“Ngươi đang tìm thứ này.” Bỗng nhiên một âm thanh bình tĩnh mang theo tang thương vang lên. Khi nghe âm thành này bọn họ không hiểu sao trong lòng run lên một cái, nó tựa như ma âm quanh quẩn lòng người vậy.
Mọi người quay đầu lại thì không biết lúc nào đang có một nam tử đứng trên thiên không nhìn xuống bọn họ. Vừa nhìn thấy nam tử lúc bọn họ dù biết người kia là nam nhưng vẫn không thể không kinh diễm.
Chỉ thấy một nam tử tuổi tầm hai mươi, khuôn mặt tuyệt thế vô song, hắn dáng người kỳ tu, tóc trắng bay dài tới hông, theo gió bay lượn trên thiên không , nhìn càng tang thương mà thê mỹ, hắn đứng ở không gian này nhưng lại khiến người khác cảm thấy hắn đang đứng một thế giới khác vậy. Bọn họ giờ chỉ nghĩ trên đời đẹp nhất nam tử cũng không bằng như này đi.
Chỉ là khi bọn họ tiếp xúc ánh mắt bình tĩnh mà tang thương kia lúc không hiểu sao tim họ như đập chậm một nhịp. Đó là một ánh mắt mà đời này e rằng bọn họ không quên được, nó bình tĩnh, bình tĩnh tới mức như trên đời này không có gì có thể khiến nó nổi lên một tia gợn sóng.
Nhưng thế cũng thôi, bọn họ cũng sẽ không chú ý điều này, điều bọn họ chú ý là từ trong đôi mắt đó thấy được ý lạnh, đúng vậy, là lạnh, nó không phải lạnh lùng như bề ngoài những người tính cách lạnh lùng kia, mà nó lạnh từ tâm, tàn nhẫn từ tim, từ trong đôi mắt đó bọn họ chân chính thấy được cái gì gọi là vô tình, tàn nhẫn, không có thất tình lục dục, nó như đại diện cho giết chóc, tựa như trong đôi mắt đó thiên địa đều là như vậy không đáng chú ý, Thập Thiên vạn linh đều là như vậy hèn mọn.
Hắn bình tĩnh mà thờ ờ khiến lòng người phát lạnh, khi nhìn nó bọn họ bỗng nhiên không dám nói một tiếng, mặc dù trận chiến bọn họ này trả giá nhiều, nhưng lúc này bọn họ không dám thốt một câu, bởi vì bọn họ tin chỉ cần mình thốt một câu thì bọn họ sẽ chết, bọn họ sẽ không nghi ngờ điều này dù nam tử kia nhìn chỉ như Nhân Tôn, vì đây là trực giác nói cho bọn họ.
“Ta hỏi ngươi đang tìm thứ này sao?.” Lạc Thiên không để ý mọi người hay yêu thú mà bình tĩnh dơ lên Tham Sinh Niên nhìn Thác Nhạc nói. Vừa rồi lúc hắn tới đã thấy Thác Nhạc vậy mà vì tránh bị thương mà dùng Phượng Duyên làm bia đỡ đạn, cũng may có Quân Thiếu Lâm cứu giúp nếu không thì e rằng với cảnh giới của nàng đã thi cốt không còn, điều này khiến hắn sinh ra sát ý.
“Lạc Thiên, Tham Sinh Niên là do tất cả chúng ta bỏ sức trâu mới được, ngươi làm vậy là không để mắt tất cả mọi người sao?.” Thác Nhạc không hiểu sao lại sợ hãi khi nhìn đôi mắt bình tĩnh kia của Lạc Thiên, điều này làm hắn phẫn nộ, hắn là thiên tài đệ nhất của Thác Tung Sơn, dù là ở Trường Minh đại lục cũng xem như là thiên tài số mã, vậy mà bây giờ lại không hiểu sợ hãi một kẻ mà trong mắt hắn không khác gì kiến hôi, điều này làm hắn phẫn nộ.
Thế nên hắn trực tiếp dùng lý do kéo cừu hận lên Lạc Thiên, hắn cũng không tin bây giờ Quân Thiếu Lâm bị thương nặng, Phượng Duyên cảnh giới thì không đáng để lo, chỉ còn lại San San một mình thì cũng không thể làm gì được tất cả bọn họ, mà Lạc Thiên chỉ là một Nhân Tôn tiểu tu sĩ, dù lời hại tới đâu cũng không thể chống được tất cả bọn họ.
