ấm hơn, nhưng không hiểu lại làm cho người lạnh sống lưng.

Mạnh Tam nói: “Anh, Anh Duệ tướng quân, ngài kiềm chế một chút, chân của Đại tướng quân đã từng bị thương…”

“Thấy rồi. Vết thương cũ lại thêm thương mới, nếu không xử lý, chân của hắn sẽ tàn phế!” Mộ Thanh lãnh đạm nói, hai chữ cuối cùng còn nhấn mạnh vô cùng rõ ràng.

Mạnh Tam nhìn thanh đao trong tay nàng, bỗng nhiên cảm thấy đổ mồ hôi thay Đại tướng quân.

Nguyên Tu cười, tạo tư thế thuận tiện nhất cho nàng, cũng tùy nàng vui!

Vết thương trên đùi hắn, Mộ Thanh đã đem vải quần chung quanh cắt bỏ. Sau khi bị trúng tên, Nguyên Tu vẫn luôn sử dụng lực ở chân cho nên vết thương trên đùi nghiêm trọng hơn nhiều so với trên cánh tay. Mộ Thanh cũng không có kinh nghiệm xử lý vết thương bị trúng tên, bởi vậy mới lấy vết thương trên cánh tay hắn để tập luyện trước.

Cùng lúc Mộ Thanh xem xét vết thương trên đùi của hắn, mũi tên bắn từ phía sau lại, mặc dù đâm không quá sâu, nhưng lại rất có khả năng đè lên động mạch! Vết thương này có chút hiểm, khi lấy mũi tên ra phải vô cùng cẩn thận.

Thấy Mộ Thanh nhìn chằm chằm chân Nguyên Tu hồi lâu không động, ba người liền biết vết thương này không thể lạc quan được, không khí trở nên trầm tĩnh, ba cặp mắt nhìn thẳng Mộ Thanh, thấy nàng đem chỗ vải còn lại trên đùi Nguyên Tu đều xé xuống. Chân nam tử thon dài lại rắn chắc, dưới ánh đèn nhấp nháy, đôi chân kia giống như gồng sức, cương mãnh như báo, chỉ là bên sườn chân có một vết sẹo lớn bằng lòng bàn tay nữ nhân, máu thịt chung quanh vết thương sưng đỏ càng trở nên dữ tợn.

Nguyệt Sát liếc mắt nhìn vết sẹo kia, lần trước nàng nói chỉ là xem vết sẹo. Là có thật?

Mộ Thanh không nhìn vết sẹo kia, chỉ nhìn chằm chằm mũi tên găm vào da thịt, nắm đao nhẹ nhàng đẩy tên thân ra liếc nhìn bên trong.

Đau đớn truyền đến, Nguyên Tu bất giác co rụt chân lại, Mộ Thanh nói: “Thả lỏng!”

Nàng biết này điều này rất khó, nhưng khi hắn sử dụng lục, cơ bắp bị buộc chặt, mũi tên càng đâm sâu vào bên trong, càng khó lấy.

Nguyên Tu cũng theo lời nàng bắt đầu thả lỏng người, Mộ Thanh lại đẩy miệng vết thương ra đánh giá vị trí của cơ bắp và mạch máu, trên trán nam tử lấm tấm mồ hôi, nhưng trước sau cũng không dùng lực nữa.

Trước khi quyết định rút tên, Mộ Thanh đem một miếng vải đưa đến trước mặt Nguyên Tu, “Cắn.”

Nguyên Tu nhìn miếng vải kia, lông mày hơi run, đó là miếng vải quần bị cắt bỏ của hắn! Hắn quay đầu đi, tức giận nở nụ cười, “Không cần! Tiểu tử ngươi từ khi nào thì lề mề như thế? Ra tay đi, lưu loát một chút!”

Mộ Thanh lạnh giọng nói, “Nếu có thể lưu loát, ta cũng không bảo ngươi cắn.”

Nơi này không có dụng cụ chữa bệnh, nàng chỉ có thể chậm rãi rút, bằng kinh nghiệm khám nghiệm tử thi mà né tránh những mạch máu quan trọng, một lúc nữa hắn mới biết cảm giác dao cắt thịt là thế nào!

Mạnh Tam cùng Nguyệt Sát đều sửng sốt, vết thương này chẳng lẽ nguy hiểm như vậy?

