[Dịch]Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 137 : Thần Ma Điện mạnh mẽ




“Vù.” Liền hai người bị đâm lúc Lạc Thiên ngự kiếm tâm phi hành đi tới, theo đó lại hai cái kiếm tâm lấy tốc độ tuyệt luân không cho cả hai phản ứng rồi đâm vào Địa Khôi cùng Quân Tùng.

Cái đâm này không phải là đâm lên người bọn họ mà đâm vào một nơi khác, mà nơi đó chính là nơi cất dấu bổn nguyên sinh mệnh của cả hai, bởi vì bình thường Chân Quân dù bị thương mất đầu hay là trái tim vỡ nát thì cũng chỉ bị trọng thương là cực hạn, nếu không thể đánh nát bổn nguyên sinh mệnh của họ vậy thì dù có trúng bao nhiêu đòn cũng không thể chết được.

Theo đó một Thập Thiên Phù Cơ lập tức lao ra hấp thu lấy bổn nguyên sinh mệnh cùng bổn nguyên nguyên lực của Quân Tùng Chân Quân. Thứ này nhưng sau này vẫn rất có ích với hắn đấy.

“Ngươi…” Quân Tùng cảm nhận bổn nguyên sinh mạng đã biến mất lúc muốn nói cái gì nhưng không còn sức để nói, cuối cùng hắn khẽ nhắm mắt rồi không còn hô hấp nữa.

Nhìn thấy Quân Tùng đã chết lúc Lạc Thiên tay khẽ vẫy rồi thu hồi tất cả tài nguyên cùng cái này khôi lỗi vào không gian chứa đồ, hiển nhiên con này khôi lỗi tuy rằng có chút bị hắn làm hư hại nhưng cũng không phải là không thể sửa chữa lại.

Nhìn xung quanh một vòng rồi Lạc Thiên đi tới nơi xa đang chờ xem Tà Nguyệt hai nữ.

“Thế nào, trên người hắn có cái gì đồ tốt hay không.” Nhìn thấy Lạc Thiên trở lại lúc Cơ Lang không hỏi hắn có bị gì hay không mà nhìn hắn hỏi có được cái gì hay không.

“Không có.” Lạc Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn nha đầu này lạnh nhạt nói.

“Keo kiệt.” Cơ Lang nghe hắn thì lầm bầm nói, nàng làm sao tin hắn giết một vị Chân Quân xong mà không thu hoạch gì chứ.

“Không sao chứ.” Tà Nguyệt nhìn Lạc Thiên có chút quan tâm hỏi, dù sao đối thủ của hắn là bốn cái Thần Ngân Chân Quân mà không phải cái gì thượng vị Tôn Chủ, làm không tốt là để lại ám thương cũng nói không chừng.

Còn về hắn tại sao mạnh như vậy thì nàng tuy rằng tò mò nhưng vẫn không hỏi, bởi vì quan hệ của hai người bây giờ còn chưa tới mức độ để hắn nói với nàng.

“Không sao.” Nhìn Tà Nguyệt ánh mắt lo lắng Lạc Thiên khẽ lắc đầu lạnh nhạt nói, đối với hắn mà nói nàng chỉ là một cái người qua đường trên lưu luyến hắn mà thôi, mọi thứ rồi cũng sẽ bị thời gian mài mòn, tình ý còn chưa kịp phát triển cũng sẽ dần dần nhạt đi cho tới không có cảm giác nữa, vì thế hắn cũng không có cái gì tốt phải đáp trả nàng, không có lý do cũng không cần lý do, ít ra đối với hắn mà nói là như vậy.“Đi thôi.” Lạc Thiên quay đầu đi về phía trước rồi chậm rãi nói với hai nữ.

Phía sau thấy hắn không muốn nhiều lời cũng bất đắc dĩ rồi đi theo, hiển nhiên cũng khá quen thuộc với thái độ lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, tất cả mọi người như hắn.

……

“Này, ngươi đã từng vào đây sao.” Trên đường đi lúc Cơ Lang thấy Lạc Thiên tựa hồ rất quen thuộc với đường nơi đây nên hơi tò mò hỏi.

“Chưa từng tới qua.” Lạc Thiên lắc đầu bình tĩnh nói.

“Vậy sao ngươi lại quen thuộc nơi đây vậy?” Cơ Lang nghe hắn nói thì càng nghi ngờ hỏi, hiển nhiên dưới cái nhìn vủa nàng đã chưa từng tới nơi đây vậy không nên quá quen thuộc nơi đây mới đúng.

Một bên Tà Nguyệt cũng có chút tò mò, hiển nhiên nàng cũng khá nghi vấn.

“Trước đó từng có người quen của ta đi vào, sau khi ra hắn có đem hình ảnh nơi đây cho ta xem.” Lạc Thiên chậm rãi nói, năm đó khi Kiếm Nhất sau khi trở về đã từng đem hình ảnh nơi đây cho hắn xem, cũng có bảo hắn nếu có thể vậy thì lấy món đồ còn sót lại trong này luôn, chính vì vậy dù chưa tới nơi đây nhưng hắn cũng không phải quá xa lạ.

“Nghe nói năm đó từng có tám vị có mười cái Thần Ngân Chân Quân vây công Ma Thần Diện, không biết có thật hay không.” Một bên vẫn trầm mặc Tà Nguyệt bỗng nhiên nói một câu.

“Phải đấy, năm đó ta cũng nghe phụ thân ta nói qua về chuyện này, chỉ là cũng không có nói rõ ràng.” Cơ Lang nghe nàng nói vậy lập tức cũng trả lời rồi nhìn Lạc Thiên, hiển nhiên là muốn xem hắn có biết cái gì thêm hay không.

“Đích thật là tám vị.” Lạc Thiên cũng gật đầu thừa nhận rồi nói: “Năm đó Thần Ma vũ trụ có thể nói là vũ trụ mạnh thứ ba, chỉ xếp sau Hỗn Loạn vũ trụ cùng Thiên Chiến vũ trụ, bọn họ ở thời đại kia thế nhưng có mười sáu người có mười cái Thần Ngân.” Nói tới đây hắn không khỏi cảm khái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.