Lần trước hắn thấy tiểu tử này không nhìn mình, lại đi gần với San San lúc thì đã nổi lên sát tâm, bây giờ có cơ hội sao không bỏ đá xuống giếng đây, mặc dù như vậy sẽ đắc tội với San San ba người nhưng bây giờ hắn không nghĩ nhiều như vậy.
“Các ngươi nghĩ sao?.” Lạc Thiên con ngươi vẫn bình tĩnh, đảo qua tất cả mọi người khẽ nói.
“Đúng vậy, tất cả mọi người nên có phần.”
“Đúng vậy, bọn ta ra sức nhiều như vậy cũng nên có một phần.”
“Lạc Thiên, ở đây mọi người đều vì Tham Sinh Niên mà tới, nếu ngươi muốn nuốt một mình không khỏi cũng không để ý mọi người đi.” Tằng Nhất đè nén sợ hãi nhìn nhiều người như vậy muốn chia Tham Sinh Niên thì đành phải nói vậy, dù sao hắn cần bọn thiên tài này trợ giúp để lên ngồi nên không thể làm khác được.
“Gào.” Đang định nói gì Lạc Thiên lúc thì có một âm thanh vang lên, mọi người quay đầu lại không biết lúc nào đã xuất hiện hơn hai mươi con hắc vượn, mỗi con đều khí thế hung hãn, đều là thập tam giai, hiển nhiên bọn chúng gọi đàn tới.
“Ồn ào.” Một tiếng quát từ Lạc Thiên mà ra. Một ánh sáng kiếm mang lóa lên chém về đàn vượn, kiếm mang chém ngang mà tới, tinh hà băng diệt, nó vượt qua thời gian, xuyên qua không gian chém đứt thiên cổ, cái gì Thánh Tôn, cái gì Vô Địch cự đầu ở dưới một kiếm này đều yên diệt.
“Ầm.” Một kiếm chém ngang đàn vượn khi chúng không kịp phản ứng, một kiếm này chém đôi Thủy Vực, chỉ để lại một cái khe rãnh như là ranh giới phân chia Thủy Vực.
“Ực.” Nhìn một kiếm kia cả đám người không khỏi nuốt một miệng nước miếng. Nhất là San San ba người, bọn họ từng thấy Lạc Thiên xuất thủ lúc như thần linh, nhưng mà không trùng kích cùng khuếch đại như vậy, đây quả thật là bễ nghễ hết thảy, bá đạo Vô Song.
“Các ngươi đã làm ra quyết định vậy thì chết đi.” Lạc Thiên quay đầu lại nhìn một đám thiên tài các môn phái kia nhàn nhạt nói như phán quyết sinh tử của bọn họ.
“~ Ngâm.” Một tiếng như thiên ngâm vang lên, xung quanh cây cối bỗng nhiên phá không mà ra, từng cỗ Hư Vô Kiếm Ý sát nhập vào chúng khiến chúng sắc bén như bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách cái này thiên địa.
“Vù.” Từng mảnh lá cây vượt không mà tới về phía đám người.”Aaa” từng tiếng kêu rên thảm thiết, cầu xin vang lên, nhưng đối với cái này Lạc Thiên vẫn bình tĩnh như nước, tựa hồ trái tim của hắn đã đóng băng một dạng. Đối với kẻ muốn làm tổn thương tới thân nhân của mình cùng những kẻ muốn đối địch của mình Lạc Thiên chưa bao giờ nương tay.
Cũng không bao lâu, không gian xung quanh yên tĩnh lại, Lạ Thiên lách mình một cái xuất hiện tại Quân Thiếu Lâm, bàn tay vỗ lên vai hắn, một luồng cực lớn sinh cơ trực tiếp chữa thương cho hắn, không tới một nén nhang sau thương thế vậy mà khỏi hẳn.
“Đa tạ Thiên huynh.” Quân Thiếu Lâm cảm giác thân thể thương thế đã khỏi hẳn mỉm cười nhìn Lạc Thiên nói.