Nhưng Nguyên Tu vẫn nói câu kia, “Ra tay đi! Lề mề!”

Hắn quay đầu, lại có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của nàng, sau đó Mộ Thanh quay mặt đi, thu mảnh vải lại nhưng không ném, chỉ giao cho Mạnh Tam, nói: “Lát nữa nếu Đại tướng quân nhà ngươi không chống đỡ được, nhét vào miệng hắn!”

Mạnh Tam ngoan ngoãn gật đầu, cũng không biết là thân binh của ai, Nguyên Tu nhíu mày nhìn hắn một cái, cùng lúc trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn, hắn chau mày, môi hơi run. Mạnh Tam lại méo miệng, cảm giác chân của mình cũng đau theo, thấy một tay Mộ Thanh đè lại miệng vết thương một tay nắm lấy thân tên từ từ rút ra ngoài, nàng rút thật chậm, ngọn đèn cháy tí tách, cả hành lang sâu xa u ám thi cốt khắp nơi như có gió lạnh đang thổi, trải qua thật lâu, mũi tên mới rút ra được gần tấc.

Ánh lửa nhạt nhòa chiếu lên vầng trán lấm mồ hôi của Nguyên Tu, ánh mắt hắn bình tĩnh, trước sau chưa từng dùng sức. Trong con đường nhỏ yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng lửa cháy và tiếng mũi tên khi rút ra cọ xát rất nhỏ với da thịt, nam tử cúi đầu nhìn về phía thiếu niên, hai ngón tay hắn ấn chung quanh miệng vết thương, dùng sức kéo miệng vết thương ra một chút, tay kia thì chậm rãi rút tên ra bên ngoài. Máu đỏ tuôn ra nhuộm lên những ngón tay hắn, càng làm nổi bật đôi bàn tay bạch ngọc khéo léo…

Nguyên Tu nhíu mày, nhìn chằm chằm bàn tay kia, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác cổ quái, bất giác nhìn về phía khuôn mặt thiếu niên. Mộ Thanh cúi nửa đầu, trên mặt còn mang mặt nạ của người Hồ, Nguyên Tu tưởng tượng lại khuôn mặt vốn có của hắn, mắt nhỏ mi thô, tướng mạo không có gì nổi bật, nhìn thế nào cũng chỉ là một thiếu niên bình thường. Nhưng tay hắn lại không giống như tay của hán tử trong quân, trong quân đều là nam nhân thô kệch, hiếm lắm mới gặp đại thiếu gia như Ngụy Trác Chi, nhưng tay người tập võ, hắn chưa từng thấy bàn tay nào xinh đẹp như thế, cho dù có bảo dưỡng, bàn tay nam tử vẫn rõ những khớp xương, thô lớn hơn một chút.

Sự nghi ngờ trong mắt hắn càng thêm sâu đậm, đúng lúc này, Mộ Thanh ngẩng đầu nói với Mạnh Tam và Nguyệt Sát: “Cầm lấy mảnh vải, lại đây giúp đè chung quanh miệng vết thương!”

Nguyên Tu sửng sốt, Mộ Thanh ngửa đầu, cổ chỗ có hầu kết cho dù không quá lớn nhưng vẫn nhận ra được. Nghi ngờ hơi chìm xuống đáy mắt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, có lẽ là chưa thuyết phục được bản thân. Hắn cứ nghi hoặc, rối rắm như vậy không biết bao lâu, mũi tên đã được chậm rãi rút ra.

Trong khoảnh khắc mũi tên được rút ra, máu trào dữ dội, Mộ Thanh vứt mũi tên sang một bên, một tay cầm chân của hắn kéo thẳng, một tay nhận lấy miếng vải từ Nguyệt Sát đè lại miệng vết thương, sau đó duỗi tay về phía gốc đùi dưới bụng hắn ấn một cái!

Những ngón tay như ngọc trắng, dưới ánh lửa hơi lóe lên, dò đến phía dưới hạ thân của hắn, vén lên áo bào, lập tức một cảm giác ngứa lạ từ bụng dưới vọt lên, Nguyên Tu hốt hoảng đứng thẳng dậy, ánh mắt ám trầm, lập tức bắt lấy tay Mộ Thanh! Hắn chỉ vì ngăn cản nàng, bàn tay kia nắm chặt lấy lại mềm mại không nói ra lời, lòng bàn tay hắn tê rần, giống bị điện giật, vội vàng buông ra!