“Là ta đa tạ người mới đúng, nếu không có ngươi thì e rằng Duyên nhi đã gặp bất trắc.” Lạc Thiên lắc đầu nói, mặc dù ở trên ngươi Phượng Duyên lúc Lạc Thiên để lại một số thủ đoạn nhưng ân cứu mạng vẫn phải cảm ơn.
“Thôi thôi, có gì đáng cảm ơn chứ, thương thế không phải chữa khỏi rồi sao.” Phượng Duyên quệt miệng quay sang bên khác vô tình nói, chỉ là từ trong mắt nàng Lạc Thiên ba người vẫn thấy được cảm kích nên cười khẽ không nói.
“Ngươi giết hết bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?.” San San nhìn xác chết khắp nơi có chút bất đắc dĩ nhìn Lạc Thiên nói, hiển nhiên ở đây đều là đệ tử của các mon phái khác nhau, sau này đi ra nói không chừng còn phiền phức.
“Vài cái tiểu môn phái mà thôi, không đáng để lo, nếu bọn họ có hỏi các ngươi cứ nói là ta làm.” Lạc Thiên bình tĩnh lắc đầu bá khí nói. Hắn còn thật không đem mấy cái môn phái ở Trường Minh đại lục để vào mắt.
“Được rồi, lần này ta tới là muốn các ngươi rời đi nơi này, thời gian tới ta sẽ ở lại đây một đoạn dài, cho nên các ngươi không nên ở lại đây nữa.” Lạc Thiên nhìn ba người nói, nói xong ném Tham Sinh Niên cho Quân Thiếu Lâm. Hiển nhiên hắn đáng được thứ này, còn hai người khác thì lần sau có cơ hội sẽ đưa cho bọn họ.
“Sư phụ, ngươi ở lại đây làm gì.” Phượng Duyên cùng San San không để ý một cây Tham Sinh Niên mà nhìn Lạc Thiên tò mò hỏi.
“Đây là chuyện riêng của ta, ở đây đã không có thứ gì có thể giúp ích các ngươi, như vậy theo ta các ngươi nên rời đi thôi.” Lạc Thiên lắc đầu không nói. Lần này ra ngoài chỉ là chào từ biệt với Phượng Duyên ba người mà thôi.
“Đã vậy bọn ta cùng Thiên huynh từ biệt tại đây, sau này nếu có duyện gặp lại.” Quân Thiếu Lâm thấy Lạc Thiển không trả lời thì nhẹ nói :” Sau này nếu Thiên Huynh có gì cần giúp, xin cứ nói với tại hạ một câu.”
“Bảo trọng, sau này gặp lại.” San San muốn nói cái gì cuối cùng lại chỉ có thể nói một câu như vậy.
“Sư phụ, sau lần này ta sẽ trở về, nếu sư phụ tới Vô Cực đại lục vậy nhất định phải tới xem ta!.” Phượng Duyên có chút không nỡ nói. Lần này rời đi nàng phải trở về trong tộc, bởi vì nàng đã trị xong huyết mạch thiếu thốn nên trong tộc đang triệu hoán nàng trở về.
Vô Cực đại lục chính là trung tâm của Vô Cực Vũ Trụ, nó có thể nói là nơi tập trung các truyền thừa mạnh nhất của Vô Cực Vũ Trụ, tại đấy võ đạo cực kỳ phồn thịnh. Mà nàng chính là xuất thân từ đó.
“Được, sau này có duyên sẽ gặp lại.” Lạc Thiên nhìn ba người rồi khẽ nói, hắn cũng không bất ngờ trước xuất thân của Phượng Duyên, mặc dù Kim Ngọc Vực trong nhiều người cho rằng nàng xuất thân ở một thế lực lớn trong Trường Minh đại lục nhưng Lạc Thiên có thể đoán được không phải.
……
Từ biệt xong, Lạc Thiên một lần nữa xuất hiện đã là Rùa Thần Điện, tại đây mọi thứ vẫn là như vậy không thay đổi, tựa hồ dù tuế nguyệt có qua bao lâu thì nó vẫn như thế.
“Ngươi trở lại.” Rùa Thân thân hình vẫn trồi lên mặt nước chậm rãi nói.
“Phiền toái tiền bối.” Lạc Thiên cúi đầu chắp tay một cái nói. Hắn cũng rất muốn biết lần này tẩy lễ sẽ đem cho hắn chỗ tốt gì.
“—Keng keng.” Một tiếng như không gian phá toái, tại bên cạnh Lạc Thiên bỗng nhiên xuất hiện một cái Dược Đàm, nó rộng tầm mười trượng, ở giữa tản mát ra nhàn nhạt Sinh Cơ cùng Bất Diệt khí tức, tựa hồ chỉ cần ngươi bước vào Đàm Dược thì sẽ có bất diệt bất tử năng lực một dạng.
“Tiểu tử, vào đi.” Rùa Thần nhìn Lạc Thiên mang theo ánh mắt mong đợi chậm rãi nói. Hiển nhiên hắn muốn biết thập thải huyết mạch sau khi tẩy lễ sẽ như thế nào.
Lạc Thiên không nói hai lời cởi quần áo tiến tới ngâm trong Đàm Dược. khi hắn bước vào Đàm Dược lúc xung quanh vô số sinh cơ cùng bất diệt khí tức như gặp phải hấp dẫn, trực tiếp tiến vào thân thể Lạc Thiên.
Khi sinh cơ cùng bất diệt khí tức xông vào thân thể Lạc Thiên lúc thân thể hắn nổi lên từng luồng xám quang mang, những này quang mang bao phủ Lạc Thiên thành một cái trứng.
Tại trong cái trứng Lạc Thiên như được tắm rửa khi đang ở sa mạc thiếu nước, như trong Băng Sơn gặp được lửa, nó là như vậy thư thái lại là như vậy thanh minh.
Tại cái này trạng thái thanh minh dưới, Lạc Thiên cơ thể bắt đầu được tẩy lễ, mỗi một tế bào như được tăng thêm lực lượng, nếu như nói trước đó Lạc Thiên có thể dựa vào Ban Sơ Phàm Thể để tăng lên ba trăm lần chiến lực, như vậy bao giờ được tảy lễ trong hắn có thể trực tiếp tăng lên bốn trăm lần chiến lực.
Hơn nữa tại trạng thái này dưới, Lạc Thiên đối với Hư Vô Thiên Kinh trong quá khứ những chỗ không hiểu lúc thì bây giờ vậy mà lại dễ dàng hiểu được. Theo trạng thái trong Lạc Thiên bắt đầu tìm hiểu nó, tại thời gian trước Lạc Thiên đã tìm hiểu được sáu phần bảy, bây giờ dưới trạng thái này, đáy lòng thanh minh lúc, vậy mà trực tiếp tăng lên sáu phần tám, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng lên.
Thời gian thấm thoát trôi đi đã qua ba ngàn năm. Tại trong Dược Đàm Lạc Thiên vẫn còn ở trong bọc trứng, hơn ba ngàn năm qua cái trứng này chưa từng di chuyển qua, tựa hồ nếu không có ngươi chạm tới thì nó vẫn cứ nằm ở đấy như dù thiên địa phá diệt cũng sẽ di chuyển.
Đối với tu sĩ mà nói, thời gian ba ngàn năm chỉ là cái chớp mắt, Lạc Thiên trước đó vì tìm hiểu được sáu phần tám Hư Vô Thiên Kinh mà không phải lo lắng tuổi thọ. Hư Vô Thiên Kinh là thiên địa đệ nhất kỳ thư, nó không chỉ giúp tu sĩ tìm hiểu Hư Vô Chi Lực rồi Hư Vô Bổn Nguyên đơn giản như vậy, nó còn có thể trực tiếp tăng lên tuổi thọ của người tu luyện, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó khi ngươi tìm hiểu được tám phần lúc thì ngươi sẽ có tuổi thọ vô tận. Cái này cũng có thể thấy được hư Vô Thiên Kinh toàn diện như thế nào.
“Rắc..Rắc.” Đang ngồi chờ đợi Rùa Thần bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt hắn trở nên nóng rực như có thể mặc tan thời gian, trên đời này không gì có thể che đậy được trước mặt đôi mắt này, tại đôi mắt này phía dưới ngươi là như vậy trần truồng.
Số từ: 2668