Bàn tay nắm chặt rồi buông ra thật nhanh, lông mày Nguyệt Sát chỉ kịp nhảy hai cái, hai người đã không còn tiếp xúc gì nữa.

Bên trong hành lang giống như chết lặng, chỉ có Mộ Thanh sắc mặt lạnh lùng, “Ngươi muốn chết sao?”

Nàng vẫn ấn vết thương trên đùi Nguyên Tu, mím môi trầm giọng nói: “Chỗ vừa rồi ta động vào, tự ngươi ấn đi! Không muốn chết thì nhanh chút!”

Hàng lông mày của Nguyên Tu nhăn chặt, liếc mắt nhìn nàng một cái, lại lập tức né tránh, đưa tay tự mình ấn gốc đùi.

Mộ Thanh đưa mắt nhìn, thấy vị trí đúng rồi, lại tiếp tục cúi đầu chặn miệng vết thương, quan sát máu chảy ra.

Đỉnh đầu có một ánh mắt lạnh buốt như đao, Nguyệt Sát.

Một ánh mắt quái dị, Mạnh Tam.

Còn có một ánh mắt phức tạp rối rắm, Nguyên Tu.

Mộ Thanh khẽ nhíu mày, những người này, sống chết trước mắt mà vẫn cổ hủ!

Ba nam nhân cổ hủ lại mỗi người mang một tâm tư, Nguyên Tu ấn mạch nhưng trong lòng bàn tay nóng rực, cảm giác tiếp xúc mềm mại vừa rồi vẫn vô cùng chân thật, bàn tay kia còn vừa luồn vào trong người hắn, khiến hắn nhớ lại hôm ấy trên giáo trường cưỡi ngựa, vòng eo và bắp chân của hắn cũng mềm như thế…

Lúc này, trong đầu lại hiện lên hầu kết chỗ cổ của thiếu niên, cổ quái, nghi hoặc, loạn thành một vòng trong đầu, hai mươi lăm năm qua, lòng hắn trước giờ bằng phẳng, hôm nay bỗng nhiên trong lòng lại xuất hiện tâm ma, khiến hắn cảm thấy có chút phiền nhiễu.

Nhưng thiếu niên đang giúp hắn ấn miệng vết thương kia hiển nhiên không thấy phiền nhiễu chút nào, nàng đổi hai ba miếng vải, giữ hồi lâu, lại đem miếng vải lấy ra, máu chảy cũng dần dần dừng lại.

Mộ Thanh cầm thuốc mỡ, tranh thủ bôi lên, sau đó xé miếng vải giúp Nguyên Tu nhanh chóng băng bó lại.

Ánh mắt Mạnh Tam lộ vẻ tán thưởng, có chút kích động, “Y thuật của tướng quân thật sự có thể so sánh với quân y!”

Trên mặt đất cũng chỉ có hai ba miếng vải, máu chảy so với dự đoán ít hơn rất nhiều! Vết thương này của Đại tướng quân, nếu như giao cho quân y xử trí, dù là Ngô lão tự thân ra tay rút tên, có lẽ cũng phải mang ra mấy chậu máu loãng! So với vết thương trên đùi, thì máu chảy từ vết thương trên cánh tay của Đại tướng quân quả thực là vô cùng ít! Y thuật thế này, đủ để khiến quân y trong doanh trại xấu hổ.

“Cái này không tính là y thuật, chỉ là kinh nghiệm khám nghiệm tử thi mà thôi.” Mộ Thanh đem đao lau sạch, thu lại.

Nàng đi theo cha cũng nhận biết được nhiều loại dược thảo và một số phương thuốc thường dùng, nhưng luận y thuật thì không đáng nói, quân y biết bắt mạch đoán bệnh cứu người, những thứ này nàng lại không biết, sao dám xưng y thuật.

Nàng chỉ ăn ngay nói thật, mà người nghe lại như bị sấm đánh trung!

Mạnh Tam cứng miệng, Anh Duệ tướng quân vừa rồi rút tên là coi như đang khám nghiệm tử thi sao? Đại tướng quân của hắn, nhân vật anh hùng như thế, lại bị coi như là thi thể để thực hành? Aaa, chuyện này quả thực… quả thực là… vô cùng tàn ác!

Thiếu niên xuất thân nghèo khổ không nhận biết được mấy cái chữ to hận không thể đem rối loạn này từ trong lồng ngực đào ra, Nguyên Tu cúi đầu ho một tiếng, lo lắng trong lòng bị lời này làm tức giận mà tan biến. Nguyệt Sát cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn Mộ Thanh một cái, trong thiên hạ có nữ tử bực này sao, trong mắt nàng ngoại trừ thi thể còn có cái gì khác?

Giống như trả lời nghi vấn của hắn, Mộ Thanh thu đao đứng dậy đi vào sâu trong đường mòn, ở ngọn đèn thứ nhất thì dừng lại, cúi đầu nhìn bãi thi cốt trên mặt đất.

Vết thương của Nguyên Tu vừa xử lý xong, không nên di động, trong đường mòn tạm thời tất cả bình yên, Mộ Thanh đề nghị Nguyên Tu nghỉ ngơi một đêm. Hôm qua bốn người vẫn luôn ở trong Địch tộc chém giết, lại giục ngựa đến nửa đêm, sau khi lọt vào địa cung này thì mất công chống chọi với cơ quan, ai ai cũng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi khôi phục thể lực. Thừa dịp này nghỉ ngơi một phen, ai biết phía sau còn bao nhiêu nguy hiểm cần đối mặt?

Vạn hạnh trong bất hành là mặc dù trên người bọn họ không có lương khô, nhưng túi nước vẫn luôn cột bên hông, ở địa cung này chỉ cần có nước là có thể chống đỡ mấy ngày.

Không ai biết bên ngoài là giờ nào, trong hành lang ánh sáng mờ nhạt như đêm, Nguyên Tu dựa tường ngồi, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Thanh, thấy nàng khoanh chân ngồi ở đối diện cách đó không xa, trong lòng ôm một cái đầu lâu sờ tới sờ lui, sờ xong lại đứng dậy đo đạc độ dài ngắn của cánh tay cẳng chân thi cốt, khi thì nhíu mi trầm tư, khi thì nhìn chằm chằm gạch đá vẽ vẽ cái gì.

Hắn bỗng nhiên liền cảm thấy lời nói lúc trước của nàng không phải là vui đùa, nàng thật sự đối với nghiên cứu thi cốt rất hứng thú, vui vẻ.

Nguyên Tu khẽ lắc đầu, mặt mày chìm trong hành lang u tĩnh ảm đạm, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt chưa thấy. Vẫn nhìn nàng, lại nhìn ngọn đèn trên vách đá mờ nhạt, hắn dần dần nhắm mắt lại, không biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào.

Giấc ngủ này không biết kéo dài bao lâu, Nguyệt Sát cùng Mạnh Tam thay phiên canh gác, đổi qua hai đợt, phát hiện Nguyên Tu bắt đầu phát sốt.

Bốn người vốn quyết định nghỉ ngơi một chốc rồi sẽ tìm kiếm đường ra, nhưng Nguyên Tu bất ngờ phát sốt, một chốc sẽ không đi được. Ba người Mộ Thanh một lần nữa sắp xếp lại, Mạnh Tam chiếu cố Nguyên Tu, Mộ Thanh và Nguyệt Sát thay phiên nhau canh gác, khi đến phiên Mộ Thanh nghỉ ngơi, nàng sẽ đi nghiên cứu thi cốt hoặc thay Mạnh Tam, để cho hắn nghỉ ngơi.

Trong đường hầm không có ban ngày ban đêm, bốn người chỉ cảm thấy luôn luôn ở trong đêm tối, đói khát trong bụng chỉ có thể cố nén, khát nước cũng chỉ dám uống một ngụm nhỏ. Nguyên Tu bị sốt, so với bọn họ càng cần nước.

Ba người ở tạm thời ở lại nơi đây, sau khi thay phiên nhau hơn mười lần, cơn sốt của Nguyên Tu cũng đỡ hơn, nhưng người vẫn chưa tỉnh. Ba người nhân cơ hội ngủ một lát, hắn lại bị nóng, cứ lặp đi lặp lại như thế, không biết mấy ngày, lại cảm thấy như mấy năm.

Thật ra, không phải là mấy năm, mà chỉ là ba ngày.

Ba ngày này, bên ngoài vì tìm kiếm bốn người mà sinh đại loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.